Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 37

  Chương 37. Viêm Hạng


Toàn thân khó chịu đau nhức, một tiếng rên khổ sở tràn ra từ trong miệng của cô gái, Sally đang hút thuốc liền nói với người đang rên rỉ trên giường: "Không chết thì tỉnh lại nhanh một chút cho tôi, lão nương còn tưởng khi nhặt được cô sẽ có ích lợi gì đó, không ngờ lại tốn không ít tiền thuốc thang. Có thể đứng dậy được thì cũng đừng nằm trên giường giả chết! Có nghe hay không?"

Thật là ồn ào! Trình Trình vừa mở mắt đã thấy được ánh đèn vàng mờ mờ, đối diện với cô là một cô gái ăn mặc kiệm vải, gương mặt được trang điểm rất đậm nên không nhìn ra được tuổi của cô ta: "Đây là đâu?"

"Ha ha, vận số của cô cũng không tồi đâu, được tôi cứu ở dưới chân núi, đây là hộp đêm Dạ Lan, tôi là quản lý ở đây, Sally." Sally vuốt ve đôi môi màu đỏ như máu, phun ra một vòng tròn khói thuốc về phía Trình Trình, làm cho cô bị ho sặc sụa.

"Cảm ơn cô đã cứu tôi."

"Không cần phải cảm ơn sớm như vậy đâu, tôi không phải là Thượng đế nên không làm việc miễn phí, cô đã tiêu tốn nhiều tiền như vậy, tôi còn đang chờ cô kiếm tiền bù lại đấy." Sally vừa nhìn thấy Trình Trình thì đã biết mình nhặt được một kho vàng, cô ta làm nghề này đã lâu như vậy nên ánh mắt rất tốt, vừa nhìn đã biết đây là một món hàng tốt, về sau chỉ cần bồi dưỡng thêm một chút là sẽ trở thành con át chủ bài của cô ta, xem người đàn bà LiLy chết tiệt đó còn dám khoe khoang trước mặt cô ta hay không.

Trình Trình vừa nghe thấy như vậy mặt đã biến sắc: "Cô có ý gì?"

"Tôi có thể có ý gì, đã vào cửa của Sally tôi, làm sao có thể dễ dàng mà đi như vậy được, nhưng cô cứ yên tâm, cô là người mà tôi nhìn trúng, tôi sẽ không bạc đãi cô đâu, nhưng mà quán bar Dạ Lan của chúng tôi không phải là nơi mà đủ loại hạng người như các hộp đêm khác có thể lui tới, đến đây đều là những người có vai vế lớn, cô hãy đi phục vụ cho những người này, nếu có thể làm cho họ vui vẻ thì về sau không cần phải lo về tiền bạc nữa. Tôi đây cũng không phải là người tốt tính gì, cho nên đừng có dại dột mà bỏ trốn, Sally tôi đã làm nghề nhiều năm như vậy, cũng có chút thủ đoạn đấy."

Những lời này của Sally rất rõ ràng, hàm chứa cả dụ dỗ lẫn đe dọa, Trình Trình cũng không phải người ngu ngốc, cô cũng biết lúc này mà cứng đối cứng cũng không phải chuyện tốt, hơn nữa trên người cô cũng không có bất kì thiết bị truyền tín hiệu nào để thông báo cho Nguyệt Độc Nhất cả, chỉ có thể làm cho đối phương buông lỏng sự cảnh giác rồi sau đó tìm thời cơ thôi, thấy Trình Trình không nói tiếng nào, Sally liền cho là lời nói của mình có tác dụng, lại thấy Trình Trình khéo léo cư xử như vậy, trong lòng cô ta cũng vui vẻ, liền tỏ ra là người chủ tốt, vết thương của cô vẫn chưa hoàn toàn bình phục, đợi hai ngày nữa rồi sẽ bắt đầu làm việc.

Hai ngày sao? Trình Trình liền cau mày, nhanh như vậy. Sau khi Sally rời đi, Trình Trình liền thử xuống giường tập đi lại, mặc dù trên người vẫn còn vết thương phần mềm, nhưng cử động cũng không quá khó khăn nữa, thật không ngờ là mình lại bị thương nhẹ như vậy, cũng không biết là may mắn hay là bất hạnh nữa, liệu Nguyệt Độc Nhất có thể tìm thấy cô hay không.

Trong phòng không hề có bất kì thiết bị truyền tin nào, không có điện thoại lẫn máy tính, cô mở cửa ra thì có hai gã bảo vệ đứng bên ngoài, Trình Trình liền cười hì hì một tiếng: "Tôi muốn đi vệ sinh."

Một trong hai người đàn ông cao lớn lạnh lùng mở miệng: "Trong phòng cũng có."

Trình Trình lập tức đóng ngay cửa lại, canh gác chặt chẽ như thế, không thể bỏ trốn rồi, cô nhào lên giường nằm, Trình Trình có chút buồn bực, cái gì cũng không làm được, nằm lăn lộn một chút rồi cũng ngủ thiếp đi.

Hai ngày nay, đều có thức ăn đưa đến tận phòng, Trình Trình ngoại trừ việc ăn và ngủ ra, dĩ nhiên là cô cũng nhiều lần muốn lấy cớ để đi ra ngoài, nhưng không thể nghi ngờ là sẽ bị từ chối. Hai ngày đã qua, Sally đã mang giày cao gót và quần áo tới.

Cô ta liền ném những thứ này trước mặt của Trình Trình: "Thay vào!"

Trình Trình nhìn bộ trang phục kia, không lộ liễu lắm, nếu cho cô mặc bộ quần áo của Sally lên người, trước ngực thì che cũng như không che, phía dưới xẻ cao đến tận bắp đùi, cổ cũng trễ rất sâu, nhìn ra được Trình Trình đang lo lắng, Sally liền cười cười: "Khí chất của cô không hợp với việc ăn mặc hở hang, ngược lại lại giống với sinh viên đại học hơn, bây giờ nhiều khách chán ăn thịt cá rồi, thỉnh thoảng ăn rau xanh để đổi khẩu vị, yên tâm đi, tôi sẽ để cô làm phục vụ, không bắt cô phải tiếp khách uống rượu đâu, tôi cũng chưa muốn đập nồi cơm của mình."

Trình Trình thở phào nhẹ nhõm, liền mang giày cao gót vào, cô đi được rất thành thục, hình như đôi giày quá cao, nhìn cô đi như vậy Sally liền hết sức bội phục, giày cao như vậy mà có thể đi như đi trên đất bằng.

"Sally, có khách tới kìa, quản lý bảo cô đưa người tới."

Đối phương lại gần bên tai Sally nói thì thầm vài câu, vẻ mặt lại còn rất nghiêm túc, Sally liền gật đầu một cái, sắp xếp Trình Trình vào nhóm của mình rồi nói: "Khách tới rồi, lát nữa đi với tôi vào, nếu được chọn thì hầu hạ cho tốt, những người này không thể đắc tội được đâu, cẩn thận một chút, biết không?"

"Vâng."

Trình Trình nhìn thấy những ánh mắt lạnh lùng chết lặng của các cô gái kia, dường như họ đã sớm quen như vậy rồi, cô không nhịn được mà run rẩy, cuối cùng cũng phải đi vào phòng. Cô cố gắng núp vào trong góc, chính là không muốn bị chọn trúng, nhưng không được như mong đợi, có năm người được giữ lại, ba người tiếp rượu, hai người tiếp khách, trong đó có Trình Trình.

Trước khi đi ra, Sally liền nháy mắt một cái ra hiệu với Trình Trình: "Thông minh một chút cho tôi."

Mắt của Trình Trình liền trợn trắng, thông minh thế nào cơ chứ, cái gì cô không biết, cửa phòng liền bị đóng lại, Trình Trình liền thấy một cô gái đang quỳ trên đất để rót rượu cho khách, ánh mắt của cô sắp trợn ngược rồi, quỳ rồi mà còn phải lạy nữa, mắt thấy ai cũng nhìn cô, cô cũng liền nhanh trí quỳ xuống để cùng rót rượu, cô cũng không muốn bị người ta để ý.

Trong phòng có 6 người đàn ông, một người đang nói chuyện hình như là ông chủ lớn, cũng có rất nhiều người đi theo hắn, nhưng một người đàn ông khác ngồi ở tay phải thì không nói chuyện, hình như là lợi hại hơn cả, cả người đàn ông kia cũng liên tiếp mời rượu cho anh, mặc dù anh ta không nói ra lời nào nhưng cũng không từ chối, dù sao có rượu thì anh ta uống, mặc dù anh ta cũng ôm một cô gái, nhưng hình như vẻ mặt hơi kỳ lạ, Trình Trình cảm thấy anh ta rất kì quái, đã không thích vẫn phải chấp nhận.

"Viêm lão đại à, anh xem đi, đám hàng kia thì chừng nào giúp tôi giải quyết đây, chúng tôi cũng phải ăn cơm nữa."

Thì ra người đàn ông không nói chuyện kia họ Viêm.

"Gấp cái gì." Viêm Hạng trả lời không nhanh không chậm.

"Viêm lão đại à, tuy anh không vội, nhưng đám hàng kia nằm ở bến tàu đã hơn hai tháng rồi, mong anh giúp cho, nếu không thì anh em chúng tôi chỉ có thể ăn không khí mà sống thôi." Người đàn ông chỉ cười, "Viêm lão đại là phân hội trưởng của Nặc mà, nếu lấy danh nghĩa Viêm lão đại của Nặc để ra mặt, tôi tin là Hồng bang cũng không thể không nể mặt."

Nặc? Trình Trình run tay một cái, lập tức làm đổ rượu vào người đàn ông đang nói chuyện.

"Phục vụ như thế nào đấy!" Người đàn ông liền hét lớn một tiếng.

"Thật xin lỗi, tôi không cố ý." Trình Trình liền nhanh chóng xin lỗi.

"Không chỉ xin lỗi là xong đâu." Người đàn ông bây giờ mới chú ý đến Trình Trình, nâng cằm của cô lên, dưới ánh đèn: "Dáng dấp của cô cũng không tệ lắm."

Chịu đựng kích động muốn vứt cái bàn tay heo này ra khỏi mặt, Trình Trình cười theo: "Tôi chỉ là người mới tới."

Dạ Lan có quy định, nếu chỉ là phục vụ thì không phải tiếp rượu, nhưng nếu đụng phải người không hiểu chuyện mà lại là khách có thế lực lớn, thì lúc này chỉ có thể coi như mình xui xẻo. Ở trong mắt của những cô gái kia, dĩ nhiên Trình Trình chính là người xui xẻo đó, đây là Hoàng lão đại mặc dù cũng là bang trưởng, nhưng cho dù là Dạ Lan có bảo vệ Trình Trình đi nữa, thì anh ta cũng dám làm càn, nhưng hôm nay làm vậy chẳng qua là cáo mượn oai hùm, là mượn danh tiếng của Viêm Hạng. Cho nên trong mắt của những cô gái kia trừ tia thương hại ra thì còn là hả hê.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top