Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Tam thiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Fandom: Ma đạo tổ sư

Couple: Hiểu Tiết

Tác giả: 绝美香菇

Link: https://diaoyupian.lofter.com/post/3101ecae_1cb82ea53

Categories: lãng mạn, đam mỹ, huyền huyễn, bi kịch

Permissions: bản dịch đã có sự cho phép của tác giả, cảm phiền để nguyên nơi này.

Editor: Phong Vũ *tung bông*

Fic nằm trong event Hiểu Tiết 96h "Thêm tuổi nữa" ở bên đại lục. Ai có nick Lofter hãy vào like hoặc cmt ủng hộ tác giả nha

Warning: BE

Author's notes:

    * Trước khi bắt đầu thì, chúc Tết cả nhà, chúc các vị năm Sửu thuận lợi, vận khí trùng thiên

    * Thức đêm viết văn, có thể đoạn cuối viết hơi rối, thỉnh thứ lỗi

    * Song song thế giới, thế giới A Hiểu Tiết cãi nhau, thế giới B Hiểu Tiết bất hòa, Dê A tìm được Tinh B hợp tác, Tinh A cứu Dê B

Phong Vũ: trong này có khá nhiều Hiểu Tinh Trần và Tiết Dương, để dễ phân biệt thì Tinh B là "y", Tinh A là "hắn", những Tinh khác là "gã"

Dương Dương thì từ đầu đến cuối đếu là "hắn".

Chữ in nghiêng là suy nghĩ nội tâm

Bắt đầu nào, chuẩn bị khăn giấy nha cả nhà!!!

==========================

    1. Đạo nhân điên

    "Ngươi đứng lại đó cho ta, đứng lại cho ta! Ta phải giết ngươi! Ta phải giết ngươi! ! !" Một gã đạo sĩ điên tóc trắng áo trắng đang đuổi theo Hiểu Tinh Trần, không thèm quan tâm y bào trên người đã bị Sương Hoa tua cho rất nhiều lỗ hổng.

    Hiểu Tinh Trần cũng không để ý tới đối phương, giờ phút này chỉ cần một chút phân thần y sẽ chết ngay ở dưới kiếm đối phương. Lại tránh một đường kiếm khí từ Sương Hoa, Hiểu Tinh Trần rõ ràng cảm nhận được trong đó ẩn chứa vô vàn lửa giận, lòng nhịn không được ai thán một tiếng. Y mặc dù tự thấy mình rất có lỗi với vị đạo sĩ này nhưng hiện tại cũng tuyệt không đem tính mạng của mình giao cho gã để chuộc tội.

    Bởi vì y bây giờ còn không tìm được người kia, bởi vì y còn không. . . . . . , bởi vì, bởi vì. . . . . . Y có rất nhiều rất nhiều lý do, hơn nữa, cho dù y thật sự giơ tay chịu trói, y cũng vô pháp bù lại thương tổn mình đã gây ra cho vị đạo sĩ này.

    "Chỉ là . . . . . ." Hiểu Tinh Trần bi ai nghĩ, "Cho dù mình không bị giết chết, mình cũng không thể tìm được A Dương ."

    Trong đầu lại một lần nữa hiện lên hình ảnh Sương Hoa đâm vào ngực Tiết Dương, trong phòng nhỏ hôn ám của nghĩa trang, Tiết Dương của y ngã vào một vũng máu, dần dần không tiếng động. Nghĩ đến đây, Hiểu Tinh Trần chỉ cảm thấy một trận đau đớn toàn tâm dâng lên, thân hình nhịn không được lung lay một chút. Này lập tức bị đạo sĩ điên nắm được sơ hở, đối phương không chút do dự dùng kiếm chém về phía Hiểu Tinh Trần, nhưng nguyên bản thế công một kích tất thành, một khắc sau đột nhiên bị biến cố nghịch chuyển!

    Một phen bảo kiếm đen mang theo linh quang đỏ ối bỗng nhiên từ trong hư không đâm ra, chặn lại bạch kiếm của đạo nhân điên, chỉ nghe thấy keng một tiếng. . . . . .

    Giáng Tai cùng Sương Hoa đụng nhau!

    Một thân ảnh vươn cánh tay mảnh khảnh bắt lấy Giáng Tai, từ đằng sau nhanh chóng phi thân đến bên cạnh Hiểu Tinh Trần. Rúc vào trong ngực Hiểu Tinh Trần, Tiết Dương ác liệt cười nói: "Hiểu đạo trưởng, ngươi vừa rồi xuất thần cái gì? Nếu không phải ta đúng lúc chạy tới, ngươi sẽ bị chính ngươi đánh chết nha~"

    "A, bị giết cũng tốt," Hiểu Tinh Trần cười khổ nghĩ "Này vốn là ta nợ hắn." Nhưng dù thế, Hiểu Tinh Trần vẫn nhịn không được đưa tay đem Tiết Dương ôm vào trong lòng.

    Đạo nhân điên nhìn thấy Tiết Dương xuất hiện, nhất thời mừng rỡ như điên, nhưng nhìn Tiết Dương chui vào trong lòng Hiểu Tinh Trần lại nháy mắt trở nên lo lắng. Gã vừa vội vàng giơ kiếm vọt tới hai người Hiểu Tiết, vừa hô lớn nói: "A Dương! Nghe lời! Đừng ở cùng người xấu kia! Nhanh đến bên đạo trưởng!"

    "A" Bên tai đạo nhân điên lại truyền đến tiếng cười khẽ của Tiết Dương. Hắn trừng mắt nhìn khuôn mặt mang theo điên cuồng lại giống Hiểu Tinh Trần y đúc kia, nhỏ giọng nói: "Đạo trưởng tạm biệt." Sau đó, ở lúc đạo nhân điên sắp đụng tới hắn muốn đem hắn tách ra khỏi Hiểu Tinh Trần kia, Tiết Dương khẽ nghiêng thân cùng Hiểu Tinh Trần biến mất ở trong không khí. Giữa cánh đồng bát ngát nhất thời quanh quẩn tiếng rống giận của đạo nhân điên.

    Một trận mê muội qua đi, Hiểu Tinh Trần chỉnh trọng tâm đứng vững, nhưng tiếng gào của đạo nhân điên vẫn còn văng vẳng ở bên tai y không đi. Tiết Dương dường như không xương không cốt tựa vào ngực y, Hiểu Tinh Trần thần sắc phức tạp nhìn mái tóc mềm của Tiết Dương hồi lâu, cuối cùng vẫn vươn một tay nhẹ nhàng mà vỗ về, một tay khác lại đem Tiết Dương ôm càng chặt.

    Đây không phải Tiết Dương của y, nhưng cũng là Tiết Dương a.

    "Cho ta, cho ta lại ôm ngươi một lát, cho ta một lần nữa có được ngươi, dù chỉ là thoáng chốc thôi." Hiểu Tinh Trần không khỏi khổ sở mà nghĩ như vậy, cơ hồ muốn rơi lệ.

    Xa xa, mặt trời sớm xuống núi, trong thiên địa chỉ có một màu xanh lam u lãnh.

    2. Vận mệnh phân chia

    Hiểu Tinh Trần tỉnh lại là chuyện của ba năm trước.

    Y lúc ấy chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô, trước mắt quay cuồng mấy đốm đen rất lớn. Vốn định xoay người xuống giường, nhưng lại có một bàn tay nhẹ nhàng đưa y ấn về giường, sau đó, còn có một chén nước đưa tới bên miệng.

    Sau khi thanh lương nhập bụng, Hiểu Tinh Trần lập tức liền cảm thấy thư thái rất nhiều. "Đa tạ." Y cảm kích nói, sau đó cầm lấy tay người nọ. Tuy rằng bổn ý của y là tiếp nhận bát nước kia, nhưng vừa chạm vào bàn tay ấy, trong nháy mắt y liền ngây ngẩn cả người, sau, Hiểu Tinh Trần không để ý người nọ không ngừng giãy dụa, càng nắm càng chặt.

    Người này là kẻ thù không đội trời chung của y!!

    "Tiết Dương." Hiểu Tinh Trần lẩm bẩm nói, bóng đen trước mắt y bởi vì trong đầu kịch liệt đâm kích mà tức thì tiêu tán, tướng mạo của đối phương lập tức rõ ràng hiện ra khắp nơi ở trước mắt y. Bộ dạng người này không khác gì so với nhiều năm trước, nhưng khí chất lại đại biến, cho nên ngay từ đầu Hiểu Tinh Trần còn không có thể đem hắn cùng thiếu niên lúc mới gặp liên hệ với nhau.

    Lại rất nhanh, thân ảnh ác ma thiếu niên nhe răng cười liền cùng thanh niên cụt tay thần sắc u buồn trước mắt bắt đầu trùng hợp.

    "Tiết, Dương." Hiểu Tinh Trần gằn từng chữ nói tên đối phương, giống như khí lực toàn thân đều nghiến trên răng.

    "Là ta." Ánh mắt Tiết Dương khẽ tối đi, nhưng rất nhanh thản nhiên nói. Hắn không nói gì thêm liền rời đi gian phòng nhỏ này, nhưng ngực đột nhiên truyền đến đau nhức đánh gãy hành động của hắn. Sương Hoa không biết khi nào đã xuyên qua lồng ngực hắn, Tiết Dương lăng lăng nhìn bảo kiếm lóe lên hàn quang trước mặt, đối Hiểu Tinh Trần cười khổ một chút. Hiểu Tinh Trần thấy thế không động không rung, một tay theo Sương Hoa đẩy xuống, tùy ý để Tiết Dương quỳ rạp xuống đất.

    Đối diện ánh mắt lạnh lùng của Hiểu Tinh Trần, Tiết Dương chỉ cảm thấy tâm như đao cắt. Hắn đã sớm biết, đối mặt cừu địch, Hiểu Tinh Trần từ trước đến nay sẽ không nương tay.

    Nhưng năm đó một kiếm nhập bụng kia vẫn chưa hạ tử thủ, có phải vài phần tình nghĩa Hiểu Tinh Trần đối tiểu hữu vô danh kia? Máu từ miệng mũi sặc ra, theo miệng vết thương nhanh chóng xói mòn, ý thức Tiết Dương dần dần tan rã, hắn rất nhanh không thể nghĩ thêm cái gì nữa. Mà Hiểu Tinh Trần giờ phút này nhìn thấy hai đôi mắt vô thần của hắn, trong lòng không hiểu chua xót, sau đó lại cảm khái hàng vạn hàng nghìn. Y năm đó đi bắt Tiết Dương nếu là một kiếm diệt sát như thế này, có phải sẽ không sinh ra nhiều ân oán như vậy?

    Đáng tiếc, giả thiết này hết thảy chỉ có trời biết.

    Mắt thấy sắc mặt Tiết Dương dần dần chuyển xanh trắng, Hiểu Tinh Trần biết hắn giờ phút này hiển nhiên đã bị tâm băng nhập thể, vô y cứu chữa, cho dù không diệt cỏ tận gốc, thả hắn lúc này cũng tuyệt không có cơ hội sống tiếp! Vì thế Hiểu Tinh Trần thu liễm tâm thần bất an của mình, trấn định đối Tiết Dương nói:

    "Tiết Dương, ngươi độc ác đa đoan, hủy đi đạo tâm của ta, nhưng lại cho ta thoát ly âm minh, trở về hậu thế.  n oán thị phi giữa ta và ngươi thật khó định đoạt, nhưng Hiểu mỗ thật sự không muốn cùng ngươi lại sinh gút mắt, liền lấy kiếm này chặt đứt tất cả ân oán tình cừu của ngươi và ta. Từ nay về sau vô luận ngươi chết hay sống. . . . . ."

    "Chúng ta sinh tử không gặp lại nữa."

    Sau đó Hiểu Tinh Trần thu Sương Hoa, vung hai tay áo, tựa như một trận gió rời khỏi nghĩa trang, rời khỏi Tiết Dương, một chút dấu vết cũng không lưu lại, cứ như vậy đi xa.

    Chẳng qua. . . . . .

    Trước khi đi y vẫn không nhịn được quay đầu lại liếc một cái, chỉ thấy Tiết Dương lẳng lặng nằm nơi đó, tựa như bộ dáng năm đó y ở ngoài Nghĩa Thành nhặt được.

    Tiết Dương cảm giác được Hiểu Tinh Trần rời đi, cũng vô pháp giữ lại cái gì, hắn chỉ cảm thấy toàn thân càng ngày càng lạnh. Kiếm khí Sương Hoa du tẩu trên thân thể hắn, thầm mong hóa hắn thành một tảng băng. Cảnh tượng làm nũng với cha mẹ khi còn bé, lưu lạc kinh lịch, ngày tháng ở Kim gia, Nghĩa Thành ba năm. . . vụn vặt đoạn ngắn bỗng nhiên nối đuôi nhau xuất hiện, như đèn kéo quân ở trong mắt Tiết Dương nhấp nháy, nhưng khi mí mắt hắn sắp không thể chịu được nhắm lại, một bàn tay hữu lực đưa hắn ôm vào trong lòng. Nhiệt độ từ cơ thể đối phương không ngừng truyền đến, Tiết Dương cố sức mở mắt ra nhìn người nọ. . . . . .

    "Là ảo giác đi." Đây là ý tưởng duy nhất trong đầu Tiết Dương.

    "Không phải nói sinh tử không gặp lại nữa sao? Vì sao trước khi ta chết ảo giác nhìn thấy vẫn là ngươi? Lên trời khắt khe, khe khắt ta cũng. . . . . ."

    Cảnh tượng cuối cùng hắn nhìn thấy, là khuôn mặt lo lắng của Hiểu Tinh Trần.

    3. Gặp lại Tiết Dương

    Trong rừng quỷ khí dày đặc, sương trắng nồng đậm, thỉnh thoảng còn có tiếng quỷ kêu thi rống thê lương đáng sợ. Sương Hoa theo động tác của Hiểu Tinh Trần cao thấp bay múa, cùng với chủ nhân đối phó quỷ vật kỳ dị trong rừng này.

    Quỷ vật này tuy rằng chỉ có tu vi tương đương tu sĩ Trúc Cơ, nhưng phi thường giảo hoạt, hơn nữa nơi đây là địa bàn của nó, Hiểu Tinh Trần có mấy lần thiếu chút nữa trúng bẫy. Nhưng Hiểu Tinh Trần dù sao cũng là tu sĩ kết đan, quả nhiên, chẳng mất bao lâu, quỷ vật vẫn bị đẩy vào hạ phong.

    Ngay lúc Hiểu Tinh Trần thúc dục Sương Hoa, muốn phát ra một kích cuối cùng, y đột nhiên cảm ứng được không gian cách đó không xa tựa hồ chớp lên.

    "Có cái gì xuất hiện sao?" Hiểu Tinh Trần trong lòng vừa động, tiếp theo trong lòng sinh ra một loại cảm giác vi diệu, giống như thứ đó còn quan trọng hơn so việc chém giết yêu tà, động tác dưới tay nhất thời hoãn lại, quay đầu hướng chỗ dị động nhìn lại. Quỷ vật nguyên bản nghĩ mình phải chết không thể nghi ngờ thấy cơ hội như vậy, trong lòng mừng rỡ lập tức bỏ trốn mất dạng!

    Mà Hiểu Tinh Trần phát hiện quỷ vật chạy trốn cũng không đi đuổi theo, mà kinh ngạc nhìn dị động, một thiếu niên bộ dáng tuấn tú đang đứng ở nơi đó, ánh trăng chiếu vào người hắn, phủ xuống mặt đất bóng dáng của hắn, nếu không phải Hiểu Tinh Trần chăm chú quan sát, y cơ hồ nhìn không thấy thiếu niên đang sắp dung hợp với ánh trăng tái nhợt này.

    Là Tiết Dương.

    Hiểu Tinh Trần từng nghĩ mình có thể ở trên đường ngao du mà gặp được cố nhân, nhưng y chưa từng nghĩ, cố nhân đầu tiên gặp được, cư nhiên là Tiết Dương!

    Sau khi ý thức được người kia là ai, sát tâm của Hiểu Tinh Trần lập tức lại dâng. Không nghĩ tới ba năm trước một kiếm mười phần uy lực của y lại không giết được Tiết Dương! Không biết đối phương lại có mệnh duyên lớn mạng như vậy, nhưng hôm nay bọn họ nếu gặp lại, vậy y tất nhiên sẽ không chút do dự giết!

    Sinh tử không còn gặp lại là y Hiểu Tinh Trần nói. Bởi vì bọn họ chỉ cần gặp lại, liền tất nhiên sẽ là khung cảnh ngươi chết ta sống!

    Tiết Dương gặp Hiểu Tinh Trần đằng đằng sát khí vọt tới, lập tức gọi Giáng Tai ra vẻ bắt đầu đánh nhau, trên thực tế lại mũi chân nhất chuyển, tức khắc trốn đi. Nhưng hắn mới thi pháp thuật, còn bị vây khốn ở không gian này, căn bản không đào tẩu được! Nhận thức được điểm này, Tiết Dương nhất thời toát ra một thân mồ hôi lạnh, chợt dùng kiếm đi ngăn cản Hiểu Tinh Trần. Nhưng vừa rồi hắn một lòng muốn chạy trốn, ở trong mắt Hiểu Tinh Trần sớm lộ ra sơ hở rất lớn. Qua vài đường kiếm, Tiết Dương liền bị đánh rớt Giáng Tai, thân trúng mấy vết đâm, cuối cùng chỉ có thể vô lực giơ lên hai tay ngăn cản.

    Kiếm khí giống nhau gợi lên vết thương cũ hắn cố gắng che đi, đau nhức làm Tiết Dương trước mắt tối sầm liền hôn mê bất tỉnh.

    Ngay tại Hiểu Tinh Trần muốn hạ ngoan thủ chấm dứt hắn, bỗng nhiên nhìn thấy hai tay của Tiết Dương, trong lòng cả kinh, đầu óc bị phẫn nộ khống chế cũng nháy mắt thanh tỉnh hơn rất nhiều, lập tức đổi hướng Sương Hoa.

    Tuy rằng không gặp Tiết Dương ba năm, nhưng y còn nhớ rõ cánh tay trái của Tiết Dương đã bị người chém đứt, mà người trước mắt rõ ràng hai tay kiện toàn!

    Vậy người này đến tột cùng là ai? Hiểu Tinh Trần trong lòng không hiểu cảm thấy bất an. Chẳng lẽ y ngộ thương một tu sĩ ngẫu nhiên xuất hiện? Nhìn thấy gương mặt giống Tiết Dương y đúc, Hiểu Tinh Trần lại bắt đầu do dự, bàn tay vừa mới thả lỏng lại đặt lên Sương Hoa.

    Cân nhắc hồi lâu, Hiểu Tinh Trần thở dài, thu Sương Hoa, đưa tay đè lại thương thế của Tiết Dương, đưa hắn bế lên về chỗ của mình.

    "Vẫn là trước cứu hắn rồi hỏi rõ ràng rốt cuộc là chuyện gì xảy ra," Hiểu Tinh Trần nghĩ như thế, "Để tránh ngộ thương người khác, hối tiếc không kịp."

    4. Ba nghìn thế giới

    "Ngươi là ai?" Tiết Dương tỉnh lại, liền nhìn thấy Hiểu Tinh Trần thần sắc lãnh đạm hỏi hắn một câu như vậy.

    Tiết Dương thấy thế liền cười lạnh: "Hiểu đạo trưởng nhanh như vậy liền quên mình đã đâm ai sao?" Sau đó đột nhiên gọi Giáng Tai chèm về phía Hiểu Tinh Trần, "Có muốn Tiết mỗ giúp ngươi nhớ lại một chút?"

    Hiểu Tinh Trần thấy vậy cũng không chút kinh hoảng, môi cao thấp cử động niệm chú ngữ đến thao tác kiếm khí trong cơ thể của Tiết Dương. Tiết Dương nhất thời cảm thấy toàn thân lạnh buốt, cơ bắp trở nên cứng đờ ngã văng ra ngoài.

    Qua sau một lúc lâu, Hiểu Tinh Trần mới buồn buồn nói: "Quả thật là ngươi." Rồi sau đó lại dùng kiếm chỉ cánh tay trái Tiết Dương, nói: "Đây là chuyện gì xảy ra?"

    Tiết Dương nghe xong đầu tiên là sửng sốt, nhưng rất nhanh liền phản ứng lại, hắn hứng thú ngẩng đầu nhìn Hiểu Tinh Trần, cười ngọt ngào nói: "Tiết Dương nơi này của Hiểu đạo trưởng bị chặt đứt cánh tay sao?"

    Nghe xong lời này Hiểu Tinh Trần lập tức liền hồ đồ, nhưng vẫn nhíu mày hỏi: "Cái gì mà Tiết Dương nơi này của ta? Trên đời này chỉ có một Tiết Dương. Ngươi hoặc là hắn, hoặc là không phải hắn."

    "Ha ha, " Tiết Dương giả cười, "Đạo trưởng không cần hoài nghi, Tiết Dương chính là ta, ta chính là Tiết Dương."

    "Có ý tứ gì?"

    . . . . . .

    "Cho nên, ngươi đang nói đến ba nghìn thế giới trong đạo Phật, mà ngươi, chính là Tiết Dương đến từ thế giới khác?" Hiểu Tinh Trần nhướng mày, hỏi.

    "Đạo trưởng, ngươi cũng đừng không tin ta." Tiết Dương cười nói, "Bằng không ngươi làm sao giải thích ngươi rõ ràng đã giết Tiết Dương, hắn sao có thể ở trước mặt ngươi chui ra?"

    Sắc mặt Hiểu Tinh Trần nhất thời cứng đờ, cả giận nói: "Mơ tưởng gạt ta, ngươi làm sao biết ta giết hắn?" Năm đó y quả thật trọng thương Tiết Dương, nhưng vẫn chưa tận mắt nhìn hắn chết đi. Với lại, năm đó ở nghĩa trang chỉ có hai người bọn họ, nếu người này thật là Tiết Dương của thế giới khác, lại như thế nào sẽ y đã làm gì Tiết Dương?

    Tổng không có khả năng ba năm trước Tiết Dương này ở nghĩa trang đi?

    Nhất định là lúc trước Tiết Dương không chết, hiện giờ lại toát ra giả thần giả quỷ.

    Kết luận như vậy, Hiểu Tinh Trần lại bắt đầu lạnh lùng nhìn Tiết Dương. Tiết Dương thấy thế lập tức đoán được suy nghĩ của Hiểu Tinh Trần, nhịn xuống xúc động muốn trợn mắt, hắn tiếp tục cười nói: "Đạo trưởng đừng nên cảm thấy ta đang lừa ngươi, đấy là suy đoán của ta. Dù sao lúc ngươi nhìn thấy ta tựa như thấy quỷ, huống chi. . . . . ." Tiết Dương cố ý dừng một chút, gặp Hiểu Tinh Trần khẩn trương, vừa cười nói: "Ngươi cũng không phải  Hiểu Tinh Trần đầu tiên làm như vậy."

    Hiểu Tinh Trần nghe nói như thế trong lòng đột nhiên căng thẳng, ánh mắt có chút bất đắc dĩ của Tiết Dương rơi vào tròng mắt y, lại làm cho y cũng có loại cảm giác mất mác. Tuy nhiên, y rất nhanh tẩy sạch suy nghĩ của mình, người như Tiết Dương mặc kệ ở cái gì thế giới nào đều là ác nhân, giữa hai người bọn họ tất nhiên chỉ có kết cục ngươi chết ta sống, y cần gì phải chờ mong bọn họ sẽ có kết cục gì khác đâu?

    "Xem ra hắn thật sự đã chết," Tiết Dương thần sắc bằng phẳng nói, "Vậy Hiểu đạo trưởng, ta cũng nên đi."

    Nghe nói lời ấy, Hiểu Tinh Trần lập tức phục hồi tinh thần lại, vội hỏi: "Ngươi muốn đi đâu?"

    Tiết Dương thở dài, nói: "Ta tới đây là muốn tự tay giết chết Tiết Dương, nếu hắn đã chết, ta ở lại cũng không có ý nghĩa, còn không bằng nhanh chóng chạy sang thế giới khác."

    Lời nói của đối phương giống như cự thạch đập vào mặt hồ, ở trong lòng Hiểu Tinh Trần dâng lên từng đợt sóng to, làm y nhất thời ngây ngẩn cả người.

    Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Làm cho Tiết Dương phải làm như vậy?! Cư nhiên hạ tay ngoan tuyệt như vậy, không tiếc hao phí đại lượng pháp lực, mạo hiểm sinh mệnh đi đến thế giới khác giết chính mình?

    Gặp Hiểu Tinh Trần ngẩn người, Tiết Dương lập tức xuống giường, cũng không quay đầu liền bước đi. Ai ngờ Sương Hoa lại đột nhiên ngăn ở trước mặt hắn, "Hiểu đạo trưởng đây là ý gì?" Tiết Dương nhíu mày nói.

    Hiểu Tinh Trần mặt không chút thay đổi nói: "Ai cho phép ngươi đi? Ngươi là Tiết Dương, như vậy đi vào nơi này, gặp được ta Hiểu Tinh Trần, cũng là Tiết Dương của thế giới này, ở lại nơi đây, giải quyết ân oán với ta."

    Tiết Dương thật như đã đoán trước tình huống này rồi, liếc Hiểu Tinh Trần một cái,  sau đó tiếp tục đi ra ngoài phòng, nhưng ai biết tình cảnh dự đoán trước trong đầu lại không xuất hiện, Hiểu Tinh Trần cũng không bị ám linh ở lúc nói chuyện hắn đã lặng thả ra tấn công, ngược lại có một cái Phược Tiên Thằng vọt tới, đưa hắn chặt chẽ trói lại!

    Hoảng sợ nảy lên trong lòng, Tiết Dương nhìn về phía Hiểu Tinh Trần, chỉ thấy tay trái y đã cầm con ám linh, phát giác Tiết Dương đang nhìn mình, một tay đưa nó bóp nát!

    "Đánh lén?" Hiểu Tinh Trần nhướn mày. Tiết Dương trong lòng thầm kêu không tốt, hắn từng gặp qua loại tình huống này ở mấy thế giới khác, lúc ấy hắn hay dùng chiêu này đánh Hiểu Tinh Trần rồi lặng lẽ trốn, nhưng ai biết Hiểu Tinh Trần đây cư nhiên thông minh như vậy, còn lật ngược thế cờ bắt được hắn.

    "Còn đi sao? Tiểu lừa đảo." Hiểu Tinh Trần cười lạnh nói, thấy Tiết Dương kinh hoảng trong lòng y rất khoái ý. Còn không chờ y đắc ý bao lâu, bỗng nhiên Tiết Dương chớp mắt, rồi sau đó cười hì hì hướng y đưa ra một cái đề nghị, bộ dáng tính kế kia làm cho y tổng cảm thấy đối phương đang mở ra một cái bẫy thật lớn chờ y nhảy vào, nhưng nội dung nói ra lại làm cho Hiểu Tinh Trần cảm thấy không có vấn đề gì hết.

    Tiết Dương nói: "Nếu đạo trưởng không đồng ý ta đi, vậy đạo trưởng liền đi theo ta đến thế giới khác, giúp ta giết những Tiết Dương khác. . . . . ."

    "Giơ tay chặt đứt nhân quả giữa ta và ngươi!"

    5. Những “ta” khác và những “ngươi” khác

    Sương mù ở Nghĩa Thành tựa hồ cho tới bây giờ đều không tán đi, Hiểu Tinh Trần nhìn thấy khung cảnh quen thuộc lại xa lạ này, phát giác một chuyện.

    Y đồng ý đề nghị của Tiết Dương, theo hắn đi đến những thế giới khác nhau, hơn nữa cuối cùng chính tay giết hắn.

    Từ nay về sau, mặc kệ là thế giới nào, bọn họ vĩnh viễn cũng không bao giờ gặp lại.

    Hiểu Tinh Trần nhìn Tiết Dương bên cạnh. Hắn thoạt nhìn giống như thân thể rất không thoải mái, sắc mặt tái nhợt, môi hơi run, giống như đang cực lực nhẫn nại cái gì. Vốn Hiểu Tinh Trần có điểm muốn nâng tay dìu hắn một chút, dù sao bọn họ hiện tại là quan hệ hợp tác, y thật không cần phải quá lạnh lùng với Tiết Dương. Cũng không biết vì sao, sau khi đáp ứng Tiết Dương, y luôn không dám nhìn chăm chú đối phương, tự nhiên cũng không dám cùng đối phương tiếp xúc nhiều.

    Nghĩa Thành giờ phút này coi như có sức sống, trên đường người tới lui tuy không nhiều lắm, nhưng cùng so với tòa thành chết sau khi y tỉnh dậy thì hiển nhiên khác biệt một trời. Nghĩ có lẽ trong thế giới này, y cùng Tiết Dương hẳn là còn trong ba năm ấm áp ở Nghĩa Thành.

    Quả nhiên, Hiểu Tinh Trần nhìn thấy Tiết Dương đang thân thân mật mật kéo tay mình, dẫn theo giỏ đồ ăn tung tăng đi về nghĩa trang bọn họ ở, mà chính mình còn đang bị Tiết Dương chọc cười không ngừng. Khung cảnh ấy, Hiểu Tinh Trần cũng không nhẫn được cảm thấy ê chề. Y từng thiệt tình đối đãi ác ma này, ở cuộc sống bóng đen đặc quánh bao phủ xung quanh, khó được có người đồng đạo cùng mình săn đêm tán phiếm, cho cuộc sống nguyên bản u ám của y mang đến ánh nắng dương quang.

    Nghĩ đến đây, Hiểu Tinh Trần lạnh lùng nhìn người bên cạnh, lại nhìn bóng dáng của y và Tiết Dương phía trước dần dần đi xa.

    Kết quả đều bị người này làm hỏng!

    "Đi thôi." Hiểu Tinh Trần thình lình nói, lôi kéo Tiết Dương đuổi theo hai người Hiểu Tiết cách đó không xa cho đến nghĩa trang. Hiểu Tiết kia tới nghĩa trang liền tạm thời dừng lại một chút, Tiết Dương nói hắn muốn đi vào rừng kiếm củi, bảo Hiểu Tinh Trần ở trong viện luyện kiếm chờ hắn trở về nấu cơm, sau đó liền cõng giỏ đi ra.

    Hắn vừa mới ra khỏi cửa, xoay người liền đụng vào Hiểu Tinh Trần.

    "Tiết Dương." Hiểu Tinh Trần trầm giọng nói, Tiết Dương nhất thời bị dọa nhảy dựng, nhìn thấy đôi mắt của đối phương, lập tức thất thanh kêu lên: "Ngươi gạt ta? Ngươi không có mù! Ngươi. . . . . ."

    Hắn nói không ra lời, bởi vì yết hầu của hắn đã bị Sương Hoa cắt vỡ.

    "Không biết ‘ta’ kia phát giác tiểu hữu đã chết sẽ như thế nào?" Hiểu Tinh Trần tuy rằng trong lòng không hiểu cảm thấy bất an, nhưng ý thức được ‘chính mình’ kiểm tra thi thể sẽ phát hiện tiểu hữu là Tiết Dương, liền theo bản năng cảm thấy ‘mình’ sẽ không khổ sở.

    Nhưng y vẫn cảm thấy rất phiền. Người bên cạnh còn giống như nhìn không ra, còn đổ thêm dầu vào lửa.

    "Hắn chết chưa?" Tiết Dương cố ý hỏi. Hiểu Tinh Trần không áp được phiền táo trong lòng, đốp lại: "Ngươi có chết không chính ngươi không biết?" Tiết Dương sắc mặt trắng nhợt, lại khôi phục lãnh đạm, nói: "Đã chết, đi thôi."

    Không gian một trận chớp lên, bọn họ không thấy.

    Sau khi bọn họ đi không lâu, trong phòng Hiểu Tinh Trần trong lòng dự cảm bồn chồn càng phát ra mãnh liệt, rốt cục nhịn không được đi ra nghĩa trang, lại lập tức bị cái gì trước cổng làm vấp.

    Trong lòng gã bỗng nhiên siết lại, rất đau. Gã gửi thấy mùi máu dần dần đặc hơn, sờ soạng tới gương mặt quen thuộc, cảm nhận được kiếm khí giống hệt Sương Hoa của mình, cùng, tay trái đoạn chỉ của Tiết Dương.

    . . . . . .

    Lại là Nghĩa Thành, sương vẫn dày, nhưng cũng không có hơi thở người sống như phía trước, chỗ này nơi nơi đều là tẩu thi. Trên đường còn có một ít người giấy rách nát, Hiểu Tinh Trần không biết nơi này đã xảy ra cái gì, nhưng Tiết Dương lập tức liền phản ứng lại giờ phút này mình đang ở nơi nào.

    Ngụy Vô Tiện đến đây.

    "Đi theo ta." Tiết Dương không nói gì thêm, Hiểu Tinh Trần cũng không hoài nghi theo sát đối phương.

    Kim Lăng, Lam Cảnh Nghi từ trong phòng của đám tiểu bối đang đi ra, vừa ra khỏi cửa liền gặp hai người Hiểu Tiết vẻ mặt nghiêm túc, không để ý đến ánh mắt ngạc nhiên của mấy đứa nhỏ, Hiểu Tinh Trần lập tức vung Sương Hoa phá cửa phòng, ở trong ánh mắt ngốc lăng của Ngụy Vô Tiện, giơ kiếm đâm về phía Tiết Dương.

    Tiết Dương nhìn thấy y cũng ngây ngẩn, một kẻ tiếc mệnh như thế lại không chút phát giác nguy hiểm đang đánh úp lại, chỉ ngơ ngác nhìn Hiểu Tinh Trần, trong đôi mắt trong suốt kia có rất nhiều điều Hiểu Tinh Trần không hiểu.

    Mãi đến khi máu của hắn nhiễm đỏ đạo bào trắng tinh, mãi đến khi hắn chết, té trên mặt đất, hắn đều không nhắm mắt lại.

    Cũng không nói một câu.

    Ngụy Vô Tiện nhìn thấy một màn này nghẹn họng trân trối. Hắn nguyên bản phát hiện Hiểu Tinh Trần đã chết, nhưng ngay thời điểm đó đột nhiên lại chui ra một Hiểu Tinh Trần tới giết Tiết Dương, sau đó không chỉ có một Tiết Dương chết trên mặt đất, còn có một Tiết Dương nữa. Nếu nói Hiểu Tinh Trần giả chết, nhưng mà sao lại thêm một Tiết Dương đâu?

    Này khẳng định có vấn đề!

    Ngụy Vô Tiện phục hồi tinh thần liền tông cửa xông ra, vội vàng cùng đám tiểu bối cũng đang sửng sốt giống mình nhanh chóng ly khai. Nếu Hiểu Tinh Trần vẫn còn sống, vậy hắn sẽ không xen vào chuyện này nữa, chỉ là gặp chuyện bất bình mà thôi, không tất yếu đem mạng mình cùng Lam Trạm đi vào.

    Hiểu Tinh Trần và Tiết Dương không để ý đến hành động của Ngụy Vô Tiện, dù sao bọn họ sẽ đi, Ngụy Vô Tiện cho dù muốn dẫn người đến đây, cũng không phát hiện cái gì.

    Tiết Dương đã chết, đám tẩu thi ngoài cửa mất đi khống chế, Vong Tiện hai người rất nhanh liền giết đi ra Nghĩa Thành, Tống Lam cũng thanh tỉnh. Cách thi thể của Tiết Dương, Hiểu Tinh Trần cùng gã không tiếng động nhìn nhau. Hiển nhiên, Tống Lam đem y trở thành Hiểu Tinh Trần thế giới này.

    Tống Lam muốn nói với y cái gì, nhưng Tiết Dương cũng không cho phép thời gian bị lãng phí cho bọn họ, lập tức liền thi pháp đem Tống Lam định trụ. Lo lắng Hiểu Tinh Trần dong dài, hắn còn lập tức bổ sung một câu: "Pháp thuật này rất nhanh liền mất hiệu lực, chúng ta mau đi thôi." Hiểu Tinh Trần cũng không phải rất muốn biết Tống Lam của nơi này muốn nói cái gì, tuy rằng y là Hiểu Tinh Trần, nhưng y cũng không phải Hiểu Tinh Trần của thế giới này, những lời ấy y nghe cũng vô dụng.

    Chỉ là. . . . . .

    Hiểu Tinh Trần nhìn thi thể của Tiết Dương trên mặt đất, do dự nói: "Ngươi cứ như vậy đi sao? Không đem chính mình chôn sao?" Tiết Dương nhìn y giống như phát hiện một tên thiểu năng, thầm nghĩ trong lòng: "Lần trước không phải tùy ý ném đấy rồi bước đi sao?" Lại không biết lần trước là Hiểu Tinh Trần muốn cho "mình" biết tiểu hữu đến tột cùng là ai, cho nên mới không thu thi. Nhưng thế giới này Hiểu Tinh Trần đã chết, không thể biết được kết cục của Tiết Dương, lại thêm tính cách chu toàn của y, cho nên tuy rằng người chết là Tiết Dương, nhưng cũng có thể thu dọn xong xuôi, cho nên y mới bảo với Tiết Dương như vậy.

    Tiết Dương lại nói: "Quan tài ở Nghĩa Thành chỉ còn bộ ngươi dùng kia, ngươi có bằng lòng hay không?"

    Hiểu Tinh Trần trầm mặc trong chốc lát, rồi sau đó ở trong ánh mắt gặp quỷ của Tiết Dương, gật đầu.

    "Chỉ là một khối thân thể mà thôi," Hiểu Tinh Trần an ủi chính mình, "Không phải mình cùng Tiết Dương nằm cùng nhau, hết thảy chỉ là không có cách nào khác, phải thu thi thôi."

    Nhìn được thi thể của chính mình là một loại thể nghiệm cổ quái, mà khi Hiểu Tinh Trần mở nắp quan, y lại vì cảnh trước mặt mà kinh ngạc. Di thể của y được bảo tồn rất khá, một chút dấu hiệu của phân hủy cũng không có, thoạt nhìn giống như là đang ngủ, trên người vẫn có thể ngửi được một tia đàn hương y hay dùng.

    Mà Tiết Dương nằm bên cạnh mặc quần áo giống y, buộc tóc giống y, lại cả người là máu, thoạt nhìn rất tang thương.

    "Ngươi lúc này, đã đợi bao lâu?" Hiểu Tinh Trần đột nhiên hỏi.

    Tiết Dương trầm mặc trong chốc lát, vẫn thành thật trả lời: "Tám năm."

    Sau đó Hiểu Tiết hai người không nói chuyện, mà lẳng lặng nhìn di thể của mình, đưa tay đóng lại quan tài, bước ra khỏi nghĩa trang. Nhưng hình ảnh hai thân thể cùng nằm một quan lại ở trong đầu bọn họ thật lâu không thể tán đi, ở thời khắc chuẩn bị xuyên qua không gian, ở trên hư không giống như chớp lên ánh cầu vồng nhợt nhòa, bọn họ lại hoảng hốt sinh ra cảm giác "Sinh cùng chăn, chết cùng mộ".

    . . . . . .

    Thế giới kế tiếp lại rất cổ quái, Hiểu Tinh Trần tận mắt thấy ‘chính mình’ nhắm hai mắt, vẻ mặt thỏa mãn ôm Tiết Dương, mà người ở trong ngực còn không ngừng cùng ‘y’ làm nũng.

    Cổ quái, thật sự là quá cổ quái. Hiểu Tinh Trần thầm nghĩ, theo bản năng nhìn sang Tiết Dương bên cạnh, vốn tưởng rằng hắn sẽ ngạc nhiên giống mình, lại thấy hắn vẻ mặt âm trầm nhìn chằm chằm hai người thân mật khăng khít kia.

    Thấy Tiết Dương nhìn hai người thân mật liền không vui như vậy, Hiểu Tinh Trần cũng bắt đầu không thoải mái. Y cũng không muốn nhìn mình cùng kẻ thù ân ân ái ái như vậy!!!. Cũng không biết thế giới này đã xảy ra cái gì, quan hệ giữa hai người lại thái quá như thế.

    Cũng không biết vì sao Tiết Dương lại bỗng nhiên cười rộ lên, Hiểu Tinh Trần thấy vậy trong lòng một trận buồn bực, thầm nghĩ người này thật sự là âm tình bất định, tiếp theo chợt nghe Tiết Dương nói: "Ta đem ‘ngươi’ dẫn đi, ngươi mau động thủ." Sau đó Tiết Dương liền đi ra, Hiểu Tinh Trần kia cách đó không xa bỗng nhiên lấy ra cái gì đó, nhìn một chút, liền xin lỗi đối Tiết Dương của y nói: "Có chuyện, ta phải đi xem, rất nhanh sẽ trở lại."

    Tiết Dương của thế giới này tuy rằng trên mặt không vui, nhưng sau khi Hiểu Tinh Trần dỗ dành, vẫn là cố đáp ứng.

    "Ngươi nếu xong xuôi mà không lập tức trở về, nay cũng đừng nghĩ vào cửa!" Tiết Dương giả vờ giận nói. Hiểu Tinh Trần kia nghe xong, ngu ngơ cười, được cho phép lập tức liền đi.

    Hiểu Tinh Trần thấy Tiết Dương kia sau khi Hiểu Tinh Trần đi rồi liền ngồi ở cửa chờ, trong lòng đột nhiên ngũ vị tạp trần. Y nhớ năm đó tiểu hữu cũng ở cửa nghĩa trang chờ y về như vậy.

    Đột nhiên, y có chút không muốn giết Tiết Dương.

    Chỉ là, nhớ lại việc làm của Tiết Dương, Hiểu Tinh Trần rất nhanh lại hạ quyết tâm.

    Nhân quả quấn quýt này, y phải dùng kiếm sắc trong tay chém đứt!

    Hiểu Tinh Trần bước nhanh về phía Tiết Dương kia. Đối phương nhìn thấy Hiểu Tinh Trần, nhất thời hai mắt sáng ngời, cơ hồ là nhảy về phía y, sau đó tự nhiên kéo tay Hiểu Tinh Trần, nhẹ nhàng tựa đầu vào vai Hiểu Tinh Trần, nói:

    "Đạo trưởng, ngươi làm sao lại trở về sớm như vậy. Ta còn nghĩ ngươi đi lần này, phải nửa đêm mới có thể trở về."

    "Vừa rồi thấy ngươi chờ ở cửa, nếu là đến nửa đêm, ngươi còn chờ không?"

    Tiết Dương cười: "Sao lại không chờ? Những người khác ta sẽ không chờ, nhưng ta lại thích chờ ngươi." Nghe Tiết Dương đáp lời, Hiểu Tinh Trần lăng lăng nhìn hắn. Quyết tâm vừa rồi y mới vất vả hạ xuống lại lung lay vài phần.

    Tiết Dương lại tiếp tục cười: "A? Đạo trưởng, làm sao mới nửa ngày không thấy, ta lại cảm giác ngươi xa lạ như vậy? Tựa như một người khác ấy." Tim Hiểu Tinh Trần lập tức bị nhấc lên?

    Hắn phát hiện?!

    "Aiz, chắc là ta nhớ đạo trưởng quá. Tục ngữ nói ‘một ngày không gặp, như cách tam thu’, cho nên ngắn ngủn thời gian không thấy, ta lại cảm giác lâu đến mức đạo trưởng cũng đã thay đổi."

    Đừng nói nữa!

    Hiểu Tinh Trần trong lòng càng ngày càng hoảng, thầm nghĩ nhanh chóng làm Tiết Dương câm miệng, bỗng nhiên dùng Sương Hoa đâm về Tiết Dương. Tiết Dương còn tưởng phía sau có động tĩnh khác thường, không nghi ngờ y, lập tức rút Giáng Tai, nghiêng thân về sau.

    Sau đó hắn thấy được vẻ mặt chấn kinh của Hiểu Tinh Trần, tiếp theo ngực đột nhiên đau nhức, Tiết Dương theo bản năng nhìn xuống, chỉ thấy Sương Hoa hắn quen thuộc vô cùng đâm xuyên qua mình.

    "Đạo. . .trưởng?" Tiết Dương nghi hoặc nói, sau đó hắn liền mất ý thức, vĩnh viễn bị khóa ở trong bóng tối.

    Hiểu Tinh Trần của thế giới này phát giác không đúng rất nhanh liền chạy trở về, lại phát hiện người yêu của mình bị một kẻ giống mình như đúc giết chết, gã còn chưa kịp báo thù, liền nhìn đến một Tiết Dương khác mang người biến mất.

    Làm sao lại có thể có người bộ dạng giống hệt A Dương của gã? Tứ hải bát hoang, thiên thu muôn đời, trên đời này chỉ có một Tiết Dương! Khẳng định là ac trúng ảo thuật! Hiểu Tinh Trần lập tức nuốt vào một đống thuốc, nhắm mắt lại ý đồ khiến mình tỉnh lại, lại ở lúc mở mắt ra phát giác sự thật tàn nhẫn.

    Gã không rõ ràng hai người kia đột nhiên xuất hiện là chuyện gì xảy ra, nhưng A Dương của gã xác thực đã chết. Biểu tình mê mang trước khi chết của Tiết Dương như gai nhọn sinh trưởng trái tim Hiểu Tinh Trần. Rút Sương Hoa, gã quỳ bên cạnh Tiết Dương, nhẹ giọng nói: "A Dương, ta đến bên ngươi đây."

    . . . . . .

    Y gặp Tiết Dương lúc ngón tay vừa mới bị nghiền nát. Đứa bé nho nhỏ co người ở bên đường, đau đến ý thức không rõ, Tiết Dương nói giết nó, nó có thể bớt chịu khổ.

    Hiểu Tinh Trần không cự tuyệt.

    Vừa mới tiến Kim gia Tiết Dương thần sắc hăng hái, nhưng Tiết Dương nói, đây là thời khắc phong cảnh đẹp nhất của cuộc đời hắn, giết hắn, hắn sau này cũng không chật vật, cũng sẽ không hại người.

    Sương Hoa theo lời ra khỏi vỏ.

    Sau khi Hiểu Tinh Trần chết, Tiết Dương vừa điên vừa cuồng, tự mình đâm dao nhỏ lên người mình, nơi nơi bắt người sống làm thí nghiệm. Tiết Dương nói, hiện tại giết hắn, tránh cho càng nhiều người vô tội bị hại.

    Một đường hàn quang hiện lên, trên thế giới ít đi một tên quỷ tu mất trí.

    Hiểu Tinh Trần không biết mình giết Tiết Dương bao nhiêu lần, y chỉ cảm thấy mình càng ngày càng chết lặng, giống như bị thôi miên, cho dù trong lòng khổ sở cũng không thể không nghe theo.

    Y nói, muốn cùng Tiết Dương sinh tử không còn gặp lại, muốn tự tay chặt đứt nghiệt duyên này. Y đã nói như vậy, cũng sẽ làm như vậy, y Hiểu Tinh Trần chính là người đã nói là làm.

    Thẳng đến, y tới thế giới kia.

    6. Chui đầu vô lưới

    Lần này Hiểu Tinh Trần và Tiết Dương đi vào một khu dân cư hẻo lánh. Tuy rằng nhỏ, nhưng rất gọn gàng sạch sẽ, quần áo được giặt giũ thơm tho ở trên dây phơi theo gió dao động, giữa tầng tầng vải dệt. Hiểu Tinh Trần thấy một đứa bé nho nhỏ.

    Tiểu hài tử kia đang ngồi ở trong sân chơi búp bê ngỗ, thỉnh thoảng còn có thể phát ra tiếng cười  khanh khách. Hiểu Tinh Trần nhìn hai búi tóc nhỏ trên đầu đứa bé, quần áo sạch sẽ, nghĩ rằng đây Tiết Dương lúc cha mẹ vẫn còn được chăm sóc rất khá. Nhưng không biết vì sao, này rõ ràng là nhà Tiết Dương khi còn thơ bé, Hiểu Tinh Trần lại không hiểu có loại cảm giác quen thuộc.

    Bàn tay vốn muốn rút Sương Hoa lại ở lúc Hiểu Tinh Trần nhìn thấy tiểu Tiết Dương đột nhiên lại dừng lại, "Vẫn là đứa nhỏ," y có chút do dự nghĩ, "Tuy rằng là Tiết Dương, nhưng bây giờ vẫn chỉ là đứa nhỏ chưa làm chuyện gì xấu." Hiểu Tinh Trần cùng Tiết Dương đã xuyên qua rất nhiều thế giới khác nhau, tất cả đều vì hoàn toàn chặt đứt nhân quả giữa hai bọn họ, nhưng đứa bé trước mắt này rõ ràng chưa có liên quan gì với Hiểu Tinh Trần thế giới này, nhưng  dựa theo nhân quả khác nhau đã dây dưa qua ba nghìn thế giới, hai người bọn họ không nhất định sẽ gặp nhau ở thế này.

    Nghĩ đến đây, trong lòng Hiểu Tinh Trần liền đột nhiên không hiểu mà thấy chua xót, lại càng thêm do dự.

    Thật sự. . . . . . muốn giết hắn sao?

    Hiểu Tinh Trần nắm Sương Hoa nắm đến chặt, cuối cùng giận dữ nói: "Tiết Dương, không bằng thế giới này ngươi vẫn nhỏ tuổi chưa làm gì ác, ngươi và ta cũng không nhất định sẽ gặp nhau, quả thực không cần giết."

    Nhưng chỉ nghe Tiết Dương buồn buồn nói: "Hiểu đạo trưởng, ta chỉ xuyên qua thế giới mà 'Tiết Dương' có cảnh ngộ tương tự ta. Cho nên đạo trưởng đừng thấy đứa nhỏ này hiện tại nhìn qua thiên chân khả ái, nhưng sau này chắc chắn sẽ ngoan độc như ta, cũng nhất định sẽ gặp ngươi." Hiểu Tinh Trần nghe lời ấy, trong lòng từ từ trầm xuống, lại thấy Tiết Dương nói:

    "'Cần quyết đoán lại không quyết đoán, ngược lại chịu loạn này.’ đạo trưởng năm ấy bắt ta lại không một kiếm giết ta mới sinh ra nhiều ân oán thị phi như vậy đấy. Thế thì đạo trưởng mềm lòng làm gì? Không bằng thừa dịp ta bây giờ còn nhỏ, chưa có cảm giác gì với thế gian, nhân lúc này giết ta đi."

    Hiểu Tinh Trần nghe Tiết Dương nói vậy, trong lòng có chút lo lắng, lại bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, vội vàng nói: "Ngươi làm sao có thể nói như vậy? Ngươi làm sao lại không nghĩ đến cha mẹ mình!? Bọn họ về nhà nếu không thấy ngươi, chắc chắn thống khổ vạn phần!"

    Tiết Dương nhìn y một cái, giống như hiểu được cái gì, cười lạnh nói: "Vậy ngươi như thế nào không nghĩ hiện tại giết ta, cha mẹ ta ở dưới cửu tuyền sẽ không đau lòng khi phải nhìn đứa con yêu của họ lưu lạc bốn phương, bị ngươi vũ nhục, lớn lên lại trở thành ác đồ người người đòi đánh?"

    Hiểu Tinh Trần nháy mắt đã bị Tiết Dương chọc giận, quát to: "Ngươi người này quả nhiên là ngoan độc! Không yêu quý sinh mạng, đã bất hiếu cha mẹ còn đường hoàng quanh co như thế! Chỉ thấy mình khổ sở, chút cũng không để ý cảm thụ của cha mẹ!"

    "Ngươi nói ta không để ý cảm thụ của ai cơ?" Sắc mặt Tiết Dương nháy mắt trầm xuống, "Hiểu Tinh Trần, ngươi đã giết không chỉ một Tiết Dương, giết thêm một cái thì có cái gì khác? Làm sao đều đến lúc cuối cùng mới bắt đầu thương hại cha mẹ ta? Cũng đừng lấy bọn họ làm cái cớ cho ngươi! Hiểu đạo trưởng lẽ nào đã hối hận mới không dám xuống tay? Đừng quên ngươi vì cái gì mà tới đây. Ta chẳng qua tốt bụng mà nhắc nhở ngươi, lại cũng bị ngươi chỉ trích? !"

    Nghe xong lời Tiết Dương, Hiểu Tinh Trần nhất thời chỉ thấy hoảng hốt, sau đó lửa giận chạy thẳng lên não. Người này thế mà không biết phận như vậy! Y đã hảo tâm muốn tha cho hắn, lại còn nói dám nói y hối hận!!!

    Dùng lực nắm chặt  Sương Hoa, Hiểu Tinh Trần khẽ đem Tiết Dương đẩy ra. Tiết Dương sửa lại thái độ thân mật lúc trước, lập tức trợn mắt nhìn Hiểu Tinh Trần. Hiểu Tinh Trần thấy vậy càng thêm phiền lòng, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm giết tiểu Tiết Dương, sớm cùng này ác đồ tách ra.

    Rút Sương Hoa, Hiểu Tinh Trần liền bắt đầu thi pháp, Tiết Dương lại đột nhiên nói: "Đạo trưởng, ngươi thật muốn giết Tiết Dương này sao? Ngươi không phải vừa rồi còn đau lòng cha mẹ ta sao?"

    Hiểu Tinh Trần nghe lời ấy lập tức tỉnh ngộ, hóa ra đối phương chỉ muốn chọc giận mình, để mình không giết hắn của thế giới này thôi, một khi đã như vậy, y tuyệt không cho Tiết Dương như nguyện. "Nhưng mà vì sao luôn có cảm giác quen thuộc với nơi này." Hiểu Tinh Trần thầm nghĩ trong lòng, nhưng vẫn áp chế tình tự đang càng ngày càng cổ quái trong lòng, hừ lạnh một tiếng: "Ngươi đã không muốn, ta cần gì phải để ý? Cha mẹ ác nhân lại có cần gì thương hại?"

    Tiết Dương chỉ thản nhiên địa cười: "Vậy ngươi nhanh lên đi." Hiểu Tinh Trần không biết đối phương lại làm sao, cảm nhận thấy nụ cười của Tiết Dương luôn luôn chút ý vị đoán không ra.

    Nhưng y không để ý, chỉ làm như những gì y đã làm với rất nhiều Tiết Dương, Sương Hoa lại ra vỏ.

    Hiểu Tiết hai người vừa rồi cãi nhau động tĩnh rất lớn, tiểu Tiết Dương trong viện đã sớm nghe thấy tiếng, đang ôm búp bê gỗ tò mò nhìn hai người bọn họ, gặp Hiểu Tinh Trần cầm kiếm đi về phía mình cũng không sợ, ngược lại cười chạy chạy về phía Hiểu Tinh Trần, "Đạo trưởng!" đứa bé la lớn, khuôn miệng nhoẻn cười lộ ra điểm điểm răng sữa mới nhú rất trắng. Hiểu Tinh Trần thấy thế trong lòng khẽ thở dài, Tiết Dương khi còn bé cư nhiên lại ngây ngô tin người như vậy, trách không được bảy tuổi dễ dàng bị Thường Từ An lừa.

    Y nhanh chóng đem hết thảy xoắn xuýt đều ném đi, quay đầu liền đi về phía tiểu Tiết Dương.

Bọn họ vốn sẽ đi thế giới tiếp theo. Nhưng Tiết Dương lại ma ma cọ cọ không biết muốn làm gì, chỉ lôi kéo Hiểu Tinh Trần đi tìm một chỗ nghỉ ngơi ở gần đó. Hiểu Tinh Trần trong lòng cảm thấy không ổn, y lần này giết Tiết Dương chỉ là nhất thời giận dỗi, thầm nghĩ người này nếu như chỉ muốn bị giết, vậy thì thành toàn ý nguyện của hắn, nhưng vừa động thủ y liền hối hận, y cũng không muốn nhìn cha mẹ Tiết Dương thống khổ, chỉ có nước mắt của Tiết Dương mới có thể cho y khoái hoạt.

    Nhưng nói Tiết Dương thế nào hắn cũng không nguyện lập tức khởi hành, lại bảo mình nhiều lần sử dụng bí thuật xuyên qua không gian, thân thể không khỏe, hơn nữa sắc mặt quả thật cực kỳ kém. Hiểu Tinh Trần tuy rằng không quá tin tưởng, nhưng vẫn đáp ứng hắn, tạm thời ở thế giới này lâu một chút.

    Nhưng rất nhanh, một tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế mau đem y đánh ngất, khuôn mặt tươi cười tràn ngập khoái trá của Tiết Dương chỉ làm hai mắt Hiểu Tinh Trần đau muốn nổ tung.

    "A DƯƠNG! ! ! ! !" Tiếng thét từ trong tiểu viện truyền đến.

    Đó là giọng của chính y, Hiểu Tinh Trần.

    7. Nhân quả luân hồi

    "Ngươi lừa ta! Ngươi lại lừa ta!" Hiểu Tinh Trần túm hai vai Tiết Dương dùng sức lắc, tru lên "Ngươi lại lừa ta! ! ! !"

    "Hiểu Tinh Trần! Lừa ngươi thì làm sao? Ai bảo ngươi ngu như vậy! Sơ hở rõ ràng trước mắt như vậy ngươi lại nhìn không ra!" Tiết Dương không cam lòng phản bác. Hiểu Tinh Trần lảo đảo vài bước, ngã ngồi trên mặt đất.

    Y nghĩ lại cảm giác quen thuộc kia. Vì sao lại có? Quần áo treo trong tiểu viện có đạo vào của y, trận pháp bảo hộ là y học ở trên núi, mà búp bê gỗ tiểu Tiết Dương ôm trong lòng là lễ vật y đã khắc tặng Tiết Dương trong ba năm ở nghĩa trang.

    Y nhớ ra rồi

    Đều nhớ ra rồi.

    Hiểu Tinh Trần giờ phút này chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, y vô thố lắc đầu nhìn quanh bốn phía, ý đồ tìm một người đến an ủi chính mình. Nhưng tìm nửa ngày, trước mắt chỉ có một Tiết Dương đang cười đến điên dại. Đối phương cười đến nước mắt chảy ròng, nhưng khóe miệng cũng bắt đầu chảy máu, càng chảy càng nhiều, nước mắt cùng máu xen lẫn một chỗ, còn lại một màu hồng loang tiêu điều.

    Tiết Dương không lừa y. Hắn nói mình rất khó chịu là thật. Hắn thi triển bí thuật xuyên không quá nhiều lần, lại từng bị y đánh cho trọng thương, có thể kiên trì đến lúc này cũng không biết là dựa vào cái gì mà chống.

    Hiểu Tinh Trần rất nhanh sẽ biết.

    "Ngươi cho là, ngươi nghĩ rằng ta sẽ làm phụ mẫu ta thống khổ như ta làm với ngươi sao, Hiểu Tinh Trần? Ngươi thực khinh thường ta không có trái tim, ngay cả tình yêu chân thành duy nhất, người thực sự yêu ta mà ta cũng muốn đi tổn thương sao?"

    "Hiểu Tinh Trần, ngươi thật rất ngu, lừa ngươi ngươi đều tin, không lừa ngươi ngươi ngược lại không tin. Ngươi nói đi, thế giới này như thế nào lại có ngươi ngu ngốc như ngươi?"

    "Ta thông minh như vậy, lại bị kẻ thiển cận như ngươi tra tấn, bị ngươi chán ghét mà vứt bỏ, bị ngươi thóa mạ."

    "Ta phải tra tấn ngươi, ha ha ha, ta cũng muốn tra tấn ngươi. Ngươi hiện tại có phải rất khó chịu hay không?? Hả?"

    Hiểu Tinh Trần nhìn Tiết Dương đang nói không ngừng, thân thể lại như lá mùa thu run rẩy không ngừng, một bộ tùy thời đều chuẩn bị bay xuống. Nhưng y vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi han:

    "Tiết Dương, ta hỏi ngươi, ngươi đã hận ta như vậy, vì sao ở mỗi một thế giới, ngươi cơ hồ đều không phòng bị ta, rất nhanh bị ta giết chết?"

    Tiết Dương giống như nghe tấu hài bắt đầu ngửa mặt lên trời cười to: "Ngươi nói xem sao Hiểu Tinh Trần? Ngươi nói xem ta vì sao không hề phòng bị ngươi? Mắt của ngươi đã không mù! Ngươi còn không nhìn ra sao? Ta lao lực tâm tư cho ngươi đôi mắt ngươi cư nhiên chỉ dùng nó trang trí?"

    Hiểu Tinh Trần không để ý Tiết Dương trào phúng, giống như người đuối nước muốn bắt lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng, cố chấp gặng hỏi: "Vì sao? Ngươi nói rõ ràng!" Ánh mắt ngày ấy Tiết Dương của y nhìn y, nụ cười trước khi chết, lại bỗng nhiên theo sâu trong trí nhớ hiện ra trước mặt, một đáp án làm cho y toàn thân đều rơi vào hầm băng cơ hồ phải thốt ra.

    "Vì sao? Ngươi thật là trơ trẽn, ngươi còn mặt mũi để hỏi sao?" Tiết Dương nghe xong câu hỏi của Hiểu Tinh Trần đã ngừng cười sau đó trừng mắt nhìn y, hung tợn một chữ một chữ nói ra đáp án Hiểu Tinh Trần sợ hãi nhất, "Đương nhiên là bởi vì, ta, vẫn, đều, yêu, ngươi!"

    "Aaaaa. . . . . ." Hiểu Tinh Trần rốt cục không ngăn được nước mắt, y cầm lấy Sương Hoa, thống khổ muốn tự giết chính mình, nhưng, nhưng y đã chết một lần, mệnh này là Tiết Dương của y liều chết mà đổi lấy, dù thế nào y cũng không thể lại dễ dàng chết đi.

    Mà, y cũng không có biện pháp giết Tiết Dương trước mặt này. Tuy rằng hắn tính kế y, tìm cách muốn y thống khổ, muốn tất cả Hiểu Tinh Trần thống khổ, nhưng y vẫn không thể hạ thủ giết hắn.

    Bởi vì hắn cũng là Tiết Dương a.

    Rốt cục, sau khi đã giết Tiết Dương của không biết bao thế giới, thanh kiếm kia rốt cục hung hăng đâm đến trên người y. Hiểu Tinh Trần quỳ rạp xuống đất, ngay cả nức nở cũng khó khăn. Khôn kể đau nhức lan tràn trong lòng, nhân quả chém không đứt kia rốt cục luân hồi tới trên người y.

    "Hiện tại, đau chính là mình." Hiểu Tinh Trần không khỏi không chua xót mà nghĩ, nhớ lại mình cùng Tiết Dương, nhưng chỉ có một mảnh máu kiếm đan xen.

Thứ màu đỏ lẳng lơ

Thứ màu đỏ tê tái

    8. Tà dương như máu

    Tiểu Tiết Dương là Hiểu Tinh Trần sau khi Tiết Dương chết mà dùng một loại bí pháp tụ hồn sống lại. Lúc đầu đứa bé kia chỉ to bằng một đứa trẻ sơ sinh, nhưng ở dưới sự chăm sóc của Hiểu Tinh Trần, cũng chậm rãi lớn lên. Hiểu Tinh Trần vốn tưởng rằng có thể đợi được Tiết Dương khôi phục trí nhớ kiếp trước, cùng mình tiếp tục tiền duyên, nhưng ai biết được ngày ấy gã mang theo điểm tâm cho Tiết Dương về nhà, lọt vào tầm mắt là một khối thi thể!!!

    Vì thế Hiểu Tinh Trần liền điên rồi, hoàn toàn điên rồi, thành một gã đạo sĩ điên. Bởi vì đây không phải lần đầu tiên Tiết Dương chết. Lần thứ hai hồn phách của hắn đã toái hết không thể tụ lại nữa.

    Gã rốt cuộc không chờ được Tiết Dương trở về.

    Đạo sĩ điên bắt đầu liều mạng đuổi giết Hiểu Tinh Trần, không biết gã từ nơi nào học được bí thuật xuyên qua ba nghìn thế giới, nhưng gã không để ý tính mạng mình tiêu hao pháp lực, tự mình báo thù. Hiểu Tinh Trần lại không biết bí thuật xuyên không, Tiết Dương cũng không nguyện dạy y, chỉ có thể chờ thân thể hắn tốt lên một chút mới có thể thi triển, cho nên hai người Hiểu Tiết chỉ có thể chạy đến một thế giới tìm chỗ trốn đi, đợi Tiết Dương khỏe lên rồi lại chạy, không ngừng tuần hoàn. Bởi vì bọn họ mặc kệ đi đến nơi đâu, đạo sĩ điên đều có thể chuẩn xác tìm được bọn họ.

    Kỳ thật Hiểu Tinh Trần không muốn trốn như vậy, y thà rằng bị đạo sĩ điên một kiếm giết. Nhưng Tiết Dương lại nói: "Ngươi chết cũng vô dụng, không ngăn được hắn phát điên, cũng không ngăn được ta tiếp tục giết Tiết Dương."

    Nghe xong lời Tiết Dương, Hiểu Tinh Trần thống khổ: "Vì cái gì? Vì sao phải tra tấn ngươi, cũng tra tấn ta?"

    Tiết Dương muốn cười, lại kịch liệt ho khan: "Ta đã nói rồi, ta là muốn Hiểu Tinh Trần thống khổ, mặc kệ là Hiểu Tinh Trần nào, đều phải thống khổ cho ta!"

    Cho dù ta cũng rất đau lòng. Tiết Dương cười lạnh nghĩ, nhìn thấy lệ quang cùng ánh mắt đau đớn nhìn mình của Hiểu Tinh Trần, tim hắn như đao cắt rồi lại khoái trá vạn phần. Hắn từ trước đến nay không ngại xuống địa ngục, nhưng lần này hắn muốn rất nhiều người đi theo.

    Hắn muốn Hiểu Tinh Trần cũng nếm thử điên cuồng khó chịu biết bao nhiêu!

    Hiểu Tinh Trần gặp Tiết Dương như vậy trong lòng lại bi ai, trực tiếp đem đối phương ôm chặt, buộc hắn cùng mình trao đổi một nụ hôn thật lâu. Hương vị ngọt ngào quen thuộc lại xa lạ làm Hiểu Tinh Trần phát điên, y cảm thấy mình đã theo kế hoạch của Tiết Dương mà mất trí rồi, lại không biết nụ hôn ngậm đẫm cay đắng này cũng làm cho Tiết Dương cảm nhận được đau đớn ăn tim của y.

    Hiểu Tiết không ngừng trốn, đạo nhân điên càng không ngừng đuổi. Thẳng đến bọn họ gặp được Hiểu Tinh Trần thứ ba, hết thảy hỗn loạn này mới chấm dứt.

    Trước một kiếm đột kích của đạo nhân điên, Tiết Dương kéo Hiểu Tinh Trần một lần nữa tiến vào hư không chớp lên. Chờ quanh thân cảnh sắc trở nên rõ ràng, hắn phát hiện mình kéo Hiểu Tinh Trần trở về nghĩa trang, hơn nữa, trong viện có một thân ảnh hắn rất quen thuộc đang đứng ở trong.

    Hiểu Tinh Trần, là Hiểu Tinh Trần đã cùng hắn đồng cam cộng khổ ba năm.

    Tiết Dương vừa nhìn thấy người đã muốn quay lưng bước đi, nhưng hai chân mềm nhũn ngã xuống. Hiểu Tinh Trần gặp Tiết Dương như thế, lập tức nhanh chóng vọt tới, đưa người ôm vào trong ngực. Cho đến lúc này, Hiểu Tinh Trần mới hiểu được vì sao tổng cảm thấy Tiết Dương bên cạnh có điểm không thích hợp.

    Bởi vì kia quả thật không phải A Dương của hắn.

    Hắn từng truy đuổi Tiết Dương đến một thế giới, cứu một Tiết Dương bị Sương Hoa của ‘Hiểu Tinh Trần’ xuyên tim, bởi vì khí tức của người này quá giống với A Dương của mình, để hắn lầm đem Tiết Dương kia nhận thành người ấy. Gặp mình của thế giới khác vẻ mặt ủ dột, Hiểu Tinh Trần nêu lên:

    "Không bằng đi vào trong phòng nhìn xem?"

    Đối phương theo lời đi vào, dù sao y giờ phút này mất hết can đảm, đem Tiết Dương bên cạnh về với Hiểu Tinh Trần tương ứng xong, cũng không biết làm gì, quản đối phương muốn mình làm gì?

    Ngay tại lúc trước khi y bước vào phòng, không gian trước mặt đột nhiên bị một phen bạch kiếm phá vỡ, thẳng chém về mặt y. Dị giới Hiểu Tinh Trần theo bản năng né tránh, bỗng nhiên phản ứng lại đây là đạo nhân điên xuất hiện, hơn nữa đối phương không muốn cho y vào nhà.

    Chẳng lẽ trong phòng này có cái gì đạo sĩ điên không muốn y nhìn thấy, hoặc là. . . . . . người?

    Ý thức được điểm này, tâm trí của Hiểu Tinh Trần dị giới nhất thời kinh hoàng, tức khắc liều lĩnh đi vào nhà. Tựa như muốn phải xác minh suy đoán của y, trong phòng truyền đến một tiếng gọi ——"Đạo trưởng?"

    Là Tiết Dương! Thật là Tiết Dương! Thật tốt quá, hắn không chết! Hắn không chết! Cho dù y từng trăm phương nghìn kế muốn chém đoạn tơ hồng giữa hai người, nhưng nhân quả bọn họ nhất định không dứt được! Dị giới Hiểu Tinh Trần nháy mắt đã bị châm, y muốn tức khắc vọt vào trong phòng gặp Tiết Dương. Nhưng đạo sĩ điên lại vung Sương Hoa, sống chết ngăn cản y, quát to:

    "Đừng đi vào! Ngươi đã giết hắn một lần! Ngươi chỉ tiếp tục hại hắn thôi!"

    Dị giới Hiểu Tinh Trần nhất thời lên cơn tức, rống lại: "Hắn là Tiết Dương của ta! Chỉ có ta mới có thể cứu hắn! Ngươi biết cái gì? !"

    Tiết Dương trong phòng giống như phát giác cái gì, nỗ lực đề khí hô: "Đạo trưởng!"

    "Là ta! A Dương! Là ta!" Dị giới Hiểu Tinh Trần nghe được tiếng Tiết Dương, nhịn không được vui sướng đáp lại nói, "Là ta a!"

    "Không phải! Ngươi câm miệng!" Đạo nhân cả giận nói, "A Dương đừng để ý đến hắn!" Sau đó đạo nhân tựa như sực nhớ ra cái gì, lập tức vọt vào trong phòng. Dị giới Hiểu Tinh Trần thấy thế cũng chạy vào, bộ dáng đối phương khẩn trương như vậy làm cho y đột nhiên bất an. Không biết vì sao, đối phương tuy rằng đã điên rồi, nhưng chuyện liên quan đến Tiết Dương lại phá lệ thanh tỉnh, thậm chí mặc kệ bọn họ xuyên qua đến thế giới nào gã đều có thể chuẩn xác tìm đến. Hiện tại đối phương như vậy, làm cho y trực giác có chuyện gì không tốt sắp xảy ra.

    . . . . . .

    Gặp hai người đều chạy vào phòng, Hiểu Tinh Trần thở dài không tiếp tục quan tâm, ngược lại nhìn về phía người trong trong lòng. Tiết Dương thoạt nhìn khí sắc rất kém, một bộ lung lay sắp đổ làm hắn rất lo lắng. Đối phương lại liều mạng từ trong ôm ấp của hắn giãy ra, như thế nào cũng không chịu để Hiểu Tinh Trần giúp.

    "Đừng náo loạn nữa." Hiểu Tinh Trần cơ hồ là khẩn cầu nói, "Để cho ta xem thương thế của ngươi đi."

    Tiết Dương không chút để ý, chỉ cần Hiểu Tinh Trần đi tiếp về phía trước, hắn liền lui từng bước. Hiểu Tinh Trần khổ sở không dám động, Tiết Dương vừa muốn thi chú đào tẩu, nhưng chú ngữ còn chưa niệm xong, máu tươi chồng chất trong lồng ngực hồi lâu liền theo miệng mũi tràn ra, đánh gãy hết thảy .

    Tiết Dương biết này loại pháp thuật xuyên không này quá hao tổn đối với mới người mời kỳ Kim Đan như mình, vết thương cũ chưa lành lại thêm vết thương mới, không thích hợp thi triển thuật này. Nhưng nhiều lần hắn vẫn đều cảm thấy thân thể có thể thừa nhận được, cho nên chẳng quan tâm, ai biết thương thế tích tụ lại bùng nổ lúc này. Hai chân không thể tiếp tục nâng hắn đứng thẳng nữa, thân thể Tiết Dương mềm nhũn liền ngửa về sau.

    Hiểu Tinh Trần thấy Tiết Dương đột nhiên miệng mũi không ngừng chảy máu, dự cảm đối phương sắp chết đột nhiên truyền đến, hắn hoảng hốt, tay run không ngừng, liền bất chấp xông lên phía trước, ở trước lúc Tiết Dương sắp cùng mặt đất tiếp xúc mà ôm lấy người.

    Hiểu Tinh Trần thử truyền linh lực vào người Tiết Dương, ý đồ chữa trị khí tạng hao tổn của hắn, nhưng kiếm khí không nghe lời lại ở chỗ hắn vừa chữa xong càng thêm tùy ý phá hư. Biết được mình làm gì cũng chỉ phí công, Hiểu Tinh Trần không khỏi cảm thấy tuyệt vọng, theo bản năng đem Tiết Dương gắt gao ôm lấy. Ôm ấp tuyệt vọng lại ấm nóng như vậy làm Tiết Dương khó thở, hắn muốn giãy, nhưng ngay cả lúc thân thể khỏe mạnh hắn cũng chưa chắc thoát ra khỏi vòng tay này, huống chi lúc sắp chết?

    "Ta hận ngươi." Tiết Dương bỗng nhiên nói, sau đó nước mắt không ngừng chảy xuống, "Ta hận ngươi Hiểu Tinh Trần."

    "Ngươi nói không muốn gặp lại ta, ta bước đi. Hiện tại ta sắp chết, ngươi lại muốn đem ta ở lại bên cạnh ngươi."

    "Hiểu Tinh Trần, tại vì sao? Ta đều đã nhận sai, ta đều từ bỏ, ngươi vì sao lại còn tra tấn ta thế này?"

    "Không phải." Hiểu Tinh Trần lập tức phản bác, "Ta nói chỉ là nói nhảm thôi! Ngươi đừng hận ta."

    Tiết Dương hai mắt cùng tai cũng bắt đầu xuất huyết, nhưng hắn chỉ gian nan nói: "Ta hận ngươi."

    Hiểu Tinh Trần sửng sốt, lúc này mới phát hiện không đúng, hắn thật cẩn thận một lần nữa thử thăm dò truyền linh lực vào cơ thể Tiết Dương, lại phát hiện kinh mạch của Tiết Dương bị linh lực của hắn làm cho vỡ vụn.
 
    "Tại. . .tại sao? Rốt cuộc là tại sao?" Hiểu Tinh Trần càng không ngừng tự hỏi, lại không có đáp án. Tiết Dương thấy hắn ngu dại lẩm bẩm, nhịn không được cười ra, máu sặc đều phun tung tóe lên mặt Hiểu Tinh Trần

    Sau đó hắn không bao giờ nở nụ cười nữa.

    Hiểu Tinh Trần giật giật khóe miệng, hắn nguyên bản muốn cùng Tiết Dương nói cái gì, nhưng giờ phút này toàn bộ đều biến mất, trong mắt hắn chỉ có khuôn mặt đầy máu của Tiết Dương, ở trong ấn tượng của hắn, hai má Tiết Dương luôn trắng và mềm, hoàn toàn không phải thứ màu đỏ diêm dúa này.

    Hắn thất thần ôm Tiết Dương, đi ra khỏi nghĩa trang muốn đến bên dòng suối cho sửa sạch cho Tiết Dương. Đạo sĩ điên không biết đã làm gì với Hiểu Tinh Trần kia, trong phòng bỗng nhiên truyền đến tiếng cười điên dại cùng tiếng khóc thét. Hiểu Tinh Trần chỉ đờ đẫn nghe tiếng khóc cùng tiếng cười của chính mình, tiếp tục đi về phía trước. Bởi vì hết thảy trong phòng kia đều không liên quan gì đến hắn, hiện tại trong lòng hắn vẫn đang ôm Tiết Dương của hắn đây.

    Nhưng Hiểu Tinh Trần cũng không biết mình rốt cuộc có phải đi về phía dòng suối hay không, hắn đi phía trước đi thật lâu, đều không tìm được nguồn nước. Hắn ôm Tiết Dương ngồi ở tảng đá ven đường nghỉ trong chốc lát, đột nhiên nhớ tới là hắn đem Tiết Dương đẩy ra, cũng là hắn đem tâm ý của Tiết Dương ném trên mặt đất, cũng là hắn, nói với Tiết Dương sinh tử không còn gặp lại.

    Hóa ra A Dương đã sớm nói cho hắn lý do, nhưng hắn nghĩ đến hiện tại mới hiểu được.

    Nhìn thấy ngọn núi xa xa, thái dương dần dần tây trầm, chiều tà đem Hiểu Tinh Trần nhuốm thành cũng đỏ như người trong ngực. Hắn bỗng nhiên nhớ tới đến trước kia khi mình đi tìm Tiết Dương, gặp được một thế giới Hiểu Tinh Trần sau khi cứu Tiết Dương sinh sống cùng nhau phi thường hạnh phúc, tuy rằng Tiết Dương đấy cùng Hiểu Tinh Trần đấy nguyên bản cũng không phải cùng một thế giới, nhưng dạng ấy xem ra bọn họ chung quy cũng là gần nhau.

    Hoa mỹ tịch dương cũng chỉ là một cái chớp mắt, rất nhanh, trời đất to như vậy chỉ chừa hắn một mình cùng một một xanh lam lạnh lẽo cô tịch.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top