Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5: Tiền bồi thường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi tốt nghiệp đại học Thịnh Hạo Nhiên liền vào làm ở tập đoàn Thịnh Thị, gạt bỏ ánh hào quang sáng chói của người thừa kế tập đoàn, vươn lên từ vị trí nhân viên bình thường hạng chót. Hắn dùng thời gian mấy năm ngắn ngủi từ giữa đám người tinh anh nhất trong tập đoàn leo lên đến vị trí quản lý. Mãi tới lúc này người ngoài mới biết Thịnh Đại thiếu gia đã chính thức tiến vào tập đoàn Thịnh Thị, chuẩn bị tiếp nhận sự nghiệp của ba hắn.

Thịnh Hạo Nhiên lấy thân phận người kế thừa tập đoàn Thịnh Thị, tiếp tục dùng thời gian ba bốn năm để ngồi vững vị trí tổng giám đốc tập đoàn. Tuy rằng ngoài mặt Thịnh Đổng vẫn mang danh nghĩa Chủ tịch, nhưng từ lâu ông đã không còn quản lý những công việc lớn của tập đoàn, Hội đồng quản trị đã sớm thừa nhận năng lực và địa vị của Thịnh Hạo Nhiên. Có thể nói, hiện tại Thịnh Hạo Nhiên đã được tất cả mọi người công nhận là chủ nhân của tập đoàn Thịnh Thị.

Năm đó khi Thịnh Hạo Vũ mới bước chân vào thương trường, hắn đã dùng tác phong mạnh mẽ như sấm rền gió cuốn khiến mọi người phải khắc sâu ấn tượng. Mấy năm nay thân ở địa vị cao, quen ra lệnh, nếu nói trên người Thịnh Hạo Nhiên tản ra khí thế dù không nói gì cũng đủ uy nghiêm, thì thời điểm Thịnh Hạo Vũ nghiêm mặt cũng tỏ rõ mình không phải người dễ chọc. Trước đó, Tần Thi Nghi chắn ở giữa nên chưa cảm thấy gì, bây giờ Tần Thi Nghi đã an tĩnh ngồi yên một góc, người nhà họ Dương bỗng nhiên trực tiếp đứng đối diện với sắc mặt của hai anh em Thịnh gia, lập tức có chút lo sợ bất an, chân tay luống cuống, không biết nói lời nào.

Mẹ Dương bây giờ cũng không dám khóc lớn, chỉ còn nghe thấy những tiếng nức nở nho nhỏ, nhưng trong khung cảnh yên tĩnh của phòng bệnh thì có vẻ mười phần chói tai.

Trợ lý Ngô hiểu rõ BOSS nhà mình vốn không thừa nhiều thời gian và sự kiên nhẫn, vội vàng nói: "Bác trai, bác gái, xin hai người nén bi thương. Thịnh tổng của chúng tôi mang theo luật sư đến đây, nếu hai người không có ý kiến gì. Vậy trước hết chúng ta hãy đọc và ký thỏa thuận bồi thường, sau đó luật sư sẽ dẫn mọi người đi nhận tiền bồi thường. Đã định hai giờ chiều nay tổ chức phát tang ở nhà tang lễ, hoàn thành mọi việc, sớm đưa tiễn Dương... Cô Dương..."

Người nhà họ Dương nghe đến tên con gái, nhất thời giật mình, lại không dám thất thố trước mặt Thịnh Hạo Nhiên và Thịnh Hạo Vũ, cố gắng kìm nén, chỉ lo gật đầu, một câu cũng không nói được.

Tần Thi Nghi nghĩ đến chiều nay cơ thể của cô sẽ bị đưa đi hỏa táng, thật sự không thể trở về là chính mình nữa, không nhịn được rơi nước mắt.

Kỳ thật, tính cách Tần Thi Nghi từ bé đã rất kiên cường.

Lớn lên trong núi, phần lớn mọi người không biết chữ, không đọc sách. Cô lại là con gái, từ hồi bắt đầu học cấp hai đã bị mọi người cười nhạo, ai nấy đều khuyên cha mẹ cô rằng con gái đi học sau này cũng chẳng thể có tiền đồ, thà tiết kiệm tiền mà xây nhà, để dành cho hai đứa con trai lấy vợ còn hơn.

Mọi người càng nói, Tần Thi Nghi càng không nhận thua, không cam chịu số phận. Luôn thức khuya dậy sớm chăm chỉ đọc sách, cắn răng thi đỗ vào trường cấp ba trọng điểm của tỉnh, đến khi thi đại học lại đỗ vào trường đại học danh tiếng ở thủ đô, trở thành niềm kiêu hãnh không chỉ của thôn bọn họ mà còn của cả huyện.

Nhưng mà thành phố lớn không phải cái gì cũng tốt. Cô chưa hiểu việc đời, ngoại trừ đọc sách ra thì cái gì cũng mù mờ, hơn nữa xuất thân từ vùng quê nghèo. Lúc vừa mới lên đại học còn bị các bạn ở chung kí túc xá tẩy chay. Mấy cô bạn cùng phòng cô đều là dân thủ đô, gia cảnh tốt, luôn trang điểm xinh đẹp, ăn mặc thời thượng. Thường xuyên làm trò đá xoáy cô sinh ra là đồ nhà quê thì cả đời vẫn là đồ nhà quê.

Tần Thi Nghi biết mấy người đó xem thường cô, nhưng cô tự cảm thấy mình chẳng kém cỏi hơn bọn họ chỗ nào. Cho nên cô âm thầm thề, tốt nghiệp xong nhất định phải tìm được công việc phù hợp, ở lại thành phố, nỗ lực kiếm tiền. Cố gắng để sau này đưa ba mẹ và anh cả, anh hai đến thành phố hướng phúc.
"Không, không có yêu cầu gì..." Ba Dương nói năng lộn xộn, lắc đầu, xoa xoa tay nói: "Chúng tôi cảm thấy số tiền này thực sự quá nhiều, phía cảnh sát đã nói không phải... Trách nhiệm của cô Tần, sao có thể bắt cô ấy bồi thường nhiều tiền như vậy... Đại gia kiếm tiền cũng không dễ dàng..."

Luật sư Trương nhất thời kinh ngạc. Trước khi ông bắt đầu tuyên đọc văn kiện, người nhà họ Dương đã muốn nói rồi lại thôi. Trong lòng ông còn tưởng mấy người này mới từ núi ra chưa gặp qua cảnh đời, thấy Thịnh tổng hào phóng nên muốn vớt nhiều thêm. Không ngờ là ý tứ này, ông không khỏi áy náy vì tâm tư nham hiểm của chính mình, đang định nói gì thì trợ lý Ngô ở bên cạnh đã lên tiếng: "Bác trai, đây là ý của Thịnh tổng. Nếu cô Dương không xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì bây giờ đã trở thành nhân viên chính thức của tập đoàn. Tập đoàn có nghĩa vụ đảm bảo cuộc sống của người nhà nhân viên. Các vị vẫn nên nhanh chóng ký vào thỏa thuận đi, Thịnh tổng của chúng tôi còn phải mau chóng quay về tập đoàn tham dự cuộc họp gấp."

Nói đến mức này, người nhà họ Dương không tiện kéo dài thêm, xuất phát từ sự tin tưởng đối với công ty của con gái, nên ngay cả thỏa thuận chi tiết cũng chưa đọc mà ký tên luôn. Luật sư Trương và luật sư Vương dẫn người nhà họ Dương đến ngân hàng hoàn tất thủ tục, Thịnh Hạo Nhiên ra hiệu trợ lý Ngô rời đi. Phòng bệnh nháy mắt đã vắng đi hơn nửa số người, Thịnh Hạo Vũ đứng dậy cười nói: "Người nhà này quả là biết điều, giảm bớt không ít phiền toái."

Thịnh Hạo Nhiên tuy rằng không lên tiếng, nhưng xem sắc mặt cũng đoán được tâm tình hắn không tệ, hắn quay đầu nói với Tần Thi Nghi và Thịnh Dục Kiệt: "Tiểu Kiệt, đưa mẹ con về phòng bệnh đi. Các bác quay về tập đoàn đây."

Thịnh Dục Kiệt đang ngoan ngoãn ngồi trong lòng Tần Thi Nghi, khi bác cả nhìn sang lập tức nhận lệnh, trong trẻo đáp: "Con biết rồi ạ."

Thịnh Hạo Nhiên định xoay người đi, Tần Thi Nghi không nhịn được gọi: "Thịnh... Anh cả."

"Làm sao vậy?" Thịnh Hạo Nhiên quay người, có chút nghi hoặc đây là kiểu xưng hô gì vậy?

Tần Thi Nghi kinh ngạc, cả người đổ mồ hôi lạnh. Cô biết người nhà nửa đời sau không cần lo cơm áo, mối lo lắng duy nhất đã buông xuống, quên mất suýt nữa gọi Thịnh Hạo Nhiên là Thịnh tổng.

Thiếu chút nữa họa từ miệng mà ra Tần Thi Nghi lại cẩn thận hơn một chút, khi bị Thịnh Hạo Nhiên nhìn chăm chú liền cố gắng bày ra dáng vẻ chấn định, nhẹ giọng nói: "Sự việc của nhà họ Dương, cảm ơn anh cả."

Cô nhớ rõ luật sư nói việc nhận tiền theo từng tháng là đề nghị của anh cả. Thêm vào đó, trợ lý Ngô cũng nói tiền bồi thường nhiều như vậy là chủ ý của Thịnh Hạo Nhiên, cho nên lời cảm ơn này cô nhất định phải nói.

Thịnh Hạo Nhiên nhướn mày. Người em dâu này trước kia thấy hắn giống như chuột thấy mèo, một câu cũng không dám nói. Hiện tại còn biết nói lời cảm ơn, tiến bộ không nhỏ. Thịnh Hạo Nhiên liền dặn dò thêm mấy câu: "Không còn việc gì. Cô từ nay an tâm điều dưỡng cơ thể, có chuyện gì cần thiết thì liên hệ với trợ lý Ngô, tạm thời đừng quấy rầy Hạo Hàm. Hiện tại nó đang trong giai đoạn mấu chốt."

Tần Thi Nghi gật đầu. Cô chưa từng nói chuyện yêu đương. May mà ông xã miễn phí ở xa như vậy, sao có khả năng cô chủ động liên lạc được chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top