Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một ngày làm việc của Bàm Công Nui là như thế nào? Là kiểu...

-Phát ơi! Ăn l** rồi nghĩa là gì ợ?
Mất ba giây để Liên Bỉnh Phát định hình được bạn đồng hành của hắn hỏi gì, nhưng chỉ mất 0,1 giây để túm cổ chiếc em út đang chuẩn bị lẩn mất. Ở cái nhà này, kẻ lỡ miệng chửi bậy nhiều số một chắc chắn là con hải ly Tăng Vũ Minh Phúc nhưng giờ cậu đang bị kè kè theo sát bởi Duy Thuận rồi, đối tượng số hai là Neko Lê, đối tượng này muốn var, e là hắn ăn đòn trước, nên còn đối tượng cuối đương nhiên là Bùi Công Nam " có tật giật mình" đang chuẩn bị sủi chính là thủ phạm rồi.

-(S)TRONG ngoan, sau này những gì nói ra từ miệng em trai này mình chỉ nên nghe thôi chứ đừng tìm hiểu nha! Nó toàn xàm thôi chứ không nói gì ý nghĩa cho đời đâu! - Sau khi ký đầu Công Nam một cái rõ đau, hắn lại quay ra cười hiền

- Này ông anh hơi quá rồi đó nha, sao lại có thể vì người ngoài mà gà cùng một mẹ đi đá nhau như vậy được chứ?

-Nói nghe nè, dù là với ai thỉ trẻ con cũng không được chửi bậy!

- Ủa em 30 rồi đó Phát!

- Cậu chuẩn bị xong chưa? Chúng ta đi là nhiệm vụ nhé! Cậu thấy vụ này sao?

-Dọn dẹp nông trại bò sữa à? Hay đấy, chúng mình đi luôn nhé!

- Ủa Phát, ít nhất anh phải đưa lại mã nhiệm vụ cho em để nhập liệu chứ? Mà khoan ông anh định làm gì ở đó? Mấy cái nhiệm vụ này em đang định back lại cho trung tâm ủy thác mà!

-Hôm nay cậu muốn ăn gì? Làm nhiệm vụ xong chúng ta đi chợ mua đồ nhé!

-Tôi muốn ăn cái gì đấy kho,... cà tím? Hay là nấm nhỉ?

- Sao không chọn cả hai luôn, tôi làm cho cậu!

-Yeeeeeehhhhhh!

Hai người đằng này thì cứ việc tíu tít, còn Công-bị-bơ-Nam thì vẫn ngơ ngác nhìn ông anh "quý hóa" bình thường vốn đã khó hiểu sau khi ở chung với Trọng Hiếu lại càng khó hiểu hơn. Mà đấy còn chưa kể, Liên Bỉnh Phát biết nấu ăn từ khi nào mà cậu lại không biết vậy? Thề trên trời có mây xanh, từ khi cậu gia nhập 9M thì món duy nhất cậu thấy ông anh này nấu là món trứng rán bóng đêm bán thời gian, ý là trứng rán cháy một mặt.

-Coi kìa, lời nói của ai đó không hề có trọng lượng với Phát luôn!

-Dì không an ủi con được miếng nào lại còn chọc con quê hơn nữa!

- Thì đó là việc của dì mà con... ủa?

-Dì thấy ổng lạ không?

- Đó giờ Phát vẫn lạ vậy chứ có khác gì đâu con! Ý là Phát mà không lạ lùng thì lúc đó nó mới lạ lùng đó... Ủa? Nói gì đến giờ mình cũng không hiểu luôn nè! Rồi giờ sao? Cái nhiệm vụ nãy Phát lấy có làm sao không?

-Không sao đâu dì, chỉ là con thấy nó bị xàm nên con định back lại, tại nhà mình có bao giờ tham gia mấy quả lao động công ích đâu? Tự dưng...

- Ờ không sao thì thôi, dể yên cho Phát tìm nửa kia của mình đi con!

- Thế còn dì thì sao đây? Đừng nói với con là dì lại lấy mấy cái nhiệm vụ xàm nữa nha! Tháng này ít tiền lắm rồi!

- Không có đâu con, dì nộp báo cáo nhiệm vụ với đơn xin nghỉ phép thôi à! Mấy bữa tới dì nghỉ!

- Ờ, kết quả do thám, xong rồi nè... còn vụ nghỉ phép 1 tuần này là sao? Lại còn lí do là đi tìm tình yêu của đời Bảo nữa? Dì ơi Neko giết con đó!

- Đó là việc của con chứ, làm tốt nhe bé cưng, dì đi đây!

- Không mà dì!
Công-tiếp-tục-bị-bơ-Nam cố gắng với gọi theo nhưng không đáng kể, Quốc Bảo đã tung tăng nhảy chân sáo ra khỏi phòng điều hành mất rồi. Cậu nhớ lúc có Đa Đa của cậu ở đây ghê gớm, có Đa Đa ở đây thì nhất cũng đỡ có cảm giác bị " chèn ép" như này. Nhưng biết sao được, chính tay cậu là người chuyển vụ công tác dài cả nửa tháng cho Bảo Trung mà, giờ anh đang đi hỗ trợ ở các cơ sở y tế cộng đồng rồi.

-Tó Nam!

- Em không có sức cãi cọ với anh đâu Phúc, cần gì nói nhanh! Nhưng nếu là đổi nhiệm vụ thì em không đồng ý đâu nha, dí thằng Khoa cả tuần rồi, để nó nghỉ chứ!
Không cần ngẩng đầu lên cậu cũng biết, Tăng Vũ Minh Phúc lại muốn mè nheo nhiệm vụ rồi. Làm việc chung với crush mà, ngoài mặt thì mạnh miệng tuyên bố uncrush vậy thôi, chứ đứng trước Phạm Duy Thuận vẫn là con hải ly ỏn ẻn mềm xèo ý mà.

-Hông, hông phải cái đó! Ý tao là gọi Minh dzề đây một chuyến được hong? Ông Thuận ngất xỉu òi, mà tao gọi nãy giờ ổng hong tỉnh!

- Trời ơi Phúc ơi! Anh bất mãn đến độ đấm crush ngất luôn hở?

- Crush cái đầu mày! Mà chuyện mạng người quan trọng, gọi Minh dzề cho tao đi!

- Dzậy ổng bị sao mà ngất?

- Ờ thì... - Tăng Phúc ợm ờ , ra vẻ không muốn chia sẻ cho lắm, cứ hết gãi đầu lại đến gãi tai và cuối cùng chốt hạ là không trả lời cụ thể - Thì có xíu tai nạn thoi, nhưng tao thề tao không đánh ngất ổng!

- Có tật giật mình, nhưng rất tiếc Phúc ạ, Đa Đa nhà em không về giữa chừng được đâu, người ta mắng vốn đó!

- Trời ơi, người chứ có phải máy đâu mà đòi con nhà người ta túc trực 24/7 dzậy? Có còn lương tâm hong?

- Thôi thôi thôi, túm cái váy lại là anh vác ông Thuận lên viện đi, chứ Đa Đa em làm nhiệm vụ cách 100km lận, hong về được đâu!

Tiễn được chiếc hải ly ồn ào đi chưa được bao lâu, bộ não của cậu bé nhà Thiên Minh lại tiếp tục phải căng như dây đàn để tiếp đối tượng khác.
-Em trai! Việc anh nhờ hôm trước...

-Em nói rồi, quá khứ của thằng Khoa nó là cái gì đó lạ lắm, hầu như ngoài ST ra không ai biết hết ó!

-Không hỏi giúp anh được sao?
Nom cái đôi mắt đượm buồn của trai đẹp trước mặt Công Nam cũng mủi lòng lắm chứ bộ. Nhưng biết sao giờ, tuồn thông tin nội bộ của đồng đội cho người ngoài vốn đã là phá lệ lắm rồi, ừ thì cứ cho là Huỳnh Sơn không có ý gì xấu, thông tin cần tìm cũng chẳng quan trọng lắm, cơ mà không trong khả năng của cậu thật.

-Em nói anh nghe, Thạch Cao Sơn Nguyễn nhà em là  cái con người mà trông hề hề nhưng thử đụng đến người nhà coi, ổng xẻ thịt uống máu anh luôn á! Nể tình anh có quen biết người ấy em mới nhận lời thôi. Cơ mà cái này khó thiệt nha, hệ thống không lưu lại gì của Khoa trước khi nó vào 9M hết á anh.

-Vậy để anh tự đi tìm hiểu vậy, cám ơn em! - Huỳnh Sơn xị mặt, thất tha thất thiểu rời đi

-Nhưng mà sao anh không thử hỏi trực tiếp Khoa ấy? Em thấy là nếu nó đủ tin tưởng để chia sẻ với anh những gì anh kể thì anh cố gắng thêm một chút xíu, biết đâu lại được?

-Thôi, cũng chẳng quan trọng lắm, anh thích Khoa vì em ấy là Khoa thôi, chứ quá khứ em ấy trải qua những gì, anh có biết cũng chỉ là để bù đắp cho em ấy thôi!

-Ê! Anh nói dzậy coi chừng Neko nghe thấy là ông đào 3 đời tổ tông nhà anh lên để truy xem anh là thằng nào mà đòi bắt em cưng của ổng đó!

-Hê hê! Dân chơi không sợ mưa rơi em ơi!

Gần mực thì đen, gần tan ca thì sếp giao thêm task, đó chính là tình cảnh của Công Nam bây giờ
-Nui! CHECK CHO TAO HÔM NAY CON HẢI LY NÓ ĐÃ ĐI ĐÂU? LÀM GÌ? XONG BỊ LÀM SAO NỮA!

-Trời ơi, gì mà anh khủng bố lỗ tai em như thể em làm gì anh Phúc dzậy? Với cả anh phải từ từ để em làm đã chứ, chưa có ngay được đâu!

-TAO KHÔNG CÓ NHU CẦU NGHE NHẢM ĐÂU!

-Ti....

-Ừ thì anh cũng có nói nhưng không đáng kể lắm!
Sau một buổi chiều vạ vật ở bệnh viện vì ông anh ruột thừa bất tỉnh nhân sự nhập viện, nhỏ em Tăng Phúc thì cứ bù lu bù loa không nghe được gì, thành ra Trường Sơn cũng bị cuống quýt theo. Sơn Thạch thì có vẻ là cũng khuyên nhủ hai người đôi chút nhưng không đáng kể cho lắm, hắn hơi dỗi nên đối diện với lời cầu cứu của Công Nam thì hắn chọn nằm vật ra dỗi ở sofa.

-Rồi sao? Mày nhắm bỏ việc đúng không?

-Không có! Nhưng sao mình không đợi ông Thuận dậy rồi hỏi?

-Mày dở à? Đợi đến lúc đó người ta còng đầu con mẹ hải ly nhà mình vào rồi!

-Xời, hai lại xem thường mẻ ý quá, giờ có nhốt thì nhốt vào nhà tù hình trái tim thôi, ai mà chả thấy ông Thuận say ke hải ly rồi!

-Mày...

-Cá chắc một tô nui là nãy ông Thạch cũng nói vậy nhưng hai hổng tin nên ổng dỗi phớ hơm?

-Thì...

-Kệ nhà người ta đi hai ơi, chữa cháy nhà mình trước đi! - Công Nam hất hàm đến con sói đầu bạc đang nằm cuộn tròn trên ghế vì dỗi người yêu.

-Haizzzz.... Thạch! Thạch ơi!
Tiếng Trường Sơn vốn trầm rồi nhưng vào tone dỗ người yêu thì cứ ỏn ẻn như mèo kêu vậy, tiếng gọi đã khiến vị thủ lĩnh nào đó tan chảy lắm rồi đằng này anh lại còn kết hợp thêm quả dụi dụi đầu vào gáy hắn nữa. Chịu sao nổi?

-Nào đừng cắn! - Trường Sơn bị Sơn Thạch ấp gọn trong lồng ngực, ghì chặt hết cỡ sao cho cả hai người vừa trên chiếc sofa bé tẹo.

-Cho em chừa tội không tin người yêu! - Sơn Thạch vẫn tiếp tục công cuộc trồng dâu trên cổ người yêu, bất chấp anh chống cự như thế nào

-Không mà! Em có phải không tin anh đâu! - Trường Sơn chả buồn cự lại nữa, anh nhích người để vừa vặn với vòng tay của người yêu hơn, hôn nhẹ lên đôi môi đang dẩu ra phụng phịu của cún bự

-Hửm? Em còn chối!? Rõ ràng anh nghe em quát anh thì hiểu cái gì! Anh để yên để em làm việc!
Mỗi một câu kể lể "đầy ấm ức", Sơn Thạch lại bóp một cái vào cặp đào bên dưới

-Thôi mà, em xin lỗi, lúc ý là lo cho Phúc tại nó gào nhiều quá!

-Bắt đền đó!

-Bắt đền thì về phòng đi mắc gì lăn lộn ở phòng làm việc của em vậy?
Công-không-hề-tàng-hình-Nam lần nữa bị chèn ép lên tiếng đòi công bằng cho bản thân

-Gì? Tụi anh vẫn mặc đồ đàng hoàng nhé! - Sơn Thạch đã ngồi dậy, đổi tư thế thành nằm úp lên người Trường Sơn nên không có ý định rời đi. Mà người yêu hắn cũng hiểu ý, choàng tay ôm lên cổ hắn, cười toe toét vì nhiệm vụ dỗ trẻ con lần này thành công mỹ mãn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top