Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

DÙ SAO CHÚNG TÔI ĐỀU YÊU CĂN BẾP CỦA MÌNH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Bữa ân tối quả nhiên là có món cá sốt cà, hương thơm của biển sôi sùng sục trên bếp ga có ánh lửa xanh kỳ ảo cháy thành hai vòng tròn đồng tâm. Các cô gái xoay quanh căn bếp gạch trắng như càng sáng hơn dưới hiệu ứng ánh đèn điện. Như những bữa ăn trước Nghi nấu, mọi thứ hết sạch sành sanh, cả nồi cơm cũng chẳng vương lại hạt cơm nào.

Phương xắn tay áo, mang đôi bao tay cao su vào rửa mớ chén nồi chất cao. Hân pha cho ba đứa mỗi đứa một cốc cà phê sữa nóng trong khi chờ Phương và Nghi dọn dẹp bếp. Khi cả ba yên vị trên những chiếc ghế gỗ có lưng tựa ngoài ban công, Hân mới cất lời:

"Hôm nay Hân gặp một người rất là thú vị. Anh ta rất chỉn chu và thanh lịch, phong thái của một người đàn ông trưởng thành. Anh ta nói là đã biết Hân từ lâu, hồi trước là đàn anh cùng khoa. Cuối tuần này anh ta hẹn tớ đi xem phim, theo hai cậu tớ có nên đi không?" Phương mở to mắt, cười thích thú:

"Nam thần trong truyền thuyết đã xuất hiện, phải đi chứ."

Nghi điềm đạm:

"Không phải câu trả lời in trên một Hân rồi sao, má cậu đang đỏ ửng lên kìa."

Hân ngại ngùng quay một ra con phố dài, nằm im lìm dưới những ngọn đèn vàng như tráng lên mặt đường một lớp dầu loang loáng. Dù đã xa tuổi mười bảy từ lâu, cô vẫn không thể che giấu những cảm xúc trên khuôn mặt, và tình yêu với cô vẫn luôn mang vẹn nguyên thứ khẩu vị ban đầu, ngày mà cô để ý cậu bạn ngồi bên, chỉ cần nắm tay cậu cô đã thấy bầu trời trở nên xinh đẹp hơn. Nhưng những người cô gặp liệu có còn giữ trong mình những xúc cảm thuần khiết đó, hay đã biến chất ít nhiều? Cô không sao biết được, vẻ trái đời của anh ấy khiến cô đôi phần lo sợ.

Nghi thở dài, nhìn lũ thiêu thân bay xèo xèo dưới ngọn đèn, thứ ánh sáng tượng trưng cho danh vọng, tiền bạc mà người ta cả đời theo đuổi cuối cùng, cũng như bọn thiêu thân kia, chỉ còn là những cái vỏ rỗng không. Phương cảm nhận tiếng thở dài của cô bạn ngồi cạnh trượt dài vào khoảng không đen tuyền không có lấy một ánh sao, lo lắng:

"Cậu sao vậy Nghi?"

"Phụ huynh chỗ tớ dạy thêm có chút khó khăn, không biết có trả tiền kịp tháng này cho tớ không. Có lẽ tháng sau tớ sẽ thay chỗ dạy hoặc tìm một công việc khác."

"Nếu tháng này cậu không đủ trả tiền nhà, tớ sẽ giúp cậu trả một phần."

"Ừ, để Hân giúp một phần, tháng trước tớ vẫn còn dư một chút."

"Không được, hai cậu giúp tớ nhiều rồi, tớ phải tự xoay xở để học cách tự lập chứ, khi cần tớ sẽ nhờ
vả hai cậu, đừng lo."

"Bớt mạnh mẽ đi, cô gái."

Hân và Phương đồng thanh trêu ghẹo Nghi.

"Được rồi. Nhưng nhớ là bọn tớ luôn sẵn sàng giúp đỡ cậu."  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top