Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

NekoSt [Req]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nekole x St Sơn Thạch
Waring: nsfw, occ, ooc, bao nhiêu logic đều đổ sông đổ biển.

--

Trường Sơn không nói bản thân mình say mê Sơn Thạch đến chết đi sống lại, gã ta hành động như một lời mời điên cuồng

--

Từng nụ hôn, từng cái chạm mướt, như một khắc lướt qua thật nhanh trong cơn gió nhưng nó để lại cho Trường Sơn một ấn tượng sâu sắc, chẳng một ai có thể miêu tả được câu chuyện của bản thân họ qua những câu văn thô sơ ngắn ngủi phát ra bằng miệng được, gã ta dám chắc vậy, cái nghề đạo diễn được gã tạo ra mà không dám chắc được à?

Khoảng thời gian biến đổi cách sống của mình trở nên cẩu thả hơn trong chương trình mở ra cho Trường Sơn một trải nghiệm hơn cả mong đợi. Gã ta được hát, gã ta được rap, gã ta được feel trên thành nhạc được chính gã tất tay luyện tập đến bở hơi tai. Như một khoảnh khắc mới làm cuộc đời gã sáng ngời ngợi màu sắc, và hơn cả thế, gã có một sự cố mà gã mãi không quên được

Trường Sơn không hiểu bản thân đang mong đợi điều gì sau cú va chạm ấy, đầu gã trắng bệch chẳng cắt ra được thêm mấy câu suy nghĩ, chỉ là bàn tay thô ráp của gã vẫn nắm chặt mảnh vải trắng mỏng ấy, vẫn nắm chặt vòng eo lảnh lơi của Sơn Thạch

Chà, không phải một lẽ ngẫu nhiên mà gã được hời như vậy nhưng chắc gã ăn may nên chỉ qua một lần mặt dày mặt cua, gã đã tóm được điểm yếu người gã ghét

Âm thanh rộn rã trong phòng tập cùng tiếng giày kẽo kẹt thi đua dí sát vào nhau, Trường Sơn ôm chặt tai, tự soạn nhanh chóng cho mình một câu thiền để bản thân ổn định nhẩm câu rap chỉnh chu, dù gã biết khuôn mặt gã đang nhăn nhó cỡ nào, điều đấy thậm chí diễn ra trong vài giờ, từ lúc những âm thanh náo nhiệt nhất diễn ra cho đến tận khi tiếng giày vẫn kẽo kẹt ầm ĩ. Trường Sơn vẫn một lực tự mình nhắm ghiền mắt, tai không thấy mắt không nghe mà đọc, cuối cùng cũng chịu khuất phục, gã buông thỏng tay mình, chậm rì rì quay đôi chân tê liệt của mình từng bước nằm phịch xuống cái ghế sofa gần đó

-"Bé Neko của anh tập xong rồi hả?"

Trường Sơn day day trán mình, nhìn về phía phát ra âm thanh mới giật nãy phát hiện trong phòng bấy giờ chẳng còn lấy một cái máy quay hay một bóng người nào, chỉ có cái bóng dáng cao với bộ tóc cắt sát đến đỉnh đầu.

Áo trắng, quần sọc xanh, mang theo khẩu nghiệp từ từ đi lại gần gã, trên người rõ mùi mồ hôi, lẫn cả những nốt mệt mỏi trầm ngâm.

"Trời ơi... con mẹ ơi né xa tui ra."

Gã thật sự không yêu thích cảm giác phải ngửi những mùi nồng nặc quá mức, hay nói thẳng ra là đéo thích mùi Sơn Thạch, được cái con sói cũng lì hết lòng, hắn ta cởi bỏ khẩu trang của mình ra, nụ cười lì lợm xuất hiện, cảm giác ghét bỏ của Trường Sơn cũng ngày càng nhiều hơn.

-"để anh cho em biết thế nào là lây bệnh nhanh nhất."

Sơn Thạch giữ nụ cười khư khư ấy, hắn đứng trước mặt Trường Sơn, như không vướng bận lấy suy nghĩ gì, trong một khắc Sơn Thạch chỉ muốn xà hết cơ thể đang rấm rứt mồ hôi mình vào con người kia

Không vướng bận thật... chẳng vướng bận gì cả, ấy thế mà cái ôm nó lại đi quá đà. Cuối cùng bài học rút ra chính là không nên quá tự cao như chú sói này.

Sơn Thạch cảm giác được bàn chân mình đang bị cộm bởi thứ gì đấy, như mọi sự hiển nhiên đều trật lấc qua một hướng khác, cả người ngã nhoài ra phía trước, không mạnh không nhẹ mà lao thẳng vào người Trường Sơn, cứ thế đôi môi đang cười khoái chí chỉ kịp tắt lịm

Họ đã xém nữa hôn nhau ngay trong phòng tập, thật may mắn vì không có máy quay, đó là Sơn Thạch nghĩ, còn nếu ước mong lúc đó được hôn thật, thì đó sẽ là cả hai nghĩ.

Chân hắn nhũn ra vì mất sức, vì đứng quá lâu vì ngã nhào vào lòng Trường Sơn và va chạm một cú điếng người, chỉ còn cách để mặc cho sự việc nó xuôi, đợi đến lúc Trường Sơn mặt mày hầm hầm bế xốc hắn lên mới có thể yên ổn đứng được.

-"a-a Neko.."

Sơn Thạch bấu lấy hai bên tay đang siết lấy hông hắn, một Trường Sơn bị va chạm đến cứng người, đơ cả mặt ra, nhưng tay gã vẫn siết chặt lấy mảnh áo mỏng, vẫn siết chặt lấy vòng eo săn chắc của Sơn Thạch.

Chắc có lẽ lần đầu tiên trong đời, gã có một cú sốc to bự như thế, phải đến lúc định thần lại thì người kia đã vác chân lên cổ bỏ chạy.

Sáng hôm ấy có một người ôm đầu đến tận chiều tối, không ai hỏi nên chỉ có mình gã biết, chẳng một câu rap nào thấm thía nỗi vào não gã.

Sơn Thạch chạy ra được bên ngoài cũng là lúc hắn mệt mỏi thở bở hơi tai, đầu trống trơn, không biết phải làm thế nào, hắn nhìn thấy, hắn cảm nhận được, hắn biết

Hắn biết môi mình chạm khóe môi đối phương, cảm nhận được tay Trường Sơn siết lấy eo gã như thế nào, nhìn thấy cả khuôn mặt tối sầm lại của gã.

Hắn hối hận vê lờ, không còn cái nỗi tự nhiên gì ban nãy nữa, nỗi lo lắng cho mối quan hệ của cả hai đứa cứ thế khiến hắn bấm rứt trong lòng, lại càng ôm dằn vặt nhiều hơn, bằng thế chẳng còn cách nào đi tìm một ai đó để khuây khỏa.

-"ngồi đây chi vậy Ti?"

Ôi, xui xẻo thay cho Bùi Công Nam, có lẽ chán nản về việc ăn chơi ở kí túc xá, cậu quay lại sớm hơn những người khác và rồi chạm mặt một Sơn Thạch cũng đang bất chợt thấy được một cục may mắn đời hắn.

Tự dưng hôm ấy Thạch yêu Nam đến lạ...

Trường Sơn nằm bì bõm trong phòng tập đến tận tối mịch, để gã đi tìm một con sói, ôi đương nhiên là không phải hùng hùng hổ hổ tìm ở bên ngoài rồi, gã biết được mà, biết được tin Sơn Thạch kéo Bùi Công Nam đi chơi, để rồi lại có thêm mấy cục bông nho nhỏ đi theo để sung vầy. Gã giận lắm, cái con người bỏ mặc gã ở lại chìm đắm trong đống suy nghĩ dập một nùi, để mình đi khuây khỏa tâm trạng trước, đáng ghét làm sao, nhưng rồi lại cũng bất giác khó xử, gã không yêu thích nụ hôn bất ngờ đấy đâu, gã thề đấy

Neko_land23

lát về tôi đón nhé.

...

Nhưng nếu được một lần làm rõ lại, gã thề gã sẽ không để nó trượt.

Sơn Thạch ôm ghì lấy điện thoại của mình, trong phòng bar xập xình màu tím, điện thoại của hắn rung lên từng đợt, như một cảm giác men say chiếm đóng, Sơn Thạch thật sự chạy thẳng xuống lầu.

Hắn nhìn thấy gã, gã nhìn thấy hắn, mặc cho cả hai bên chỉ vừa mới tuyệt giao nhau vào buổi trưa bằng một nụ hôn phớt, lần này bọn họ giao hòa nhau bằng một cái hôn nồng nhiệt hơn

Sơn Thạch câu lấy cổ người bé hơn mình, hơi thở lẫn mùi cồn cứ thế bay tá hỏa trong con xe đen của Trường Sơn, nhưng gã mặc kệ, cứ thế gấp rút vạch áo sơ mi mà hồi sáng Sơn Thạch vẫn đeo tỏng trên cơ thể, quấn quít bao nhiêu mùi mô hôi rịn trên bờ lưng hắn.

-"chậm đã.. về nhà mà làm."

Cứ như một cặp tình nhân ấy nhỉ, Sơn Thạch quyến rũ cứ đăm đăm vuốt hai bên tóc của Trường Sơn, khuôn mặt rõ sự trêu chọc, lại có ý bấu lấy hông gã bằng cả hai bên bắp đùi, cổ áo lỏng lơi lộ xương quai xanh.

Thế thì Trường Sơn nào mà nhịn được, mắt gã bén ra tia đỏ, hầm hầm nhìn con sói đỏng đảnh đang cố tình trêu ngươi mình, mái tóc trắng cọ sát vào bụng gã.

Nhưng ôi.. muốn thì gã chiều, con mèo có tính kiên nhẫn nhất quả đất mà, đằng nào thì lát về lại chẳng được húp không xót một cọng.

Ừ, nghe con mẹ này nhất

Trường Sơn thở một hơi dài, lẳng lặng nghe vài tiếng nấc của người bên dưới, ấy thế mà gã lầm rồi, còn chỉ đi được nửa đoạn đường đấy, gã đã nghe được tiếng thở đều của người ngồi sau xe, trong thoải mái ngáy cả mấy tiếng rên nhỏ

Thế thì đống hỗn độn trong gã ai giải quyết đây? Cả hàng tá cục nợ vẫn chưa được giải quyết đây này, mà con nợ lớn nhất ở đây chính là Sơn Thạch đó.

-"dậy đi."

Cả cơ thể hắn cứ lâng lâng, như một cảm giác mệt mỏi rũ rượi trên người, nhưng lại bị bắt ép tỉnh bằng những phương thức quá đỗi ác độc, lại càng khiến Sơn Thạch không thoải mái, tiếng nấc âu cũng càng lớn.

-"dậy đi."

Trường Sơn bế bổng Sơn Thạch lên đùi mình, thoải mái ngâm mình vào hai bên ngực nở nang, bóp lên cái núm mềm mềm, cắn đến rướm máu trên mảnh ngực trần đó

-"ha.. thuii mà."

Sơn Thạch ngoáy cổ mình qua bên khác, hai bên mắt đỏ sắc phiếm hồng, cảm giác ngứa rát buộc hắn phải mở mắt ra, trước hết thảy liền nũng nịu mới ngoan ngoãn được đôi chút.

Trường Sơn bóp lấy má hắn, ép hắn nhìn vào mắt mình lại thừa cơ thắng thế mà hôn tiếp, cả hai lỗ lỗ nào lỗ nấy đều ướt đọng.

-"Sao hồi sáng lại chạy?"

Gã siết chặt lấy hông Sơn Thạch, thúc đẩy thứ ngông cuồng chôn sâu vào hai lớp đào, mở ra một khoái cảm mãnh liệt

Eo hắn giật nãy, bất chợt cong lên để rồi đón nhận thêm một cú váng người, cảm giác bản thân đang nhún nhảy trên một con beat dồn dập không thanh khiến hắn đỏ mặt, lẫn lự mãi cũng chẳng dám hó hé câu nào, tiếng nấc cụt là thứ duy nhất chẳng minh oan cho hắn.

-"hửm? Sao không trả lời."

Thịt sói mềm mại lắm, cắn đến ngập miệng cũng được, cắn bấy nhầy ở đâu cũng được cho phép, nếu đó là Trường Sơn, nếu đó là gã dám mạnh tay làm ra mấy cái dấu mê hoặc như vậy thôi.

-"ực... hưm"

Sơn Thạch nắm chặt lấy tóc gã, một cục mochi trắng tinh bấy giờ đỏ lự, sắc phiếm hồng che cả một khoảng khuôn mặt, cảm giác thứ khủng bố của Trường Sơn chôn sâu vào bên trong nơi tư mật của Sơn Thạch quả không phải ý kiến hay tí nào, nhưng hắn lại hưởng thụ nó như một món quà trời ban, lắc lư trên đùi của Trường Sơn để rồi tiếng dầm dập phát ra thêm hàng chục lần nữa.

Có hối hận không? Có hối hận, có chừa chưa? Chưa.

Sơn Thạch mê tít cái cảm giác được nâng niu như trứng mà Trường Sơn tạo ra cho hắn, như biến bản thân một con sói hoang trở thành một "cô" vợ mị muội, chẳng khác gì ngay lúc này chỉ một mình hắn dấn con người Trường Sơn vào cuộc chơi không hồi kết cả.

-"Tha i mà.."

Bé sói đỏng đảnh duy nhất mình gã có, bé sói sắc dục duy nhất mình gã dạy, sau này chắc còn phải dạy thêm nhiều nhiều nhưng cứ từ từ tận hưởng từng miếng thịt mà chính Sơn Thạch đem lại đã

Gã lại cắn ngập cần cổ hắn, để lại một vết đỏ au trên da thịt trắng nõn

-"đêm nay có muốn tâm sự gì không?"

Lần lên đỉnh đầu tiên của Trường Sơn và cũng lần đầu tiên cúc Sơn Thạch nở hoa, hắn ậm ừ, chốc lại phì cười, hai bên eo hắn đau nhức cảm nhận được cái siết chặt ban nãy, chắc con mèo này lại mất hết kiên nhẫn rồi.

-"Thêm một lần nữa nhé?"

Chiều bé sói bự nhất.

-"a.. a đau quá, dừng được rồi..."

Hoặc cũng không.

--

Mắt híp, mí sắc, môi cười, bờ eo thon thả, nuột nà nhảy trên sân khấu cùng vài động tác toé nước lại bắn thẳng lửa đốn tim bao cô gái, Sơn Thạch hoàn thành xuất sắc tiết mục performance, cảm giác ướt đẫm nhưng vẫn rịn chút mồ hôi trên gương mặt âu cũng khiến hắn không thoải mái, cái áo lỏng lơi lại còn toang lộ hầu như cả cơ thể

Trường Sơn hôm ấy không ở trên sân khấu để nhìn gã biểu diễn một cách chân thật nhất, nhưng hắn biết đêm đấy gã vẫn có một câu chuyện dài để tâm sự cùng chú sói nhà gã.

Mùi nước cùng chút hương thơm vang mùi sữa vẫn còn loang lổ, gã ngửi thấy được, khịt khịt chút rồi mới ồm ồm phát ra câu nói khi đang lẳng lặng nghe tiếng nấc của người bên dưới.

-"tối nay lại tâm sự nha."

--

Tớ gửi req của bợn ThnzThinzBnzOngz ạ 🐧💦, sẵn đang có plot nên tớ cày nhanh muehuehe.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top