Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 44

Chương 44. Cô gái xinh đẹp kiêu ngạo


Nguyệt Độc Nhất đang uống cà phê chợt cau mày, trong nhà anh và Trình Trình bình thường cũng không có quá nhiều người lui tới, cho nên ở bên ngoài sẽ không có bảo vệ, nhưng người bình thường muốn vào đều bị ngăn ở ngoài cửa: "Cô là ai, vào đây bằng cách nào?"

Thẩm Kiều nuốt nước miếng một cái, liền đỏ mặt: "Cái đó...Xin chào, tôi là Thẩm Kiều, chúng ta đã gặp nhau rồi, lần trước là tại khu ngõ tối."

"Thẩm Kiều? Không nhớ rõ. Tôi hỏi là cô làm sao lại vào được đây?" Nguyệt Độc Nhất liền cau mày, trong mắt là vẻ không kiên nhẫn.

Bị sắc mặt lạnh lẽo của Nguyệt Độc Nhất dọa cho sợ, Thẩm Kiều lui về phía sau một bước, nhưng lại nghĩ đây là cơ hội khó mà có được, hơn nữa cô ta cũng không phải không thích bộ dạng lãnh khốc này của anh, cô ta còn tự tin về điều kiện của cô ta chẳng hề thua kém cái người gọi là Trình Trình kia, nếu như anh cho phép, cô ta có thể làm tình nhân của anh, sau đó để cho anh từ từ yêu thương mình, cuối cùng sẽ làm bà chủ của Nặc.

Nghĩ tới từng bước của câu chuyện, Thẩm Kiều lập tức lấy lại dũng khí: "Tôi tới đây là để thăm Viêm đại ca."

Bạn của Viêm Hạng? "Anh ta đang ở phòng dưỡng bệnh phía trước, đây không phải là nơi mà cô nên tới." Nguyệt Độc Nhất cầm tách cà phê lên rồi xoay người đi.

Lúc này Nguyệt Độc Nhất đang mặc quần áo bình thường ở nhà, một chiếc quần kaki dài màu đất, phối hợp với một chiếc áo T-shirt màu trắng, so với ngày đó càng thêm vẻ thoải mái, nhưng càng hấp dẫn mê người, Thẩm Kiều đã bị bóng lưng của anh hấp dẫn đến choáng váng đầu óc, hình như vẫn không nhận ra ý định đuổi khách của Nguyệt Độc Nhất.

Cô ta đang còn muốn nói chuyện, thì Trình Trình đi vào: "Thẩm Kiều, cô không tìm được phòng vệ sinh sao?"

"A, ừ, nơi này lớn quá, đi tới đi lui liền bị lạc đường." Thẩm Kiều nhìn thấy Nguyệt Độc Nhất nghe được âm thanh của Trình Trình liền ngẩng đầu lên, ánh mắt tựa như hờ hững, xem ra thì anh cũng không có yêu vợ lắm.

"Lại tới thăm Viêm Hạng sao?" Nguyệt Độc Nhất buồn bực hỏi. Thế nhưng trong mắt của Thẩm Kiều biểu hiện đó lại trở thành anh không thích Trình Trình.

Trình Trình liền hậm hực: "Thì tán gẫu chứ sao."

"Buổi trưa đi ăn cơm với anh." Lão đại mất hứng lên tiếng xong, lập tức lên lầu, mỗi ngày tới thăm còn không nói, ăn cơm cũng ở lại đó, anh nghĩ nếu hai ngày nữa vết thương của Viêm Hạng lành rồi sẽ cho anh ta quay về nhận chức, không được, cùng lắm thì khiến cho Thủy Bách Thiên chứng minh là thân thể của anh ta đã khỏe lại. Chỉ cần không ở lại đây thì thế nào cũng được.

"Khụ khụ, hôm nay em không nấu cơm." Trình Trình liền xin lỗi rồi đỏ mặt, sau ngày thứ hai cô tự ăn cơm do mình nấu, mùi vị đó quả thật là cực phẩm nhân gian, khó trách bọn họ nói ngon nhưng sắc mặt lại nhăn nhó, thật ra là cô làm theo sách nấu ăn, nhưng mùi vị lại không được như thế, quả nhiên là thiên tài cũng có chuyện không thể làm, ví dụ như nấu cơm.

"Anh nấu." Nguyệt Độc Nhất nhàn nhạt mở miệng.

"Anh biết nấu sao!" Trình Trình kinh ngạc, lại thấy Nguyệt Độc Nhất nhàn nhạt gật đầu, hình như là anh cũng không kinh ngạc, "Vậy em có thể mời Viêm đại ca và bạn anh ấy cùng ăn không?"

Nhìn ánh mắt mong đợi của Trình Trình, lời từ chối của Nguyệt Độc Nhất lại nuốt xuống: "Được."

Nói câu kia xong, anh liền lên lầu, Thẩm Kiều đột nhiên không hiểu, anh không lạnh không nhạt với Trình Trình, lại chịu nấu cơm cho cô, rốt cuộc trong lòng anh đang nghĩ gì, nhưng mà không sao, chỉ cần ở lại chỗ này, thì cô ta vẫn có cơ hội, nhất định phải để cho anh trai vào Nặc, như vậy thì cô ta sẽ có được cơ hội gần Nguyệt Độc Nhất nhiều hơn.

Mặc dù anh đã đồng ý với Trình Trình là mời Viêm Hạng tới ăn cơm, đã đồng ý thì phải làm, lúc ba người kia đến ăn thật, trong lòng của Nguyệt Độc Nhất vẫn rất khó chịu.

Thẩm Lỗi không ngờ mình lại có thể dùng bữa với Nguyệt đương gia, trong lòng kích động không từ ngữ nào có thể bày tỏ hết, nhất thời không khí trên bàn cơm có hơi lúng túng, Nguyệt Độc Nhất tâm tư không vui, dĩ nhiên là sẽ không nói chuyện, còn Viêm Hạng vốn là người ít nói, tuy trong lòng Thẩm Lỗi kích động nhưng trước mặt Nguyệt Độc Nhất lại không biết phải nói gì, Thẩm Kiều thì trong lòng còn đang tính toán làm sao để tiếp cận Nguyệt Độc Nhất, cũng không chuyên tâm ăn cơm. Trình Trình biết anh đang khó chịu, nhưng lại không biết nguyên nhân, đành phải tự suy đoán.

Nhưng luôn phải có người phá vỡ bầu không khí này, Thẩm Lỗi rốt cuộc cũng không nhịn được, một người anh hùng đại trượng phu lại đỏ mặt giống như một cô gái: "Cái đó...Ha ha...Nguyệt đương gia...Tôi muốn gia nhập Nặc, không biết có được không?"

Thẩm Lỗi quyết tâm nói ra, Viêm Hạng lại không ngờ như thế, anh có chút nóng lòng, thấy anh ta mở miệng cũng nói giúp vào vài câu: "Cậu chủ, anh em của tôi đã muốn vào Nặc từ lâu lắm rồi, nhưng vẫn không có cơ hội, tôi biết là Nặc không cần người vô dụng, nhưng điều kiện của cậu ấy rất tốt, hi vọng anh có thể suy nghĩ một chút."

Nguyệt Độc Nhất nhìn anh ta, nét mặt Thẩm Lỗi đầy mong đợi, lúc mà đối phương không có chút phòng bị, đột nhiên một chiếc đũa liền bay tới, Thẩm Lỗi kinh ngạc một lúc, nhưng phản ứng cũng không chậm, lập tức hơi nghiêng mình tránh đi, thoát một kiếp họa, chỉ là chuyện vẫn chưa dừng lại, tốc độ thật nhanh ghim anh ta vào trong tường.

Nụ cười trên mặt Thẩm Lỗi trở nên cứng ngắc, nếu như vừa rồi anh ta không tránh được, thì không biết kết cục sẽ ra sao, vậy mà người khởi xướng ra chuyện chiếc đũa này, lại ăn cơm như không có chuyện gì xảy ra, đang lúc mọi người còn chưa hoàn hồn, thì nhàn nhạt nói: "Phản ứng cũng không tệ, bản lĩnh cũng được, hai ngày nữa tôi sẽ sắp xếp cho anh làm sát hạch toàn diện, nếu như vượt qua, sẽ sắp xếp vị trí cho anh, cụ thể là chức vụ gì thì phải do anh."

Viêm Hạng không ngờ Nguyệt Độc Nhất lại đồng ý thật, hơn nữa còn do anh trực tiếp sắp xếp, dù là người bình tĩnh như Viêm Hạng cũng có chút vui sướng: "Cám ơn Cậu chủ."

"Không phải là tôi nể mặt anh, là do Nặc đang tìm người mới, nếu như anh ta thật sự có thể qua được sát hạch, đương nhiên Nặc sẽ không để cho người tốt ra đi."

"Tôi nhất định sẽ không để cho Cậu chủ thất vọng." Thẩm Lỗi liền vui mừng mở miệng.

Nguyệt Độc Nhất cũng không bận tâm, lại nhìn vào chén cơm của Trình Trình nãy giờ vẫn không vơi được bao nhiêu, lại còn ngẩn người không biết đang nghĩ gì, lén gắp một chút thức ăn cho cô: "Mau ăn đi."

"À." Trình Trình lập tức lấy lại tinh thần, thấy sắc mặt của anh không được tốt, vội vàng im lặng mà ăn cơm.

Ban đêm, Trình Trình sắp xếp cho hai anh em nhà họ Thẩm ở lại phòng khách trên lầu hai, do cuộc sát hạch sẽ bắt đầu vào ngày mai của Thẩm Lỗi, cho nên họ không về, với lại Trình Trình nghĩ tới Viêm Hạng sẽ không có ai để nói chuyện nên mới giữ bọn họ ở lại. Cô đang ngồi trên giường đọc sách, nhìn đồng hồ cũng đã mười giờ, Nguyệt Độc Nhất cũng sẽ không ngủ sớm như vậy, nghĩ đến đây ánh mắt của cô có chút mất mát, nhưng nghĩ lại vẫn tiếp tục đọc sách.

Ở trên cầu thang lầu hai, một bóng người uyển chuyển bước đi như ẩn như hiện, áo ngủ bằng sợi tơ màu trắng, mỗi bước đi của cô ta có thể khiến cho váy ngủ lay động, ánh đèn chiếu vào người cô ta không bỏ sót cái gì, thân hình có lồi có lõm. Thẩm Kiều liền nhẹ nhàng đi lại, trên mặt là nụ cười động lòng người, tay thì cầm ly sữa nóng, cô ta đã quan sát lầu hai đã lâu rồi, anh đã ngồi ở thư phòng rất lâu, lúc này cũng chưa trở về phòng ngủ, lạnh nhạt với vợ mình như vậy chắc chắn là không thích rồi, người đàn ông nhất định sẽ không chịu được cám dỗ, đây là cơ hội tốt nhất.

Vừa đến cửa thư phòng, cô ta lập tức lấy thêm dũng khí, đẩy cửa đi vào, lại thấy thư phòng không có người, nhưng bên trong thư phòng còn có một gian phòng khác, chỉ là mỗi lần làm việc đến tận khuya, Nguyệt Độc Nhất đều ngủ lại ở thư phòng, Thẩm Kiều đặt sữa ở trên bàn, hứng thú xem tài liệu mà anh để trên bàn, phía dưới còn có một chữ kí cứng rắn, giống hệt như con người anh vừa đầy sức quyến rũ và khí phách.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top