Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Soobin x Kay Trần [ Cậu Út ]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Warning: có 13+ trở lên, khác với tính cách nhân vật gốc, khác với những gì liên quan đến lịch sử

FIC NHẠY CẢM NÊN VUI LÒNG KHÔNG TUYÊN TRUYỀN ĐẾN TAI CHÍNH CHỦ CHÁNH QUYỀN !!!

____________________________________


Đã một thời gian, kể từ cái ngày mà Cậu Út Huỳnh Sơn trở về đoàn tụ cùng gia đình thì cũng đồng nghĩa với việc cậu và hắn dần thân thiết hơn theo từng ngày. Từ cái lần đầu Anh Khoa bạo gan dám đánh quý tử nhà họ Nguyễn đến việc cậu dám ngủ ngay trên giường của cậu chủ thì nói thật Khoa chỉ muốn cuốn gói cút quắc ra khỏi nhà mà thôi.

Thề rằng chưa bao giờ mình lại có giấc ngủ ngon đến vậy và tới lúc thức giấc mới tá hoả vì lí do bản thân ngủ ngon là do nằm ở chăn ấm nêm êm của cậu chủ Sơn, thân còn đắp mền ấm cúng nữa chứ, ba hồn chín vía Anh Khoa bay hết lên tuốt trời mây, vội lật đật tung mền chạy biến ra sau nhà nhưng xui sao giữa chừng lại bắt gặp kẻ chủ mưu khiến cậu xém xíu nữa là té sắp mặt rồi. Theo lối cũ nhóc nhỏ lại quỳ rạp xuống đất dập đầu lạy hắn hẳn mười lạy, miệng thì không ngừng van xin hắn tha tội chết làm anh lớn phía trên cũng luống cuống không thôi, hắn xua tay bảo không sao mãi thì Anh Khoa mới thôi ngừng ríu rít mấy lời sướt mướt ấy,

Mặc dù Huỳnh Sơn bảo rằng việc gì hắn đã cho phép thì không cần sợ, huống hồ chi giờ hắn đã coi Khoa là bạn, mà bạn thì chia sẽ hay nằm chung một chiếc giường thì có đáng để nói đâu, ấy thế mà cậu vẫn để bụng lắm, cậu thấy mình sao mà tự cao tự đại quá mức, ai đâu người làm lại ăn nằm chung với gia chủ chứ

Ngẫm lại thời gian ấy mà vô thức Anh Khoa tự thấy buồn cười với chính bản thân mình. Tay cậu bận rộn cắt cắt mấy miếng cà rốt luộc nhưng tâm trí lại trôi theo gió, một làn gió mát chứa đậm hình ảnh người ấy

" Khoa đang làm gì mà cười khúc khích một mình ghê thế "

Huỳnh Sơn từ đâu chồm tới vòng tay ôm lấy eo Khoa để cằm thì để tì lên bả vai người đang hì hục đứng bếp. Cậu thoáng giật mình nhưng nghe được tông giọng quen thuộc cũng bình tĩnh trở lại mà tiếp tục công việc dang dở của mình, cậu tự hỏi từ lúc nào mà cả hai gắn bó tới mức gần gũi như vậy, ai đời lại đi ôm ấp kẻ ăn người ở như Cậu Út Sơn chứ, mà cậu cũng từ chối khéo mấy lần rồi vì Khoa thấy cứ kì kì làm sao đó, nhưng càng quen nhau lâu hơn cậu mới phát hiện Cậu Sơn hoá ra rất bám người, lúc nào cũng bám dính lấy Anh Khoa, cậu ở đâu hắn ở đấy hỏi ra chỉ bảo là chơi với Khoa vui nên không muốn rời xa thôi, kể cả việc ôm ấp ngủ chung thì Khoa cũng không cản được bản tính cố chấp ấy mà luôn thuận theo mọi ý muốn của hắn

" Dạ con làm canh súp với nay ăn thịt kho tàu đó cậu " Khoa vẫn đứng đó tiếp tục công việc của mình mặc cho ai kia muốn làm gì thì làm trên cơ thể cậu

" Vậy Khoa có cần tôi phụ gì không " Hắn nũng nịu dụi dụi mặt mình vào bả vai cậu, vòng tay vô thức siết chặt hơn để Khoa tựa lưng vào ngực mình

" Dạ thôi, cậu ra chơi cờ với ông đi, con làm tí là xong à "

" Nhưng tôi muốn phụ Khoa mà "

Hắn thủ thì vào tai Khoa, để những hơi ấm phà vào chiếc cổ cao ráo của đối phương làm Khoa có chút giật mình song có chút ái ngại gương mặt liền ẩn lên tầng sương hồng nhạt, cậu hơi rụt cổ tránh né sự gần gũi quá mức này đồng thời nhờ vả công việc theo ý nguyện của hắn

" Dạ..vậy cậu giúp con bóc trứng với "

Tựa như hài lòng với biểu hiện ấy, Huỳnh Sơn không đôi co nữa mà trực tiếp di chuyển sang hướng rổ trứng mới luộc, sắn tay áo lên chuẩn bị bóng vỏ. Nhìn cách hắn vừa thổi vừa chăm chú cẩn thân bóng từng lớp vỏ trứng mà cậu không thôi buồn cười, lại còn thổi mấy cái cho nguội để dễ bóng nữa chứ.

Mãi mê chú ý đến người nọ mà Anh Khoa lại quên bén đi công việc hiện tại của mình, lưỡi dao vô tình xẹt ngang lớp biểu bì trên ngón tay cậu làm nó rách một đường đượm đầy sắc đỏ.

" A ! "

Tiếng thét vang vọng cả gian bếp đủ để thu hút sự chú ý của Huỳnh Sơn hắn tức khắc xoay phắc lại phía cậu, liền thấy một màn lay động thần trí, lập tức trái trứng bóc dở trên tay hắn được thay thế bằng bàn tay với ngón tay rướm máu của Anh Khoa. Không nói không rằng trực tiếp ngậm lấy ngon tay thương tích ấy vào miệng, cau mày cảm nhận vị tanh nồng loang toả khắp vòm họng

Cậu bé đứng hình mất mấy giây, không nghĩ hắn sẽ làm ra hành động này, cảm giác ran rát nơi đầu ngón tay không lấn át được đôi má dần phím hồng của cậu. Khoa cắn môi chủ ý muốn rút tay lại nhưng vốn bị bàn tay tựa gọng kìm giữ lấy nên vẫn ngoan ngoãn đứng im chờ đợi tịn cảnh tiếp theo.

Sơn cầm lấy bàn tay cậu nâng niu như thể nó quý giá tựa nhành hoa mỏng manh có thể gãy bất cứ lúc nào

" Tch-Khoa bất cẩn thật đấy !...ngồi đây đi, tôi chạy đi lấy thuốc bôi vào "

Giọng hắn đanh lại, đầu lông mày vẫn còn dính chặt lại với nhau mà rời đi để lại một mình Anh Khoa ngồi bần thần trên ghế suy tư lại loạt hành động mà hắn làm. Từ ngày lên đô thành tìm việc, may mắn gặp được Ông Cả Tự Long cưu mang cậu thì ngoài gia đình ra thì chưa từng có ai đối xử dịu dàng với cậu như thế, kể cả đối với anh Kiên hay phú ông Tự Long và Cậu cả Cường cũng chẳng có ánh mắt xót thương Khoa đến nhường ấy như Huỳnh Sơn

Chỉ là bị đứt ngon tay thôi mà có cần sốt sắng tới vậy không, cả bản thân cậu còn chẳng lo lắng tới mức ấy mà trông Cậu Út có vẻ còn vội vàng hơn chính cậu. Nhìn vào đốt ngón tay đang dần kết máu đông mà trái tim Anh Khoa khẽ bồi hồi, bản thân thật sự cảm nhận được nguồn sống đập nhanh hơn bình thường nhưng chẳng rõ tại sao chỉ biết lòng lại dâng lên cảm giác hạnh phúc khó tả

" Cười cái gì, đưa tay đây "

Huỳnh Sơn quay lại từ lúc nào không biết, chỉ thấy đứa nhỏ bị thương rồi lại ngồi cười một mình như thế thì đâm ra khó hiểu.

" Con có sao đâu, cái này nhỏ xíu à, con bị quài " Khoa cười hì hì trấn an người đối diện

" Con nít không có cãi người lớn nghe chưa " Hắn chỉ hỏi cho có lệ chứ cậu làm gì có quyền từ chối chứ

" Xùy..cậu lớn hơn con có hai tuổi "

" Vậy sao không gọi bằng anh ? "

" À..."

Trần Anh Khoa bị hạ đo váng, triệt để không thể phản bác lại

Sơn khom người cẩn thận hết mức, tỉ mỉ từng chút một tránh làm bạn mới Anh Khoa cấn vào vết thương nhưng vốn từ trước tới giờ hắn cho quan tâm ai như vậy bao giờ đâu nên đương nhiên không tránh được sai xót

" Ais ! " Nói ổn là thế nhưng cảm giác khó chịu này Anh Khoa không thích một tí nào

" Ây...xin lỗi "

Đường Đường là quý tử nhà Họ Nguyễn mà lại đi sức thuốc chăm sóc cho người làm thế này khiến Anh Khoa có chút nao nức trong lòng, à không phải là rất nao nức luôn ấy chứ, sao mà cậu thấy hắn dễ thương quá đi. Cậu chỉ hơi khó chịu một chút mà hắn đã luống cuống lên vậy rồi, thật lòng Khoa quý Cậu Út lắm luôn

" Hìhìhì "

Đoạn dán xong băng cá nhân là hoàn thành thì hắn lại nghe thấy tiếng cười khúc khích từ phía trên đầu bản thân, ngước lên mới thấy gương mặt dễ thương mọi ngày đột nhiên cười tươi hơn cả hoa

" Hửm "

" Hihi cậu Sơn dễ thương quá, cậu là tốt với con nhất luôn "

Dứt lời Khoa vì cơn vui vẻ mà chồm về phía trước ôm chầm lấy Sơn, hai tay cánh tay quàng qua cổ hắn kéo về mình. Tình cảnh này lập tức khiến Cậu Út nhà họ Nguyễn chính thức đứng hình, mắt hắn mở to trước hành động bất ngờ của đứa nhóc nhỏ tuổi.

" A..con xin lỗi " thấy bản thân quá chớn nên Anh Khoa vội buông tay ra khỏi cổ người nọ nhưng chưa kịp rời đi vị trí khác đã bị cưỡng chế đứng yên chỗ cũ

Hắn biết tỏng cậu định làm gì nên khi người nọ có ý định rút tay lại thì hắn đã hoàn hồn đáp lại cái ôm thắm thiết. Hoàn cảnh có hơi khiến Anh Khoa ái ngại, đầy tớ thì câu cổ chủ còn chủ thì ôm eo đầy tớ không buông, may sao hiện tại ở bếp chỉ có mình hắn và cậu chứ không chắc Khoa đã tự đào đất chui xuống trốn rồi

" Khoa lần sau cẩn thận là được "

" Dạ hihi "

" Thế Khoa định trả công cho thôi thế nào đây ? "

" Dạ ? "

" Tôi giúp Khoa ấy vết thương rồi, Khoa không định trả công tôi cái gì à "

" Ưm...vậy cậu thích gì ạ ? "

" Để xem nào..."

Sơn suy nghĩ đôi lát, cánh tay vẫn bao quanh vòng eo đối phương chợt thả lỏng ra mà đổi sang đặt tay lên hai bên eo, ngả người về phía sau tới khi thấy được toàn bộ gương mặt ngơ ngác của đứa trẻ, hắn không xa không gần vẫn giữ nguyên vị trí ban đầu chỉ khác gương mặt thanh tú ấy chuyển đổi từ bả vai cậu đến được phóng to ra từ con người của Anh Khoa. Hắn lùi không quá xa để cánh tay trên cần cổ mình vẫn ở yên đó, hơi nghiêng một bên mặt về phía đôi mắt ngờ nghệch của Khoa mà nói

" Hôn má "

" Ha..Hả ? "

" Hôn má " Hắn không ngại lặp lại ý muốn của bản thân, nhìn vẻ mặt nghệch đần ra thế kia chỉ khiến hắn muốn nựng cho một cái

" Ơ..ưm...."

" Tuýp thuốc tôi bôi cho Khoa mắc lắm đó, không lẻ một cái hôn má cũng không được à "

Huỳnh Sơn vươn ánh mắt đượm buồn về phía Khoa rồi khẽ quay hẳn sang một bên không thèm nhìn cậu lấy một cái nữa. Sao Anh Khoa cứ trông hắn như đang giận dỗi vậy, ai đời lại cậu hầu cận hôn má mình như Huỳnh Sơn cơ chứ ? Cậu từ có bao giờ hôn má ai ngoài gia đình đâu vì đối với Khoa sự yêu chiều ấy chỉ nên được dành riêng cho những người mình yêu thương nhất thế mà giờ đây cậu lại sắp sửa trao nó cho Cậu Út nhà họ Nguyễn cơ đấy. Thôi thì Khoa nghĩ thầm dẩu gì hắn cũng đối tốt với rất nhiều cậu thì chả lẻ một cái hôn má mà Khoa lại nỡ kẹt xỉ với hắn như vậy nhỉ ?

" Ưm..."

* CHỤT *

Cảm nhận sự mềm mại của đôi môi tựa như quả mọng chạm vào bên gò má mà hắn rân rân cả người, miệng vô thức tạo ra nụ cười mãn nguyện rồi lại nhìn gương mặt chất chứa đôi nét e thẹn tránh né ánh mắt của hắn

" Hahaha bên đây nữa đi " Sơn cười cười quay mặt sang bên khác ý muốn Anh Khoa hãy mau moa moa cho đều

" Cậu, cậu đòi hỏi " Không biết ai cho bản thân Khoa lá gan lớn để nói ra câu này nữa không biết

" Nàoo " Hắn lia mắt nhìn thẳng vào Khoa, mặt vẫn giữ nguyên ở đó chờ đợi cậu hành sự

* CHỤT *

" Rồi giỏi, ngoan "

Hắn cười cười đứng lên mặt vô cùng mãn nguyện mà xoa lấy mái đầu sắp bóc khói nghi ngút của Anh Khoa. Mặt cậu sắp biến thành quả cà chua mất rồi, cậu không nói gì tiếp theo mà trực tiếp đứng lên định quay về công việc cũ, nào ngờ chỉ mới đứng lên thôi đã bị cưỡng chế ép ngồi xuống ghế một lần nữa

" Nghĩ tay tí đi, Khoa cứ làm mãi "

Thế là bé Anh Khoa phải ngồi đung đưa chân một bên đợi anh lớn Huỳnh Sơn ban lệnh mới được tiếp tục làm việc đang dở, còn hắn thì vẫn cắm cúi với rỗ trứng chưa bóc xong. Nhìn từ phía này Khoa chỉ thấy được tấm lưng rộng cùng bờ vai vững chãi, khoác lên mình áo lụa trắng nhưng lại không che lắp hoàn toàn cơ thể săn chắc của người ấy. Cậu phải cảm thán hình thể của Cậu Út đẹp thật, vai rộng này, lưng thẳng tắp, cơ bắp thì rõ nét thôi rồi không uổng được biết bao nhiêu thiếu nữ thầm thương trộm nhớ ha.

Không khác gì cô vợ tần tảo đang nấu những món ngon cho chồng thưởng thức nhỉ ?

" Đây, tôi bóc xong rồi này, Khoa ăn đi " Sơn bóc được trái trứng đầu tiên liền hớn hở đem ra khoe với bạn mới

" Ơ...ủa, cậu phải bỏ vào nồi chớ "

" Haha, không sao đâu, ăn vụn một tí không ai biết đâu mà, Khoa ăn đi "

Nửa nhìn trái trứng được bóng vỏ láng om nửa đưa mắt nhìn gương mặt mong chờ cậu thưởng thức trái trứng được chính tay hắn bóc vỏ có hơi buồn cười. Khoa nghĩ hiếm có ai được Cậu Út Sơn nhà họ Nguyễn bóc vỏ đút trứng cho ăn lắm nên tội gì mà Khoa không nắm bắt cơ hội

" Bỏng "

Lớn già đầu, hai mươi mấy cái xuân xanh rồi mà còn để người khác bón cho ăn thì Anh Khoa ngượng lắm, nhưng do hắn rút tay lại không cho cậu cằm nên đành chịu thôi

" Aaa, ùm "

" Ngon không "

" Ưm..ứng lòng ào ó ậu ( trứng lòng đào đó cậu ) "

Cảm nhận vị béo ngậy lan toả khắp khoang miệng mà Khoa không khỏi vui trong lòng, mặt tươi rói hơn hẳn

" Vậy à "

" Dạ " Khoa măm măm xong còn đưa lưỡi liếm liếm máy cái quanh miệng, chân vô thức đung đưa theo nhịp

Anh Khoa dường như là một đứa trẻ và cậu luôn cảm thấy hạnh phúc bởi những điều đơn giản, nhưng chợt niềm vui của cậu bé không kéo dài bao lâu khi Huỳnh Sơn đưa tay lau đi phần lòng đỏ trứng còn đọng lại bên khóe môi cậu và điều quan trọng là thay vì chùi đi thì hắn lại le lưỡi liếm nó rồi mới sử dụng ánh mắt có phần bí ẩn sen lẫn gian xảo mà nhìn cậu. Không biết trong ngày hôm nay Khoa đã chết đứng mấy lần rồi, chỉ nhớ kẻ chủ mưu gây ra là Cậu Út Nguyễn Huỳnh Sơn mà thôi và cũng không biết Anh Khoa đã đỏ mật ngượng ngùng biết bao lần chỉ vì những hành động quái gỡ của ai đó

" Ừ đúng là trứng lòng đào ngon thật "

" Ơ..cậu..."

" Hửm ? " Sơn vờ như có như không mà mỉm cười đáp lại trai xinh Anh Khoa

" Aisss, cậu cứ trêu con quài à ! " Khoa giận quá mất khôn liền đứng dậy đập bịch bịch mấy cái vào cánh tay của hắn, chả biết ai cho cậu lá gan lớn đến nhường ấy nhưng trách thì hãy cứ trách gã trai kia chứ cậu vô tội

" Hahahaha " Nếu là người làm bình thường thì chắc chắn hắn đã đuổi cổ từ lâu lắm rồi, chỉ là do người này là Trần Anh Khoa nên hắn chấp nhận bản thân xuống nước trước mà bao dung sự nghịch ngợm của cậu

.....

Đã hơn chín giờ tối và Anh Khoa vẫn phải tất bật dọn dẹp lại các ngóc ngách trong nhà nhà, sở dĩ hôm nay mai đó sẽ có khác quý đến nhà ông Tự Long để bàn bạt công việc gì đấy, Khoa nghe lỏm được thế chứ cũng chẳng rõ nên ông kêu sao cứ nghe vậy thôi nhưng nhà rộng quá Khoa và mọi người dọn không xuể thật. Mặc dù tay chân vẫn liếng thoắn ấy mà tâm trí cậu lại trôi về mảng kí ức ấy

Nhớ những khoảng khắc cậu và hắn bên nhau

Nhớ từng hơi ấm, giọng nói, khuôn mặt tinh tú của ai ơi

Nhớ những sự dịu dàng mà người đã trao

Nhớ đôi ta đã vui vẻ bên nhau

Nhớ ánh mắt phản chiếu duy nhất bản thân

Sao nhỉ, Khoa chẳng biết lòng mình lại thổn thức vì điều gì, vì sự dung túng của hắn đối với cậu hay vì một lí do khác ?

Cậu không rõ và cũng không muốn lún quá sâu vào vũng bùn khó hiểu này nhưng trái tim Khoa lại đập không ngừng mỗi lần nhớ về kẻ ấy. tất cả đều là vì chữ ' nhớ ', tự hỏi vì sao hắn nhất thiết phải đối xử với cậu như vậy, đã rất lâu chưa từng có ai ân cần với cậu như thế nên sao Khoa thấy lạ lẫm quá nhưng không có nghĩa là cậu bài trừ, chỉ là đôi khi quá mới mẻ khiến Khoa chẳng thể đuổi kịp

" Khoa nghỉ thôi, đi ngủ với tôi đi "

Lâu lâu cậu cũng thầm nghĩ rằng không biết Cậu Út Sơn có phải người sống thật hay không vì Cậu suốt ngày cứ bất thình lình xuất hiện, nhất là những khi Khoa không chú ý...trông không khác gì ma cả

" A dạ-UI ! "

Dự định sẽ như thường ngày mà dắt tay Cậu Út Huỳnh Sơn trở về phòng và thực hiện nhiệm vụ ru ngủ kẻ ấy thế nhưng xui rủi lại luôn gọi tên Anh Khoa, vì vội vàng mà cậu vô tình làm rơi chiếc khăn lau trên tay xuống nền đất và cũng chính cậu tự vấp phải nó rồi mất thăng bằng ngã ra sau. Tưởng chừng bản thân sẽ vừa ngồi xe lăng vừa làm những công việc trong nhà mà Khoa thấy quãi quá nhưng cậu tính đâu bằng trời tính chứ.

Ngay lúc mấy chớn, Anh khoa vẫn còn cảm nhận được lòng bàn tay đặt ngay sau đầu mình và thân ảnh quen thuộc lao tới đỗ dồn về phía bản thân. Hai đôi mắt song song phản chiếu hình ảnh đối phương, trong đồng tử mỗi người hiện tại chỉ tồn tại duy nhất người đối diện. Bàn tay Huỳnh Sơn vẫn đặt đưới đầu người nhỏ tuổi, tay còn lại thì chống bên cạnh tạo thế kìm kẹp chặt Anh Khoa ở chính giữa và chính cậu bé ấy cũng chả biết nên làm gì vào lúc này vì sự việc bất ngờ quá, nhanh như chớp chẳng kịp thời gian hoang hồn cơ mà.

Hiện tại đôi hình bóng chỉ còn cách xa nhau đếm đâu đó chừng khoảng một gang tay mà thôi. Lần này cậu thật sự cảm nhận được rõ hơi thở của ai đó phà vào mặt chính mình, chiêm ngưỡng được rõ nét gương mặt tinh tú, từ ngũ quan đến từng góc cạnh đều được thu vào mắt của Anh Khoa, nhất là đôi mắt buồn đang mở to nhìn chằm chằm vào cậu và chính cậu cũng không thể làm gì vào tình cành này bởi tâm trí rối bời vô định

" Khoa...Khoa có sao không "

" Dạ..không "

Hắn vẫn giữ tư thế hiện tại, chẳng buồn thay đổi vì ngay vào lúc này hắn mới có thể tiến tới gần người ấy hơn.

Gần với gương mặt

Gần với đôi mắt

Gần với cánh môi

Gần với cơ thể

Gần với nhịp đập lẫn trái tim ấy hơn

" Khoa ơi, đâu rồi "

Khung cảnh này mãi mới được chấp dứt khi sự xuất hiện của Cậu Cả Cường làm gián đoạn cuộc tình ái của đôi bạn trẻ. Sở dĩ anh có một số việc muốn nhờ đứa bé giúp việc nhà mình làm hộ mà tìm mãi mới thấy được vậy mà lại chứng kiến cảnh một đứa thì mặt mày đỏ ửng muốn bóc khói, đứa còn lại thì bần thần ngồi đờ tại chỗ như thằng hâm cơ

" Ơ, hai bây sao đấy "

" À-dạ-dạ ? Cậu cần con làm gì hả "

Khoa là người đầu tiên lấy lại thần hồn trước nhưng có vẻ gò mà nóng hổi và đôi tai đỏ tía đã phản bội cậu rồi

" Ờ mai- "

" Khoa ! đi ngủ thôi "

Sơn cũng không kém cạnh, hắn đã thầm tạch lưỡi vì sự xuất hiện của người anh đáng kính phá đám bầu không khí của riêng hắn và cậu, chưa bao giờ hắn lại cảm thấy anh hắn phiền phức đến thế này. Không thèm nhiều lời thêm mà trực tiếp nắm lấy cổ tay người thương kéo đi một mạch bỏ lại Việt Cường đứng ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì

" Ơ hay cái bọn này !? "

.....


* RẦM *

Hắn đưa Khoa vào phòng, trước khi tỏ ra bình thường trở lại không quên trút hết mọi cảm xúc lên cánh cửa làm nó phát ra một âm thanh to lớn đủ để khiến cậu giật mình một phen. Huỳnh Sơn quay phắc lại, vẫn là nét bình thường từ tốn như mọi khi

" Rồi, Khoa, đi ngủ "

" Ừm...dạ con ngủ dưới đất được rồi "

" Ơ, sao nay lại muốn nằm dưới đất ? "

" Dạ...ừm thì...người con làm việc nảy giờ cũng mồ hôi không hà nên dơ lắm... "

" Ồ vậy à, được "

Anh Khoa khá ngỡ ngàng vì mọi hôm mặc cho cậu có từ chối thế này nào thì tên này cũng một mực phải xách bằng được cậu lên giường ngủ cùng, thôi thì cũng tốt, gò má cậu vẫn còn âm ấm dư âm chuyện cũ làm Anh Khoa có hơi ái ngại khi tiếp xúc gần với Cậu Út.

" Ủa cậu ? "

" Hửm ? "

" Cậu xách gối nệm đi đâu vậy cậu ? "

" đi ngủ chứ sao "

" Nhưng-nhưng sao cậu quăng xuống đất !? "

" Thì để ngủ "

Đáp lại sự hoảng hốt của đứa nhỏ thì Huỳnh Sơn lại ung dung vô bình thản vô cùng. Hắn đem hết gối mền quăng xuống đất, giàn mền ra cho đều rồi đặt gối xuống gác đầu lên tỉnh bơ trước con mắt bất ngờ của Anh khoa

" Ua..Ủa ? "

" Hửm, Khoa sao đấy ? nằm xuống ngủ đi " hắn không thèm giải thích gì thêm, trực tiếp gác cánh tay cơ bắp quanh eo đối phương hơi kéo sát lại mình

" Nhưng-nhưng..nhưng mà dưới đất dơ lắm " Khoa cuống quýt lên, ai đời để chủ nằm ngủ với gia nô mà còn dưới đất cơ chứ

" Vậy sao Khoa đòi nằm ? "

" Da-dạ thì..con quen rồi "

" Ừ, vậy tôi cũng tập làm quen giống Khoa " Hắn chỉ cần một câu hờ hững cũng đủ để đứa nhóc nào đó ngừng luyên thuyên

" Thôi mà cậuuu, dơ lắm ông la con đó "

" Ông nào, ông nào muốn mắng Khoa, có quyền của tôi rồi thì Khoa muốn làm gì chả được, bố không mắng đâu "

" Nhưng mà cậu... " Khoa bất lực quá, ai cứu cậu với

" Vậy Khoa không muốn tôi nằm dưới đất phải không ? "

" Dạ "

" Vậy Khoa lên giường nằm với tôi đi thì tôi sẽ không nằm dưới đất "

"..."

" Không thì ngủ- "

" Dạ rồi, vậy con lên giường nằm với cậu là được chứ gì " Khoa mệt mỏi quá, chắc kiếp trước cậu mắc nợ kẻ này nên bây giờ mới phải nghe theo mọi mệnh lệnh của hắn

" Ha..."

Hắn cười mỉm, vẻ mặt đầy hài lòng với câu trả lời của người nọ. Chỉnh trang lại giường ngủ một lần nữa rồi cả hai mới không hẹn mà cùng ngã người xuống nệm êm. Thú thật Khoa vẫn thích nằm trên đây hơn là dưới đất nhưng cứ nghĩ đến chuyện khi nảy là Khoa lại muốn chui tuột xuống hố đất. Sơn lặng lẻ nhìn Khoa, bao nhiêu sự dịu dàng trong đôi mắt đều đem trao tặng hết cho người ấy, hắn cầm lấy cánh tay Khoa kéo lại sát gầb mình mà ra lệnh

" Khoa ôm tôi ngủ đi, lạnh quá " Giả bộ thu hút sự chú ý của người thương thế thôi chứ giường hắn có biết bao nhiêu dôd nhập từ trời Âu về và công dụng giúp sưởi ấm nó cũng không tồi đâu

" A ! "

Vào lúc Huỳnh Sơn nắm lấy cánh tay Khoa kéo lại gần mình thì hắn lại nghe thấy giọng nói cậu cất lên lần nữa, âm điệu nghe rõ là không dễ chịu một chút nào

" Ôi ! Khoa sao thế, đau ở đâu à !? "

" A-dạ không "

Nhìn cái vẻ lúng túng như thế, hắn biết chắc có vấn đề liền không báo trước mà giữ chặt lấy nơi vừa nắm lấy kéo lên thì mới phát hiện hằn trên cánh tay là chi chít các vết đỏ chót ửng trên nền da trắng trẻo

" Cái gì đây Khoa !? "

Hàng lông mày Sơn lại xô vào nhau, trong đồng tử chứa đầy tia giận dữ đang cần một câu trả lời thoả đáng. Khoa có chút sợ hãi cố tránh né ánh mắt đằng đằng sát khí về phía mình

" KHOA ! "

" Da-dạ..dạ...con..con chọc tổ ong lấy mật nên bị nó chích "

" Ôiii, sao khi không lại phá tổ ong làm gì, giời ơi xem hai cái tay này "

Cậu hơi mím môi, liếc nhìn con người đang rối tung lên hết khi xem hai cánh tay chi chít vết ong đốt của cậu. Đến Anh Khoa còn chẳng bận tâm tới vậy mà hắn trông như sắp phát điên tới nơi rồi

" Tại..hôm trước con nghe cậu nói khó ngủ nên con mới làm vậy thôi "

" Ôi giồiii..."

Sơn cảm nhận được trong âm điệu của cậu nhóc lại có hờn dỗi nào đó nên cũng không nhiều lời trách mắng nữa mà chuyển qua tự trách bản thân, tự hỏi sao chỉ vì một câu nói bâng quơ của hắn mà cậu lại phải hao công tổn sức như vậy. Hắn đâu thiếu tiền để mua mật ong tự pha uống đâi chứ ?

" Thế này bao lâu rồi ? "

" Dạ, mới hôm trước thôi cậu, mà cậu đừng lo con sức dầu rồi nên đỡ hơn nhiều rồi á "

" Cái gì !? bôi dầu thôi thì sao mà hết, lại còn mấy ngày rồi "

Càng nói hắn lại càng muốn mắng cho tên nhóc lì lợm này một trận, chẳng hiểu sao lại có thể thờ ơ với chính bản thân mình như vậy, lại còn không nói một tiếng nào với hắn

" Thôi ! nằm đấy đi, đi lấy thuốc mà bôi vào "

Lại một lần nữa Huỳnh Sơn phải chạy đi tìm thuốc đắp vào những vết tích bất cẩn đấy của Khoa. Cậu nằm trên giường ngẩn ngơ đôi lát, không hiểu vì hà cớ gì mà hắn lại phải tức giận như thế trong khi bản thân cậu còn chưa buồn bực cơ mà. Sao cứ quan tâm cậu mãi vậy, cậu xứng đáng sao ?

Khoa ngắm nhìn một Huỳnh Sơn không còn vẻ đỏng đảnh như ngày đầu mới gặp nữa mà là một phiên bản dịu dàng đang từ từ chăm bẳm những vết thương trên cánh tay cậu.

Một Huỳnh Sơn quá lãng tử, quá tử tế và quá đỗi xa vời với Anh Khoa

Nhìn cách hắn nhẹ nhàng thoa từng lớp chất lỏng đặc sệt lên từng điểm trên cánh tay, cách hắn an ủi thổi lên từng điểm sau khi hoàn thành công cuộc chăm sóc cánh tay Khoa.

" Cậu Út tốt với con ghê " Nhìn con người ân cần trước mắt, Anh Khoa không kìm được lòng mà buộc miệng cảm thán

"..."

" Ơ, cậu "

"..."

" Cậu ơiii "

"..."

" Cậuuu "

"..."

" Cậu àaa "

"..."

" Cậu giận con hảaa, sao cậu không nói gì hết ? "

"..."

" Thôi mà cậuuu, con quan tâm cậu nên mới đi chọc tổ ông bị chích sưng tay vậy mà cậu nỡ lòng giận con hảaa "

Thay ai kia không trả lời trả vốn gì thì Khoa biết chắc đang hờn dỗi rồi, bèn nhớ ra một kế mà khi xưa đã từng sử dụng với Ông Tự Long mỗi khi bị ông trách phạt và chính Huỳnh Sơn cũng không ngờ đứa nhóc đáng yêu này lại nắm lấy bàn tay bản thân mình lắc qua lắc lại, trong ý nói còn pha lẫn nét nũng nịu thành công đánh gục con người cứng rắn như hắn

" Haizzz...Khoa hư lắm, không cần phải làm thế đâu, tôi thèm thì tôi ra chợ mua cái vèo là có thôi, mà không thèm thì bảo tôi mua cho cũng được chứ có cần phải leo lên tận cây phá ong để nó chích bầm tay thế này chứ...thật là.." Hắn vừa nói vừa nhẹ nhàng xoa cánh tay hằn những vết tím đỏ xen kẽ. Thật sự Sơn cảm thấy xót xa quá

" Ơ..còn tốn công vậy mà giờ cậu lại chê con à " Giờ là đến phiên Khoa giận đó nhé, đã phí công quan tâm thế rồi mà còn chê cậu sao

" Đâu, đâu dám chê Khoa, không chê bé Khoa đâu nhưng Khoa mốt đừng làm vậy nữa nhớ chưa "

" Dạ "

" Cả mốt bị gì thì Khoa cũng phải nói với tôi đấy, Khoa bảo làm bạn tôi mà chả chia sẽ cái gì cho tôi biết cả "

" Hì, dạ con biết gòi, tại cái này chút xíu à "

" Chút xíu cái gì mà chút xíu "

" dạ, dạ, lông mày cậu sắp dính vào nhau rồi kìa, hứa luôn mốt cái gì con cũng nói cho cậu nghe hết "

" Ừ, ngoan "

Cảm nhận sự mềm mại của đầu ngón tay miếc nhẹ trên đôi lông mày bản thân mà tâm trạng hắn cũng được giảng ra không ít. Xua xua mấy cái trên mái tóc bồng bềnh, Huỳnh Sơn chợt nhớ ra điều gì đó mà gấp gáp đứng dậy chạy biến đi để lại Anh Khoa ngơ ngác một lần nữa

" Ôi, xém chút quên mất "

Không để người thương chờ lâu, hắn quay lại với trên tay là một hộp quà màu đỏ được thắt nơ trên cùng. Hắn ngồi xuống bên cạnh Khoa, chậm rãi mở chiếc hộp ra hiện diện bên trong là một chiếc vòng cẩm thạch được khắc chế lộ ra những đường vân tinh xảo mĩ nghệ.

" Uii, trời " Bé Khoa trố mắt trầm trồ về độ lấp lánh của chiếc vòng này, thầm đoán không ngờ Cậu Út lại có sở thích đeo vòng cẩm thạch

" Đẹp không "

" Dạ đẹp "

" Thích Không "

" Dạ thích, thích chứ, nó đẹp quá trời, cậu thích đeo kiểu vòng này hả "

" Đâu, tôi không "

" Ơ, thế cậu mua cho ai hả "

" Ừ "

" Eoo ơii, ai mà có phước vậy, cậu để ý ai rồi hả, chắc người đó cũng đẹp lắm ha " Nói ra câu này bề ngoài cậu vẫn tỏ ra vui vẻ nhưng sâu bên trong chẳng hiểu sao lại dâng lên cảm xúc chạnh lòng khó tả.

" Ừ, người đấy tuyệt lắm "

" Dạ..."

" Khoa đưa tay đây "

" Dạ sao cậu ? "

" Tay "

Đến đây Sơn không nói nữa mà không nhanh không chậm cầm bàn tay người đối diện lên. Đồng tử cậu mở to như bước ngờ trước loạt diễn biến trước mắt. Sơn, hắn đang đeo chiếc vòng cẩm thạch xanh lục ấy vào tay cậu, chiếc vòng mà Khoa tưởng chừng sẽ được trao tặng cho một nàng thơ kiều diễm nào đó may mắn được lọt vào mắt xanh của Cậu Út Sơn chứ nào ngờ có cảnh nó sẽ nằm yên vị trên tay Anh Khoa chứ

" Ủa...cậu "

" Cho Khoa " Giọng hắn như tênh nhưng lại làm lòng Khoa ngỗn ngang đủ điều

" Ủa-nhưng mà.."

" Khoa không thích à "

" Ơ-không, không phải...nhưng mà cậu...là sao ạ ? "

" Hôm trước tôi ghé ngang tiệm vòng thạch, thấy chiếc này đẹp nên mua về, Khoa cứ coi như là tiền công vì hôm ấy đi mua đồ cùng tôi đi "

***

À ra là cái hôm đầu thu, ngày hôm ấy cậu và hắn đã cùng bôn ba trên mọi nẻo đường, nào là đến chợ, đến tiệm vải, cuối cùng là dừng chân trên con phố nhỏ. Vì Huỳnh Sơn đi xa đã lâu tới nay mới có dịp trở về quê hương nên muốn ôm lại kỉ niệm xưa nơi quê nhà xem thế nào và đương nhiên Khoa đã được chọn mặt gửi vàng để hộ tống cậu thiếu gia nhà họ Nguyễn đi dạo.

Địa điểm cuối cùng của cả hai là nằm trên một con phố đồ cổ, hắn đặc biệt rất để tâm đến những món đồ có nhiều niên đại ấy nên đã mách Khoa dẫn mình đi xem thế nhưng cậu lại ngược với Cậu Chủ là rằng Khoa chẳng thích mấy món tẻ nhạt ấy tí nào nên chọn cách cứ để hắn muốn đi đâu thì đi đến khi chán chê thì cậu sẽ trở về cùng đống đồ đã mua với hắn.

Ngồi xổm bên vệ đường, Khoa thở dài mấy cái như xua đi cơn mệt nhọc của cả buổi chiều, bổng ánh mắt Khoa ngước lên va phải một tiệm trang sức đối diện không xa, ngay trong bệ kính chắn là cả tá loại vòng tay vàng bạc có đủ, chỉ duy nhất một chiếc vòng màu lục được đặt ngay trung tâm thu hút ánh nhìn tò mò của cậu bé.

Chiếc vòng được khắc chế tỉ mỉ lộ ra những đường vân trãi dài như mây bồng bềnh, ở giữa còn có đoạn khớp đóng mở được mạ vàng trông lấp lánh vô cùng. Chiếc vòng như hút hết hồn phách Khoa chìm đắm trong vẻ kiêu sa của nó mãi cho tới khi Sơn quay về chỉ thấy một đứa nhóc ngồi thẩn thờ trên vệ đường hướng mắt về nơi xa xăm. Hắn hơi nhếch mày khó hiểu không biết đứa nhóc này đang tìm tòi thứ gì mà chắm chú thế nên cũng lia mắt về nơi chủ điểm, ấy mà lại là một tiệm trang sức sao ?

Huỳnh Sơn rất nhanh chóng hiểu ra ý đồ của cậu nhóc nhà mình nhưng lại không vạch trần ngay mà chỉ nhẹ nhàng gọi tên đánh thức cậu hãy mau trở về vì mặt trời đã dâng lặng xuống

" Khoa "

"..."

" Anh Khoa "

"..."

" Trần Anh Khoa ! "

" A-dạ ? "

" haha làm gì mà chăm chú thế tôi gọi còn không quan tâm cơ "

" À-dạ không có gì, mà cậu xong rồi hả "

" Ừ về thôi, không muộn cơm "

" Dạ "

***


Lúc đó Khoa chỉ đơn thuận thấy nó đẹp nên ngắm nghía một lúc nào ngờ hành động của cậu lại làm lưu tâm kẻ kia đâu chứ. Món đồ xa xỉ này có ba đời Khoa làm cũng không đủ mua nữa

" Ơ thôi cậu, con-con..con không dám lấy đâu "

" Ơ, sao tôi thấy nó cũng đẹp mà, hay Khoa khoi thích mẫu này, mai tôi đi mua cái khác cũng được "

" A không phải-không phải, không phải đâu cậu, tại...tại nó đắt tiền lắm, cả đời con làm còn chưa đủ để mua thì sao con dám nhận được "

" Ôi có sao đâu, không đắt, không đắt, Khoa nhận cho tôi vui "

" Dạ thôi cậu ơi, cậu giữ lại đeo đi, con làm trong nhà suốt đeo nó rồi không tiện dọn dẹp đâu cậu "

" Vậy khỏi làm "

" Trời, không được- "

" Khoa ! Khoa tốn công sức lấy mật cho tôi, bị ong đốt sưng cả tay thế này mà đến một cái vòng tôi lại không thể tặng Khoa được à "

" Nhưng mà cậu- "

" Vòng chỉ vừa cỡ tay Khoa thôi, đưa tôi cũng chỉ tốn làm cảnh nên Khoa cứ đeo đi, tôi mua cho Khoa nên không sợ phí tiền đâu "

" Nhưng mà thật sự- "

" Đi ngủ thôi, tôi buồn ngủ lắm rồi Khoa à "

Không để người kia dứt lời, hắn một mạch tủ mền lên thân cả hai rồi như thường lệ vòng tay kéo người trong mộng vào ôm sâu trong lòng mình. Anh Khoa bị đánh úp bất ngờ cũng không phản kháng vì vốn nó sớm đã trả thành thói quen mỗi tối của cậu nhưng cứ nhìn vào cổ tay nay tô thêm sắc lục mà lại chẳng thể chìm vào giấc ngủ. Ngắm nghía nó mãi Anh Khoa lại không biết bản thân đã vô thức nhoẻn miệng cười từ lúc nào, một nụ cười thuần khiết như chứa chang bao niềm hạnh phúc và cậu ngầm biết trái tim chính mình đã đập rộn ràng vì ai

Huỳnh Sơn nằm phía sau đặt cả cánh tay lên eo người nọ mà ôm vào vòng tay, để hai cơ thể gần nhau nhất, sưởi ấm cho nhau qua từng đợt gió rét, mặt hắn đối với lưng Khoa, cơ ngực dính sát vào tấm lưng cứng rỏi của người thương khiến cơ thể Sơn râm rang cả lên. Hắn ước khoảng khắc này có thể dừng lại mãi mãi, để hắn được thoả lòng trôn vùi bản thân vào con người bé nhỏ này không thôi

Để hắn được gần Khoa hơn

Để hắn được nghe từng hơi thở đều êm dịu

Để hắn nhìn thật rõ gương mặt thân thương

Để hắn có thể yêu người nhiều hơn và bên người mãi mãi

Phải ! Nguyễn Huỳnh Sơn đã trót đem lòng thương nhớ Trần Anh Khoa

Ban đầu hắn rất nghi ngờ bản thân, cứ nghĩ đó chỉ là cảm xúc chớm nở mà thôi, hắn chối bỏ nó bằng mọi cách nhưng rồi cũng đành chịu thua

Vì Trần Anh Khoa quá đỗi xinh đẹp

Vì Trần Anh Khoa luôn đỏ mặt ngượng ngùng mọi lúc mọi nơi trông dễ thương vô cùng

Vì Trần Anh Khoa luôn tốt bụng, lễ phép với mọi người xung quanh

Vì Trần Anh Khoa dường như hoàng hảo vốn nên có một tương lai sáng ngời

Vì Trần Anh Khoa đã đánh cắp trái tim hắn ngay từ thuở ngày đầu

Từ cái gặp mặt đầu tiên, cái hôm bóng người ấy lướt qua đôi mắt đen láy của hắn thì có lẻ trái tim Huỳnh Sơn đã gọi tên Anh Khoa theo từng nhịp sống mất rồi. Hắn đã cố làm ra như thế, cố thể hiện hết tâm can thương nhớ cậu đến mức ấy, vậy mà người nọ vẫn vô tâm không để ý đến tấm lòng phản chiếu hình ảnh của chính mình...



;




Khoa hai tay sách hai túi đồ lỉnh kỉnh xuống nhà bếp. Cậu vừa mới trở về quê thăm gia đình ít hôm, lên lại nhà Ông thì sẵn có chút quà mọn đem lên bíu nên ta mới có hình ảnh một cậu thiếu niên bận rộn với hai túi đồ to tướng, nặng nề. Khoa đặt hai túi đồ lên bàn, dù mệt là thế nhưng không ngăn được cảm xúc mong chờ của chính mình dần len lỏi khắp cơ thể, cậu đã đem một số bánh trái từ quê hương lên nhằm muốn tặng chúng cho một người đặc biệt nào đó

" Này mày nghe tin gì chưa "

" Dạ tin gì vậy anh ? "

" Tao nghe nói Cậu Út sắp cưới vợ rồi đấy, hôm trước có người quen tới mai mốt cho Ông cô nào đẹp lắm, tính lát nữa là sang bàn chuyện đây "

" Hả ? "

Cậu thoáng chết lặng như không tin vào những gì mà bản thân vừa nghe thấy, cổ họng lại bổng khô khốc không nói năng được gì, lòng ngực Khoa phập phòng đánh trống liên hồi tựa như vừa nghe một tin dữ.

Huỳnh Sơn, hắn sẽ cưới vợ sao ?

Khoa không muốn tin vào điều này, đúng ra là cố chấp không muốn coi nó là sự thật. Chỉ mới một tuần cậu rời đi, vậy mà lại xuất hiện tin động trời thế này, chỉ mới hôm nào nghe cậu báo tin rời nhà mấy hôm mà hắn đã muốn nhảy cẩn lên nhất quyết không chịu, ấy mà giờ sao lại trở thành như vậy

Tại sao ông trời lại trêu ngươi Khoa như vậy chứ, tại sao lại để cậu ôm mối tương tư này rồi mới đánh một tia sét phụ bạc cắt phăng nó đi. Nhưng nghĩ kĩ lại thì Khoa đành chịu thôi, cậu vốn không xứng, không thể với tới Huỳnh Sơn dù ra sao đi nữa. Hắn tượng chưng cho bao vẻ đẹp quý giá trên cuộc sống này, tựa như một bông hoa hồng kiều diễm thơm ngát, còn Anh Khoa chỉ đơn thuần là cỏ dại ven đường được người đời thương lấy mà không dẫm đạm lên và nếu không chắc hẳn cậu cũng không thể đứng trơ ở đây

" Sao đấy "

" Dạ không..."

Khoa để lại một câu rồi cũng nhanh chóng rời đi. Duy Kiên thoáng chút ngạc nhiên khi thấy đứa em mình vô cớ lại nhoẻn miệng cười, một nụ cười chua chát mà lần đầu anh được chứng kiến nó bởi Anh Khoa, một đứa trẻ tựa như mặt trời chiếu rọi ánh sáng vào cuộc đời tẻ nhạt của anh và Kiên đinh ninh rằng đứa em đang xảy ra chuyện gì khó nói hoặc đã xảy ra, nhưng có là chuyện gì đi nữa thì anh vẫn không thôi lo lắng khi thấy đứa em mình yêu thương đột nhiên lại trầm lặng đến thế

Bước từng bước lên nhà trên, cậu cố dằn sâu mọi suy tư của mình xuống, cố tỏ ra là một Trần Anh Khoa luôn lạc quan yêu đời nhưng đời nào có cho cậu sống yên ổn đâu chứ. Trước mặt Khoa hiện tại là Ông Tự Long, Cậu Cả Cường và người quan trọng nhất là Cậu Út Sơn, nếu như thường lệ thì chẳng nói làm gì thế nhưng ngày trọng đại hôm nay lại xuất hiện thêm một nàng thơ được hộ tổng bởi nhiều giai nô như cậu.

Nàng đẹp lắm, đẹp tựa như tiên giáng trần, váy lụa nàng diện mới ôi sao thướt tha dịu hiền nhưng cớ sao nàng lại trót đem lòng thương nhớ chàng hoàng tử mà kẻ hèn mọn này đã ngày đêm thầm thương trộm nhớ ?...

Nhìn cái cách hắn nắm đôi bàn tay, quan tâm dịu dàng với người nọ mà Khoa không khỏi dâng lên cảm xúc ganh ghét nhưng rồi nghĩ lại thì cậu làm gì có tư cách để mơ mộng điều đó. Khoa tự thấy mình chỉ đơn thuần là một tên gia nô thấp hèn không danh không phận thì lấy tư cách gì để ghen tị hay cắm đoán hắn thân thiết với một ai ngoài cậu chứ.

Nàng ấy may mắn thật nhỉ, tài sắc vẹn toàn nàng có đủ còn có cả hoàng tử luôn cơ đấy, mỉa may thay cho cuộc đời chính mình, Khoa mím chặt môi cố không để lộ chút trạng thái khác thường nào sau khi châm trà cho Ông rồi nhanh nhẹn rời đi không một lời oán trách

Cậu chạy thật nhanh ra sau vườn, chạy mãi chạy mãi, chạy tới khi thoát ra khỏi mộng tưởng đáng trách này nhưng sao lại thấy con đường dường như dài thênh thang chẳng có lối thoát. Có phải chính cậu đã tự lún sâu vào vũng bùn sai trái này tới mức không thể cứu vãn được nữa hay sao, không thể vương tay lên ánh mắt trời rực rỡ một lần nào nữa và rằng Khoa sẽ tự thiêu sống mình trong thứ tình cảm ngang trái này.

Mãi cho tới khi con đường gập ghềnh ngăn chặn bước chân Khoa tiến tiếp, cậu ngã xổng xoài trên nền đất khô cứng, cả thân người đỗ rập xuống mặt phẳng đầy đất cát, thoáng nghe thấy tiếng vỡ tan đồng thời kéo theo con tim Khoa nứt ra từng mãnh, nhịp sống của cậu như khựng lại một nhịp, cơn khó thở từ đầu ập tới xông thẳng vào lòng ngực Anh Khoa, mắt cậu trân trân nhìn vào bàn tay chứa vài ba miếng mảnh vỡ từ chiếc vòng thân quen

Nó đứt toang giờ đây chỉ còn lại đống thủy tinh vô giá trị. Khoa ú ớ nói không thành lời, mắt cậu như nhòe đi nhìn vào thứ kỉ niệm đầu tiên mà hắn trao cho, cũng là thứ cuối cùng mà cậu nhận được từ Huỳnh Sơn. Tay Khoa run rẩy cố gom nhưng mảnh ghép màu lục ghép lại với nhau nhưng bất thành, cũng tựa như câu chuyện giữa hắn và anh một ngày nào đó không xa sẽ kết thúc đau đớn như chiếc vòng này.

Mặc cho thân thể đau nhức sau cú ngã và đôi bàn tay đỏ ửng do những mảnh đá và chạm lấp ló đã có những vết xước rỉ máu, ấy vậy mà chúng chẳng hề xi nhê gì với trái tim tan nát của Anh Khoa. Một trái tim ươm trồng biết bao nhiêu loài hoa tươi thắm

nhưng hoa nở đẹp rồi cũng chóng tàn

tim người phút chốc cũng chợt héo tan

.....



" CÁi Gì, SAO KHOA LẠI NGHỈ VIỆC HẢ BỐ !? " Huỳnh Sơn trợn tròn mắt, đập bàn đứng thẳng cả người quát lớn như trực chờ một câu giải thích cho vấn đề nan giải này

" Ối giồi ôi ! giật hết cả mình, mày quát ai đấy hả, lí do thằng Khoa nó muốn nghỉ việc thì sao tao biết được " Tự Long cảm thấy một ngày nào đó mình sẽ đột tim ngất mất thôi

" Nhưng mà-sao bố không hỏi !? "

" Giời ơi ! Tao có hỏi chứ mà thằng bé đấy nó bảo là ở nhà có việc quan trọng gì đấy nên không ở đây được nữa "

" Thì bố cũng phải cản chứ ! "

" Ơ hay cái thằng này !? "

" Bố ! Mình-mình trả thêm tiền đi, gấp hai-không-gấp ba, gấp bốn gì đi, con không muốn để Khoa đi đâu " Giọng hắn như thể run lên trong từng ngữ điệu, tâm trí cố gắng vận dụng hết mức để suy ra phương án nhằm giữ chân người thương ở lại

" Ơ thằng này mày vô duyên, nhà người ta có việc thì người ta về lo chứ sao mày cản được ? "

" Nhưng mà..."

"...Thì tao cũng có hỏi nhưng thằng bé chỉ bảo thế thôi, thằng bé giỏi giang lại lễ phép ngoan nên từ đầu tao xem nó như con cháu trong nhà rồi, vả lại thấy nó trông cứ buồn buồn thế nào nên chắc có chuyện thật nên thôi tao cho nó về "

"...Vậy khi nào Khoa đi hả bố "

" Mùng mười "

" Vậy hôm nay- "

" Nay mùng năm rồi, mày có gì thì nói nốt với nó đi "

Tự Long nói rồi rời đi để đứa con quý tử của mình tự ngẫm lại mọi thứ, ông biết thằng Sơn nhà mình rất quý thằng Khoa, hai đứa nó chẳng biết từ khi nào lại thân thiết như thế và ông cũng rất đau lòng khi hay tin nhưng chẳng thể làm được gì hơn, tựa giống như cái ngày ông tiễn đứa con trai đi Tây lòng đầy mong ngóng.

Vậy chỉ còn vọn vẹn năm ngày thôi sao ?

Hắn cau mày, hàng lông mày lại xô vào nhau, tay nắm chặt thành quyền mà nghiến răng không hiểu vì sao hôm nào cả hai còn e thẹn ôm ấp lẫn nhau ngủ trong chăn ấm nệm êm thế mà giờ lại hay cớ sự đường ai nấy đi. Tâm trí Huỳnh Sơn hiện tại tựa như con thuyền nhỏ lênh đênh giữa biển trời bao la, cứ bấp bênh không mục đích, muốn tìm kím lối thoát nhưng lại không thể.

Tự cảm thấy mình vô dụng trước sự kiện này, trước câu chuyện giữa hắn và Khoa mới sang trang nhưng lại vội kết thúc, không thể làm gì hơn vì dù gì người ta cũng có lí do chính đáng thôi, ấy vậy mà tâm tình hắn lại đau nhói theo từng đợt tự an ủi chính mình

Sơn nghĩ thôi thì còn vỏn vẹn mấy hôm thì cứ bên nhau hết khoảng thời gian còn lại tới khi hai ta chia phai hai ngã cũng không hối tiếc


.....


Ngoài sự tưởng tượng của Huỳnh Sơn rằng hắn sẽ có năm ngày rất vui vẻ và hạnh phúc bên người thương, làm những việc mà có hai thích, đến nổi hắn đã sắp đặt một cuộc thổ lộ tâm tư của mình cho người ấy nghe nhằm níu kéo bước chân ai đó ở lại

Vậy mà ma xui quỷ khiến như nào mà trong năm ngày ấy nơi nào có Huỳnh Sơn là nơi đó vắng bóng Anh Khoa ?

Huỳnh Sơn hắn sắp phát điên lên rồi, chẳng hiểu lí do tại sao Anh Khoa lại tránh né hắn như vậy, mỗi lần hắn xuất hiện trước mặt cậu là y như rằng Khoa sẽ dạ dạ vâng vâng mấy câu xong rồi lại chạy biến đi mất hút chẳng để thời gian cho hắn kịp ú ớ điều gì và thậm chí không còn nằm ngủ cạnh hắn mỗi đêm nữa, không còn hơi ấm hay những cái vỗ về của người tình khiến hắn dường như muốn nổ tung tới nơi.

Đương nhiên với tình hiện hiện tại Huỳnh Sơn không thể cứ trơ mắt nhìn mãi được, hắn chọn cách đi hỏi thăm những người gần gũi nhất trong nhà với Khoa nhưng nhận lại chỉ là cái lắc đầu chào thua. Kể cả Duy Kiên, người ăn nằm với Khoa trước hắn cũng không tài nào lí giải được nguyên do vì sao đứa em mình lại thiếu sức sống và chọn cách rời đi như thế.

Gần cả tuần nhà phú ông Tự Long chẳng hiểu vì sao lại im hơi lặng tiếng, không còn vẻ rộn ràng như mùa xuân mọi khi mà chỉ còn mùa đông tẻ nhạt đến nao lòng. Anh Khoa vẫn như thường lệ, chưa đến ngày cậu cuốn gói ra đi nên Khoa vẫn làm tròn trách nhiệm của một người gia nô, chỉ khác chẳng còn một Anh Khoa tươi sáng như thường lệ thay vào đó chỉ còn lại cậu bé đa sầu vô cảm

Cậu cảm thấy bản thân không cần nhất thiết phải làm vậy nhưng mỗi khi gần Cậu Út Sơn thì Anh Khoa lại nhớ về ngày đó, ngày mà hắn tay trong tay với thiếu nữ nọ cứ khiến cậu bứt rứt, tâm tình như bị hàn vạn con dao thi nhau cứa vào, thế nên Khoa đã chọn cách tránh xa Huỳnh Sơn hết sức có thể, nơi nào có hắn thì chắc chắn không có bóng dáng của cậu ở đấy, chọn cách rời xa hắn cũng giúp tâm tư tình cảm của Khoa rời xa Cậu Út hơn.

Khoa chắc rồi, cậu sẽ tự chôn vùi thứ tình cảm ngang trái này vào sâu nơi tối tăm nhất của bản thân, rằng cậu sẽ không đem lòng thương nhớ Huỳnh Sơn nữa. Cách càng xa càng tốt cũng là lựa chọn tốt nhất cho cậu và cả hắn. Hắn xứng đáng có một cô vợ đẹp cùng đàn con thơ hơn là sống trọn đời trọn kiếp bên một tên người làm dơ bẩn như cậu

Khoa biết chứ, biết mình không sao với tới được ánh hào quang của Huỳnh Sơn, biết mình không bằng một góc của thiếu nữ thơ ngây kia nên thôi Khoa xin rút lui về sau nơi chỉ có Khoa cùng tâm tư của mình trơ trọi và đơn côi.

Hôm nay là ngày cuối cùng cậu ở nhà Ông Tự Long, cũng là ngày cuối cậu được làm việc ở nhà ông. Khoa đi loanh quanh căn nhà rộng lớn một lần nữa, nhìn lại những nơi từng là kỉ niệm của bản thân khiến lòng Khoa không khỏi dâng lên cảm xúc bồi hồi xen lẫn tiếc nuối. Đặc biệt đêm nay Khoa không cần phải làm bất cứ việc gì vì mọi người bảo rằng sẽ tổ chức tiệc chia tay cho cậu

Anh Khoa vui lắm, vui vì đến cuối cùng bản thân vẫn còn là một thành viên trong gia đình của ông, vui vì những năm tháng qua có thể dừng chân ơ nơi tốt đẹp như thế này, nhưng cũng buồn lắm, buồn vì phải đành rời đi bỏ lại dường như cả tuổi trẻ tươi đẹp, buồn vì không thể nói tiếng yêu vì ai đó.

" Khoa, lát nữa vào phòng tôi chút được không, mai Khoa đi rồi nên mình tâm sự lên cuối ha " Hắn cong mắt, bao sự chìu mến đều trao tặng hết cho đối phương và chẳng nói gì thêm ngoài nở một nụ cười chân thành nhất

" A...dạ " Lại nữa rồi, sao hắn cứ mãi dịu dàng với cậu như vậy, có nhất thiết phải lãng tử tới vậy không, sao cứ cho Khoa thêm hi vọng làm gì trong khi cũng chính hắn dập tắt nó

Buổi tiệc được mở ra tới tận đêm khuya khoắt mới khép màn. Khoa không uống rượu vì ngày mai cậu đã phải cuốn gói đi rồi nên muốn bản thân có cái đầu tỉnh tảo nhất và cậu vẫn còn nhớ lời hứa ban nảy, dù sao cũng là lần cuối bên nhau, cậu đương nhiên không tiếc rẻ gì cuộc hội ngộ cuối cùng giữa cả hai nên rất nhanh chóng đã có mặt tại phòng của Cậu Út Sơn.

Mạnh miệng vậy thôi chứ đứng trước nơi chớm nở thứ tình yêu mà cậu dành cho hắn thì Khoa không khỏi e dè không biết nên vào hay không nhưng vốn đi tới đây rồi chẳng lẻ lại quay gót bỏ đi thì lại không hay lắm huống hồ chi Anh Khoa là người không thích thất hứa

Cậu gõ cửa mấy cái muốn xem người thầm thương đã về phòng hay chưa thì rất nhanh cánh cửa bật mở thay cho câu trả lời của đối phương. Khoa không vội, rất từ tốn mà tiếng vào, đã qua bao ngày cậu không ghé thăm nơi này kể từ khi chứng kiến sự việc ấy xảy ra, đúng thôi cậu tránh hắn như tránh tà mà

Sau bao ngày cuối cùng Khoa cũng được ngâm nghía lại gương mặt tinh tú, gương mặt của người mà cậu lưu giữ trong tâm trí đang hiện diện thật gần bản thân. Khoa không tránh né nữa, cậu mắt đối mắt với hắn vì dù sao bắt đầu từ ngày mai cũng không còn gặp lại thì vốn hắn đẹp trai như vậy tội gì không ngắm cho đã rồi buông

" Ui ! "

Nhưng cậu tính không bằng Huỳnh Sơn tính, đột nhiên đang đứng lại bị chính người mình đơn phương đẩy ngã ra sau khiến Anh Khoa bất ngờ mà mất thăng bằng té ngửa ra sau, lưng đập trực tiếp xuống chiếc chăn mềm mịn phía sau. Tình cảnh hiện tại làm Khoa có chút dao động trong ánh mắt, gương mặt phóng đại của Cậu Út Sơn đang in sâu vào đôi con ngươi mở to của Khoa, mặc dù tâm trí hiện tại chỉ hiện hữu mỗi thân ảnh to lớn của đối phương nhưng cậu vẫn cảm nhận được nơi hai cổ tay của chính mình bị hai bàn tay người nọ giữ chặt lấy hai bên, thật sự đưa Khoa vào thế gọng kìm không lối thoát

" Không tránh được nữa rồi phải không "

Lần này Sơn đánh liều nằm đè lên thân hình người yêu, hai tay cũng đồng thời giữ chặt tay đối phương, không hề có ý khoan nhượng nào khác, hắn hẹn người thương qua đây chỉ để làm việc này và bằng mọi giá Huỳnh Sơn phải gỡ được cái gai khoảng cách quái ác này ra khỏi cả hai

" Cậu, cậu làm gì vậy ? " Khoa không phải kháng mà chỉ bất ngờ trước hành động của đối phương

" Khoa, sao Khoa tránh mặt tôi ? "

" Con...con không có "

" Không ! Khoa rõ ràng cố tránh mặt tôi mà, tại sao lại vậy !? "

" Con không có, sao con phải tránh mặt cậu làm gì ! "

" Khoa nói dối "

" Con không rảnh tới vậy, cậu hiểu lầm rồi "

" Khoa ! Sao lại tự nhiên trở thành như vậy, sao Khoa lại tránh né tôi rồi bây giờ lấy cớ nghỉ làm cũng để tránh mặt tôi thôi đúng không ? Tại sao vậy Anh Khoa ! "

"..." lia đôi mắt mệt nhoài sang nơi khác, cậu không phản bác vì mọi lời nói của hắn đều đánh đúng vào tâm

" Ha, đúng rồi phải không ? Tại sao vậy, tôi đối với Khoa không tốt hay sao mà Khoa lại đối xử với tôi như thế hả, tôi làm gì sai, tôi làm Khoa giận cái gì sao Khoa không nói mà lại xài cái cách hèn hạ như vậy, sao lại tránh mặt tôi chứ...Khoa nỡ bỏ bạn mình ở lại một mình sao, tôi không xứng làm bạn với Khoa hay sao ? "

" KHÔNG, CON KHÔNG MUỐN LÀM BẠN VỚI CẬU NỮA ! "

" Hả ? " Hắn giật mình trước cái quát lớn của người thương, mắt trân trân nhìn vào thân ảnh mang đầy vẻ uất ức dưới thân mình

" Con...con không muốn làm bạn với cậu nữa ! Cậu, cậu xấu tính, cậu sao mà biết được con đã phải trải qua cái gì hả...sao cậu đối tốt với con làm gì rồi để con ảo tưởng như vậy...con biết..con biết con không bằng người ta...nên..hức...con mới rút lui trước..vậy mà, vậy mà cậu lại mắng con là sao-hức "

Khoé mắt dần đỏ hoe, cậu cắn chặt môi cố kìm nén cảm xúc của bản thân nhưng lại không thể ngăn được từng tiếng nấc nghẹn

" Khoa- "

" Con tránh cậu..hức là có lí do mà...huhu..con sợ cậu đánh lắm...hức..con biết, con biết con sai, con không phải người bình thường, nhưng mà làm sao giờ...hức-hức...con biết con không với tới cậu được...hức...con biết con không nên có suy nghĩ như vậy nhưng mà nó cứ hiện trong đầu con quài à...hức "

"..."

" Hức...con, con biết con không nên thích cậu...con-hức, nên biết thân biết phận..hức, nhưng con không ngăn mình được-hức-cậu ơi...con, con xin lỗi cậu..cậu đừng đánh con-hức-ngày, ngày mai con đi ngay, con-hức-không ở lại thích cậu nữa, con không phiền cậu với người ta nữa nên-ức...hức....con xin- "

Trong phút chốc hai tay hắn buông thỏng hai cổ tay đỏ ửng hằn dấu của người tình ra mà di dời ôm lấy gương mặt giàn giụa nước mắt, Sơn cuối xuống hôn lên môi Khoa, trực tiếp thu mọi lời nói tiếp theo của đối phương vào cái chạm môi nhẹ tênh tựa như chuồng chuồng lướt trên mặt hồ tạo ra giao động sóng sánh.

Nụ hôn thành công ngăn chặn được đứa bé mít ướt thôi nhoè mi. Hắn trên cao lướt mắt xuống gương mặt ngơ ngác nghệch cả ra mà không khỏi buồn cười, dễ thương thì xứng đáng được yêu thương nhỉ, không nói không rằng cuối sát xuống hôn lấy khoé mi đẫm lệ xưng đỏ

* CHỤT *

" Khờ quá, thương còn không hết sao nỡ đánh được "

" Cậu..."

" Ừm, tôi thương Khoa, yêu Khoa nhiều vậy mà sao Khoa lại nghĩ ác về tôi như thế hửm ? "

Vuốt ve gò má dần hiện lên tảng mây hồng, bao hoài nghi mệt mỏi lâu nay cuối cùng cũng được giải toả

" Khoa, nhìn tôi này "

" Um..."

Ngại chết Anh Khoa rồi, đột nhiên khi không lại được tỏ tình vào lúc dầu sôi lửa bóng như thế này, còn bị cướp mất cả nụ hôn đầu đời khiến cậu thật sự muốn lập tức cuốn gói đi luôn chứ chẳng đợi ráng sáng mai nữa.

" Tôi yêu Khoa, thương Khoa nhiều nên đừng nghĩ bản thân không xứng với tôi "

Hắn ôm lấy gương mặt nhỏ nhắn quay qua nhìn trực diện với bản thân mình, Sơn không ngại nói ra hết tâm tư và chỉ mong người ngộ nhận

" Nhưng..nhưng con là đàn ông..."

" Thì đã sao, tôi không yêu ai, không yêu con gái cũng không yêu con trai, chỉ là Khoa nên tôi mới thương, mới yêu thế này biết không "

"...Dạ-um- "

Bày tỏ tới mức này mà người thương còn không hiểu thì hắn sẽ chọn cách hành động luôn cho gọn. Một lần nữa môi chạm môi nhưng lại khiến Khoa đê mê quên lối về, hắn dẫn dụ cậu vào bể tình ướt át, nơi môi lưỡi hoà quyện với nhau. Hắn mút lấy hai cánh môi mọng nước tựa như quả ngọt chín mềm, rê lưỡi vào bên trong khám phá mọi ngóc ngách thậm chí còn cuốn lấy chiếc lưỡi rụt rè của người yêu cùng nhau tạo nên bản hoà ca tình ái

Tiếng chùn chụt vang vọng khắp căn phòng, cậu cảm giác mình như bị hút đi hồn phách mà mềm nhủn cả người, còn gì hạnh phúc hơn việc đơn phương giờ đây đã có kết quả thích đáng chứ. Khoa không thể chối bỏ bản thân cũng như tâm tư của chính mình lẫn hắn, bị hôn đến đầu óc trắng xoá cả đi nhưng cậu vẫn cảm nhận được cánh tay săn chắc luồn vào áo vải siết chặt eo của bản thân và cũng không thể làm gì ngăn cản con người tùy tiện ấy ngoài thuận theo mọi cái âu yếm mà kẻ nọ ban cho

" Um...ah..um "

Hai đôi môi cứ mãi quấn quýt như thế tới khi Sơn phát hiện gương mặt người thương đã dần đỏ ửng lên vì thiếu không khí mới chịu buông tha cho hai cánh môi sưng tấy tối nghiệp, dứt ra còn mang theo sợi chỉ bạc thay cho mối lương duyên của đôi nam

" Khoa cũng thích tôi mà đúng không, vậy đừng đi đâu nữa nha "

" Haa...haaa "

" Khoa " Không thấy hồi âm từ đối phương nên hắn liền di chuyển lên cần cổ trắng sữa, không thương tiếc mà cắn phập lệ nó thay cho lời trách phạt "

" Khức ! a-dạ..."

" Ừm, em Khoa ngoan lắm "

Lửa mãi gần rơm lâu ngày cũng bén

Xin người đừng vội quên câu hứa hẹn

____________________________________

Bonus 1:

"...Vậy cậu cũng thích con hả "

" Ừm, do Khoa khờ quá nên không biết đó thôi "

Anh Khoa dựa hẳn cả cơ thể lên bờ ngực vững trải của hắn và Huỳnh Sơn tất nhiên không bài trừ việc này mà còn ngược lại rất yêu thích cách đứa bé này dựa dẫm vào mình. Một tay ôm lấy người thương lọt thỏm vào lòng, một tay vuốt ngược mái đầu cậu để lộ vầng trán cao, không báo trước liền đáp lên đó một nụ hôn nồng thắm

" Sao Khoa lại tránh mặt tôi vậy ? "

" Ừm...con thấy mình kì cục kiểu gì á với...với không xứng với cậu nên con tính đi luôn "

" Khờ thật sự "

" Hứ ! sao cậu cứ chê con đần vậy ? rõ ràng hôm trước con thấy cậu với cô nào thân thiết lắm, nhìn vào sao không hiểu lầm được "

Việc bị ai đó trêu ghẹo cọng thêm tiếng cười cứ khúc khích trên đầu làm Khoa thấy không dễ chịu chút nào

" ha, bảo khờ mà chứ có chê đần đâu "

" Nhưng khác gì nhau đâu cậu ! "

" Hahahaa, được rồi, nhưng mà người ta tới hỏi cưới tôi chứ tôi đã đồng ý cưới người ta đâu, bộ Khoa ghen à ? "

" Ơ-xía, không thèm đâu "

Nhìn cái môi trề ra cùng vẻ mặt cáu kỉnh ấy trông dễ thương vô cùng làm hắn không kìm lòng được mà thơm thơm mấy cái lên gò má mềm mịn ửng hồng

" Rồi rồi, dễ thương quá, nhưng chắc không riêng chuyện đấy thôi đâu đúng không ? "

" Um...con làm bể cái vòng của cậu rồi, nó mắc quá nên con sợ cậu mắng "

" Ừ, sắp mắng đấy, đi đứng chắc cũng té ngã nên mới làm vỡ hả ? "

" Dạ..."

" Ừ hư quá, cái vòng bộ quan trọng hơn bản thân à, té cũng không nói với ai hết, đã bảo có chuyện gì cũng phải nói với tôi rồi mà, chắc Khoa muốn bị ăn đòn đúng không "

" Ơ, xía, cậu mà đánh con là con đi thiệt luôn đó "

" hahahaa, rồi rồi đanh đá quá, không dám được chưa, thương còn không hết mà "

Sao con người này cứ đáng yêu như vậy nhỉ, hắn lại sợ bản thân không nén được mà hôn nát mặt người ta mất

" Nhưng mà nói rồi đấy, bị gì cũng nên nói cho tôi biết cùng, tôi yêu Khoa là người yêu của Khoa nên không được giấu tôi đâu biết chưa "

" Người..người yêu..." Hai từ ngữ này sao mà cậu thấy lạ lẫm quá

" Ừm, mợ út "

Huỳnh Sơn chậm rãi hơi cuối xuống đặt lên môi người tình một nụ hôn phất lờ rồi đột ngột kéo cằm đối phương lại cùng mình giao du môi lưỡi.

" Umm...um "

Hắn mút lấy hai cánh môi như liếm láp một viên kẹo ngọt ngào, chán chê thì lại luồn lách lưỡi vào bên trong đảo quanh rồi mới cuốn chiếc lưỡi rụt rè ấy vào một điệu nhảy mang đậm ái tình

Anh Khoa lần đầu được trãi nghiệm việc được âu yếm thế này nên rất bỡ ngỡ, cậu không biết làm gì khác ngoài thuận theo người đối diện, bên khoé môi còn chảy ra chút dư vị của cuộc ân ái

" haaa...umm...úmm "

Thấy người trong lòng mặt mài đỏ tía cả lên nên thôi hắn đành buông tha nhưng thật sự môi Trần Anh Khoa như có ma lực mà dẫn dụ hắn thực hiện tiếp công cuộc môi lưỡi triền miên. Mãi cho tới khi thân thể cậu mềm xèo, sắp ngất vì thiếu dưỡng khí thì tên lưu manh ấy mới thật sự buông tha

" Haaa....haaa "

* CHỤT *

" Dễ thương quá " Thơm nhẹ lên đôi môi sưng tấy vì bản thân mà lòng Huỳnh Sơn nao nức vô cùng

" Um ! Sao cậi cứ hôn con quài vậy "

" Tại Khoa dễ thương mà "

" Có ai khen con trai dễ thương bao giờ như cậu, xía ! con đi ngủ không chơi với cậu nữa "

Nói rồi cậu định nằm xuống giường và thiếp đi sau chuỗi ngày gian nan nhưng lại bị ai kia giữ lại không cho yên ổn

" Nào, giờ này rồi mà còn cậu kiếc cái gì nữa, xưng anh đi, anh Sơn "

" Hông ! kì cục lắm, cậu cũng- "

* CHỤT *

" Ơ cậu- "

* CHỤT "

" Cậu ! "

* CHỤT *

" Cứ xưng như vậy là bị bobo vào mồm mãi đấy "

"..."

" Nào, tiếp đi, chắc Khoa cũng khoái bị hôn lắm "

Nếu trêu ghẹo Trần Anh Khoa là một kĩ năng thì chắc hắn đã vang danh cả quốc rồi, ai bảo cứ xinh yêu thế thì sao Huỳnh Sơn hắn chịu nổi chứ

" Anh..."

" Hửm ? Bé quá không nghe "

" Anh..Anh Sơn đi ngủ đi khuya lắm rồi ! "

Dứt lời cậu liền dùng hết sức giãy ra khỏi cánh tay như gọng kìm của hắn rồi nằm xuống tủ hết mền mùng lên người giấu đi gương mặt sắp bóc khỏi của bản thân

" Ừ rồi hahahaa, em Khoa cũng ngủ ngon nha "

Huỳnh Sơn nằm xuống ôm lấy cả đống chăn mền lẫn người thương vào lòng, miệng cười không ngớt với độ đáng yêu này

__________________________________

Bonus 2 :

" Dạ Cậu Út ơi cơm chín rồi "

"..."

Anh Khoa ba chân bốn cẳng chạy vào phòng riêng của Cậu Út Sơn nhằm muốn mời ai đó ra xơi cơm như thường lệ mà không hiểu sao lần này hắn lại im hơi lặng tiếng ngồi một đống trên giường không thèm đáp lại người yêu

" Cậu, cậu ơi "

"..."

" Cơm xong rồi, cậu không ra ăn hả "

"..."

Khoa lấy làm lạ liền không trần trừ mà tiếng tới lay lay người hắn nhưng nhận lại chỉ là cái quay đầu không thèm nhìn cậu một cái. Rồi, nhìn cái cách hờn dỗi này thì cậu biết chắc lão chồng mình muốn cái gì rồi. Thế là Khoa cũng quay đi tiến về phía cửa, không buồn dỗ như mọi khi mà chỉ để lại một câu

" Anh Sơn ơii, ra ăn cơm thôi cơm xong cả rồi "

Cái giọng ngọt lịm như mật rót vào tai mà cũng đủ làm Huỳnh Sơn rạo rực cả người, gương mặt lạnh tanh như chỉ chờ có thế cuối cùng cũng tươi tắn trở lại

" Ơiii em Khoa, chờ anh với "

__________________________________

truyện dài không tránh được sai xót và lập từ lẫn văn phong cụt ngủn nên mong mọi người thông cảm

Ok hết rồi nhá, hơn 19564 từ và tách ra được hai chapter cũng gọi là ưng ý đi

Kiểu tớ không biết nên triển kiểu này theo hướng 18+ như nào nên thôi cứ nhẹ nhàng plot này rồi plot sau chắc chắn hít nwng phê luôn =))

Chapter sau sẽ là JunPhúc nên mong mọi người có thể góp ý idea cho tớ với nhé

Mong là hai chapter cùng plot sẽ không có một chapter nào flop hết

Mà như thường lệ flop thì drop nha hihi

Nên là mong đc kha khá vote và comment thì có thêm động lực làm tiếp không thì nghỉ khoẻ =))

Nhớ vote ủng hộ tớ và comment cho sôm nhà vui cửa nha và nếu được có thể PR fic giúp tớ miễn không đến tai chính chủ là được ạ

CN/22/9/2024

11944 từ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top