Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

bc.lmh: best(boy)friend

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

now playing: 

dowtown baby by bloo

ngủ sớm đi em by ducminh (prod by gc)

|

warnings: slight smut, slight!2min (very slight).

.

.

"minho, em lại say rồi."

chan đỡ lấy minho đang xụi lơ như bé mèo ngáy ngủ vào lòng. gã chẳng lấy làm bất ngờ mấy khi thấy bạn nhỏ này đến gõ cửa nhà gã trong bộ dạng chếch choáng như thế vừa nốc một shot margarita, vì minho làm thế gần cả tuần nay rồi. mỗi lần như thế minho thường sẽ ngó lơ luôn chan, em sẽ chạy thẳng một mạch vào phòng gã, rồi đặt lưng xuống chiếc giường êm ái duy nhất trong nhà một cách vô cùng tự nhiên. và thường thì khi chan vào phòng mình, gã sẽ luôn thấy một bé mèo người toàn hơi men đã say giấc nồng, rồi gã sẽ phải "cam chịu" mà chia sẻ chiếc giường yêu quý của mình cho người kia.

nhưng hôm nay lại chẳng theo từ "thường". sau khi đã chuẩn bị xong một chậu nước ấm để lau người cho minho, chan bước vào phòng mình và nhanh chóng nhận ra lần say xỉn này có chút khác lạ: minho không ngủ, em đang ngồi bó gối trên giường như thể đang đợi chan đến, mi mắt em cụp xuống còn lông mày thì nhíu hết cả lại. tim chan phản chủ mà nảy lên một nhịp hối hả vì minho; em luôn biết cách khiến chan chiều lòng, dù em chẳng hé nửa lời.

"sao vậy em?" chan ôm chậu nước bước đến gần giường, gã cố gắng đặt nó thật khẽ ngay bên cạnh minho để em không bị giật mình. "em thấy khó chịu ở đâu à?" minho lắc đầu. "có thấy bụng dạ đau xíu nào không?" minho lắc đầu. "hay em đói rồi, anh nấu cháo cho minho nha?" minho lắc đầu, còn chan thì thở dài trong khi vò cho bông xù mái đầu màu tím lịm của người em nhỏ. 

"thế minho muốn gì nào? anh sẽ đáp ứng cho em hết."

minho ngước mặt lên nhìn chan, đôi mắt ngấn sương và đờ đẫn của em va vào tầm nhìn âu yếm của chan. gã nhẹ nhàng luồn bàn tay âm ẩm hơi nước của mình vào những sợi tóc mai thơm thơm, tay áo hoodie gã mềm mại sượt qua bên một bên gò má ám hơi men của bạn mèo nhỏ. minho nương theo cánh tay của chan mà dụi khuôn mặt ưng ửng hồng vào chiếc áo hoodie màu cà phê. em hít vào một hơi. mùi gỗ đàn hương ấm áp khiến lòng minho chững lại. em thở ra một hơi. thứ hương thơm dịu dàng ấy vẫn còn vờn bên chóp mũi đỏ hỏn.

minho thích ôm chan, trước cả khi em chia tay mối tình dài vừa tròn sáu tháng.

sáu tháng là không đủ dài để em nuối tiếc suốt đời, nhưng cũng chẳng phải ngắn để em có thể quên ngay mà không cần buồn bả.

"em chia tay seungmin rồi có đúng không?"

minho không trả lời, cũng chẳng hỏi vì sao gã biết, em chỉ càng chôn mặt mình sâu hơn vào lòng ngực người anh lớn. gã thôi mân mê phần tóc rối bời bên vành tai em; chan cúi người xuống, theo đà mà đẩy minho lên chiếc giường vương đôi ba sợi lông mèo. minho vẫn chẳng chịu buông chan ra - lưng em đã yên vị trên tấm ga trải thơm tho, nhưng những phần còn lại vẫn cuốn lấy chan không rời.

chan không thể gọi bạn trai cũ của minho là đồ khốn được, mặc dù thật lòng gã rất muốn thế. nếu từ "đồ khốn" có thể gán cho kim seungmin, chan sẽ thấy bớt tội lỗi hơn một chút khi ghét cậu ta. kim seungmin là người tốt, cậu ta có một sự nghiệp ổn định cùng một nhân cách hoàn hảo, chỉ là seungmin đã không còn yêu minho được nhiều như ngày xưa, như chan của hiện tại thôi. 

"đừng nghĩ về cậu ta nữa, thay vào đó hãy nghĩ về anh đi."

chan nghe thấy vài tiếng thở dài run rẫy tràn ra từ cục bông mềm đang bám trên áo, còn phần da trần trụi nơi em đang áp vào cánh tay gã dần nóng lên. đoạn, hai bàn tay nhỏ xinh rời khỏi ngực áo chan - chúng nhẹ trườn, rồi níu lấy mảng áo sau lưng gã thật dè dặt. minho thả lỏng người, cả cơ thể em rơi khẽ xuống giường - giờ trên người chan chỉ còn hai cánh tay mèo đang bấu vào mà thôi.

"anh có yêu em không?" minho hỏi trong khi đang mắt đối mắt với chan.

"có, nếu ý em không phải là kiểu tình yêu bạn bè, thì câu trả lời là có.

mắt em mở to vì bất ngờ, nhưng rồi lại nhanh chóng cong cong thành vầng trăng khuyết - minho cười khúc khích đầy hài lòng.

"tuyệt."

một tay minho dời lên trên, em xoa nhẹ phần gáy của chan trước khi kéo mặt gã lại thật gần - chóp mũi đo đỏ của cả em và gã chỉ còn cách nhau một hơi thở, cùng hai từ bạn thân mà luôn khiến chan thấy đắng cả cổ họng mỗi khi nói ra.

"tuyệt?" chan nhăn mày. "em thấy vui khi biết bạn thân có tình ý với mình ư?"

"em không biết nữa anh ơi, em chỉ... cảm thấy như kiểu em vẫn còn được yêu thương vậy, vẫn còn được anh yêu thương." gã nghe giọng em run run - bé mèo nhỏ này chắc lại sắp thút thít rồi. "bọn mình làm tình có được không anh?"

"để quên đi cậu ta à?"

"chẳng biết nữa, anh muốn nghĩ như thế cũng được thôi. nhưng cá nhân em thì thấy không đúng lắm."

"vậy thì vì sao?"

"anh cứ coi như làm vậy là để an ủi em đi, hoặc an ủi phần tình cảm quá mức mà anh dành cho em chẳng hạn."

"lee minho." tên em là thứ xinh đẹp nhất mà gã có thể thốt ra được. tiếng minho nghẹn ứ lại trong cuống họng, rồi lại đột ngột nở bung ra khỏi môi gã thật khắc khoải. "từ khi nào mà em trở thành kẻ đốn mạt đến mức này vậy?"

em luồn tay vào mớ tóc xoăn màu xanh biển sáng đã phai đi phân nửa của chan, lại kéo nhẹ đầu gã xuống gần hơn, cho đến khi môi của cả hai chạm vào nhau. tiếng minho thầm thì chen giữa khoảng trống giữa hai cánh môi làm tim chan ngứa ngáy không nguôi.

"hừm... có thể là từ khi em bắt đầu đụng tới rượu bia chăng?"

rồi họ hôn nhau. không phải kiểu hôn nhẹ nhàng trấn an như chan thường dành cho minho mỗi khi em say, mà nó là kiểu hôn ngọt gắt của mấy đôi tình nhân đầy khao khát. tiếng mút mát suồng sã của gã tan dần trên đầu lưỡi đỏ hỏn nơi em như nhúm kẹo bông, hoà lẫn cùng hương bia nồng đượm. trước khi gặp chan, minho không bao giờ uống dù chỉ một giọt đồ uống có cồn. vậy mà giờ em lại trở thành người chủ động gọi những cốc bia vào mỗi cuộc tụ tập của họ.

"càng ngày càng hư hỏng." chan cằn nhằn, trước khi ấn lưỡi lên phần ngạc mềm của minho.

"ha... c-còn không phải tại anh à?"

người em nhỏ trót thả rơi vài tiếng nấc nghẹn ngào mỗi khi gã anh lớn nghiêng đầu và đẩy nụ hôn càng thêm sâu, chúng vô tình làm đầu óc cả hai dại đi, nhưng lại làm cơ thể họ lại hưng phấn đến lạ. 

tay chan trườn xuống eo minho, ấn nhẹ lên chiếc thắt lưng da đắt đỏ mà gã đã tặng em vào ngày em vừa lên mười tám. bàn tay thô to khẽ vờn lên phần đầu khoá kim loại lành lạnh, rồi nhanh nhẹn mở khoá mà kéo toàn bộ sợi dây da ra khỏi chiếc eo xinh xắn của người nọ. vạt áo sơ mi đen bung xoã theo từng động tác mạnh bạo của chan, adrenaline chạy điên cuồng trong mạch máu như thể đang hối thúc gã: nó bảo gã hay mau nhanh lên đi, mau làm cái thứ mà gã hằng thèm khát được làm với bạn mèo nhỏ ranh ma này đi; bởi nếu gã bỏ lỡ lần này, thì hẳn minho sẽ chẳng cho gã thêm một cơ hội nào nữa đâu.

"những lúc như này anh trông giống chris hơn là chan đó." minho vừa cười vừa nghiêng mặt qua một bên, cố tránh đi cái hôn quá sức của chan dành cho em.

"em có thích không?"

"có chứ, đây là điều mà em yêu cầu mà."

"tốt," chan mân mê lấy chiếc cúc áo sơ mi của người dưới thân, ánh nhìn nóng rẫy vẫn xoáy vào đôi mắt tròn xoe đẫm nước ấy không rời, "đây là điều duy nhất anh có thể làm để khiến em vui nhỉ?"

"không đâu, được làm bạn thân với anh giúp em vui lên nhiều hơn anh nghĩ đấy."

làm bạn thân, chan bỗng dưng muốn cười mỉa mai vô cùng. minho luôn là con mèo khôn khéo nhất gã từng gặp: em biết điều gì có thể sai khiến gã làm theo ý em, em cũng rõ tường tận rằng điều gì sẽ khiến trái tim gã quặn lên đớn đau nhất - minho biết chan luôn thèm khát thứ tình cảm nhiều hơn hai từ "bạn thân" mà em luôn dành cho gã.

những cái chạm nóng hôi hổi ấn lên từng tất da thịt mềm thơm, những nụ hôn trải dọc trên khuôn hàm cao ngạo, những nhịp thúc hông vồn vã ép tiếng nỉ non nịnh tai của người em nhỏ nghẹn lại trong cổ họng. tất cả, tất cả chúng chưa bao giờ là đủ với một kẻ tham lam như chan.

bang christopher chan đã luôn ghen tị với những kẻ từng được yêu đương với minho - những kẻ có thể công khai siết lấy bàn tay lành lạnh của minho giữa chốn đông người, có thể thoái mái hôn lên khoé môi cong ấy mà chẳng cần phải bận tâm đến những ánh nhìn xung quanh.

và trong số đó, gã ghét nhất là kim seungmin. kim seungmin là người khiến minho cười nhiều nhất trong số những tình nhân cũ của em, cũng là người đầu tiên có thể thuyết phục minho cai rượu tận sáu tháng - kim seungmin đã từng là điều tích cực duy nhất trong cuộc đời của lee minho. 

chan vẫn còn nhớ như in cái hôm ấy, vào giữa buổi tiệc mừng minho sang tuổi thứ hai mươi, kim seungmin đã miết lấy ngón áp út của minho và đặt lên đó một nụ hôn âu yếm. khoảnh khắc gã nhìn thấy nụ cười rạng rỡ như ánh ban mai của minho - một thứ mà em chưa bao giờ dành cho gã, chan đã ước gì mình có thể trở thành kim seungmin dù chỉ là một giây, hay dù có phải trả cái giá đắt cỡ nào đi nữa, gã cũng đều sẽ sẵn sàng trả.

trớ trêu thật đấy, gã nhủ thầm. gã là người khiến em mê mẩn món đồ uống có cồn đắng ngắt ấy, còn cậu ta là người giúp em tạm quên đi nó. vậy mà đến cuối cùng - khi người cứu rỗi cuộc đời khốn nạn của em bỏ em mà đi, em lại phải tìm đến thứ thú vui hoan lạc mà em từng thề non hẹn biển với người ta là sẽ từ bỏ - em cuối cùng lại phải tìm đến gã.

minho, dù đau khổ hay hạnh phúc, cũng sẽ về với chan và niềm vui thức thời.

"ừm, có lẽ là thế thật." chan gục đầu vào cổ áo sơ mi nhăn nhúm, hít lấy một tràng hương thơm nồng nàn đến bỏng rát cả khoé mắt nơi em; tiếng cười nghèn nghẹn của gã khiến trái tim minho chợt nhộn nhạo. "anh được sinh ra để ở bên em, để làm người bạn thân tốt nhất của em mà nhỉ?"

.

.

lev's note: chiếc oneshot này được viết lúc mình nghe "downtown baby", nhưng có vẻ như là bài này chỉ hợp với không khí của em oneshot này thôi chứ chẳng liên quan gì đến nội dung cả. =))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top