Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1. Điều dũng cảm nhất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cơn thèm của một cái bụng đói, xét về bản chất, cũng chẳng khác mấy cơn nghiện của người nghệ sĩ mong mỏi từng giây thiêu đốt bản thân giữa ánh đèn sân khấu, trước ánh nhìn của bao khán giả. Và Thanh Duy đã nuông chiều cảm xúc ấy, để cái cồn cào nơi gan ruột dẫn chân mình qua nhiều con phố lúc nửa đêm, dừng bước ở quán ăn duy nhất còn sáng đèn trong con ngõ bé xíu. 

Duy chọn chỗ ngồi quen thuộc rồi gọi một bát mì hoành thánh chay như thường lệ. Nép mình trong khoảng sáng toả ra từ ngọn đèn con con, anh chăm chú dõi theo ông chú tóc muối tiêu thoăn thoắt trụng hoành thánh vào nồi nước sôi sùng sục, thấy lòng sao mà bình yên đến lạ. Điều quyến rũ nhất ở quán ăn này, theo anh tự nhận định, có lẽ là cái màu hoài niệm một thời quá vãng xa xăm, hơn cả mùi vị của chính món ăn vốn đã rất mực xuất sắc. Ăn, ngoài để lấp đầy cái bụng đói của mình, còn là để nhớ về những điều xưa cũ, để tạm tách khỏi dòng chảy thời gian ở hiện tại. Với anh là thế.

Bát mì hoành thánh Duy gọi chỉ thoáng chốc là làm xong. Ông chú đặt bát mì trước mặt khách rồi lùi về chỗ mình thường đứng, không cả thêm một câu hỏi han hay mời chào. Kiệm lời như vậy cũng hay. Đã quen với tính ông chú, Duy thấy im lặng cũng là biểu hiện của sự tôn trọng. Ở góc độ khác, đấy cũng có thể xem là may mắn. Anh có thể tập trung thưởng thức bát mì một cách trọn vẹn, chẳng cần gồng mình, cố tỏ ra hoạt náo để tiếp chuyện người khác, và hơn hết, chẳng sợ lỡ lời làm người ta hiểu nhầm còn mình thì tổn thương. Cứ giữ khoảng cách an toàn là tốt nhất.

Duy dịch bát mì lại gần mình, để hơi nóng phả vào mặt, để mùi thơm lấp đầy khoang mũi trước tiên. Húp nhẹ một muỗng nước lèo, ấm họng mà khoan khoái cả ruột gan. Lùa một đũa mì vào miệng, răng lưỡi đấu với từng sợi để ngấu nghiến trọn vị dai ngon khó cưỡng. Và còn những viên hoành thánh gói ghém tất thảy hương sắc nhân gian, sẵn sàng bùng nổ chỉ với một cái cắn yêu khẽ khàng. Cảm giác thoả mãn đến mức lâng lâng khi ăn lại một món chẳng bao giờ mình hết thích đã thôi thúc Duy phải tìm bằng được người ấy để chia sẻ. Tiện tay chụp một tấm xong, anh bấm nút thu âm, định hát vài câu gửi đi như thường ngày vẫn làm, nhưng rồi chẳng hiểu nghĩ gì mà lại thay bằng vài chữ.

“Đêm lẻn ra ngoài ăn.”

Bên kia hồi âm gần như ngay tức khắc.

“Mì hoành thánh.” Xuống dòng, một chữ gọn lỏn: “Chay.”

Môi Duy cong lên rất nhẹ, thoạt nhìn như nụ hoa mới chớm. Anh lại chụp thêm một tấm ảnh, lần này chủ thể chính là viên hoành thánh lộ cả nhân bên trong. 

“Quán ruột và món tủ của anh. Ngon lắm.”

Bên kia trả lời ngay.

“Tấm này chụp đẹp.” Được nhiếp ảnh gia khen một câu, Duy bỗng có ảo tưởng rằng khoản chụp choẹt đồ ăn của mình cũng ra gì phết.

“Ngon sao không rủ em?” Gương mặt quý ông lịch lãm với nét nhõng nhẽo chẳng ăn nhập thoáng qua trong óc Duy, khiến anh không sao nhịn được cười.

Nếu là người khác, có lẽ Duy sẽ chỉ xem đấy là một lời bông đùa và đáp lại bằng một câu mời lơi. Nhưng đầu bên kia lại là người mà anh không thể từ chối, nên anh đã nghiêm túc nghĩ về một cuộc hẹn cuối tuần và còn mở lại lịch trình của mình để kiểm tra.

“Để cuối tuần này nhé. Em rảnh thì mình đi.”

Người bên kia lại hồi âm trong phút mốt, vẫn câu trả lời anh đã nằm lòng qua hàng ngàn cuộc hẹn nổi hứng tức thời. Anh tắt điện thoại, vùi đầu xử lí nốt bát mì chỉ còn âm ấm. Ông chú tóc muối tiêu chuyển từ đứng qua ngồi, đầu gật gù bên chiếc radio cũng cũ kĩ không kém gì xe mì gia truyền. Giọng nữ trong đài là của ai, Duy không biết, chỉ thấy quen thuộc mà thôi. Điều dũng cảm nhất mà bạn từng làm là gì? Anh nghe cô gái ấy đặt câu hỏi, rồi như một lẽ tự nhiên, anh cũng soi chiếu vào bản thân để tìm câu trả lời. Nhiều lắm, nhưng điều khiến anh tự hào và cũng đánh đổi nhiều nhất, chính là giới thiệu Delilah với tất cả mọi người. Còn ở tuổi ba mươi tám, chuyện dũng cảm nhất anh đã làm là bước ra khỏi vòng an toàn của mình để tham gia một chương trình thực tế, để gặp gỡ nhiều người hơn, và tìm thấy tri kỷ định mệnh của đời mình.

Không ai khác: Thiên Minh.

***

Đã từng có một Thanh Duy lưỡng lự trước lời mời tham gia chương trình thực tế có đến... ba mươi ba anh tài.

Duy đâu phải là kiểu nghệ sĩ kín tiếng, ít khi tham gia các chương trình thực tế. Ngược lại, khán giả mọi lứa tuổi đều đã nhẵn mặt anh. Trong số ba mươi ba anh tài kia cũng có quá nửa là người quen, có người đã thân từ trước, có người lâu dần ít qua lại, có người thì chỉ mới nghe tên, chưa một lần gặp trực tiếp. Anh vào đây như cá gặp nước, đáng lẽ không nên chần chừ thêm giây nào nữa mới phải. Nhưng những biến cố đã làm ngọn lửa năng lượng của Duy tàn dần rồi lay lắt chực tắt. Anh tự khép mình, tách khỏi mọi người. Và khi đã ở yên trong vòng an toàn quá lâu để vỗ về vết thương sâu hoắm từ từ khép miệng, anh đâm ra lo lắng khi phải bước ra ngoài rồi gặp gỡ những người mới. Nhưng biết đâu, biết đâu đây lại là thời điểm thích hợp để chữa lành đứa trẻ trong mình. Biết đâu những con người mà Duy gặp trong hành trình mới sẽ thấu hiểu và yêu thương anh. Anh tự an ủi bản thân như thế. Phải. Biết đâu được.

Thế là ở tuổi ba mươi tám, Duy nhận lời mời tham gia Anh trai vượt ngàn chông gai, và quyết định ấy đã khiến cuộc đời anh từ rày về sau, đổi ngoặt.

Những ngày đầu mới tham gia chương trình, Duy không có nhiều ấn tượng về Minh. Không phải là không biết, thậm chí hai người còn có nhiều bạn chung và chính Minh cũng đã nhắn tin động viên Duy trong thời điểm anh khốn đốn vì đã công khai Delilah với cả thế giới. Nhưng gặp trực tiếp và trò chuyện với nhau thì đây là lần đầu. Bấy giờ, Duy chưa mở lòng với mọi người, chỉ trốn vào trong góc hoặc hoà vào đám đông làm một hình bóng mờ nhạt. Và Minh lúc đó cũng không năng nổ hoạt náo gì cho cam. Minh đã rời xa sân khấu để lui về phía sau ống kính quá lâu, lâu đến mức sinh lòng tự ti về mình và cho rằng người ta đã bỏ xa mình cả ngàn năm ánh sáng. Sợi dây liên kết duy nhất giữa họ lúc ấy, có lẽ là những tấm ảnh Minh chụp ba mươi ba anh tài.

“Đây là ảnh em chụp anh trong ngày đầu tiên ghi hình?” Duy nhìn tấm ảnh mà Minh khoe với anh. Không đội tóc giả, để lộ mái tóc thật cắt rất sát rất ngắn, nụ cười mới chớm mà rạng ngời và lộng lẫy, chẳng bị át vía bởi sắc áo đỏ. Chính là ngày đầu tiên họ chính thức gặp mặt.

“Đây cũng là tấm ảnh đẹp nhất mà em chụp được ngày hôm đó.” Minh đáp, chẳng hề lúng túng hay ngại ngùng. Nụ cười khi ấy của Duy rất đẹp, và may sao ống kính của Minh đã kịp lưu giữ để nó trở thành vĩnh cửu. Để rồi in trong tâm trí Minh mãi về sau.

Nhưng đó là câu chuyện Minh kể Duy nghe khi cả hai đã gọi nhau là tri kỷ và định mệnh. Còn ở vòng concert, chỉ có một người nghệ sĩ đứng sau ống kính nhiều năm đem lòng ngưỡng mộ một nghệ sĩ khác luôn cháy hết mình giữa ánh đèn sân khấu. Người ấy hay trốn vào một góc hoặc hoà vào đám đông làm cái bóng mờ nhạt, nhưng lại lột xác hoàn toàn khi đứng trước khán giả. Người ấy làm chủ sân khấu và cả sự cố, khiến người ngồi phía dưới và bên kia màn hình phải điên cuồng vì mình. Người ấy luôn trình diễn như thể đây là lần cuối, bây giờ hoặc không bao giờ, chẳng khi nào chịu giấu bài để dành cho vòng sau. 

“Khi nào diễn anh cũng vậy hả?” Nhân bữa tiệc khuya tổ chức trong nội bộ ba mươi ba anh tài mừng vòng concert diễn ra thành công, lần đầu tiên, một Thiên Minh còn e dè đủ thứ đã chủ động tiến tới bắt chuyện với Thanh Duy trốn ở trong góc. Minh mở đầu bằng một câu hỏi, gợi chuyện từ tiết mục solo của Duy.

“À ừ.” Duy ngạc nhiên khi có người chú ý đến mình trong đám đông ồn ào, dù lúc này anh chỉ là một cái bóng im lặng và mờ nhạt vô cùng. Nhưng anh phản ứng và tiếp nối câu chuyện chỉ trong thoáng chốc.

Minh không phải người theo dõi Duy suốt chặng đường dài, nên cũng không quá thắc mắc về sự đổi ngoặt trong tính tình của Duy như Quốc Thiên. Minh chỉ đơn thuần là ngưỡng mộ và kính nể năng lượng của Duy trên sân khấu. Có ai ngờ một người ở dưới sân khấu, khi sinh hoạt trong nhà chung rất ít nói chỉ cười mồi, khi lên sân khấu lại biến thành người khác hẳn. Phô diễn tài năng kĩ năng không chút ngại ngần giấu giếm, không có suy nghĩ sâu xa là cần giữ lại, để dành cho các vòng sau. Làm chủ sân khấu, khuấy động khán giả, dẫn dắt người khác làm theo ý mình. Duy không phải là nghệ sĩ duy nhất tương tác với khán giả phía dưới khi biểu diễn, nhưng trong mắt Minh, anh là nghệ sĩ giỏi khuấy động không khí nhất. Người ta diễn trên sân khấu còn lo đủ thứ chuyện, tương tác với khán giả một cách có chừng mực, còn Duy thì thiếu điều muốn lao thẳng vào vòng tay của khán giả bên dưới. Dường như vừa rồi không phải là tiết mục solo của cá nhân nằm trong số ba mươi ba anh tài, mà là một lễ hội âm nhạc mà Duy là người dẫn dắt chính.

Những lời khen có cánh từ một người nửa quen nửa lạ khiến Duy thoạt đầu bối rối. Tâm lí bàn lùi xuất hiện sau hàng loạt biến cố từng xảy ra bây giờ lại dấy lên hồi chuông cảnh báo trong đầu, rằng mày không giỏi như người ta nghĩ đâu. Nhưng ánh mắt và giọng điệu chân thành của Minh đã dần xoá tan nỗi ngờ vực vì thiếu tự tin trong lòng, để rồi anh quyết định tâm sự với người ngồi bên về những gì mình nghĩ.

“Đó là vì anh dồn mọi năng lượng vào lúc biểu diễn. Chỉ ở trên sân khấu mà thôi. Anh nhận ra năng lượng khi mình đứng trước khán giả bao giờ cũng đẹp, tròn đầy và mãnh liệt nhất.”

Có lẽ là vì tiết mục chào sân mà cháy hệt như chung kết, có lẽ là vì nguồn năng lượng rất mực tròn đầy và mãnh liệt khi đứng trước khán giả, có lẽ là vì những lời tâm sự cả hai chỉ dành cho nhau khi người khác còn bận ồn ào... Có lẽ vì tất thảy những điều đó nơi Duy mà Minh đã nảy sinh khao khát quen với Duy, trở thành đồng đội của anh, cùng anh đứng trên sân khấu biểu diễn trong hành trình vượt ngàn chông gai này.

“Em muốn trở thành đồng đội với anh.” Minh quả quyết tìm đến Duy, kiên định nắm lấy tay anh khi bản thân hai đứa còn mơ hồ với hàng đống quy tắc lập nhà ở vòng đầu tiên. Minh chỉ biết mình khao khát điều gì: “Em chọn anh, và biết rằng anh sẽ không từ chối em. Mình cùng nhau tạo ra những điều tuyệt vời trong hành trình này nhé.”

Và quyết định gom hết cả dũng khí ấy của Thiên Minh đã thay đổi cuộc đời không chỉ của riêng anh, mà còn của người mà anh gọi là tri kỷ và định mệnh sau này.

_______________

Cảm ơn mọi người đã yêu thương và ủng hộ fic này của mình. Mình còn một fic nữa về hai sếp lấy bối cảnh thế giới ABO chỉ đăng trên app đỏ. Mọi người có thể lên đó tìm theo tên tài khoản của mình (giống tên tài khoản wattpad này thôi) để đọc nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top