Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1071 - 1075

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1071:

"A? Tôi không sao, cậu có mệt không?" Hạ Úc Huân hỏi.

Tiêu Mộ Phàm đánh giá Hạ Úc Huân một chút, quả nhiên thấy cô đi lại bình ổn, thần sắc nhàn nhã, thậm chí trên mặt một giọt mồ hôi đều không có, cùng với những người con gái khác lúc nào cũng kêu cha gọi mẹ nũng nịu bắt bạn trai cõng trên đường quả thực  một trời một vực...


"Nam Cung tiểu thư thể lực rất tốt..."

"Cũng tạm, trước kia mới là thật tốt, hiện tại bận quá, việc rèn luyện hàng ngày đã bỏ bê không ít!"

Hai người đang nói chuyện, phía trước đột nhiên truyền đến một tiếng thét thê lương ——

"A —— rắn —— có rắn —— "

"Rắn? Rắn ở đâu?"

"Kia ở kia! Bò đến rồi, bò đến rồi!"

"A a a! Lão công cứu mạng!"

Ngay sau đó xung quanh vang lên tiếng thét chói tai của mấy cô gái, còn trộn lẫn không ít tiếng thét của nam nhân, hiện trường loạn thành một đoàn.

Hạ Úc Huân cúi đầu xuống mơ hồ nhìn thấy đúng là có một con rắn xanh lục đang bò dưới chân mấy du khách kia.

Dù sao cũng là trên núi, khẳng định có rắn, nhưng dưới tình huống bình thường rắn sẽ không leo đến trên đường lớn, đoán chừng con rắn này cũng là dân mù đường.

Đang nghĩ, mắt thấy con rắn kia xuyên qua đám người, dần dần hướng phía cô cùng Tiêu Mộ Phàm bò tới, một giây sau, đã bò đến trước mặt hai người, rướn cổ, lưỡi thè ra lại thụt vào, trong khoảnh khắc đã tới mũi giày của Tiêu Mộ Phàm...

Tiêu Mộ Phàm thân thể cứng ngắc, không nhúc nhích đứng ở đó, nếu như không đeo kính râm, Hạ Úc Huân lúc này sẽ nhìn thấy khuôn mặt anh đầy mồ hôi cùng vẻ cứng ngắc sợ hãi...

Con rắn kia dường như có vẻ rất yêu quý Tiêu Mộ Phàm liên tục trườn xung quanh chỗ anh, ngẫu nhiên đi dạo đến dưới chân Hạ Úc Huân, lập tức rất nhanh lại về tới dưới chân anh, thậm chí dùng cái đuôi quấn lấy ống quần anh ý đồ trèo lên trên, Tiêu Mộ Phàm trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, khó khăn nuốt nước bọt, thanh âm khô khốc an ủi Hạ Úc Huân nói, " đừng sợ, loại thời điểm này chỉ cần bất động, nó sẽ..."

Lời còn chưa dứt, Hạ Úc Huân cúi người tay không bắt lấy con rắn kia...

Đúng vậy không sai, tay không...

"..." Tiêu Mộ Phàm hai con ngươi thít chặt, sắc mặt trong nháy mắt trở nên khó mà hình dung...

Sau phút giây im lặng ngắn ngủi, bên cạnh lập tức truyền đến tiếng xì xào bàn tán.

"A a a! Cô gái kia thế mà dùng tay không bắt rắn!"

"Trời ạ! Con rắn kia hình như là Trúc Diệp Thanh, là loài kịch độc! Sẽ không cắn sao? Lá gan cũng quá lớn..."

"Cô gái kia thật đáng sợ, đến cùng có phải là phụ nữ hay không..."

...

Hạ Úc Huân tay nắm con rắn dài gần bảy tấc kia nhìn chằm chằm nghiên cứu, sau đó mở miệng nói, "Đây không phải Trúc Diệp Thanh, mà là thúy Thanh Xà, có thể nhìn thấy đầu nó hình bầu dục, mà không phải hình tam giác, trên thân có một vệt màu trắng không phải màu đỏ, khẳng định là thúy Thanh Xà..."

"Có độc sao?" Tiêu Mộ Phàm hơn nửa ngày mới tìm lại được bình tĩnh, hỏi một câu.

"Không có, thúy Thanh Xà là loài tính lành không có độc, tính cách hướng nội, gặp người đặc biệt xấu hổ, vừa rồi đều bị dọa phát sợ, những gần đây rất nhiều tiểu thương vô lương bắt chúng làm vật nuôi trong nhà, làm cho số lượng giảm, hiện tại cũng rất khó tìm được ..." Hạ Úc Huân một bên sờ đầu tiểu gia hỏa một bên tìm bụi cỏ đem nó phóng sinh.

Tiêu Mộ Phàm ho nhẹ một tiếng, "Nam Cung tiểu thư... Lá gan rất lớn.. . Bình thường là phụ nữ đều đặc biệt sợ rắn..."

Hạ Úc Huân không phát hiện Tiêu Mộ Phàm dị thường, khẽ cười nói, "Tôi cũng cảm thấy mình rất khác biệt!"

Chương 1072:

"Cái kia, cô có muốn rửa tay qua một chút không?" Tiêu Mộ Phàm ánh mắt rơi vào bàn tay cô vừa cầm rắn.

"Tôi nhớ bên kia hình như có dòng suối nhỏ... Câu đợi tôi một chút!"


"Tôi đi cùng cô." Tiêu Mộ Phàm nhấc chân đi theo, nhưng rất nhanh sẽ bởi vì quyết định này mà hối hận cả đời.

Đi mấy phút, quả nhiên xa xa truyền đến tiếng nước rầm rầm.

Hạ Úc Huân chạy chậm lại phía dòng nước ngồi xổm người xuống rửa tay, thuận tiện cũng rửa mặt, "Tiêu tiên sinh, nước này rất tươi mát , cậu có muốn rửa mặt một chút không?"

Đợi mãi nhưng không thấy người phía sau trả lời, Hạ Úc Huân vô ý thức quay đầu nhìn thoáng qua, phát hiện Tiêu Mộ Phàm không đi theo, mà đứng cách xa cô tầm mười bước lớn cả người cứng đơ như khúc gỗ, không biết đang làm gì.

"Tiêu tiên sinh, thế nào?" Hạ Úc Huân hỏi.

"Nam Cung tiểu thư, cô... Cô có thể tới đây một chút không..." Tiêu Mộ Phàm khí tức bất ổn.

"A?" Hạ Úc Huân mặt lộ vẻ không hiểu, nghi ngờ đứng dậy đi tới.

Vừa đi được một bước Tiêu Mộ Phàm gấp rút mở miệng, "Bước chân nhẹ một chút..."

"Có chuyện gì..." Hạ Úc Huân lời còn chưa dứt, dư quang đột nhiên liếc về ống quần Tiêu Mộ Phàm ở đó có một con rắn xanh biếc đang quấn lên, đồng thời càng ngày càng bò nhanh, mắt thấy đã bò tới phần eo của anh...

Hình như đây chính là con rắn mà cô phóng sinh khi nãy...

Nam thần mị lực cũng quá lớn đi, đều đến cả người lẫn vật đều không cưỡng được...

Bất quá, tình huống này... Có vẻ như có chỗ nào không đúng...

Nhìn phản ứng của Tiêu Mộ Phàm này, chẳng lẽ Tiêu Mộ Phàm cậu ta... Sợ rắn?

Nếu như nói là rắn độc, phản ứng này còn có thể lý giải, nhưng vừa rồi cô đã nói qua đây là loài không độc a...


Nàng vừa nghĩ như vậy, một giây sau, Tiêu Mộ Phàm thân thể nhoáng một cái, lập tức "Phanh" một tiếng thẳng tắp ngã về đằng sau.

"Tiêu tiên sinh ——" Hạ Úc Huân bị dọa gần chết, tranh thủ thời gian chạy tới.

Chỉ thấy Tiêu Mộ Phàm nằm trên mặt đất không nhúc nhích, mà Tiểu Thanh Xà kia ngay tại lồng ngực anh bò qua bò lại...

Tiêu Mộ Phàm cái này cái này cái này. . . Đây là bị một Tiểu Thanh Xà dọa cho choáng rồi?

Mặc dù việc này thực thật sự là làm cho người ta rất khó có thể tin, nhưng trước mắt cũng chỉ có thể giải thích.

"Tiểu Thanh a tiểu Thanh, mày gây chuyện lớn rồi biết không? Bị fan hâm mộ của cậu ta biết mày chỉ có nước thành canh rắn thôi!" Hạ Úc Huân tiện tay nắm đầu Tiểu Thanh Xà kia phóng ra xa , sau đó tranh thủ thời gian đỡ Tiêu Mộ Phàm dậy.

Cũng may xung quanh đều là bụi cỏ, đất xốp ngã cũng không đau lắm.

Lúc này, kính râm trên mặt Tiêu Mộ Phàm không cẩn thận rớt xuống, lộ ra gương mặt trắng bệch không còn hạt máu, trên trán còn rịn ra một tầng mồ hôi lạnh...

Khục, quả nhiên là bị dọa ngất a...

Lúc Tiêu Mộ Phàm tỉnh lại phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường gỗ nhỏ, trong không khí có mùi hoa cỏ thơm ngát cùng chút mùi của thuốc khử trùng.

Tiêu Mộ Phàm chậm rãi ngồi dậy, trong lúc mơ mơ màng màng, có tiếng bước chân truyền đến, rèm bị một bàn tay vén lên, đi vào là một vị bác sĩ lớn tuổi râu ria trắng lấm tấm.

"Tên nhóc, cậu tỉnh rồi!"

"Chào ngài, xin hỏi đây là nơi nào?" Tiêu Mộ Phàm nhéo nhéo mi tâm hỏi.

"Đây là khu y tế núi Liên Hoa, chuyên chăm sóc du khách , chàng trai, thân thể cậu cũng yếu ớt quá, thời tiết này cũng cảm nắng được, nhưng xem xét một chút lại không giống như bị cảm nắng,giống như bị dọa ngất thì đúng hơn..."

Chương 1073:

"Tôi tới đây bằng cách nào? Cô gái đi cùng tôi đâu?" Tiêu Mộ Phàm vội vàng hỏi.

"Cô bé kia à, vừa ra ngoài mua cơm trưa, chính là cô ấy cõng cậu tới đây! Có được người bạn gái thân thể khỏe mạnh như vậy, cậu phải biết quý trọng đi! Chứ con gái bây giờ ấy à,yếu đuối mỏng manh một trận gió cũng thổi bay được ..."



Cõng tới... Cõng tới... Cõng tới...

Trong đầu chỉ còn lại có mấy chữ này, Tiêu Mộ Phàm thời khắc này nội tâm thật sự sụp đổ ...

Cô gái này là không có cách nào theo đuổi!!!
Lão bác sĩ kiểm tra cho anh một chút, xác định không vẫn đè mới rời đi.

Tiêu Mộ Phàm tâm trạng rối ren ngôi trên giường, bỗng điện thoại vang lên.

Nhìn người gọi tới, Tiêu Mộ Phàm sắc mặt càng thêm khó coi, chờ tới khi chuông sắp tắt mới chậm rãi nhấn nghe.

"Tiêu! Mộ! Phàm! Cậu làm cái khỉ gì thế? Bao lâu rồi mà không xong chuyện! Tôi sắp bị trong nhà bức chết rồi!"

Tiêu Mộ Phàm cau mày đưa di động cách xa tai, ngữ khí không vui nói, "Theo đuổi con gái không cần thời gian à?"

"Cậu kiếm cơm bằng khuôn mặt mà cần nhiều thời gian tán gái à? Ban đầu là ai thề thốt với tôi bản thân là người ngàn thiếu nữ vừa thấy đã yêu, còn nói trong một giây liền giải quyết xong? Hiện tại thế nào! Nhanh mà tới nửa tháng rồi!"

"Xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn..." Tiêu Mộ Phàm sắc mặt khó coi nói.

"Tôi chỉ cần kết quả, không muốn biết quá trình, cậu lúc này nói với tôi xảy ra ngoài ý muốn, tôi biết là sao bây giờ? Tôi cũng đã khoác lác xong rồi! Nếu lúc đó người không thấy..."

Tiêu Mộ Phàm thần sắc không kiên nhẫn ngắt lời, "Gấp cái gì, bên nữ không giải quyết được, giải quyết bên nam trước đi."

"Nói cái khỉ gì thế!

"Phiền phức chết rồi, trực tiếp xửa lí người phụ nữ kia là xong!"

"Tuyệt đối không được! Chuyện này nghĩ thôi cũng không được phép! Nếu muốn xử lí cô ta tôi còn cần cậu râ tay à?"

"Hừ, lòng dạ đàn bà!"

"Cái gì mà lòng này lòng nọ, tôi đây là làm việc có nguyên tắc,chúng tôi cũng là người làm ăn đứng đắn, đừng nghĩ ai cũng như cậu! Lại nói vạn nhất bị anh ta phát hiện, thiên hạ khẳng định đại loạn!"

"Cái gì cũng không được... Tôi nói có phải cô cố ý không , kỳ thật cô ước gì được gả cho tôi?"

"Đi chết đi, lão nương thà gả cho tên ma bệnh kia cũng không cũng không thèm tên tự luyến miệng còn hôi sữa như cậu. Tiêu Mộ Phàm, tôi chỉ cho cậu thời gian đúng một tuần , cậu đừng tiếp tục chơi trò cao su với tôi, đến lúc đó tôi cùng lắm là bắt đi xem mắt mấy buổi,bị than phiền thêm chút, có thể ở bên ngoài chơi như thường, thế nhưng cậu ấy à? Cậu sẽ triệt để mất đi tự do..."

Bộp một tiếng ném điện thoại đi, Tiêu Mộ Phàm sắc mặt trong nháy mắt trở nên âm trầm.

...

Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân quen thuộc, Tiêu Mộ Phàm lập tức nằm xuống, nhắm mắt lại.

"A? Vừa rồi bác sĩ không phải nói đã tỉnh rồi sao? Tại sao lại ngủ..." Hạ Úc Huân nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, sau đó rón rén đi qua, đem cơm hộp mua được đặt ở trên bàn nhỏ bên giường.

Người trên giường sắc mặt vẫn nhợt nhạt, tóc bởi ra mồ hôi nên có hơi ướt, còn có mấy giọt đọng trên trán, không hiểu sao lại có dáng vẻ ủa thời thiếu niên.

Hạ Úc Huân kinh ngạc nhìn gương mặt ngươi đàn ông kia, bất tri bất giác thấy thất thần...

Đang ngân người suy nghĩ, thấy trên Tiêu Mộ Phàm giường đột nhiên lông mày nhíu chặt, miệng nỉ non mơ hồ cái gì không rõ ...

Chương 1074:

Hạ Úc Huân cẩn thận nghe nhiều lần, phát hiện hắn tựa hồ là đang kêu tên của mình...

"Huân..."



Nam nhân hai đầu lông mày tràn đầy đau đớn, làm cho người cảm thấy bi thương và tuyệt vọng, một giây sau, hắn từ từ mở mắt, con ngươi khôi phục tiêu cự thấy rõ người con gái đang ngồi bên giường, đôi mắt như làn nước thu thăm thẳm kia nổi lên từng đợt gợn sóng, đột nhiên đưa tay túm cô, dùng sức kéo cô đến trước ngực mình, mạnh mẽ ôm lấy...

Khí lực lớn đến kinh người, như là ôm ấp bảo bối chân quý nhất đời...

"Tiêu tiên sinh... Cậu..." Hạ Úc Huân đầu óc mộng mị, vô ý thức vùng vẫy một hồi.

Tiêu Mộ Phàm lập tức đem cô ôm càng chặt hơn, đầu chôn ở vai cô, thân thể khẽ run, tựa hồ là đang nhẫn nhịn sự đau khổ to lớn lắm...

Trước khi Hạ Úc Huân kịp khôi phục tinh thần đẩy anh ra, Tiêu Mộ Phàm đột nhiên buông ra, nói xin lỗi, "Thật xin lỗi, tôi nằm mơ..."

"Ách, không có việc gì không có việc gì... Cậu bây giờ cảm thấy thân thể thế nào?" Hạ Úc Huân quan tâm nói.

"Đã không sao, cám ơn cô." Tiêu Mộ Phàm nói, đồng thời bất động thanh sắc quan sát phản ứng của cô.

"Không cần cám ơn không cần cám ơn..." Hạ Úc Huân vội vàng khoát tay, lập tức lại dựng thẳng hai ngón tay lên thề nói, " Chuyện hôm nay tôi tuyệt đối sẽ không nói ra !"

Hạ Úc Huân ý chỉ việc vị vua màn ảnh lại sợ một con tiểu Thanh xà vô hại, mà còn sợ tới ngất đi, sau đó được một cô gái cõng trên lưng tới tận trạm y tế...

Vừa dựng lên một tia cảm xúc, Tiêu Mộ Phàm thực sự muốn đem luôn cho chó ăn...

"Ăn cơm đi, tôi vừa tới quán cơm gàn đây mua về , đều là đồ nhà tự trồng, cậu nếm thử xem!" Hạ Úc Huân một bên nói một bên mở thức ăn ra, một mùi thơm mê người lập tức toả ra.

"Hôm nay thật sự là làm phiền cô! Tôi đối với những thứ khác thì không có gì cấm kị, chỉ riêng rắn thì không xong..." Tiêu Mộ Phàm bất đắc dĩ nâng trán nói.

"Tôi hiểu a, ai không có nỗi sợ chứ, là vua màn ảnh thì cũng là người, nếu là một fan hâm mộ chân chính còn cảm thấy vô cùng đáng yêu!" Hạ Úc Huân an ủi.

"Vậy còn cô?" Tiêu Mộ Phàm ánh mắt chuyên chú nhìn chằm chằm cô hỏi.

"A? Tôi... Tôi đương nhiên cũng cảm thấy rất yêu!Vô cùng đáng yêu! Đúng, buổi chiều còn leo núi sao? Thân thể của cậu..."

"Tiếp tục đi, cũng leo được một nửa, thân thể của tôi không có vấn đề."

Còn nửa đoạn đường nữa, anh thề sẽ rửa sạch nhục nhã!

...

Sau khi cơm nước xong nghỉ ngơi nửa giờ, hai người tiếp tục xuất phát.

Đi được một đoạn đường, Tiêu Mộ Phàm dừng lại nhìn qua phía trước mở miệng nói, "Cứ đi đường lớn thế này thật sự có chút tẻ nhạt, cô thấy thế nào?"

"Tôi cũng thấy thê, nhưng địa hình nơi đây cũng khá phức tạp, nếu đi đường nhỏ, vạn nhất bị lạc..." Hạ Úc Huân chần chờ.

"Đi theo tôi đi, để tôi đi trước." Tiêu Mộ Phàm hướng phía bên cạnh có một gò dốc nhỏ đi tới.

Tiêu Mộ Phàm hai chan dài dễ dàng nhảy qua, đưa tay định kéo Hạ Úc Huân sang, lại nhìn thấy cô lui ra phía sau mấy bước, sau đó chạy lấy đà, dễ như trở bàn tay một bước liền nhảy lên.

Tiêu Mộ Phàm: "..."

Tại sao có người con gái như vậy, thật khiến anh cảm thấy mình là một người đàn ông thật vô nghĩa...

Nói thật, hắn cả đời này chưa bao giờ gặp người con gái nào như Hạ Úc Huân, lúc trước mặc kệ là dạng phụ nữ nào, gầy béo cao thấp, già trẻ,tính cách trước mặt anh đều trở lên điệu đà, nhu mì như nước...


Hắn thật sự khá là tò mò, cô cùng Lãnh Tư Thần sống với nhau thế nào...

Chương 1075:

Tiếp tục đi, nhìn người con gái trước mặt vượt mọi chông gai, đuổi rắn đuổi thú các kiểu, Tiêu Mộ Phàm trong lòng chỉ còn lại có một ý niệm, đó chính là...

Lãnh Tư Thần khẩu vị thật sự quá nặng đi...


Cũng còn may, trời không tuyệt đường người, rốt cục cũng cho hắn một cơ hội.

Mặt trời chậm rãi xuống núi, sắc trời dần dần trở tối, xa xa chân trời một mảnh ráng đỏ mỹ lệ, ngay lúc sắp lên tới đỉnh núi...

"Sắp tới nơi rồi! Vừa lúc có thể ngắm mặt trời lặn..." Hạ Úc Huân hưng phấn mắt nhìn nơi xa, định cất bước tiếp tục đi, Tiêu Mộ Phàm đột nhiên gọi cô lại, "Đi bên này đi, bên này phong cảnh đẹp hơn..."

Nhìn theo hướng chỉ ả Tiêu Mộ Phàm thấy một vùng lớn toàn là hoa dại, xác thực đẹp không sao tả xiết, Hạ Úc Huân hai mắt sáng lên, kìm lòng không đặng lấy điện thoại ra chụp một tấm hình, sau đó tiện tay đăng lên Wechat lần trước Tiểu Bạch lập cho cô...

Rất nhanh có người đáp lại.

đương nhiên là Âu Minh Hiên nhiều chuyện.

Âu Minh Hiên: [ Ở đâu đó? ]

Hạ Úc Huân bĩu môi, lười nhác trả lời hắn, đang chuẩn bị thu di động lại, lại nhìn thấy một tin nhắn.

Là voice chat Lãnh Tư Thần gửi tới.

Hạ Úc Huân chần chờ một lúc rồi ấn mở, lập tức nghe được thanh âm quen thuộc ——[ Về sớm một chút, ban đêm trên núi lạnh. ]

Ngoại trừ thanh âm của anh bên ngoài còn lẫn tiếng người khác, nghe như đang nói cái gì mà dự án...

Hạ Úc Huân lúc này xạm mặt lại, gia hỏa này không phải trong lúc họp trực tiếp ghi âm gửi cho cô đấy chứ?

Một bên Tiêu Mộ Phàm cũng nghe thấy, lông mày có chút nhíu lại.

Lập tức Wechat lại nhảy ra một tin nhắn khác.

Âu Minh Hiên: [ A nha! Suýt nữa quên mất, em hôm nay đi hẹn hò với nam thần nhà em, chậc chậc...]

Hạ Úc Huân im lặng, trong nhóm còn có Tiểu Bạch cùng Niếp Niếp đáy, con hàng này nói chuyện không thể chú ý một chút sao?

Một bên nhìn điện thoại một bên tếp tục đi, Hạ Úc Huân đột nhiên cảm giác dưới chân mềm nhũn, chờ phản ứng đã không kịp, dưới chân cấp tốc sụp đổ, sau đó cả người thẳng tắp rơi xuống...

Tiêu Mộ Phàm cách cô có hai, ba bước, lúc ấy dưới tình huống đó vốn là có cơ hội né tránh, nhưng lại không hề động, quả quyết cùng rơi xuống theo...

"A ——" Hạ Úc Huân ngã phịch một tiếng rơi xuống một cái hố, điện thoại rơi ở một bên, màn hình lập tức đen xì.

Ngay sau đó, lại là "Phịch" một tiếng, Tiêu Mộ Phàm cũng ngã xuống.

Hạ Úc Huân vịn eo lăn hai vòng, rơi thất điên bát đảo, hơn nửa ngày mới phản ứng được, mặt mũi tràn đầy mơ hồ mà nhìn lên trên khoảng trời cùng cây lá...

"Khỉ thật! Sao tự dung lại có cái hố ở đây nhỉ..." Hạ Úc Huân một bên than vãn một bên nhanh đi nhìn Tiêu Mộ Phàm, "Tiêu tiên sinh cậu thế nào?"

"Không có việc gì..." Tiêu Mộ Phàm phủi bụi trên người, ngồi dậy.

Hạ Úc Huân mượn chút ánh sáng hoàng hôn còn sót lại quan sát Tiêu Mộ Phàm, xác định hắn không có việc gì mới yên tâm, còn dưới hố lá rụng rất dày , không với độ cao này, không may có thể ngã gãy chân.

"Cô thế nào? Có sao không?" Tiêu Mộ Phàm vội vàng hỏi.

"Tôi không sao." Hạ Úc Huân lắc đầu.

"Thật không sao? Không có chõ nào bị thương chứ? Tôi xem một chút..." Tiêu Mộ Phàm lo lắng cẩn thận tra xét cô. Sau đó phát hiện... Cô ngay cả cái móng tay cũng không việc gì...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top