Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Bá Tinh ( 16. 4 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm yến tiệc diễn ra tưng bừng, ánh đèn rực rỡ, tiếng nhạc và tiếng cười nói vang vọng khắp nơi. Cậu và Mạnh Doanh đang đứng trò chuyện cùng một vài quan khách thì bỗng nhiên không khí có chút thay đổi. Một giọng nói lạnh lùng và sắc bén vang lên, phá tan sự vui vẻ.

"Ồ, xem ai đây, Đại Phu Nhân đã chuẩn bị kỹ càng cho bữa tiệc tối nay rồi sao?"

Mọi ánh mắt đều hướng về phía người vừa lên tiếng. Ngụy Phu nhân, với bộ trang phục lộng lẫy và khuôn mặt trang điểm kỹ lưỡng, bước tới. Ánh mắt sắc sảo của bà quét qua mọi người, dừng lại ở cậu và Mạnh Doanh.

"Mạnh Doanh, cô cũng ở đây sao? Ta không ngờ cô lại hạ mình tới chốn này," Ngụy Phu nhân tiếp tục, giọng nói mang theo vẻ mỉa mai rõ rệt.

Mạnh Doanh vẫn giữ nụ cười nhẹ nhàng nhưng ánh mắt có chút lạnh lùng. "Ngụy Phu nhân, bữa tiệc này là để tiễn bệ hạ và hoàng hậu về cung, ai cũng có thể đến tham dự."

Ngụy Phu nhân cười khẩy, ánh mắt đầy khinh thường. "Đúng là ai cũng có thể đến, nhưng không phải ai cũng nên ở đây."

Cậu đứng lên, bước tới trước mặt Ngụy Phu nhân, ánh mắt kiên định. "Ngụy Phu nhân, có lẽ người đã quên. Đây là buổi tiệc của toàn thể Bách Gia, mọi người đều có quyền tham dự và đưa tiễn bệ hạ và hoàng hậu."

Ngụy Phu nhân nhìn cậu, nụ cười vẫn nở trên môi nhưng ánh mắt lạnh lẽo. "Đại phu nhân luôn biết cách nói chuyện, nhưng hãy nhớ rằng không phải ai cũng dễ dàng bị thuyết phục bởi những lời hoa mỹ."

Hắn từ xa nhìn thấy phía cậu não nhiệt liền bước tới, lên tiếng. "Ngụy Phu Nhân, tối nay là buổi tiệc quan trọng. Hãy giữ cho không khí vui vẻ."

Ngụy Phu nhân nhìn hắn, đôi mắt ả liền có hoảng hốt nhưng ả ta nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản. "Đại tướng quân, thiếp chỉ muốn nhắc nhở một số người về vị trí của mình. Đôi khi, họ cần phải nhớ rằng họ đến từ đâu và ai là người nắm quyền."

Mạnh Doanh thấy ả đang có ý sỉ nhục cậu, không thể nhịn được nữa, bước lên đối diện với Ngụy Phu nhân. "Ngụy Phu nhân, chúng tôi đều biết rất rõ vị trí của mình và những gì chúng tôi đã làm cho Bách Gia này. Người không cần phải nhọc lòng."

Ngụy Phu nhân cười lạnh lùng, ánh mắt đầy sắc bén. "Rất tốt, ta sẽ nhớ những lời này. Nhưng hãy nhớ, cuộc sống không dễ dàng như mọi người nghĩ."

Không khí căng thẳng bao trùm, mọi người xung quanh im lặng theo dõi cuộc đối đầu ngầm này. Cậu không muốn để ý việc ả châm chọc mình, điềm đạm nói "Ngụy Phu nhân, ta và Mạnh Doanh hiểu rõ trách nhiệm của mình. Ta và Mạnh Doanh sẽ làm tất cả vì Bách Gia ."

Ngụy Phu nhân nhìn cậu bằng ánh mắt thâm sâu lần cuối, rồi quay lưng bước đi, tiếng bước chân vang vọng trên nền gạch. "Chúng ta sẽ còn gặp lại."

Khi ả đi khuất, không khí dần trở lại bình thường. Mọi người tiếp tục trò chuyện và cười nói, nhưng sự xuất hiện của Ngụy Phu nhân như một lời nhắc nhở về những âm mưu và quyền lực đang ngầm diễn ra.

Mạnh Doanh nắm lấy tay cậu, ánh mắt lo lắng. "Huynh có ổn không?"

Cậu gật đầu, nở nụ cười. "Ta ổn. Chúng ta không thể để cô ta làm hỏng buổi tiệc này."

Hắn nhìn cậu, ánh mắt kiên định. Hắn thầm nghĩ với bản tính khó đoán của cậu thì cậu có thể yên ổn với chức vị cẩm y vệ hoang gia không chứ, xưa nay ai làm cẩm ý vệ cho hoàng thất như đặt cả cuộc đời của mình vào đó không một lúc nào yên thân.

Đêm yến tiệc tiếp tục diễn ra, nhưng trong lòng mỗi người đều mang một nỗi lo lắng âm thầm. Họ biết rằng những thử thách thực sự vẫn còn ở phía trước, và họ phải luôn sẵn sàng đối mặt. Nhưng với niềm tin và sự đoàn kết, họ tin rằng sẽ vượt qua được tất cả.

" Hôm nay là ngày đưa bệ hạ và hoàng hậu về cung, hi vong Bách Bác thần đây không làm người cười chê"

" Tiếp đãi nồng hậu như vậy...trẫm cũng rất cảm kính" Bệ Hạ ôn nhu, cất tiếng

 Tại phủ chính Hàm Dương lại nhộn nhịp một lần nữa, khắp nơi rực rỡ ánh đèn lồng và hoa cầu. Phòng tiệc được bày trí hoành tráng, với những bàn thức ăn đầy món ngon và đồ uống quý phái. Những quý tộc và quan lại quyền thế đến dự, tạo nên bầu không khí trang trọng và quyền uy.

Trong tiệc, nhạc khí vang lên một giai điệu dịu dàng, tạo nên sự ấm áp và sang trọng. Các khách mời đều mặc trang phục lộng lẫy và đeo những trân bảo quý giá, đóng vai trò là nhân vật chính của buổi lễ.

Tại một góc bàn khác, Lã Hoàng Hậu, một phụ nữ mang vẻ đẹp kiêu sa và bí ẩn, ngồi với vẻ nghiêm túc, nhưng ánh mắt lại lộ ra một sự nghi ngờ và âm mưu. Bà là người nắm giữ bàn cờ và là thủ lĩnh của các cuộc chiến tranh âm mưu đầy rẫy quyền lực.

Trong khi đó, Tắc Nhi, thằng bé không tham gia bữa tiệc nhàm chán này chỉ đứng trên mái nhà ở phủ của cậu nhìn ngó. Thằng bé đứng cao vóc, ánh mắt sắc bén, đang chăm chú quan sát mọi diễn biến xung quanh. Thằng bé cảm nhận được dự cảm không lành từ phía Lã Hoàng Hậu.

Còn về phía hắn. Bách Bác đứng trong đám đông, ánh mắt không ngừng lướt qua từng khuôn mặt, từng cử chỉ trong buổi tiệc. Cậu với áo choàng lộng lẫy và vẻ ngoài tỏa sáng giữa khung cảnh lộng lẫy của cung điện.

Khi ánh mắt của hắn dừng lại ở cậu, hắn không thể giấu được sự chú ý. Ánh mắt sắc bén nhưng cũng đầy sự tò mò, như muốn thâm nhập vào tâm hồn người đối diện. Đó là một cái nhìn tìm kiếm, tìm kiếm một sự giao hòa trong những khoảng cách và những quá khú xảy ra khi đó

Kim Kiến Thành đang chìm đắm trong cuộc vui của đại yến, nhưng không thể không nhận ra ánh mắt của Bách Bác. Đó là một ánh nhìn sâu xa, nhấn mạnh vào mối quan tâm, mà bất chấp những khó khăn và hiểu lầm trong quá khứ.

Cậu cảm thấy hắn  đang nhìn mình với sự lịch sự và hành lễ, điều này khiến cậu không thể không đáp lại bằng một sự chào hỏi nhẹ nhàng và đầy tôn trọng. Mặc dù giữa cậu và hắn có những mâu thuẫn và hiểu lầm, nhưng trong bữa tiệc trọng đại này, hắn và cậu đều hiểu rằng phải duy trì sự lịch sự và cảm thông trước mặt người của hoàng tộc.


Sau buổi tiệc, Kim Kiến Thành và Bách Bác đã rời đi mỗi người về phía hướng khác. Câu bây giờ cảm thấy một sự khát khao trong lòng, cảm giác rằng cuộc gặp gỡ với hắn đã mở cánh cửa kì lạ.

Bách Bác, trái lại, vẫn giữ vẻ nghiêm túc và cẩn trọng. Trong khi hắn vẫn không dễ dàng tha thứ và quên đi những tổn thương, nhưng ánh mắt của hắn khi nhìn cậu đã dần thêm chút nét nhẹ nhàng và cảm thông. Hắn cảm thấy mình đang đứng trước một quyết định quan trọng, liệu có tiếp tục theo đuổi con đường trả thù hay nhường bước cho cậu

Một lần nữa, số phận của họ lại một lần nữa không thể tách với nhau, nhưng lần này có lẽ là hoàn cảnh khác biệt. Cả hai đang từng bước tiến về phía nhau.









Nay tui cho chị Hoàng Hậu của Đại Hộ lộ diện. Tên thật là Lã Thiên Anh, Lã Hoàng Hậu có nguồn gốc từ một gia đình trí thức theo phái nho giáo, ông nội của bà giữ chức Viện Giám Sát trong triều đại Đại Hồ. Tiên Hoàng Hậu là em gái của cha Lã Hoàng Hậu.

Gia đình bà có tiếng tăm và mối liên hệ mật thiết với triều đình hoàng gia, mang đến cho bà một cơ hội được nuôi dưỡng trong một môi trường đầy uy tín, với sự giáo dục sâu sắc về nghệ thuật và triết học. Từ nhỏ, Lã Hoàng Hậu đã được giáo dục để hiểu biết về các phương pháp thống trị và đạo đức, mang lại cho bà một nền tảng vững chắc về trí tuệ và sự hiểu biết. 

Tiên Hoàng thấy bà tư chất đầy đủ gả cho bệ hạ của Đại Hồ ( Bệ Hệ tên Hồ Kiến Văn Hoàng Đế)



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top