Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Manh chủ cứu người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguyễn Manh Manh cũng đồng thời nheo mắt lại, không nghĩ tới cô vừa mới đến trình diện, đối phương cư nhiên là hỏi câu này đầu tiên.

Nhưng cô cũng không cấm được ánh mắt đánh giá của cô chủ nhiệm.

Vị này kêu là Lý Tú Lệ, giáo viên dạy ngữ văn, tuổi cũng không nhỏ, ít nhất là bốn mươi trở lên hơn nữa thoạt nhìn là một người chuyên nghiệp, thực sự rất nghiêm túc.

Giáo viên như vậy, cũng không giống cố ý gây sự người khác.

"Giáo viên Lý, chuyện này cùng chuyện tôi nhập học có quan hệ sao?" Vẫn chưa trực tiếp trả lời, Nguyễn Manh Manh lựa chọn tránh nặng tìm nhẹ.

Lý Tú Lệ khuôn mặt vốn nghiêm túc, bây giờ hình như lại thêm một chút lạnh lẽo doạ người.

Cô dừng một chút, thay đổi vấn đề:

"Kia Nguyễn Thơ Thơ, cô quen biết không?"

Vừa nghe đối phương nhắc tới tên chị gái mình, hô hấp Manh Manh trong chớp mắt hơi loạn.

Chị cô cũng đã từng học ở Trí Học, luôn là nhân vật cao cấp truyền kỳ, có thành tích tốt.
Nguyễn Thơ Thơ 13 tuổi liền nhảy lớp vào Trí Học Cao Trung Bộ, trực tiếp học lớp 12, chỉ dùng thời gian một năm liền khảo nhập học trường đẳng cấp nhất ở nước ngoài, lại dùng thời gian 3 năm thành công từ nước ngoài trở về.

Chị cô tuy rằng chỉ ở Trí Học học một năm nhưng Nguyễn Manh Manh nghe Mộ Cảnh Hành nói qua, chị cô ở Trí Học học ở lớp có một có rất nhiều fanboy fangirl. ( Ý là fan của chị đó )

"Cô ấy là chị của tôi."

Đối với quan hệ với Nguyễn Thơ Thơ, Manh Manh không chút do dự thừa nhận.
Đó là chị cô, cô đời này nhất định không quên.

Không giống Nguyễn Kiều Kiều, cùng cô dính vào quan hệ, cô sẽ không vui.

"Nói như vậy, Nguyễn Kiều Kiều ban 1 chính là em gái cô?"

Lời nói của Lý Tú Lệ làm Nguyễn Manh Manh nhăn lại mi.

Chính là bởi vì như vậy, cô mới càng không nghĩ tới Trí Học đi học. Chuyện gì đều phải cùng cô ta nói lên quan hệ huyết thống, làm cô rất là chán ghét.

Nguyễn Manh Manh không trả lời, Lý Tú Lệ coi như cô ngầm thừa nhận.

"Hảo, tôi cũng không có vấn đề gì khác, chính cô đi tìm lớp học, tôi còn có chuyện gấp muốn đi trước."

Lý Tú Lệ cũng không đề cập tới việc giới thiệu trường học cùng tình huống lớp học cho cô, cũng không đề cập tới chuyện đưa cô đến lớp học, dù sao một câu đem cô đuổi đi cũng nói ra rồi.

Nguyễn Manh Manh không biết có phải ảo giác của chính mình hay không.

Cô cảm thấy, vị Lý lão sư nghe đến câu trả lời kia của cô, trong nháy mắt ánh mắt nhìn cô không chỉ có lãnh đạm, lại còn có cất giấu ẩn ẩn hận ý.

Chẳng lẽ, là chị cô đã từng đắc tội với bà ta sao?

"Loại trường học thật là kỳ, lần đầu tiên gặp mặt khiến cho giống có thâm cừu đại hận giống nhau......"

Cô vừa nói thầm vừa hướng ban 13 đi đến.

Mới vừa đi hết một cái hành lang, liền nhìn thấy năm sáu người vây quanh ở góc tường, đem một người mặc đồng phục Trí Học một quyền đánh ngã vào chỗ ngoặt của thang lầu.

Trí Học cũng có người thích ăn hiếp người khác?

Nguyễn Manh Manh không nghĩ trêu chọc phiền toái, đang chuẩn bị đường vòng, đột nhiên trong đám người truyền đến một cái quen thuộc tên.

"Mộ Cảnh Hành, kêu mày lấy tiền tới, đừng nói mấy lời vô nghĩa. Tụi tao thiếu chút tiền, nhưng mày vẫn cứ không chịu đưa ra thì đừng trách tụi tao vô tình."

"Phi......" Mộ Cảnh Hành ngã trên mặt đất nhưng nét mặt vẫn rất cường ngạnh.

"Tiểu gia tao tiền nhiều nhưng cũng không cho lũ bại hoại như các mày.
Có bản lĩnh đem tiểu gia đánh chết, bằng không tiểu gia tìm tụi mày báo thù!"

"Nga, chỉ bằng mày?" Đi đầu là một thanh niên mập mạp cao cao, khuôn mặt đầy khinh thường.

"Nếu là trước kia tao còn tin tưởng, bất quá hiện tại Cố Huyễn học trưởng đem người của mày đi hết rồi. Chính mày nhìn xem, mày trước kia cùng người ta gọi là anh em thân thiết lắm, bây giờ người nào sẽ đến giúp mày? Haha, thành thật đưa ra, mỗi tháng đúng hạn giao hộ phí, mày còn có thể tại Trí Học vui chơi. Bằng không......"

Thanh niên mập mạp vung lên nắm đấm, tại khuôn mặt tuấn tú của Mộ Cảnh Hành chuẩn bị giáng xuống.

Xem ra người kia nói đúng, không cho tiểu tử này nếm mùi đau khổ một chút,
hắn sẽ không thành thật phối hợp.

Thời điểm nắm đấm kia sắp nện xuống mặt Mộ Cảnh Hành bỗng một cánh tay nhỏ trắng nõn tinh tế đột nhiên đưa ra, chắn cánh tay đang muốn đánh xuống.

Ngay sau đó, cánh tay mập mạp bị cầm chặt chẽ.

"Bằng không, ngươi muốn thế nào?"

Khuôn mặt xinh đẹp của Nguyễn Manh Manh lạnh lùng, liếc nhìn tên mập mạp trước mắt.

Nhìn cánh tay cô nhỏ xinh như vậy, thế mà lại nhẹ nhàng tiếp được kia một quyền kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top