Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 1:

Đã hơn 5h chiều, đáng lẽ ra giờ này chị gái của Angie, Jane đã phải về nhà rồi. Nhưng hiện tại đã mười lăm phút trôi qua, Angie đang do dự không biết có nên đi lôi kéo chị cô ra khỏi những shop vintage không nữa.

Jane là một tín đồ của Austen, có thể nói chị ấy bị ám ảnh bởi nhân vật Mr. Darcy của Austen. Chị ấy càng ngày càng lún sâu.

Ôi Chúa ơi, đáng lẽ ra tôi nên phá huỷ hết những cuốn sách "Kiêu hãnh và Định kiến; Lý trí và Tình cảm " khi còn có thể. 

Angie ngán ngẩm thở dài khi nhìn quanh phòng khách, nó hoàn toàn biến dạng so với hình dạng ban đầu khi hai chị em cô mua nó.

Cô quá yên tâm khi giao phần trang trí căn hộ cho Jane và rồi nhìn xem Jane đã làm gì với nó? Chúa ơi, nhìn cứ như thể Jane đã đem một căn nhà ở thế kỉ 19 nhồi vào căn hộ nhỏ hẹp này.

Thậm chí còn có cả những bộ chén để uống trà của người Anh nữa, rèm cửa bằng vải ren,... Angie thật sự muốn mở hộp sọ của Jane ra mà hét vào đó: "JANE !!! Tỉnh lại đi, chúng ta là người Mỹ, đây là New York. Và chị không phải người Anh."

Nhưng kế đó, tiếng cửa mở cắt đứt Angie khỏi dòng suy nghĩ.

"Oh thôi nào, đó là những gì tôi mơ ước."

Là Jane, chị ấy cuối cùng cũng về tới nhà

"Damn, Jane!!! Nó hoàn toàn không có ích lợi gì ngoài việc khiến cho tài khoản ngân hàng cậu trở về con số không."

Ah, là Molly, bạn thân của Jane. Cô ấy có vẻ không được vui vẻ cho lắm.

Jane đưa tay chải chuốt mái tóc nhằm lấy lại bình tĩnh. Cô cảm thấy chán nản khi Molly không chịu hiểu cho bản thân.

Bằng giọng nhẹ nhàng hết mức có thể, Jane tiếp tục thuyết phục Molly

"Molly, tôi biết cậu lo lắng cho tôi nhưng đây là tất cả những gì tôi mong muốn, đây là sở thích của tôi. "

"Không, Chúa ơi. Cậu bị ám ảnh, bị ám ảnh bởi Mr. Darcy. "

Molly lên án gay gắt và Angie không thể không đồng tình với cô ấy. Molly nói đúng, Jane thực sự có vấn đề. Nhưng Jane là chị gái cô, cô cần phải biết chuyện gì đã xảy ra hôm nay.

Jane bị cuồng Mr. Darcy không phải chuyện mới đây, Molly cũng biết điều đấy. Thường thì Molly luôn mắt nhắm mắt mở cho qua, sao hôm nay lại đối chọi gắt gao như vậy?

"Hey mọi người, bình tĩnh nào."

Angie đứng dậy ngăn giữa hai người ý đồ làm dịu đi cuộc tranh cãi. Cô đem ghế nhường cho Molly, phụ nữ có thai không nên tức giận và đứng lâu.

"Hi Molly, ngồi xuống đây đi. Đứng lâu không tốt cho đứa bé đâu."

"Cảm ơn, Angie. "

Đợi Molly ngồi xuống, Angie tự động rót ly nước trái cây đưa qua. Cô hơi vỗ nhẹ vào vai Molly, nói:

"Thôi nào, đừng tức giận, uống miếng nước đi. Nước trái cây tươi mát rất tốt cho bạn và em bé."

Molly có vẻ thả lỏng ra, cười đùa nói:

"Vâng, vâng Dr. Angie."

Nhìn cả hai đều bình thường trở lại, Angie bắt đầu tra hỏi. Cô đan hai tay vào nhau, người tựa vào chiếc ghế đẩu theo thói quen.

"Well, giờ cả hai có thể cho em biết chuyện gì đã xảy ra được không? "

"Em không thể tin nổi đâu Angie. Jane định dồn hết tiền của cô ấy vào chuyến đi đến Miền đất hứa."

Molly giành nói trước

"Là Austenland, nơi mà tôi có thể có những trải nghiệm y hệt như trong sách, đó là giấc mơ của tôi.

Jane không đồng ý, sửa lại.

Angie cảm giác đầu cô lại bắt đầu nhức, cô rên rỉ nói.

"Không phải chứ, lại là chủ đề này à Jane? "

"Cô ấy đã nói với em rồi à? " Molly hỏi

"Phải, đã một tháng em phải đối mặt với việc bị chị ấy tra tấn bằng sách của Austen. "  Angie không muốn nhắc đến một chút nào.

"Hey!! " Jane kháng nghị.

"Được rồi, được rồi. Bạn muốn đi phải không? Ok, bạn cứ đi đi."

Molly bỗng dưng thỏa hiệp khiến Jane lẫn Angie đều bất ngờ. Nhưng không dừng lại ở đó, cô ấy nói tiếp.

"Với hai điều kiện. Thứ nhất, Jane Hayes. Nếu cậu không tìm được một Mr. Darcy cho mình thì bạn phải vứt hết những thứ này đi. Nó làm tôi phát bệnh. "

Molly chỉ vào mô hình Darcy và những thứ tương tự.

"Thứ hai..."

Angie có cảm giác xấu về những gì Molly sắp nói ra. Quả nhiên..

"Cậu phải để Angie đi chung, em ấy sẽ trông chừng bạn trong thời gian ở đó. "

Jesus, sao lại kéo tôi vào chứ?!

"Tuyệt vời, chúng ta sẽ có một chuyến đi thú vị nhất, Angy." Jane lôi kéo tay Angie vô cùng mừng rỡ.

"Tôi đi dọn đồ đây. " Jane nói

"Đây, của cậu. Tôi đã may nó ba ngày. " Molly đưa cho Jane bộ váy của thế kỉ 19

"Tôi yêu cậu . Nó thật đẹp!! "

Angie không dám tưởng tượng bản thân trong bộ váy tương tự. Nó không xấu nhưng cô sẽ không bao giờ dám mặc bộ ấy ra khỏi nhà.

"Sao lại là em???" Angie rên rỉ

"Xin lỗi, nhưng chỉ có em mới trông chừng được cô ấy." Molly an ủi

"Molly, Jane đã 30 rồi. Chị ấy có thể tự chăm sóc tốt bản thân. "

"Chị không nghĩ vậy, Jane cần em Angie. Với lại em cũng cần được nghỉ ngơi, kiếm cho mình một chút lãng mạn đi... "

"Ok, ok em đi. Chị đừng truyền bệnh của Jane sang em. Chỉ có Jane mới trông đợi một chàng hoàng tử cưỡi ngựa trắng. Em sẽ tự kiếm con ngựa và xây cho mình vương quốc riêng "

Nói rồi Angie lấy laptop ra rồi đặt chỗ cho hai người trong tour du lịch. Khẽ rên rỉ với giá tiền phải trả.

Molly lắc đầu nhìn hai chị em nhà Hayes.

Đôi lúc cô tự hỏi họ có phải chị em không. Tính cách họ hoàn toàn trái ngược.

Jane hay mơ mộng, dễ gần trong khi Angie thì vô cùng nghiêm túc, là một người New York chính gốc với công việc là trên hết. Angie không khó gần nhưng khí chất lạnh lùng, thân hình chuẩn và gương mặt nghiêm nghị lại khiến người khác không dám tiếp cận.

Mặc dù chỉ mới hai mươi hai, vẫn còn là sinh viên đại học nhưng Angie nhìn đời, nhìn người so với ba mươi tuổi Jane càng sắc bén.

Có lẽ chuyến đi này sẽ thay đổi họ.

.

.

.

.

Chapter 2:

"Angie ! Angie ! Chị ở đây, mau lại đây nhanh lên."

Jane vẫy tay về phía Angie, hô lớn khiến mọi người xung quanh đều ngoái nhìn. Đưa tay kéo thấp vành nón, Angie cố gắng che đi khuôn mặt của mình. Cô thậm chí không dám ngước nhìn chị gái Jane nhiều lần.

Đây là một thảm họa!

Cái đầm màu hồng của thế kỉ 19 đã khiêu chiến giới hạn của Angie rồi. Nhưng không biết Jane làm cách nào moi ra được cái áo choàng có cùng màu và cái mũ ren viền hoa của các cô gái chăn cừu thời xưa. Cái nón được buộc qua cằm cô ấy bằng một dải lụa thắt hình cái nơ to tướng.

Số người quay đầu lại ngoái nhìn bọn họ kề từ lúc rời nhà ở New York đến khi rời sân bay England có thể nói nhiều hằng hà vô số. Jane nói các cô phải mặc trang phục trước khi đến nơi.

Angie đã phải cầm tấm vé để uy hiếp cô. Nếu Jane bắt cô phải mặc bộ đồ tương tự như vậy, cô sẽ hủy tour. Cuối cùng trước sự thỏa hiệp của Jane, Angie đã chọn một cái áo ngủ màu kem thời xưa. Không sai, là áo ngủ mà các cô gái thế kỉ 19 vẫn hay mặc. Cái áo ấy qua tay Molly đã có thể mặc ra đường như là một cái đầm theo phong cách vintage.

Dưới sự áp bức của Jane, Angie đành phải bỏ lại cái mũ lưỡi trai và đôi giày thể thao Puma để mang một cái mũ rộng vành màu trắng viền nơ đỏ và đôi giày rọ đế bằng.

Bây giờ Angie không còn muốn gì hơn ngoài việc rời khỏi sân bay càng nhanh càng tốt. Cô khó có thể chịu đựng thêm sự chú ý của mọi người nữa. Kéo vali trong tay, Angie dần tăng tốc đi ra cổng sân bay.

Khi đến được chỗ Jane, cô ấy đang nói chuyện với một người phụ nữ có thân hình khá đồ sộ. Đó là Elizabeth Charming, người mà Jane mới quen và sẽ cùng chung chuyến hành trình kế tiếp với hai chị em Hayes.

Jane đang phải nở nụ cười gượng gạo đầy lúng túng. Cô không biết là có thể tự đặt cho mình cái tên khác. Và cô Elizabeth đây đang đề cử một vài cái tên, những cái tên... không được đẹp cho lắm. Nhưng tựa hồ Elizabeth cũng không nhận ra điều đó.

"Hi Jane, chị sẽ giới thiệu quý cô đây chứ ?"

Angie đến vừa kịp lúc giải thoát Jane khỏi lúng túng. Cô lập tức tươi cười nói:

"Angie, đây là người bạn chị mới quen, cô ấy sẽ đồng hành cùng chúng ta trong chuyến đi này. "

"Xin chào, tôi tên Elizabeth Charming."

Cô ấy đang cố gắng bắt chước giọng Anh, nghe thật buồn cười. Angie cũng không ngại hé miệng cười, bắt tay Elizabeth nói:

"Chào, tôi là em gái Jane, Angie Hales."

"Oh Angie, cô cười lên trông thật đẹp."

"Cảm ơn."

Kế đến, Jane cùng Elizabeth tiếp tục trò chuyện. Angie đứng bên cạnh mãi suy nghĩ về kế hoạch sau chuyến đi. Bản báo cáo phải nộp vào cuối tháng và giờ cô chỉ còn khoảng ba tuần.

Luẩn quẩn trong đống suy nghĩ rối bời, Angie không hề nghe thấy tiếng Jane gọi cô. Mãi đến khi bàn tay ấm áp của Jane đặt trên trán cô, Angie mới giật mình hoàn hồn.

" Em không sao chứ Angie ? "

"Em không sao đâu Jane, chỉ là suy nghĩ một chút về bản báo cáo cần phải viết. Cuối tháng này là nộp rồi. "

Jane cười vui vẻ bẹo má Angie

"Angie của chị là số một, em đương nhiên sẽ hoàn thành kịp bản báo cáo mà. Giờ thì vui lên đi, chúng ta đang đi du lịch đấy. "

Lời động viên của Jane ít nhiều khiến Angie khuây khỏa hơn, cô bắt đầu nở nụ cười một cách sảng khoái.

Jane nói đúng, chúng ta đang đi nghỉ mà, mình cần phải nghỉ ngơi.

Không để họ đợi lâu, ngay sau đó một chiếc xe hơi đời cổ màu đen bóng loáng đi tới. Jane ồ lên thích thú, còn Elizabeth thì lo nháy mắt với anh chàng lái xe điển trai. Xe đi chừng hai mươi phút là đến nơi họ hẹn gặp chủ nhà, bà Wattlesbrook.

Trước mặt họ là một căn nhà nhỏ nhắn với lối vào trải thảm đỏ.

"Oh, nó nhỏ hơn những gì tôi tưởng. " Elizabeth nói

Thật hiếm khi cả ba có cùng chung ý nghĩ. Lúc này anh chàng lái xe điển trai, Martin bỗng ghé vào tai Jane nói nhỏ:

"Đây chỉ là chỗ dừng chân. "

Jane có chút kinh ngạc khi Martin đột nhiên nói chuyện với cô nhưng cô nhanh chóng lịch sự mỉm cười trả lời

"Oh, cảm ơn vì đã cho tôi biết ngài..."

"Martin, gọi tôi Martin là được."

"Oh vâng, Martin."

Chỉ trông chốc lát, bà Wattlesbrook liền từ trong nhà đi ra, nói bằng giọng Anh thuần.

"Chào mừng đến với Regency, cô Charming và hai cô gái nhà Hayes. Tôi là bà Wattlesbrook. Cô Charming, mong cô có một chuyến đi tuyệt vời."

"Vâng, cảm ơn. " Elizabeth cần phải luyện tập nhiều để nói được giọng Anh mà không trở thành trò cười.

"Bà Wattlesbrook, tôi đã nghĩ ra cái tên cho mình trên đường đến đây. Có lẽ là cô Joyful chăng ?"

  Từ lúc lên xe, Jane vẫn cứ quấn quít về việc đặt tên. Cuối cùng cô cũng chọn được cái tên ưng ý cho mình, Jane Joyful.

"Cô Hayes, cô không được chọn tên do gói du lịch mà cô chọn là gói Đồng."

Jane sửng sốt, nụ cười trên môi chưa kịp biến mất. Thay vào đó, cô dần cảm thấy khó chịu, định nói gì đó nhưng Angie đã nhanh chân hơn cô.

"Khoan đã, có vẻ như đã có sự nhầm lẫn ở đây. Hai ngày trước chuyến bay tôi đã đổi gói du lịch của chúng tôi từ Đồng sang Vàng, với gói Vàng, chúng tôi có quyền đặt tên khác. "

Nói rồi Angie đem tấm vé Vàng ra như chứng minh cho lời nói

Bà Wattlesbrook sững sờ, nó hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của bà. Nhưng bà nhanh chóng thay đổi biểu cảm lẹ như lật một trang sách.

"Tôi chắc là có sự n

Giọng Anh đặc sệt của bà Wattlesbrook vang lên, thu hút sự chú ý của ba người

"Được rồi các cô gái, vào nhà đi. Chúng ta cần thông báo một vài điều trước khi tham gia vào cuộc hành trình."

Nội thất trong ngôi nhà mang hơi thở của thế kỉ 19, có vô số vật trang trí nhỏ. Bày biện trên bàn ăn là bộ chén nĩa bạc và hai cây nến ba chân.

Theo nhận xét của Angie, ngôi nhà, ừ... có vẻ ấm cúng. Một lò sưởi đang đốt cháy hừng hực phía sau chỗ ngồi họ. Và hiện tại đang là mùa hè nắng nóng.

Bà Wattlesbrook ngồi đối diện họ, phía sau một người phụ nữ khác mặc đồ hầu gái đang giơ lên bnhiều

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top