Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Tập 1: Otome no yoru -乙女の夜 - chương 1


Chương 1: Mèo...?

Phần 1:

Thứ cuối cùng tôi thấy là hình ảnh của chị gái tôi đang gọi tên mình.

Tôi sinh ra đã là một kẻ vô dụng, cơn bệnh ác nghiệt hành hạ tôi trong suốt 15 năm.

15 năm, phải, đó chính là quãng đường đen tối nhất trong cuộc đời của tôi, nhưng đồng thời cũng là quãng thời gian hạnh phúc nhất.

Chị của tôi chăm lo mọi thứ sau khi mẹ tôi mất khi tôi lên mười. Những người họ hàng luôn để ý đến gia sản mà mẹ tôi để lại cho chị em bọn tôi sau khi bà qua đời.

Còn cha tôi, tôi không nghĩ là mình có ký ức về ông ấy. Ông ta đã bỏ mẹ con tôi để đi theo người phụ nữ khác ngay khi tôi chưa tròn 1 tuổi.

Chị với bà của tôi đã gồng gánh mọi thứ trên đôi vai ấy để chăm sóc cho đứa em vô dụng này với nụ cười luôn nở trên môi.

Và giờ đây, tôi biết rằng bản thân mình sẽ không qua nổi được nữa, mà... như vậy cũng tốt, không phải làm gánh nặng cho nee-chan hay phải quằng quại chiến đấu chống lại bệnh tật trong từng ngày nũa cũng xem như một sự giải thoát.

Điều khiến tôi băng khoăn nhất hiện tại là khuôn mặt đẫm nước mắt của nee-chan. Người chị thân yêu đã chăm sóc tôi thay cho mẹ trong 5 năm qua.

Tôi cố gặng môi mình để cười và nói "Không sao đâu, onee-chan" nhưng dường như tôi cũng không còn một chút sức lực nào để thực hiện điều đó.

Ý thức tôi đân mơ hồ rồi chìm vào tĩnh lặng.

Rồi tôi tình dậy, nee-chan vẫn đang cúi xuống mà khóc, chị vừa khóc vừa lay tôi.

"Onee-chan, em ổn rồi mà, chị nhìn đi, em không còn thấy đau nữa."

Nhưng, chị vẫn khóc.

"Onee-chan, chị có nghe không vậy, em nói là em ổn rồi mà."

Onee-chan vẫn tiếp tục khóc, như thể chị ấy không nhìn thấy tôi vậy.

Tôi ngồi dậy, để rồi thấy cánh tay của mình đã trong suốt giống như mắt thường có thể nhìn xuyên qua.

Tôi bần thần nhìn lại, trên giường vẫn là một "tôi" đang nằm như thể chìm vào giấc ngủ. Tôi khẽ thở dài và hiểu được tình hình hiện tại của mình. "Vậy là mình đã chết rồi nhỉ."

Onee-chan tiếp tục lay thân thể bất động của tôi, chị liên tục gọi "Miyu-chan, Miyu-chan..."

Tiếng nấc của chị làm cho ngực tôi đau quá, chị tôi luôn dành tình yêu của mình cho cô em gái nhỏ là tôi với hi vọng tôi sẽ được hạnh phúc.

Những lần chị cố gắng vì tôi nhiều không sao kể xiết, ấy vậy mà tôi lại trở thành một cái xác vô dụng lúc này. Tôi không thể đổ lỗi cho bệnh tật. Tôi muốn được đáp trả lại cho Onee-chan. Tôi muốn được học cùng trường với chị ấy, tôi muốn được cùng tới trường, cùng làm bài tập, cùng kể cho nhau về tụi con trai, cùng ăn với nhau dưới một mái nhà một lần nữa,...

Những ký ức về gia đình vỡ òa trong tôi, tôi cũng sụt sùi theo tiếng nấc nghẹn ngào của Onee-chan.

"Em xin lỗi, onee-chan, em xin lỗi,..."

Tôi gục xuống, tiếng khóc của tôi không thể nào tới tai của Onee-chan được, nhưng tôi vẫn gắng giọng gọi "Onee-chan, em ở đây, em ở đây mà Onee-chan!"

Tôi chạy đến để cố ôm lấy chị, tôi muốn được cảm nhận hơi ấm từ chị thêm một lần nữa nhưng đôi tay tôi lại xuyên qua người của chị như chị ấy không tồn tại vậy.

Không, tôi đã hiểu được điều này, tôi hiện giờ chỉ là một linh hồn, tôi mới là kẻ không tồn tại nên tôi không thể nào với tới Onee-chan được, nhưng hơi ấm từ người chị ấy lại khiến tôi đau đớn không nguôi.

Tôi quàng tay mình qua vai Onee-chan như lúc chị ôm tôi khi tôi còn sống, tôi cố để cánh tay mình không xuyên qua bờ vai chị.

"Cảm ơn vì tất cả, Onee-chan! Em thật sự rất rất yêu chị."

Hơi ấm của Onee-chan, hơi ấm của một người còn sống đang ôm lấy cái cơ thể đang lạnh dần của tôi. Nhìn thấy cảnh tượng này, nước mắt lại một lần nữa tuồn rơi ra từ đôi mi của mình.

Rồi, tôi bị một cơn gió lạ kéo đi, ý thức tôi trở nên nhạt nhòa một lần nữa.

Phần 2:

Khi tôi tỉnh lại, khung cảnh tôi thấy là một màu đen như mực, như thể tôi đang bị nhốt trong một cái bình kín vậy. Những gì tôi có thể làm là nghe được âm thanh vọng vào từ bên ngoài.

Hm, bên ngoài? tôi cẩn thận sờ soạn xung quanh, tôi nhận thấy các bức tường cao và dày như thể tôi bị nhốt vào một cái ống bê tông bị bịt kín hai đầu vậy, tôi thử lao mình vào "bức tường" để xem mình có thể xuyên qua mà thoát ra ngoài được không.

"Bình tĩnh nào, mình là linh hồn nên chắc sẽ được thôi."

Tôi lao mình về phía trước, và tôi bị dính bẹp vào vách tường.

Eh..., lạ thật, sao mình không xuyên qua được vậy. Tôi nhớ là mình có thể dễ dàng xuyên qua người Onee-chan lúc nãy mà.

Tôi thử lại thêm một lần nữa và kết quả cũng chẳng khác gì lần đầu cả. Tôi không biết đây là đâu nhưng theo mấy cuốn tiểu thuyết thì chỗ tôi sẽ đứng sau khi chết là một căn phòng trắng và một vị thần xinh đẹp nào đó sẽ đến nói chuyện với tôi rồi cho tôi tái sinh với một vài khả năng gian lận nào đó để tôi có thể sống một cuộc sống thứ hai trọn vẹn chứ. Nhưng trong trường hợp này thì hoàn toàn ngược lại.

Tôi sau khi chết lại còn được nhìn ngắm cơ thể mình một lẫn nữa, rồi đang ôm lấy Onee-chan yêu dấu của mình thì lại bị mất ý thức đi, rồi khi tôi tỉnh lại không phải là một căn phòng đầy ánh sáng và vị thần xinh đẹp nào mà lại là cái ống khổng lồ tối đen như mực này. Sao mọi thứ lại khác hoàn toàn với đống tiểu thuyết vậy.

Cố tự trấn tĩnh mình, nhưng càng làm vậy, tôi lại càng sợ hãi bóng tỗi xung quanh mình hơn.

"Em sợ lắm Onee-chan, cứu em với,...."

Tôi khóc thầm gọi tên của Onee-chan. Dù biết rằng chị ấy không thể nghe thấy nhưng tôi vẫn tiếp tục than khóc.

Có lẽ nỗi tuyệt vọng cùng bóng tối tại nơi này đang ngày càng xâm chiếm lấy tôi. Tôi không biết gì cả, thứ bao quanh tôi chỉ toàn bóng tối với mấy bức tường cao không với tới đỉnh.

Tôi không biết rồi mình sẽ ra sao, bị tan biến, hay đang bị rơi xuống địa ngục.

Nỗi sợ hãi ngày càng lớn, tôi gào lên và liên tục gọi Onee-chan.

Nhưng khi đó.

Một giọng nói từ bên ngoài vọng vào sau khi tôi liên tục phản đối. "Em vẫn còn có thể ồn ào nhỉ!"

Cái giọng trầm trầm này là của một người đàn ông, gì đây, bắt cóc à. Nếu tên bắt cóc đem nạn nhân của mình đi mà không thèm bịt miệng thì trách sao người ta không phản đối cho được chứ.

Ờ nhưng mà bây giờ mình là ma mà, nên có hét lên thì cũng chẳng ai nghe ngoại trừ tên đó thôi nên hắn bực là phải.

Tôi cố trấn tỉnh bản thân mình lại.

"Anh là ai? Tôi đang ở đâu? Sao tôi lại bị nhốt ở một nơi như thế này?"

Tôi hỏi chủ nhân của giọng nói kia, tôi không biết lí do vì sao mình lại ở một nơi tăm tối nhu thế này và người đó là ai, thần thánh chăng?

"Về cơ bản thì em hiện giờ chỉ là một linh hồn vừa rời khỏi thể xác, để tránh em bị tổn hại nên anh mới giữ em trong chiếc lọ lưu trữ này."

"Linh hồn...tổn thương...lưu trữ..."

Tôi lẩm bẩm về những từ ngữ mà chủ nhân giọng nói kia vừa nêu ra, thực thể bí ẩn kia nói vọng lại xác nhận

"Phải, anh biết sinh mạng của cô sắp kết thúc nên ta đến để lấy linh hồn cô khi nó còn tinh khiết."

Người này đi thu linh hồn của người chết, có lẽ nào anh ta là một tử thần?

"Ngài là thần chết...?".Tôi rụt rè hỏi.

"Không. Anh cũng chỉ là một người sống bình thường như em, nhưng khác biệt ở chỗ anh biết dùng ma thuật. Trong hiểu biết của em thì tôi là pháp sư..."

"........."

Qua lời giải thích của pháp sư thì anh ta đã biết được sự sống của tôi đang cạn kiệt và đã theo dõi để thu lấy linh hồn của tôi. Tôi có hỏi lý do nhưng anh ta không trả lời.

Theo dõi á để thu lấy linh hồn á, vậy ra tên này cũng chỉ là một tên bám đuôi thôi nhỉ.

Tôi thực sự thấy bực bội rồi đấy, trong lúc tôi đang mùi mẫn với Onee-chan ngay khi tôi vừa mới chết thì lại bị tên này bắt đi. Đồ rình mò tởm lợm.

"Này, Stalker -san, sao anh lại muốn bắt tôi, mục đích của anh à gì?, bắt cóc con gái nhà lành như vậy thì có lẽ nào anh định..."

Nghe mình bị gọi là một tên Stalker, anh ta quát lại "Này, anh không phải là một kẻ bám đuôi!..."

"Vậy,...Scumbiko..." Tôi chen ngang khi anh ta chưa kịp nói xong, hạng người bắt nhốt một cô gái trong một cái ống tối đen như mực thì họa chăng chỉ có hạng rác rưởi mới làm những chuyện như vậy.

"Scumbiko...! Em nghĩ gì mà lại gọi anh như thế hả?"

Đã làm sai mà con quát ngươc lại nhỉ, nhưng rõ ràng hắn ta là tên bắt cóc thì hiện tại tôi cũng như cá nằm trên thớt vậy.

"Là một cô gái xinh đẹp đang bị bắt cóc bởi một tên đáng ngờ..."

"Xin lỗi nhưng... ai lại tự bảo rằng bản thân mình xinh đẹp... thôi quên đi... tóm lại lúc này em chỉ còn là một linh hồn thôi, hãy để tôi giải thích..."

Tôi không biết anh ta định nói gì lúc này, nhưng có lẽ tôi đã quá thô lỗ khi cản lời của anh ta khi nãy. Tóm tắt lại sự việc nào. Đầu tiên, tôi chết và tên này bắt cóc tôi khỏi Onee-chan khi tôi đang ở bên chị ấy. Và tiếp đó nữa là anh ta nói bản thân mình là một pháp sư. Đúng vậy, chính nó, cái đoạn anh ta giới thiệu bản thân... pháp sư và ma thuật có tồn tại.

Bằng chứng là anh ta có thể giữ được một linh hồn...

Nhớ lại thì tôi từng làm mấy trò chuuni lúc trước khi tôi trốn trong phòng một mình, chẳng hạn nhu học một câu thần chú tự nghĩ ra sau khi tôi đọc xong một cuốn tiểu thuyết nào đó. Mà thôi, nhớ lại thấy xấu hổ quá, may mà lúc đó Onee-chan không có ở nhà.

Trở lại vấn đề chính nào, nếu một pháp sư đang giữ linh hồn của tôi thì hẳn anh ta phải có mục đích gì đó, có thể anh ta là kẻ xấu và muốn bắt tôi đem đi làm lễ hiến tế như trong mấy cuốn novel hoặc là đem linh hồn tôi nhập vào một con rối rồi trở thành golem hầu nữ cho hắn vĩnh viễn chẳng hạn, rồi hắn sẽ lạm dụng tôi vì tôi suy cho cùng cũng là con gái mà,....Hàng trăm viễn cảnh tồi tệ lướt qua trong đầu tôi.

Tôi đánh liều hỏi

"Anh có ý gì khi mang linh hồn của tôi đi, tôi thực sự không muốn xa Onee-chan, nên làm ơn, xin anh hãy thả tôi về bên chị ấy!"

"Chính vì vậy nên anh phải tách em ra khỏi chị của mình đấy, em có biết rằng mình sẽ vô tình làm hại những người còn sống hay không?!"

"Eh...?" tôi thật sự không hiểu anh ta đang nói gì cả.

"Như em biết đấy, lúc này cô đã chết, nhưng nếu như em quá xúc động và bị mất kiểm soát, em sẽ vô tình làm hại người thân của mình mất, nên anh phải tách em ra trước khi quá muộn..."

Tôi lại càng không hiểu những gì mà anh ta vừa nói khi nãy, nếu tôi ở lại thì tôi sẽ gậy hại cho Nee-chan? Nếu là vậy thì người này đang giúp tôi sao?

"Vậy sao... cám ơn, nhưng tại sao anh lại giúp tôi, chúng ta đã từng gặp nhau?"

"Không..., anh chỉ tình cờ đi ngang qua phòng bệnh của em khi đi thăm người thân thôi... Lúc đó tôi nghe trông thấy vẻ mặt lo lắng của người thân của em nên tôi có nhìn vào căn phòng và... em mất một lúc sau đó..."

Vậy là người này chỉ vô tình đi ngang qua thôi nhỉ, lúc này thì tôi đã biết rằng anh ta chỉ vô tình giúp tôi, xem ra tôi cũng khá may mắn.

"Cám ơn, nhưng anh có thể thả tôi ra lúc này chứ, tôi nghĩ rằng mình đã hiểu được phần nào lời của anh, nên tôi sẽ không là điều gì gây hại đến người nhà của mình nữa..."

"Em sẽ chấp nhận chuyện này sao?"

Anh ta hỏi, dường như đang quan tâm đến việc tôi sẽ chối bỏ thực tại của mình. Tôi thật sự biết ơn người này, lòng tốt của anh ta giúp tôi cả thấy được an ủi dù cho tôi chỉ là một người lạ với anh ta.

"Tôi nghĩ kỹ rồi, tôi đã không còn sống nữa nên..."

"Em có muốn sống lại không?"

Nhưng trước khi tôi đưa ra lời buôn xuôi, những lời đó của anh ta kéo tôi lại.

"Anh vừa nói gì? Anh có thể giúp tôi sống lại...?"

Như thể vớ được một chiếc phao khi tôi sắp chết đuối, tôi nhanh chóng hỏi người đàn ông kia.

"À... không phải là sống dậy hoàn toàn... chỉ là em có thể 'sống' bằng một cơ thể khác, vì em không thể nào sống lại từ cơ thể cũ của mình nữa..."

Anh ta giải thích cho tôi, vậy thì tôi sẽ sống trong cơ thể người khác sao? Nhưng tôi sẽ sống trong cơ thể của ai... tôi thật sự rợn người khi nghĩ đến điều này, liệu người đó có tìm tôi để đòi lại thân thể của mình không?

"Xin lỗi vì anh không giải thích kĩ hơn, thật ra anh muốn nhờ em một việc... anh xin lỗi trước... nhưng anh hứa sẽ giúp em có được một cơ thể mới tốt hơn sau việc này."

Tôi bắt đầu cảm thấy hồi chuông báo hiệu điều chẳng lành vang lên trong đầu mình.

Phần 3:

"Thật ra thì... Anh đã thực hiện một vài phép thuật, nhưng vì sai sót nên đã vô tình giết chết vật thí nghiệm... mà đó lại là con mèo yêu quý của em gái anh... em biết đấy..."

"Mèo... mèo thì liên quan gì ở đây?"

Linh cảm chẳng lành rung lên dữ dội, anh ta định cho tôi sống trong cơ thể một con mèo đã chết sao

"Con bé sẽ nổi điên lên mất, gia đình anh thì mẹ anh là người đáng sợ nhất và bà ấy rất cưng chiều con bé..."

"Sao anh không vào thẳng vấn đề luôn đi. Rằng anh muốn tôi 'sống' trong cơ thể con mèo kia..."

Tôi nói ra ý định của anh ta khi anh ta cố gắn lựa lời giải thích cho tôi. Tóm lại, khi thực hành ma thuật lên con mèo cưng của cô em gái và vô tình giết chết nó, anh ta đau đầu tìm cách giải quyết và trong dịp đi thăm một bệnh nhân tại bệnh viện và trông thấy tôi hấp hối, anh ta đã quyết định thu lấy linh hồn tôi để che giấu việc anh ta làm chết nó.

"Xin cô đấy... anh biết rằng mình đang yêu cầu một việc ích kỷ nhưng xin hãy cho anh hai tuần, anh cũng đang chế tạo một golem nên anh sẽ đền bù cho cô bằng cách để cô được tái sinh trong cơ thể đó,... anh sẽ thiết kế nó tinh xảo hết mức có thể để em được sống lại một lần nữa..."

Lời đề nghị từ anh ta thật sự hấp dẫn, tôi từng nghe về golem trong mấy cuốn tiểu thuyết mà mình từng đọc.

"Golem... ý anh ta mấy con hình nhân bằng đất hay đá giống mấy pho tượng phải không... "

Tôi miêu tả những tưởng tượng của mình cho anh ta nghe

"Không. Không phải, golem mà anh chế tạo là loại dùng để chứa linh hồn con người,... em biết đấy, ai cũng mong muốn mình có một cuộc sống bất tử mà... nên loại golem này là phát minh giúp các pháp sư trốn thoát khỏi cái chết. Vì vậy, cấu tạo của nó giống như cơ thể một con người bình thường, và chỉ là nó không phát triển hay lão hóa mà thôi."

Ngạc nhiên thật, nếu vậy thì tôi có thể mường tượng về nó như thế nào nhỉ, giống với những búp bê hay những tượng sáp trong các viện bảo tàng. Nhưng trên hết, nếu tôi có thể sống lại, và với một cơ thể bằng golem, tôi có thể chẳng cần phải lo toan gì đến thuốc men hay bệnh tật nữa.

Và tôi lại có thể được đoàn tụ bên gia đình của mình.

"Tôi đồng ý. Cám ơn anh vì đã cho tôi cơ hội này...."

"Tôi mới là người nên cảm ơn em mới phải, vì đã chấp nhận sống trong cơ thể tạm bợ kia một thời gian."

Giọng anh ta có vẻ thành khẩn, nhưng chính vì vậy nên tôi cảm thấy an tâm phần nào vì người đang giao tiếp với mình không phải là kẻ xấu.

"Vậy... anh có thể cho tôi biết tên được chứ, anh biết đấy, ít nhất tôi cũng muốn biết tên người đang giúp mình."

"Xin lỗi... lỗi của tôi, tôi là Olga Hall, tôi cũng sống ở gần đây và có một nửa là người Anh."

Olga lịch thiệp giới thiệu bản thân mình, tôi đang mườn tượng về vẻ ngoài của anh ta khi nghe anh ta nói rằng mình có một nửa là dòng máu người Anh, liệu anh ta có màu mắt hay màu tóc khác với tôi chăng, có khi anh ta là một người đàn ông cao lớn thì sao... nhưng thái độ của anh ta khá rụt rè, song lại rất tự nhiên khi chúng tôi có thể thoải mái trò chuyện vào lúc sau.

Bên ngoài là tiếng động cơ của chiếc xe mà anh ta lái đã dừng lại một lúc sau đó, anh ta kể rằng mình sống cùng mẹ, em gái và hai chị giúp việc tại căn biệt thự phía trên ngọn đồi sau thị trấn mà tôi sống. Qua cuộc trò chuyện tôi cũng biết được rằng anh ta cùng tuổi với Onee-chan và đang chuẩn bị sang Anh và năm sau để giúp việc cho cha mình.

"Chúng ta đã về đến nhà tôi rồi, xin em hãy chờ đợi một lát nữa nhé, tôi cần phải chuẩn bị một vài thứ để tiến hành, xin lỗi vì sự bất tiện này..."

Người đâu mà lịch thiệp thật, tôi thật sự nóng lòng muốn trông thấy anh ta bằng mắt của mình chứ không phải qua giọng nói.

Âm thanh những món đồ được di chuyển vọng vào từ bên ngoài, tôi có thể tưởng tượng một bàn làm việc bề bộn gồm giấy và những món đồ linh tinh kỳ lạ mà các pháp sư sử dụng được chất đầy trên đó và anh ta đã phải cố gắn dẹp chúng đi.

"Xin lỗi, Takahashi-san, tôi đã chuẩn bị mọi thứ xong rồi nên tôi sẽ tiến hành ngay thôi, em sẽ cảm thấy khó chịu nhưng mọi thứ sẽ chỉ là ảo giác mà thôi vì thế em sẽ không sao đâu."

Tôi không biết anh ta đang đề cập đến vấn đề gì, nhưng nếu như anh ta đã cảnh báo tôi thì có lẽ tôi nên nghe theo vậy. Xung quanh tôi bắt đầu nóng lên, sàn mà tôi cúi xuống nhìn luccs nãy không thấy gì trừ một màu đen đặc giờ đây ửng lên màu than hồng, nhiệt lượng từ nó như đang nướng chín tôi vậy.

"Nóng! Nóng quá! Olga-san! Nè Olga-san, cái này chắc không phải ảo giác đâu nhỉ, nó đang nướng chín em mất, nè, Olga-san!..."

Tôi hét lên nhưng lại chẳng có ai trả lời cả, nhiệt lượng ngày một tăng lên khiến tôi dần mất đi nhận thức của mình, chết tiệt, cái này vượt quá miêu ta về một ảo giác rồi, tôi cố gắn đập tay vào thành của chiếc lọ chứa linh hồn vừa gọi anh ta nhưng vẫn không thấy ai trả lời cả. Ý thực tôi dần mờ đi và rồi tắt hẳn.

Phần 4:

"Nè, Miyu-chan, sắp đến xuân rồi đấy, hãy khỏi bệnh để rồi chị em mình cùng nhau đi ngắm hoa anh đào nhé."

Người chị hiền dịu của tôi nói trong khi đặt bàn tay chị ấy lên trán tôi.

Chị của tôi thật đẹp, mái tóc đen nhánh dài ngang lưng, đôi môi anh đào cặp mắt hiền từ luôn dịu dàng nhìn tôi trong khi đưa ra lời hứa cùng nhau ngắm hoa vào mùa xuân khi tôi có thể khỏi bệnh.

"Um, Onee-chan."

Đó là lời hứa của tôi cùng Onee-chan. Chắc chắc năm này hoa sẽ nở rất đẹp, tôi sẽ được đi ngắm hoa cùng chị và bảo vệ chị ấy khỏi những tên lông bông nào dám lượng lờ xung quanh chị ấy.

Tất nhiên, chị ấy là người con gái xinh đẹp nhất mà, lại còn luôn toát ra sự nữ tính quyến rũ và khỏe mạnh hơn tôi nữa.

Vì thế nên không ít kẻ muốn tiếp cận Onee-chan, nhưng muốn chạm tay vào chị ấy thì phải qua được ải của tôi trước cái đã.

U FU FU...

Nhưng rồi, nhiệt độ xung quanh lại lạnh đi một cách đột ngột.

Tay tôi cảm thấy lạnh quá, chân tôi nữa, chúng dần trở nên cứng đờ ra rồi.

Hả,...tôi...đang nằm trên giường bệnh.

Còn Onee-chan thì đang khóc bên giường bệnh của tôi.

Hơi thở của tôi ngày một yếu ớt hơn. Ngực tôi cũng dần lạnh đi nữa.

À...phải rồi nhỉ, tôi biết là mĩnh sẽ khó qua khỏi mà.

Rồi tôi bị kéo đi khi cô gắng chạm vào chị ấy.

Sau đó...

Không còn sau đó nữa. Tối! tối quá! Sợ quá! Onee-chan! Onee-chan!....

"Nyaaaaa..."

Tôi dần mở đôi mắt khép kín của mình ra.

Tôi có thể nhìn rõ cảnh vật xung quanh, không còn là một màu tối đen như mực như trước đây nữa. Mùi không khí ẩm dễ chịu tràng vào phổi tôi thay cho cái không gian ngột ngạt tối tăm nào đó.

Cơ thể của tôi đang nằm nghiên mình trên một tấm đệm êm êm nào đó.

Không gian ngày khá là tối nên nhưng tôi lại có thể nhìn thấy rất rõ mọi thứ xung quanh, những chai lọ chứa những chất lòng có màu kỳ lạ ở xung quanh cái nệm mà tôi đang nằm.

Cảm giác êm êm này, khoan đã, tôi có thể cảm nhận được qua xúc giác của mình.

Tôi bắt đầu cảm nhận rõ ràng hơn về "cơ thể" của mình. Nó vẫn còn tê một chút nhưng có vẻ như nó đang dần dần lấy lại những cảm giác vốn có của nó.

"Em tỉnh lại rồi à? Có cảm thấy khó chịu ở đâu không?"

Một giọng nói trầm quen thuộc vọng đến đôi tai của tôi. Là giọng của Olga.

Tôi hướng mắt mình về phía chủ nhân của giọng nói và đứng ở đó là một anh chàng khổng lồ đang mặc một bộ vest trắng đang đứng tại đó.

Nói sao nhỉ, anh ta có khuôn mặt khá đẹp trai đấy, mái tóc vàng của người ngoại quốc, đôi mắt xanh thẳm dáng người thẳng,... một Ikemen ...chắc vậy. Mà hình như tôi nhỏ đi thì phải, tầm nhìn của tôi được bao quanh bởi toàn những món vật dụng to hơn cả bản thân mình. Cái đệm tôi đang nằm nãy giờ thực chất chỉ là một cái gối bình thường mà thôi.

"Không cần phải cố trả lời lại đâu, vì dù sao thì hiện tại em cũng không thể nói được..."

Anh ta đang nói cái gì thế, khoan đã, miệng của Olga không cử động.

"Không phải đâu, tôi đang là người đang giao tiếp với em đấy, vì lúc này em không thể nói được nên tôi dùng phép này. Đây là phép thần giao cách cảm giúp ta có thể giao tiếp với nhau bằng ý thức nên nếu em tập trung vào nội dung mà mình muốn truyền tải cho đối phương khi em được kết nối với người đó thì em cũng sẽ có thể trả lời lại."

Cổ của tôi hiện tại khó mà cử động được như ý tôi muốn, miệng của tôi cũng vậy khiến tôi không thể nói được gì cả.

Không còn cách nào khác, tôi cũng bắt đầu thử những gì Olga vừa giải thích "Đây rồi! Đây rồi! Phép thần giao cách cảm!"

Olga trông thấy biểu hiện phấn khởi của tôi, anh ta cũng cười nhẹ nhõm "Không cần phải phấn kích như thế đâu! Dù sao thì nó cũng chỉ là một mẹo đơn giản thôi!"

Anh ta nói đúng, tôi có lẽ đã hơi bị kích động khi được thử ma thuật thần giao cách cảm, thú mà tôi nghĩ rằng chỉ có trong mấy cuốn tiểu thuyết mà tôi đọc đi đọc lại trên giường bệnh. Nhưng việc này thật sự khiến tôi khó mà kìm nén được vì nó là phép thuật! Phép thuật đấy!

Mọi thứ thật sự rõ ràng dù cho căn phòng này trông khá tối, tầm nhìn của tôi dù không rộng như lúc trước nhưng lại trở nên rõ ràng hơn vào lúc này.

Cơ mà cũng không thể trách được, tôi hiện tại đang là một con mèo mà nhỉ? Tôi thật sự muốn trông thấy cơ thể mình như thế nào vào lúc này.

"Em thật sự muốn nhìn thấy được bộ dạng lúc này của mình trông như thế nào đấy, anh có cái gương nào không Olga!?"

"À... con mèo hiện tại mà em đang nhập vào có tên là Kuroko... nghe tên thì em có thể đoán được một chút rồi nhỉ?"

Olga đáp lại câu hỏi của tôi trong khi đang loay hoay tìm chiếc gương, nếu như con mèo này được đạt tên như vậy thì thứ mà tôi nghĩ ngay đến là một con mèo đen. 'Phù thủy và mèo đen' à, một sự kết hợp hài hòa đến lạ lùng.

Tấm gương trên tay Olga-san phản chiếu hình ảnh của một con mèo đen trên đó, nó có bốn phần trắng dưới mỗi cái chân trông như nó đang mang vớ trắng vậy. Đôi mắt xếch với đồng tử chẻ dọc khi nhìn trong ánh đèn phản chiếu từ trong gương như khe vực sâu thẳm. Trên cái vòng cổ là một cái bảng tên được khắc bằng chữ hiragana. Kuroko.

Tuy rằng hơi bất tiện khi lúc này tôi phải tập di chuyển bằng bốn chân và không thể diễn đạt ý muốn của mình cho bất cứ ai được cả ngoại trừ mấy tiếng kêu "meo meo" và thậm chí chẳng còn đôi tay để có thể sinh hoạt bình thường như khi còn trong cơ thể cũ.

Dù vậy nhưng có lẽ tôi là con người duy nhất đang được trải nghiệm cảm giác hóa thân thành mèo trọn vẹn nhất, nhiều tên cuồn mèo chắc chắn sẽ ghen tỵ đến chết mất khi biết được việc tôi đang hóa thân thành con vật này. Nhưng tôi thật sự không thích cái cảm giác bất tiện khi di chuyển bằng bốn chân cũng như muốn mở một chiếc hộp cá nào đó.

Khoan đã hộp cá thì có liên quan gì ở đây...? Sao tự dưng nhớ tới cá lại khiến tôi chảy dãi thế này... tôi vốn không thích ăn cá cơ mà. Không lẽ do thói quen của cơ thể này, tôi thật sự sợ rằng mình một ngày nào đó sẽ hoàn toàn hóa mèo mất nếu như bị tập tính của cơ thể này chiếm hữu. Không được, tuyệt đối không nên để điều đó được phép xảy ra!

Thôi kệ, khác cơ thể cũng chả sao, mặc dù còn luyến tiếc cơ thể cũ của mình nhưng được sống lại thì sao cũng được hết. Vậy là còn cơ hội để gặp lại Onee-chan rồi hoàn thành lời hứa ngắm hoa cùng nhau với chị ấy rồi. Còn nữa, Olga hứa rằng sẽ giúp tôi có được cơ thể mới... có lẽ tôi chỉ nên đợi trong hai tuần thôi nhỉ, suy cho cùng tôi thật sự may mắn vì mấy ai khi chết đi lại có thể có thêm cơ hội sống thêm lần nữa và được đoàn tụ với người thân của mình.

Nhắc đến đây, tôi thật sự tò mò không biết trông cơ thể mình sẽ như thế nào.

"Vậy Olga-san, anh có thể cho em biết là em cần phải làm gì không?"

Tôi thật sự sẽ rất khó chịu nếu như bản thân mình chỉ nhận sự giúp đỡ một chiều từ Olga, nếu tôi làm vậy thì chẳng khác gì đang lợi dụng lòng tốt của anh ấy vậy.

"Vậy thì... em thấy đấy... ngôi nhà nào cũng có chuột cả, gián cũng nhiều nữa..."

Không... không... cái gương mặt người tốt đang tươi cười kia sao đột nhiên lại đáng sợ đến thế... tôi... bắt chuột á, gián nữa... cái thứ lúc nhúc tìm thấy một con thì hẳn sẽ có 100 con gần đó... màu đen, bẩn thỉu, hôi hám và bay lên tứ tung một cách bất ngờ...

"Đ...đùa thôi đúng không?!"

Biểu cảm của ta ta vẫn vậy

"Không. Là thật đấy!"

Cái người tốt bụng lúc nãy đâu mất rồi. Tệ, tệ thật rồi... nếu như phải bắt mấy thứ đó thì tôi thà chết còn hơn, dù tôi cũng đã chết rồi...

Lông đuôi tôi xù lên lúc nào không hay và tôi co người lại như một trái bóng.

"Xin lỗi em... anh chỉ đùa chút thôi, nhưng dù vậy thì nó vẫn là một phần sự thật..."

Ra là anh ta chỉ đùa thôi, tôi thật mừng vì người mà tôi gặp từ nãy đến giờ không phải là hạn người xấu xa trở mặt nhanh chóng khi đạt được mục đích... nhưng tôi vẫn quan tấm đến câu nói phía sau của Olga hơn.

"Sự thật gì?"

"Là về bản năng cũ của cơ thể của Kuroko và nhân cách hiện tại của em, chúng sẽ có sự xung đột khiến em vô tình làm theo bản năng của Koroko, em hiểu rồi chứ?"

Olga đang cảnh báo tôi, đúng là khi nãy cơ thể này có phản ứng khi tôi nhớ đến cá. Vậy nên những con vật kia có chạy trước mặt tôi thì tôi có lẽ sẽ nhảy đến vồ lấy chúng trong vô thức mất. Không, thật sự chuyện này thật sự quá tệ, dù cho nó chỉ trong một thời gian ngắn như thỏa thuận của bọn tôi.

"Hiểu rồi... nhưng nếu chỉ có hai tuần thì... chắc không sao!"

Tôi đoán nếu như tôi cố gắn không quan tâm đến chúng thì mọi thứ có lẽ sẽ tốt hơn chăng.

"Anh thật sự xin lỗi..."

Olga cúi đầu xuống xin lỗi tôi, nếu ai đó trông thấy cảnh tượng kì dị này thì họ có thể cho rằng anh ta là một tên tâm thần mất khi cúi đầu trước một con mèo đang chiễm chệ ngồi trên gái gối trước mặt anh ta như một bà hoàng vậy.

"Em đã nói rằng không sao cả rồi mà... ngược lại, em cảm thấy biết ơn anh mới đúng khi cho em cơ hội để được đoàn tụ với gia đình mình..."

"Anh hứa sẽ cố gắn hết sức để giúp em sớm có được cơ thể tốt hơn."

Tôi thật sự cảm thấy tốt hơn nhiều rồi.

"Nhưng... em sẽ cảm thấy khó chịu khi nhận sự giúp đỡ từ Olga-san mà không giúp gì được cho anh cả, vậy em có thể làm gì không?"

"Hmmm... em có thể chơi với Mia được không, nó là em gái của anh, Kuroko vốn cũng là mèo của nó, nó sẽ nổi điên lên với anh mất khi biết rằng anh đã khiến con mèo cưng của nó được diêm vương mời trà... vậy nên..."

Tôi thật sự có thể thấy được vẻ chán nản trong đôi mắt của Olga, có vẻ như quan hệ của hai anh em họ không được tốt cho lắm.

"Anh và con bé không được tốt sao...?"

"Không... có lẽ vì anh đã bảo vệ con bé thái quá nên nó lúc nào cũng chán nản với anh và cha cả... mà... bỏ qua chuyện đó đi, nhờ em chăm sóc con bé một thời gian vậy."

Cơ thể tôi đã hoàn toàn của động được như ý muốn, chỉ là việc mọc thêm cái đuôi khiến tôi có chút lạ lẫm nhưng vẫn cử động được, có lẽ là do cơ thể này còn nhớ khi nó còn sống.

"Còn một vấn đề nữa, là mỗi tháng đến kì trăng tròn, em sẽ cần phải thu thêm sinh mệnh để cơ thể không bị tử khí đeo bám, nếu không làm vậy, em sẽ nhanh chóng trở lại thành một cái xác không lâu sau đó. Và ba ngày sau là đúng kì trăng tròn"

"......... vậy sao. Thôi thì hãy để Mia cho em, em sẽ làm bạn với con bé."

Đúng là bất tiện thật, nhưng nếu như là lời khuyên từ Olga thì có vẻ như cơ thể này cũng hoàn toàn chẳng thuận tiện gì cả. Tôi không biết cô bé Mia là người như thế nào nhưng nếu là em gái của một người tốt như Olga thì có lẽ cô bé cũng có thể là một cô bé ngoan không chừng.

Phần 5:

Olga bế tôi đi ra khỏi căn phòng, vì tôi vẫn chưa quen với cơ thể mới này của mình nên tôi vẫn chưa thể hoàn toàn điều khiển được nó như ý muốn.

"À quên nữa... em cũng đừng thử liên lạc với con bé bằng thần giao cách cảm nhé, vì em chưa biết cách phát động nguồn ma năng của mình nên nếu em tự ý dùng nó sẽ rất nguy hiểm, nhất là một người vừa mới chết như em..."

Olga cảnh báo tôi không được dùng ma thuật, nhưng tôi đâu có biết dùng đâu.

"Được rồi, vả lại em cũng đâu biết các dùng ma thuật đâu nên anh có thể yên tâm. Nhưng nếu như cô bé chủ động bắt chuyện với em thì sao?"

Thật vậy, nếu Olga là một pháp sư thì tất nhiên cô em gái của anh ấy cũng có thể là một pháp sư tập sự... sẽ ra sao nếu như cô bé bắt chuyện với tôi và tôi vô ý trả lời lại.

"Em không cần phải lo về vấn đề đó, con bé vẫn chỉ là một đứa tập sự đang học mấy thứ căn bản thôi nên nó chưa được phép thực hành đâu... tóm lại là nó không thể dùng ma thuật được."

Nghe đến đây, tôi phần nào cảm thấy yên tâm khi phải đối diện với cô bé. Con bé sẽ cảm thấy khó chịu nếu như biết rằng bên trong con mèo cưng của mình là một ai đó khác, tệ hơn là một bà chị 15 tuổi lạ lẫm nào đó đang ở trong phòng mình.

Nhưng thật sự lúc này tôi muốn thông báo cho Onee-chan biết rằng tôi vẫn ổn, không biết anh ta có làm được mấy chuyện như là giúp tôi có thể báo mộng cho chị của mình hay không, nhưng chỉ cần hai tuần thôi và tôi có thể có được cơ thể mới, nên có lẽ không cần phải vội...Không, tôi nhất định phải nghĩ cách thông báo cho chị ấy biết được vì nỗi đau mất người thân là thứ không mấy dễ chịu, tôi đã biết được cảm giác đó khi nắp quan tài của mẹ đóng lại, vì thế, tôi sẽ không để Onee-chan và Oba-chan phải chịu cảm giác khốn khổ đó lần nữa.

"Nn... Olga-san, liệu có cách nào để em có thể chủ động dùng ma thuật thần giao cách cảm với Onee-chan không?"

"Phải có một người chủ động kết nối với người kia và dùng ma năng của cả hai để duy trì việc giao tiếp, nên một con mèo zombie không biết phép thuật như em có muốn thì anh cũng không thể giúp được."

Nhưng rồi Olga suy ngẫm như thể nghĩ ra được gì đó.

"Khoan đã, có thể được đấy, nếu như anh tạo cho em một chiếc vòng cổ có chứa ma năng dự trữ trong đó, anh cũng sẽ dạy em cách điều chỉnh và sử dụng chiếc vòng để em có thể chủ động dùng ma thuật thần giao cách cảm,... chắc rồi... cách này dùng được!"

Olga thật sự đáng tin cậy.

"Vậy được không? Trong vòng vài ngày tới, em hãy tập trung để có thể dùng được ma năng và học được ma thuật thần giao cách cảm, những pháp sư mới tập dùng phép thuật nào cũng đều phải qua bước triệu tập ma năng trong cơ thể cả, nhưng vì nguồn ma năng của em sử dụng được lấy từ cái vòng nên anh nghĩ là nó sẽ không mất thời gian nhiều đâu..."

"Cám ơn anh trước vậy, nhưng liệu em có làm tốn thời gian của anh không?"

Tôi thật sự không muốn nợ Olga quá nhiều, chỉ riêng việc anh ấy giúp tôi hồi sinh đã là một sự giúp đỡ quá lớn nên tôi không nghĩ rằng mình nên làm phiền anh ấy nhiều hơn nữa.

"Không có vấn đề gì cả, đây cũng là cơ hội để anh có thể thử nghiệm chế tạo golem thôi, nên em cũng đừng bận tâm gì...?"

Nếu tôi nhớ không nhầm thì Olga đã nói rằng mình đã chế tạo gần xong một cơ thể golem từ lâu nhưng chưa có dịp hoàn thành nó cho đến tận lúc này. Có lẽ anh ấy cuối cùng cũng có cơ hội để khởi động được con golem đó với linh hồn của tôi làm lõi bên trong.

Nhưng tại sao anh ấy lại muốn chế tạo golem, chẳng lẽ Olga cũng mong muốn một cuộc sống vĩnh hằng sao? Mà cũng có thể, vì anh ta suy cho cũng cũng là con người như tôi nên chuyện đó cũng không có gì lạ cả khi cố gắn níu kéo cuộc sống này.

"Vậy thì em nên bắt đầu như thế nào, em chẳng có tí hình dung nào về nó cả dù cho em đang dùng nó để giao tiếp với anh lúc này."

Tôi chỉ nhớ về khái niệm ma thuật dựa trên đống tiểu thuyết mà tôi đã từng đọc, các nhân vật chính được thần ban cho sức mạnh và có cuộc sống thoải mái ở một thế giới thuận tiện. Dù cho tôi không thích những thể loại đó cho lắm nhưng vì chúng là những cuốn sách mà Mio-nee đã mua cho tôi nên tôi cũng cố gắn đọc hết chúng. Có nhiều quyển bị trùng nhưng tôi luôn biết ơn chị ấy dù cho chị ấy chẳng biết chút gì về những cuốn sách mà mình mua cả.

"Lúc này thật sự khó để giải thích, nhưng có lẽ anh sẽ diễn giải mọi thứ cho em hiểu tại thư phòng,... có lẽ là sau khi Mia đi ngủ.

Quả thật, nếu như mọi thứ thật sự đơn giản như vậy thì con người đã làm chủ được ma thuật từ lâu, nhưng có lẽ còn có bí ẩn nào đó ngăn cách con người chạm tay vào phép thuật cho đến tận thời nay.

Olga đặt tôi trước một cánh cửa, tôi lúc nãy đã có thể cử động và có thể linh hoạt cảm thụ các cơ quan của Kuroko. Căn phòng trước mặt khong phải của ai khác mà chính là cô công chúa nhỏ của ngôn nhà này, Miana Hall.

"Mia à! Là anh đây, anh vào được không?"

Một giọng nói đáng yêu phát ra từ bên trong "Không! Chừng nào anh chưa đem Kuroko về, em sẽ không nói chuyện với anh."

"Haizzz..." Olga thở dài, rõ rằng con bé đang còn giận chuyện anh ta làm Kuroko bỏ đi. Thật chất chính Olga đã làm chết con mèo.

"Mia! Anh tìm được Kuroko rồi đây!?"

Cánh cửa được mở từ bên trong, cô bé nhanh nhảu tìm xung quanh để rồi chúng tôi chạm mặt nhau.

"Kuroko!"

Cô bé nhìn thấy tôi chạy vào liền gọi. Trông mặt con bé bất ngờ và rạng rỡ lên thấy rõ.

Mia có thể xem như một cô bé đáng yêu, mái tóc vàng nhạt suông mượt, đôi đồng tử màu đen như người Nhật chứ không giống với anh trai của mình, đôi môi anh đào ánh mắt sắc sảo như thể một con mèo nhỏ đang quang sát mọi thứ xung quanh, nếu như tôi còn sống trong cơ thể của con người như trước đây thì tôi sẽ lập tức chạy đến ôm và nựng cô bé mãi không thôi. Nhưng hiện tại thì người bị ôm là tôi. Nhưng như vậy cũng tốt, cứ tận hưởng trước cái đã.

Không phải là tôi đang tận hưởng hay gì đâu đấy nhé!

"Onii-chan, anh tìm thấy em ấy ở đâu vậy?"

Olga đã chuẩn bị sẵn kịch bản cho cau hỏi này của cô bé, công nhận anh ta diễn nhập tâm thật dù cho đối phương chỉ là một cô bé 10 tuổi.

Nghe đến đoạn con mèo ăn cắp cá rồi bị bắt, pii em ấy phồng má lên là chỉ thẳng ngón tay mình vào mặt tôi.

"Không đâu Kuroko, ăn cắp là xấu lắm nghe chưa..."

"Nya..."

Con bé đáng yêu thật.

"Nhưng dù sao thì, mừng em về nhà."

Cô bé ôm lấy tôi, tôi cũng không kháng cự vì biểu hiện trên khuôn mặt cô bé giống như sắp sửa vỡ òa ra vậy. Dù không phải là nguyên nhân gây ra nỗi buồn cho cô bé nhưng khi nhìn thấy biểu cảm này của cô bé, tôi cũng không khỏi cảm thấy tội lỗi vì đã lừa dối cô bé phần nào.

Nhưng sau đó, biểu hiện của em ấy trở nên rạng rỡ hơn, điều này làm tôi cảm thấy nhẽ nhõm hẳn đi.

Khi thấy biểu cảm của cô bé chắc hẳn em ấy xem con mèo này như thành viên trong gia đình hay giống với một đứa em nhỏ của em ấy vậy.

Chắc hẳn Onee-chan của tôi cũng trải qua cảm giác tương tự như cô bé này với cấp độ cao hơn khi hơi thở tôi ngừng lại trên giường bệnh ban sáng. Không, thậm chí có lẽ nó còn tồi tệ hơn gấp trăm ngàn lần vì suy cho cùng, quan hệ giữa Mia-chan và con mèo Kuroko vốn chỉ là chủ tớ mà thôi.

Mong ước muốn gặp lại Onee-chan của tôi ngày càng mãnh liệt hơn. Tôi thật muốn nhanh chóng cho chị ấy biết được là tôi vẫn ổn mặc dù hiện tại tôi chỉ là một con mèo.

Tôi chìm vào trong suy nghĩ của mình một hồi rồi trở lại thực tại khi cô bé vuốt ve bộ lông của mình.

Cảm giác này thoải mái thật, những tiếng rên 'gừ gừ' không chủ động phát ra từ tôi.

À đúng rồi, chỗ đó, là chỗ đó, còn nữa, dưới cằm nữa...

Tôi đã tận hưởng cảm giác kỳ lạ này trong khi cảm nhận được một sự khát máu rõ rệt gần đó.

Olga nhìn Mia vuốt ve cho tôi với biểu cảm ảm đạm, ánh mắt của anh ta nhìn về phía tôi như thể nói rằng "Anh xin lỗi vì bắt em phải chiều theo con bé!"

Tôi biết rằng nếu cô bé phát hiện ra sự thật sẽ rất tệ cho chính em ấy và cho Olga nếu cô bé biết chuyện con mèo yêu dấu của mình đã chết và có linh hồn của một bà chị lạ mặt nào đó bên trong nó, thêm nữa linh hồn ấy được người anh trai quý hóa của mình thu lấy một cách bừa bãi rồi gán vào cái xác của con mèo yêu quý của mình thì tôi chắc chắn là cô bé sẽ cắt đứt mọi liên hệ với Olga mất. Việc anh ấy làm say cho cũng chẳng khác nào nhở vả một người lạ mặt trông chừng em gái mình vậy, dù cho Olga có đủ điều kiện để đàm phán hoặc ép buộc linh hồn tôi phải tuân theo mệnh lệnh của anh ấy.

"Mà Oni-chan à, anh có thể ra khỏi phòng của em được không. Lần trước cũng do anh nên con bé mới bỏ đi đấy!"

Tội nghiệp Olga, dù cho anh ta đã cố gắn để giúp cho cô bé này không khỏi cô đơn trong căn biệt thự rộng lớn này ngoài những lúc cô bé đến trường.

"Ơ, anh..."

Olga nhìn về phía tôi, anh ấy có vẻ lo lắng khi để tôi một mình với cô bé này.

"Đi mà Oni-chan... Tại Onii-chan mà em ấy đã bỏ đi một lần rồi, nếu em ấy sợ anh mà bỏ đi lầm nữa thì..." Cô bé chắp hai tay lại với nhau, ánh mắt nhướn lên nhìn Olga.

"...Anh hiểu rồi!" Đáp lại, anh ta rời khỏi phòng trong khi đánh mắt về phía tôi một lần nữa.

"Xin hãy làm bạn với con bé giúp anh nhé!"

"Để đó cho em, dù sao thì cô bé cũng đáng yêu quá!"

"Anh chắc nó sẽ vui lắm khi nhận được lời khen đó!"

Sau khi cánh cửa khép lại, em ấy thở dài một hơi.

"Thật là, Baka-nii lúc nào cũng quá khích như vậy, anh ấy có làm em sợ không Kuroko...?"

Cô bé ôm tôi vào lòng một lần nữa, mùi của em ấy dễ chịu thật.

"Em thấy đó Kuroko, nếu onii-chan chịu trưởng thành thêm một chút nữa thì có lẽ em đã không bị ảnh dọa đến mức bỏ chạy hôm trước rồi, chị xin lỗi nha."

"Nyan..."

Tôi không biết cô bé nghĩ thế nào về Olga, nhưng trong mắt tôi, anh ta là một người anh tốt khi cố gắn nhờ vả một người không quen biết là tôi chơi cùng với em ấy, anh ta đã có thể dùng các điều kiện hoặc ma thuật để ép buộc tôi làm bạn với Mia nhưng thay vào đó lại dùng một lời khẩn cầu và đưa ra một giao kèo sòng phẳng cho cả hai bên. Không, nếu đề cập đến lợi ích chắc chắn tôi sẽ có nhiều hơn trong thỏa thuận với anh ấy.

Phần 8:

Tôi đã dõi theo bóng hình cô ấy từ lâu, khi tôi vẫn còn là một học sinh tiểu học, tôi đã có vẻ ngoài khác biệt so với những người bạn cùng trang lứa. Vì bố tôi là người Anh nên tôi mang những đặc điểm giống với bố mình nhiều hơn đứa em gái của tôi. Và lẽ dĩ nhiên, tôi trở thành đối tượng bị bắt nạt bởi đám bạn học cũng trang lứa.

Nhưng...

Một cô gái khác với họ, cô ấy thường xuyên báo cho các giáo viên để họ cứu tôi khỏi đám bạn bắt nạt kia. Luôn nở một nụ cười tươi sáng trên môi khiến lòng tôi không thể nào quên được dáng vẻ thiên thần đó trong lần đầu gặp mặt.

Dù cho vẻ ngoài khác biệt, cô ấy vẫn tiếp cận và làm bạn với tôi.

Tôi đã luôn dõi theo bóng hình của cô ấy trong suốt những năm tiểu học, đến trung học, bọn tôi tuy cùng một trường nhưng lại khác lớp với nhau, lệu cô ấy sẽ còn làm bạn với tôi chứ!? Cái cảm giác khó chịu khi thấy cô ấy trước mặt mà không được đến gần khiến tôi cảm thấy như bản thân mình đang tự bóp nghẹt lấy sự sống vậy, đó là lần đầu tiên tôi nhận ra... mình đã yêu cô ấy.

Năm nhất trôi qua, khi chúng tôi gặp mặt, tôi cũng chỉ có thể chào cô ấy rồi lặng lẽ bước qua.

Năm hai trôi qua, tôi chỉ ngắm nàng từ xa mà không dám đến gần, rồi cô ấy chuyển trường, lúc nghe tin đó, tâm trí tôi trở nên hoan man, tôi sẽ không thể ngắm nhìn nàng được nữa sao, tôi sẽ không còn cơ hội để chuyện trò với cô ấy một lần nào nữa.... tôi cố gắn tìm đến địa chỉ nhà của cô ấy vào lúc đó, nhưng... tôi sẽ nói gì khi gặp lại cô ấy, đã hơn một năm khi mà chúng tôi không nói chuyện thân thiết với nhau như lúc còn tiểu học, nhiều lắm cũng chỉ là vài câu chào xã giao mà thôi. Tôi đã do dự trước cổng nhà của cô ấy, nhưng khi bàn tay tôi đặt lên chuông cửa trước nhà cô ấy, tôi lại không dám nhấn vào nó.

Một chị hàng xóm của cô ấy nhìn thấy tôi đứng trước cổng định nhấn chuông cho tôi biết rằng gia đình cô ấy đã chuyển đi.

Tôi không khỏi bần thần, có vẻ như tôi đã không còn cơ hội để được gặp lại cô ấy lần nào nữa và định bỏ lại mối tình đầu của mình trong câm lặng. Bốn năm sau, tôi trở về nhà mẹ sau khi sống cùng ông mình tại thành thị nhiều năm qua. Rồi... tôi gặp lại cô ấy.

Dáng vẻ cô ấy đã khác với hình ảnh trong ký ức của tôi, nhưng tôi vẫn nhận ra cô ấy vì đã ở bên nàng suốt từ tiểu học và luôn ngắm cô ấy trong những năm sơ trung. Lòng tôi vui sướng không xiết khi được hội ngộ với người con gái này một lần nữa, nụ cười ấm áp đó vẫn không đổi, người tôi yêu đang ở trước mặt tôi.

Tôi nên làm gì lúc này... tôi đã do dự quá nhiều trong quá khứ... nhưng lần này, tôi nhất định sẽ nắm bắt lấy cơ hội để được ở bên cô ấy. Nhất định.

Tôi tìm hiểu và biết được rằng cô ấy thường xuyên đến bệnh viện sau khi trở về, tôi chuẩn bị một bó hoa để gặp lại cô ấy và mời cô ấy đi chơi để ôn lại kỷ niệm lúc xưa... Nhưng rồi...

Khi tôi đến bệnh viện, tôi trông thấy vẻ mặt hoảng hốt của cô ấy, rồi tôi cũng theo sau cô ấy và hiểu được người em gái của cô ấy đang trong tình trạng nguy kịch...

Tôi chỉ đúng bên ngoài và nhìn về tấm lưng đang khóc nấc kia. Từng tiếng nấc của cô ấy làm tôi khựng lại. 'Nước mắt không nên rơi trên mặt em...'

Rồi tôi lấy một ống nghiệm thu linh hồn trong túi của mình ra...

*** *** ***

"Để xem nào,... cuốn này... không phải..."

Tôi đã vô tình làm chết Kuroko khi thử chuyển linh hồn nó vào trong golem tạo tác để thử nghiệm, song linh hồn con vật biến mất và thử nghiệm thất bại. Cơ thể của con mèo không có ý thức nhưng cũng chẳng phải là nó đã chết nằm bất động bên cơ thể golem kia.

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi lúc đó. Liệu em gái và mẹ sẽ nổi giận đến mức nào nếu như họ biết được việc ngu ngốc mình đã làm với cái con mèo này.

Và rồi trong bữa chiều ngày hôm đó

"Onii-chan, anh có thấy Kuroko ở đâu không vậy?"

Đến chiều, con bé gặp tôi và hỏi thông tin về con mèo ngay sau khi nó biến mất vào ban trưa.

"Anh cũng không biết nữa, có lẽ nó chỉ quanh quẩn xung quanh nhà thôi."

Nghe thấy ta nói vậy, con bé ngoan ngoãn gật đầu 'Umu' rồi quay về phòng mình.

Sáng hôm sau, con bé trông ủ rủ ra hẳn, tôi thực sự rất muốn đem con mèo ra nhưng nếu làm vậy thì phải giải thích lý do con mèo rơi vào tình trạng này cho em ấy. Khi đó, mẹ cũng sẽ nổi giận với tôi mất, nghĩ thôi đã thấy lạnh gáy rồi.

Ngày tiếp theo nữa, con bé lại đến phòng tôi trong khi tôi đang tìm hiểu thông tin về người bạn thời thơ ấu của mình.

"Onii-chan, giúp em đăng thông tin tìm vật nuôi đi, Karen-chan nói em nên đăng thông tin tìm Kuroko và nếu như ai đó có gặp được em ấy thì họ sẽ báo lại cho chúng ta."

Ánh mắt của con bé như sắp chực khóc đến nơi. Tôi không thể nào không mủi lòng trước em ấy được dù cho mình đang cố tìm cách để tiếp cận người trong mộng của mình.

"Được rồi, để đó cho anh em về phòng mình đi."

Nói một cách tự tin như vậy nhưng tôi phải làm thế nào bây giờ. Cái vỏ rỗng của con mèo còn đang được giữ trong tầng hầm bằng phép đóng băng, thôi thì cứ việc làm theo lời con bé mong sao rằng em ấy sẽ chán nản rồi bỏ cuộc.

Đã gần một tuần trôi qua, chắc sẽ không có chuyện gì đâu. Hôm nay, tôi nhất định sẽ gặp được cô ấy. Nhưng...

RẦM!

"ONII-CHAN, Anh đã làm gì Kuroko rồi, Sena-nee nói với em là mấy hôm trước chị ấy có thấy anh có bắt em ấy đi đâu đó phải không?"

Cánh cửa phòng bị mở một cách thô bạo, người làm việc đó là cô em gái của tôi.

Chết tiệt Sena-nee, chị đã nói với em ấy những gì thế?! Có lẽ tôi đã để chị ấy trông thấy khi đang làm việc trong vườn. Nếu mọi chuyện chị ấy nói chỉ là 'thấy tôi mang con mèo đi đâu thì đơn giản thôi.'

"Gì...gì vậy Mia, em đang nói gì thế?"

"Sena-nee nói rằng mấy hôm trước chị ấy đã thấy mang mang Kuroko đi đâu đó, và đó là lần cuối chị ấy thấy em ấy."

Chị hại em rồi Sena-nee à! Sao lúc nào mình chuẩn bị gặp cô ấy cũng đều bị phá rồi bởi mấy cái sự kiện này là sao?! Mà nếu chỉ có vậy thì cũng dễ thôi.

"À, hôm đó nó cào đống sách của anh nên anh chỉ dùng mấy con sử ma rồi dọa nó một tí thôi ấy mà..."

Em ấy phồng má lên và nói trong nước mắt

"...Và em ấy bỏ nhà đi, anh là đồ tệ hại, em ghét anh, baka-nii!"

Rồi con bé bỏ đi, ngày tiếp theo, em ấy không muốn ra khỏi phòng ngoại trừ lúc đến trường, khi gặp tôi thì em ấy còn không thèm ngó đến tôi một lẫn nữa. Kiểu giận hờn này đúng là tra tấn mà à khi mẹ về đến thì tôi sẽ còn gặp thảm cảnh tồi tệ hơn nữa. Tôi thật sự không muốn tốn thời gian cho mấy việc thế này thay vì tìm cách tiếp cận cô ấy.

Phần 9:

Tôi đã nghĩ rằng mình sống trong mơ mộng trong nhiều năm trong khi được Onee-chan và Oba-chan bảo bọc. Tôi đã luôn mơ tưởng về ma thuật thông qua những cuốn tiểu thuyết và mong rằng chúng thực sự có tồn tại. Bởi lẽ khi phép màu thực sự hiện hữu thì tôi sẽ không phải dựa vào những viên thuốc đắng khó nuốt để có thể khỏi bệnh.

Sau khi bán đi căn hộ ba mẹ con sống lúc trước, bọn tôi cũng có được một khoản và quyết định chuyển về nhà người bà của mình.

Với số tiền vừa đủ không thể xem là quá nhiều nhưng cũng đủ để cho cả 3 bà cháu chúng tôi được sống thoải mái và đủ để trả tiền thuốc men cho tôi trong một khoản thời gian.

Nhưng cho đến khi bệnh tình của tôi chuyển biến xấu đi, khoản tiền được thừa hưởng ấy gần như không đủ để chi trả nên bà đã quyết định bán đi mảnh đất trống tại quê nhà.

Tôi thật sự biết ơn bà đã cố gắng mọi thứ vì tôi, nhưng dẫu vậy mọi thứ vẫn không đủ.

Sau mỗi lần dùng thuốc của bệnh viện, tôi không cảm thấy khá hơn mà ngược lại, sức khỏe của tôi dần một xấu đi.

Bệnh của tôi ngày một nặng hơn và tôi đã không qua khỏi.

Không biết hiện giờ Oba-chan và Onee-chan của tôi ra sao, có lẽ họ đang đau buồn trong tang lễ của tôi.

Sức khỏe của Oba-chan ngày một yếu đi, tôi thực sự lo lắng cho bà.

Nhưng hiện giờ thì tôi chỉ là một con mèo, liệu tôi có thể làm gì được cho họ.

Liệu rằng một ngày kia, khi tôi xuất hiện dưới hình dạng một con mèo hay một con búp bê để gặp lại Onee-chan và Oba-chan thì họ sẽ phản ứng như thế nào.

Không biết liệu chị với bà có sợ tôi như một hồn ma hay không, hay họ sẽ xem tôi là một con quái vật mà xua đuổi tôi. Chắc không có đâu.

Tôi không nghĩ là chị và bà sẽ xa lánh tôi ngay cả khi cái xác cũ của tôi không còn. Tôi chắc chắn chúng tôi sẽ sống hạnh phúc vì một khi đã là một vật như golem thì tôi không còn bị ảnh hưởng bởi bệnh tật hay thuốc men nữa.

Lời hứa cùng ngắm hoa với Onee-chan sẽ không còn là một giấc mơ ngay khi tôi trở về bên hai người bọn họ.

Thật là đáng trông đợi.

Vậy nên, tôi có lẽ nên sớm học được cách dùng ma thuật từ tên kia để sớm ngày gặp lại gia đình mình.

Tối đến, khi Mia-chan đã ngủ, tôi ra nhảy ra ngoài cửa sổ để đến gặp Oga- anh trai của Mia-chan.

Không biết Olga-san còn thức hay không, anh ta đã hứa là sẽ dành thời gian để dạy ma thuật cho tôi nên tôi nghĩ ràng anh ta đang chờ mình lúc này.

Và như mong đợi, phòng anh ta vẫn còn sáng.

Tôi trèo lên thành cách cửa sổ để vào phòng của Olga. Loài mèo tuy hay leo trèo nhưng chúng lại sợ độ cao bởi lẽ chúng không chú tâm rằng mình đã lên cao đến đâu nhưng đến lúc xuống thì lại chần chừ.

Tôi biết được điều này nhưng tôi cũng chẳng bận tâm cho lắm. Tầm nhìn của mèo và ban đêm rất tốt, nhiệt độ xuống thấp do dư âm của mùa đông nên khá khó chịu với đôi tai mỏng và bốn cái chân trần này. Sẽ chẳng có con mèo bình thường nào lại bò ra ngoài trong thời tiết này ngoài việc cuộn tròn trong nhà để lười biếng nằm ường ra đó.

Ánh sáng của căn phòng làm đồng tử tôi nheo lại.

Olga đã nhận ra sự hiện diện của tôi trong khi đọc một cuốn sách trông khá cũ kĩ và nặng nề.

Nhìn vào cuốn sách, tôi lại có cảm nghĩ đến mấy quyển sách thần chú của những phù thủy thời trung cổ.

Anh ta gấp cuốn sách đang đọc lại và hướng ánh nhìn về phía tôi.

"Có chuyện gì sao?"

Hiện giờ cô bé đang ngủ nên đây là cơ hội tốt nhất để tôi có thể học được về ma thuật từ anh ta nhưng tôi thật sự có cảm giác áy náy khi nhờ anh ấy giúp mình đến tận đêm như lúc này.

"Xin lỗi vì đã khiến anh phải chăm sóc cho em!"

"Đúng là anh đã nói rằng sẽ giúp em học ma thuật, vậy thì trước tiên chúng ta hãy nắm về lý thuyết nhé! Đó là nền tảng để em có thể áp dụng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top