Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 22

  Chương 22. Để lấy lòng phụ nữ

Mặc dù Nguyệt Độc Nhất đã bị nhà họ Trình đuổi ra ngoài, nhưng anh vẫn bước đi từ từ, vẫn thoải mái và đĩnh đạc như cũ, hệt như con người của anh, cẩn thận và tỉ mỉ, cho nên khi anh đã ngồi vào trong chiếc xe ôtô màu đen thì cũng bình tĩnh như cũ, chỉ là vẻ mặt có hơi khó coi một chút, ngoại trừ không khí trong xe hơi ngột ngạt ra, thì thoạt nhìn anh cũng không có gì khác biệt.

Dĩ nhiên tất cả những chuyện đó đã được Bạch hồ ly đang đứng nghe lén ngoài cửa nghe hết rất rõ ràng, dĩ nhiên là anh ta không hề cảm thấy có lỗi khi nghe lén, nhân viên tốt phải nên hiểu rõ nỗi phiền não của lãnh đạo, sau đó đúng vào lúc lãnh đạo cần mà cung cấp đề xuất đúng đắn.

"Cậu chủ, để Trình lão gia có thể tiếp nhận anh thì cần phải có ba người ủng hộ, người thứ nhất là Trình Trình tiểu thư, chỉ cần là cô ấy kiên trì cùng với anh, dù sao thì cô ấy cũng là con gái của ông nên lâu dài sẽ chấp nhận anh, nhưng mà Trình Trình tiểu thư cũng không biết rõ ràng tình cảm của mình, nên phương pháp này rõ ràng là không được."

Nguyệt Độc Nhất liền khẽ nâng mi mắt, cho dù Thủy Bách Thiên đang mỉm cười nhưng cũng bị ánh mắt sắc bén của anh chiếu qua, nhưng Thủy Bách Thiên chính là Thủy Bách Thiên, cho dù là trời đất điên đảo cũng khó mà thay đổi dược tính khẩu thị tâm phi của anh ta: "Người thứ hai chính là Cậu chủ nhỏ Trình Vũ, Trình lão gia chắc chắn rất thích cháu ngoại của mình, chỉ cần Cậu chủ nhỏ Trình Vũ kiên trì làm nũng, sẽ có hai khả năng, hoặc là Trình lão gia sẽ xiêu lòng, hoặc là ngược lại ông ấy tưởng anh muốn giành cháu ngoại với ông ấy mà càng đề phòng anh hơn. Khả năng thứ hai sẽ có khả năng tương đối lớn, bởi vì ông ta sẽ không hiểu tại sao một người đàn ông phụ tình bạc nghĩa như vậy lại bỗng chốc suy nghĩ thông suốt, mà tới để lấy lòng ông ấy, mục đích này chỉ có thể là vì cháu ngoại thông minh đáng yêu nhà mình mà thôi."

Phụ tình bạc nghĩa? Thủy Bách Thiên không để ý mà nói ra kết quả nghe lén của mình, chỉ là Nguyệt Độc Nhất không hề thích bốn chữ này, ánh mắt của anh càng thêm tối sầm, mà nụ cười của Thủy Bách Thiên càng sâu hơn, anh ta biết rất rõ rằng câu nói này của anh ta sẽ khiến cho Cậu chủ không do dự mà ném anh ta về căn cứ để "cải tạo lao động": "Người thứ ba và cũng là mấu chốt chính là Cậu chủ đó."

Nguyệt Độc Nhất nhíu mày, tất nhiên là có hứng thú với chuyện này.

"Cậu chủ, có một thượng sách gọi là đánh vào tâm lý, còn có một câu gọi là chân thành sở chí kiên định, Trình lão gia chính là một người ngoan cố, nếu như anh thường xuyên bày tỏ rằng mình không có gì đe dọa, rồi lặp đi lặp lại mục đích thật sự, hơn nữa anh cũng nên biểu hiện một vài hành động tốt đẹp của mình, lâu ngày tự nhiên rồi ông ấy cũng sẽ tiếp nhận anh."

"Biểu hiện tốt là thế nào?"

"Để xem nào...Một người đàn ông tiêu chuẩn..." Ngón tay thon dài của Thủy Bách Thiên liền gõ trên bàn phím, sau đó thì hai mắt anh tỏa sáng, cầm màn hình đưa cho Nguyệt Độc Nhất xem.

Người đàn ông tốt sẽ vào một buổi chiều vì cô gái mình yêu dùng một thanh sắt và kìm mà nghiêm túc làm ra một chiếc nhẫn, mặc dù thoạt nhìn trông nó không được đẹp.

Làm nhẫn? Thanh sắt?

"Cậu chủ, muốn làm điều này thì người đàn ông phải có tâm mới được."

Nguyệt Độc Nhất liền nhíu mày, thật vậy sao?

Người đàn ông tốt sẽ vì bạn mà đánh nhau với bọn lưu manh, mặc dù có lẽ anh ta đánh không lại, nhưng anh ta sẽ kéo bạn ra sau lưng để bảo vệ cho bạn.

Đánh nhau? Hơn nhiều năm nay anh cũng không có động thủ đánh người khác, đánh không lại lưu manh? Hoàn toàn không có khả năng này, chẳng lẽ muốn anh giả vờ thua người khác, cái này thì hơi khó, bây giờ thần kinh và cơ bắp của anh luyện thành phản xạ có điều kiện rồi.

"Khụ khụ, Cậu chủ, thật ra điều này chỉ là người đàn ông tốt phải luôn bảo vệ cô gái mà mình yêu mến."

Nguyệt Độc Nhất liếc mắt hoài nghi, điều này là cơ bản rồi, bỏ qua.

Vào buổi tối lúc trời mưa, người đàn ông tốt sẽ đứng dưới lầu gọi điện cho bạn biết rằng anh ta để quên chìa khóa, lúc bạn chuẩn bị ném chìa khóa cho anh ta, liền phát hiện ra anh ta đang đội mưa đứng bên dưới đèn đường, cầm đóa hoa và gọi tên của bạn.

Nhà của họ đâu có chìa khóa, Trình Trình cũng sẽ không ném chìa khóa cho anh đâu, điều này thật không khả thi.

"Cậu chủ, đây là sự lãng mạn, người đàn ông cần sự lãng mạn."

Người đàn ông tốt sẽ thừa lúc bạn ngủ mà nhét thẻ vàng dưới gối của bạn, tuyệt đối sẽ không đưa trực tiếp, vì điều này làm bạn giống như ăn mày.

Thẻ vàng? Anh ra cửa cũng không cần thứ đó, tất cả đều do Thủy Bách Thiên xử lí giúp anh, anh lấy đâu ra thẻ vàng đây?

"Cậu chủ, đây chính là sự săn sóc của người đàn ông."

Nguyệt Độc Nhất nhìn chằm chằm vào Thủy Bách Thiên, anh ta cười lúng túng, sau đó đóng laptop lại rất nhanh: "Tóm lại, Cậu chủ à, người đàn ông tốt chính là người phải biết dịu dàng săn sóc phụ nữ, biết nấu cơm và làm việc nhà, ít nhất không phải là bộ mặt nghiêm túc giống như anh bây giờ."

Nguyệt Độc Nhất nghiêng người về phía trước, lưng tựa vào ghế ngồi, khép mắt lại không nghe lời biện hộ sai trái của Thủy Bách Thiên nữa, mới vừa rồi khi nhìn thấy những thứ kia thì trong lòng anh đã có tính toán, nhưng không biết có thể làm được bao nhiêu.

Sau đó vào buổi tối anh bắt đầu ngây thơ mà tính lịch khi nào thì trời sẽ mưa nữa, còn đang nhìn văn kiện Nguyệt Độc Nhất lại nhìn mưa rơi ngoài cửa sổ mà suy nghĩ một chút, ước chừng sau một phút chăm chăm nhìn trời mưa anh buông bút, cầm lấy chìa khóa rồi lái xe ra khỏi Nặc.

Kể từ buổi sáng lúc ba Trình nổi giận, Trình Trình đã không dám nói gì nữa, đến khi ăn cơm cô vẫn cảm thấy ánh mắt của ba cô như một thanh kiếm lợi hại dường như muốn xuyên thủng đầu của cô, cô đúng là kẻ nhát gan, cô không dám nói sự thật với ba cô, với tính khí của ba cô mà nói, nếu ông biết mình bị lừa nhiều năm như vậy, chắc là sẽ đánh cho cô đến mông nở hoa hay sao? Nhưng vừa nghĩ đến đường đường là lão đại của Nặc lại bị ba cô đuổi ra khỏi cửa như vậy, cô lại có chút lo lắng chạm đến lòng tự ái của Nguyệt Độc Nhất, anh là một người kiêu ngạo như thế, cô lại nói anh thành Kẻ Bạc Tình, lần này nhìn từ hai phía thì thế nào cô cũng không phải là người rồi, thật đúng là đầu heo mà.

Trình Trình đang tự trách mình mà ôm gối trút giận, nhưng lại nghe thấy có người đáp xuống và tiếng gõ nhẹ vào cửa ban công nhà cô, đã trễ thế này ai còn bò tới gõ cửa ban công nhỉ, bên ngoài trời vẫn đang mưa, gió đang thổi qua khe cửa sổ, phát ra âm thanh ù ù thật đáng sợ. Trình Trình đã từng xem một bộ phim kinh dị, Thần Chết cầm lưỡi hái từ cửa sổ thủy tinh sát đất tiến vào phòng, không nhìn, không nhìn, không nhìn tới nữa.

Trình Trình coi như không nghe thấy gì, rồi nằm giả chết ở trên giường, bên ngoài tiếng gõ cửa không ngừng vang lên, âm thanh không lớn, từng tiếng gõ một dội vào trong lòng Trình Trình, khiến cô run lẩy bẩy. Một tia sét làm cho cô theo bản năng nhìn ra ngoài cửa, cô liền thấy một bóng người không thấy rõ mặt, Trình Trình thật hy vọng là mình sẽ ngất xỉu cho rồi, không ngất thì không thể làm như không thấy được, cô thật không có lá gan đối mặt với người đó. Cho nên khi anh phá cửa vào, cô lúng túng cười cười không biết phải nói cái gì cho phải: "A, thật đúng lúc." Lời vừa nói ra khỏi miệng, cô hận không thể cắt đứt đầu lưỡi của mình, chẳng lẽ người ta ăn no không có việc gì làm nửa đêm loanh quanh chạy đến gõ cửa nhà cô sao?

Cả người Nguyệt Độc Nhất đều ướt sũng, là ai nói phải nhân lúc trời mưa mà chạy đến dưới lầu nhà người ta, anh thật muốn chặt người đã viết điều đó ra.

"Anh ướt hết rồi, có muốn đi tắm, rồi thay quần áo khác." Trình Trình nói xong lập tức hối hận, tắm cái gì mà tắm! Thay quần áo cái gì chứ! Cô nên phải hỏi anh có chuyện quái gì mà chạy tới đây mới đúng! Nói xong thì mau cút đi. Nhưng nhìn Nguyệt Độc Nhất gật đầu, cô lại rất vui vẻ mà nịnh nọt, "Để em giúp anh."

Trình Trình liền cầm áo ngủ của ba Trình mà len lén trở lại phòng mình, vừa đúng lúc Nguyệt Độc Nhất mới từ phòng tắm ra ngoài vẫn ướt từ đầu đến chân, anh chỉ quấn một cái khăn tắm ngang eo, Trình Trình nhìn thấy liền đỏ mặt tới mang tai, cầm quần áo đưa tới. Sau đó cô liền cầm khăn lông giúp anh lau tóc vẫn còn ướt.

"Quần áo em đã lấy rồi, lát nữa anh mặc đi."

"Ừ." Âm thanh phát ra từ cổ họng của Nguyệt Độc Nhất, trầm thấp mà khàn khàn, Trình Trình cảm thấy có chút miệng đắng lưỡi khô.

Trình Trình rất muốn hỏi tại sao anh lại chạy đến đây vào lúc trời mưa gió thế này, nhưng cô lại không dám hỏi, mà Nguyệt Độc Nhất cũng không mở miệng, cô đành im lặng, nhưng lại chỉ có một mình cô cảm thấy lúng túng thôi, còn anh thì hai chữ lúng túng viết thế nào cũng không biết. Nhìn tấm thẻ mà Nguyệt Độc Nhất đưa tới cô nghi hoặc hỏi lại: "Thế này là sao?"

"Tất cả tài sản của Nặc đều ở trong này, đây là thẻ bạch kim, không có giới hạn về định mức."

"Cho em?" Trình Trình do dự hỏi.

Nguyệt Độc Nhất liền nhìn cô chằm chằm, ánh mắt sâu thẳm nhìn không thấy đáy: "Nếu em không thích anh, có thể trả lại giấy đăng kí kết hôn cho anh, dù sao cũng chỉ là hai tờ giấy."

Tại sao ánh mắt của anh lại mê người như vậy chứ, Trình Trình liền nuốt nước bọt: "Em không có ý đó, chỉ là tại sao anh lại đưa thẻ ngân hàng cho em?" Cô cũng không thiếu tiền tiêu.

"Cho em thì em lấy đi, hỏi nhiều như vậy làm gì!" Nguyệt Độc Nhất liền nhét thẻ vào tay cô, hưởng thụ sự dịu dàng của mười ngón tay cô đang di chuyển trên tóc mình.

Thẹn quá hóa giận sao? Cô cũng có làm gì đâu! Không phải chỉ là thẻ ngân hàng thôi ư, cô cầm là được chứ gì. Đây chính là giao quyền lực tài chính cho cô sao? Nghĩ tới khả năng này, Trình Trình thấy nghi ngờ, giao cho cô thì đã sao chứ, dù sao thì cô cũng không quản lý được tài sản của mình mà giao hết cho Bối quản lý giúp: "Trong thẻ này chắc có rất nhiều tiền nhỉ." Chắc ít nhất cũng vài chục triệu.

Nguyệt Độc Nhất liền nhàn nhạt mở miệng: "Ừ, mấy chục tỷ." Anh cũng không biết bao nhiêu được gọi là nhiều nữa, chỉ biết như vậy cũng không phải là ít.

"Mấy... mấy chục tỷ?" Trình Trình liền dừng tay lại, Nguyệt Độc Nhất lại có chút không vui liền cau mày, "Nếu như em không cẩn thận làm mất thì thế nào?"

"Mất thì mất. Anh muốn ngủ rồi." Nguyệt Độc Nhất nói xong liền nằm sấp trên giường của Trình Trình mà ngủ.

Trình Trình đang nắm cái thẻ trong tay, trong lòng nơm nớp lo sợ, mất thì mất sao? Lời nói ra nhẹ nhàng như vậy, Nguyệt Độc Nhất nhìn Trình Trình đang lẩm bẩm, anh thấy khó chịu liền kéo cô lên giường, ôm cô vào lòng, giường có hơi nhỏ, cho nên bọn họ chỉ có thể chen chúc chung một chỗ, đối với điều này Nguyệt Độc Nhất cảm thấy rất hài lòng, tự hỏi xem có nên đổi giường lớn nhà mình thành giường nhỏ hay không.

Mà Trình Trình vẫn còn đang ôm tấm thẻ trong tay, bị ép buộc đi ngủ.

Cô không biết, là hàng trăm tỷ dollar đấy, thật may là cô không biết, nếu biết được, không chắc phát hiện ra rồi mà còn ngủ được.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top