Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Nguyên nhân và Hiệu quả

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

A/N: Tôi đã chỉnh sửa một chút của chương đầu tiên, và thêm phần này! Hãy tận hưởng, và cảm ơn bạn đã chờ đợi quá lâu. Tôi xin lỗi sâu sắc, và tôi hy vọng các bạn sẽ thích. Ngoài ra, cái này ngắn hơn một chút so với chapter 1 nhưng đó là vì nó có nhiều đoạn hội thoại hơn. (Xin lỗi !!) Xin vui lòng thưởng thức

------------------------------------------------

Yukine nghẹn lại nức nở. "Tại sao nó lại đau theo cách này?" Cậu kẹp cả hai tay lên miệng, quỳ xuống trên mái nhà phủ tuyết mềm. Cậu sớm cúi xuống, mặt cậu rơi xuống tuyết lạnh. Cái lạnh làm tê liệt khuôn mặt cậu không ảnh hưởng gì đến nỗi đau nhức nhối tỏa ra từ trái tim cậu. Thở hổn hển là tất cả những gì Yukine có thể quản lý.

"Tại sao? Tại sao mình lại phải ghen? Tại sao nó lại theo kiểu này? "

Yukine không có cách nào để nhìn thấy nó, nhưng Yato đã bị choáng váng bởi sự bùng nổ của Yukine. Yato sững người trong giây lát, quay đầu sang một bên để nhìn xung quanh, đoán, thắc mắc. Trước khi anh có thể phát hiện ra Yukine, Hiyori gọi anh trở lại bình thường khi cánh cổng run rẩy mở ra. Họ tiếp tục, để Yukine một mình.

Yukine nằm trong tuyết, toàn bộ cơ thể cậu - không, sự tồn tại, tê liệt và đờ đẫn. Cậu không biết thời gian đã trôi qua bao lâu cho đến khi cậu chớp mắt mở to và ngẩng đầu lên, nhận thấy mặt trời mờ nhạt bắt đầu rơi trên bầu trời. Cậu run rẩy đứng dậy. Cậu lau mắt và mũi bằng những ngón tay run rẩy. "Chết tiệt," cậu lầm bầm với chính mình khi anh nhảy dài từ trên sân thượng. Cậu đáp xuống một cách thô bạo, suýt vấp ngã. Cậu sụt sịt khi bắt đầu bước đi, đặc biệt là về phía không muốn quên mọi thứ đã xảy ra. Tâm trí của Yukine trống rỗng lạ lùng khi cậu đi về phía mình.

Trời đã tối dần trước khi Yukine có bất kỳ manh mối nào về vòng bi của mình, và cậu thấy mình ở dòng sông nơi cậu đã dành rất nhiều lần với Yato. (Nora đã xuất hiện ở đây thường xuyên, nhưng Yukine muốn không nghĩ về cô ấy.) "Tại sao, tại sao, tại sao! Tại sao tôi lại ở đây?!" Cậu gục xuống băng ghế gần đó, bỏ cuộc. Cậu cuộn tròn thành một quả bóng nhỏ trên băng ghế, trên bờ vực lại bật khóc. Cậu gõ một bên nắm đấm của mình vào phần sau của băng ghế, gửi những vệt tuyết rơi xuống đất. Những cây liễu tinh tế được cuộn tròn và đè lên người cậu, bảo vệ cậu khỏi mọi sự sụp đổ và băng ghế từ hầu hết các lượng mưa trong quá khứ. Yukine vặn vẹo để nhìn lên những cây liễu, tán cây trắng lốm đốm của chúng sáng chói khi nhìn vào. Khung cảnh mờ đi khi đôi mắt của Yukine tràn đầy nước mắt. Cậu che mắt, khóe miệng nhếch lên.

"Yukine"

Giọng nói của Yato vang vọng trong tâm trí cậu, làm Yukine bực bội vì sự điềm tĩnh. Cậu khẽ nức nở, không muốn nghĩ về thực tại ngay bây giờ.

"Yukine"

Yukine từ từ buông tay ra khỏi mặt và mở mắt ra. Cậu thấy Yato đứng cách băng ghế một quãng dài, một cái nhíu mày nổi bật giữa vẻ ngoài bình thản khác thường của cậu. Yukine thốt ra một tiếng thở dài nhỏ, run rẩy, lẩm bẩm, "Anh muốn gì?" Chuyển người, cậu ngồi dậy với gót giày tựa vào mép ghế và hai tay ôm lấy đầu gối. Cậu nhìn xuống, tránh ánh mắt của Yato. Yato bước một bước do dự về phía Yukine. Yukine không phản ứng, nên Yato bước lại gần và ngồi xuống cạnh cậu. "Sẽ không nhạy cảm khi hỏi cậu đang làm gì?" Yato nói nhẹ nhàng, bực tức Yukine, người muốn hét lên và khóc.

"Tôi đang giữ nó trong đó, "Yukine lẩm bẩm, giọng cậu trống rỗng và nứt ra. Yato thở dài, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Yukine. Khi anh cảm thấy Yukine đóng băng, anh búng tay lại.

"Nghe này, Yukine. Tôi muốn cậu nghe tôi nói. Tôi biết rằng rất khó khăn cho- không, rằng tôi biết rất khó khăn cho cậu,...và tôi xin lỗi. Tôi muốn nói chuyện với cậu về những gì đã xảy ra đêm đó kể từ khi cậu rời đi. Tôi không nên ném cái đèn đó vào cậu, và tôi thật sự không nên để cậuròi đi vào đêm đó."

"Tôi hiểu anh cảm thấy hối lỗi cho điều đó, nhưng nó không phải là về điều đó. Đó là về những gì cuộc chiến ban đầu bắt đầu với. Anh làm cho tôi cảm thấy như tôi vô dụng trong mắt anh. "Giọng nói của Yukine có phần mạnh mẽ.

"Cậu đang hiểu lầm hành động của tôi. Tôi đi chơi với Hiyori khi cậu không ở nhà, vì tôi không thể ra ngoài và làm việc mà không có cậu. Tôi chia sẻ những gì đã xảy ra để cậu cảm thấy-"

" Trước hết, cái quái gì thế? Đó là lỗi của tôi vì đã không ở bên anh?! Tôi đang làm việc mông của tôi, cho anh. Đó là tất cả cho anh, tất cả mọi thứ tôi làm là tất cả cho anh. Tại sao anh không có hiểu được điều đó chứ?!"

"Khóe miệng của Yato há hốc miệng, rồi anh cau mày, nói "Cậu vẫn chưa hiểu! Cậu nói về Hiyori và tôi vì tôi muốn câu tham gia. Và- và tôi đi ra ngoài khi cậu không ở nhà vì.."

"Cái gì? Vì cái gì? Điều gì khiến anh nghĩ rằng nó ổn? Tôi không thể hiểu-"

"Bởi vì tôi nhớ cậu rất nhiều khi cậu đi. Đó là lý do, được chưa? Hiyori muốn lấp cái khoảng trống đó...Ít nhất, ít nhất là vậy." Yato quay mặt đi khỏi Yukine, chắc có lẽ là do ánh sáng bởi vì cảm xúc của anh cứ như vừa bộc lộ ra.

Yukine ngẩng đầu khỏi đầu gối, để chân trượt xuống đất. Cậu vươn tay về phía Yato, cánh tay cậu tìm kiếm. Không biết chính xác mình đang làm gì, cậu cúi xuống để vòng tay qua cổ Yato, nối hai tay sau lưng cậu. Yato quay đầu về phía Yukine, miệng hỏi. Yukine nhìn chằm chằm vào mắt Yato, tìm kiếm linh hồn của cậu trong đó.

"Ổn rồi, ổn rồi, ổn rồi. Có lẽ tôi đã châm chọc anh suốt thời gian này, phải không? Tôi rất xin lỗi. Tôi có làm tổn thương anh quá nhiều vì những gì tôi đáng không?" Một ánh mắt đau đớn lướt qua khuôn mặt của Yukine và anh thở dài.

"Không bao giờ" Yato nói bằng giọng chắc chắn. Hai người nhìn vào mắt nhau lần nữa. Yato hơi nghiêng người về phía trước. Yukine cười nham hiểm cũng như cậu siết chặt hai tay ra sau cổ Yato và kéo anh lại gần hơn.

"C-Chờ đã, chẳng lẽ cậu không muốn biết vì sao tôi và Hiyori hôn nhau sao? Cậu c-"Yukine đã ngừng lắng nghe vào thời điểm đó và kết nối đôi môi mình và Yato. Yato cảm thấy mềm mại, nhưng không tha thứ. Yukine kéo đi, một khuôn mặt mềm mại chơi đùa với khuôn mặt anh. Cậu nắm lấy tay Yato và kéo Yato lên với mình.

"Về nhà thôi"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top