Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 66

Chương 66

"Đỗ Y, cậu nói xem cô gái ngồi bàn số tám kia mỗi ngày đều đến đây là có ý gì? Thực không hiểu nổi người có tiền suy nghĩ cái gì, cậu nói xem cô ta như có bệnh, còn ở nơi này cậu nói có thể cô ta chờ ai hay không? Ví dụ như nói giúp cho người khác." Lâu Tử giao cà phê cho Nguyệt Độc Nhất, vẫn còn không quên nói một chút chuyện bát quái.

Nguyệt Độc Nhất mới tới chỗ làm, nghe anh ta nói chuyện về cô gái kia, mang cà phê đến bàn số 30.

"Này, cà phê đó là bàn số 8." Lâu Tử nhắc nhở người khác danh sách bày ở phía trước.

"Cậu làm cốc cacao nóng, tôi mang qua đó." Nguyệt Độc Nhất cũng không muốn cãi cọ với anh ta.

"Người ta gọi cafe." Lâu Tử bị Nguyệt Độc Nhất liếc mắt, cacao cũng có thể làm, đừng nói Đỗ Y trừng mắt đúng là rất khủng bố.

Nguyệt Độc Nhất bê cacao đến trước mặt Trình Trình: "Mời dùng."

Nghe được giọng nói quen thuộc Trình Trình liền nở nụ cười với anh, sau đó cầm ly cacao uống một hớp: "Tôi muốn uống cà phê." Cảm giác không đúng, cô cũng không tức giận, chỉ là lặp lại yêu cầu một lần.

"Uống nhiều cà phê không tốt cho thân thể."

Trình Trình mỉm cười: "Anh tên gì?"

"Đỗ Y."

Nguyệt Độc Nhất biết rõ cô không nhìn thấy vẫn gật đầu với cô một cái, rời đi.

Sau buổi trưa Trác Duyệt vẫn yên tĩnh như thường ngày, từ sau lần đó, cà phê của Trình Trình đổi thành cacao, thân thể của cô ngày càng gầy, từ khi Nguyệt Độc Nhất lần đầu tiên nhìn thấy cô chỉ có ít ngày liền cảm thấy gầy đi rất nhiều, có đôi khi Nguyệt Độc Nhất tự ý mang cho cô chút điểm tâm, cô cũng không từ chối.

Trình Trình thích tới nơi này, nơi này là lần đầu tiên cô gặp Nguyệt Độc Nhất, nghĩ lại cũng đã qua một năm rồi, không có anh ấy một ngày cảm thấy sống dài như một năm, ba mẹ nhiều lần thúc giục cô trở về nhà, nhưng mà cô không dám, đôi mắt cô bởi vì lúc còn ở cữ khóc quá nhiều cho nên không nhìn thấy nữa, tuy Thủy Bách Thiên nói khả năng hồi phục thị lực rất lớn, nhưng mà cô không muốn, nếu không nhìn thấy anh, thấy rõ thế giới này còn có ý nghĩa gì nữa chú. Đến bây giờ con gái cũng không có tin tức, bọn họ vẫn luôn tin tưởng anh có thể trở về, vẫn tin tưởng như vậy.

"Cacao." Nguyệt Độc Nhất đặt cacao trên bàn, Trình Trình vẫn như thường ngày mỉm cười với anh, nói: "Có thể ngồi với tôi không?"

Nguyệt Độc Nhất đứng không trả lời, Trình Trình nghĩ anh là phục vụ dĩ nhiên còn có công việc: "Ngồi đi, tôi sẽ nói với quản lý để cho ông ta không trừ lương anh."

Nguyệt Độc Nhất ngồi đối điện cô, lại không nói lời nào.

"Anh có vẻ không thích nói chuyện, anh ấy cũng không nói chuyện nhiều, chỉ là, anh có thể nói thêm mấy câu cho tôi nghe một chút không, tùy tiện nói cái gì đó?"

"Anh ấy là chồng cô?" Nguyệt Độc Nhất cau mày, lần đầu tiên nghe được vẫn cảm thấy không thoải mái, anh biết bản thân mình chú ý cô gái này quá mức, nhưng mà anh không thể khống chế được.

"Vâng." Trình Trình lần mò lấy cái tách, "Vẫn bảo người mắt không nhìn được thì đặc biệt nhạy cảm đối với âm thanh, giọng nói của anh và anh ấy rất giống nhau."

"Thật sao?" Nguyệt Độc Nhất tròng lòng càng khó chịu, "Vì sao mỗi ngày cô đều đến đây."

Trình Trình cười nhẹ, dường như nhớ tới ngày đó cô ngồi ở đây, mà Nguyệt Độc Nhất đi chậm rãi từ cửa về phía cô. Thấy Trình Trình chìm đắm trong hồi ức của mình, nhất thời Nguyệt Độc Nhất cảm thấy bản thân không thể khống chế mà dấy lên ghen tị: "Cũng là vì chờ anh ta sao?"

Trình Trình không biết vì sao cô lại muốn nói chuyện với người phục vụ này như vậy, có lẽ chính vì giọng nói của anh giống Nguyệt Độc Nhất, có lẽ anh ta có lòng tốt đổi cà phê của mình thành ca cao: "Sau này sẽ không đến đây nữa."

Nguyệt Độc Nhất đang cầm cây bút trên tay đột nhiên rơi trên bàn, âm thanh không lớn, lại đập tới lòng anh: "Vì sao?"

"Tôi còn có nhiều chuyện muốn làm, không thể vĩnh viễn ở nơi này chờ đợi." Bọn họ đã điều tra bên cạnh Bắc Đường Quyết có một có bé nhỏ, nếu Nguyệt Nặc không chết, cô muốn mang con gái trở về.

Không khí giữa hai người càng nặng nề, nhưng mà người nào cũng không muốn mở miệng, mãi cho đến khi Trình Trình thanh toán hết tiền rời đi, Nguyệt Độc Nhất mới đứng dậy làm chuyện của mình.

"Đỗ Y, cô gái kia có phải từ nay về sau sẽ không đến nữa đúng không? Sổ sách cũng đã thanh toán xong, cái bàn cũng không bao, cậu và cô ấy đã nói chuyện gì thế, nói lâu như vậy." Lâu Tử bắt đầu tám chuyện, nhưng mà Nguyệt Độc Nhất lại không còn tâm trạng nào để nghe.

"Sao lại thích tám chuyện vậy, lại muốn biến thành con gái à."

"Không cho nghe thì không nghe." Lâu Tử bĩu môi, quả thực là lúc Nguyệt Độc Nhất tức giận có hơi đáng sợ, cơn giận này xem ra tâm tình không tốt, anh ta tốt hơn hết là không nên chọc.

Trình Trình rời đi không bao lâu, Nguyệt Độc Nhất cũng hết ca, trước kia có thói quen đi cửa sau nhưng khi ra về anh lại thấy thấy một bóng dáng thì lập tức đi đến cửa trước, liền đi qua cửa ra ngoài. Thấy Trình Trình còn đang chờ xe, xem ra hôm nay người đón không biết vì sao chậm trễ.

"Cô ở đâu? Tôi đưa cô về." Nguyệt Độc Nhất mở miệng.

"Không cần."

Trình Trình từ chối làm cho anh có chút bực bội: "Vậy thôi." Nguyệt Độc Nhất quay người rời đi.

Một giây sau đó anh nhào về phía Trình Trình, một chiếc xe tải dường như là phanh không ăn chạy về phía bọn họ, Trình Trình không biết bị bổ nhào tới bên tai nghe tiếng gào hét hỗn loạn.

""Xảy ra tai nạn xe cộ rồi."


"Chiếc xe kia phanh lại không nhạy rồi."


"Lái xe hình như là say rượu rồi."


Cô đụng đến một cánh tay ẩm nóng, sau đó trong những tiếng nói bên tai cô nghe rõ giọng nói của Thủy Bách Thiên.

"Cậu chủ!"

Hình như anh ta kêu "Cậu chủ", nhưng mà Nguyệt Độc Nhất ở nơi nào? Cô quay đầu lung tung, nhưng mắt ngoại trừ màu đen ra, cô không nhìn thấy bất cứ thứ gì.

"Thiếu phu nhân!" Thủy Bách Thiên lại kêu to lôi kéo Cậu chủ đang bất động bên cạnh Trình Trình.

Bây giờ rốt cuộc Trình Trình cũng đã nghe rõ ràng: "Thủy Bách Thiên."

"Cô mau buông tay, Cậu chủ cần chữa trị."

Cô đang nắm Nguyệt Độc Nhất rồi sao? Cô có cảm giác có người đánh về phía cô, còn gọi cô, nhưng người đó không phải là Đỗ Y sao? Cô mờ mịt buông tay ra túm lấy người, Thủy Bách Nhật cố không được ôm lấy Nguyệt Độc Nhất đưa lên xe cứu thương, lại thuận tay kéo Trình Trình còn đang bất động đi theo.

Vốn là hôm nay Tần Húc Nhi tan tầm sớm, muốn tới đón Nguyệt Độc Nhất lúc tan ca, nhưng khi cô ta chạy đến nơi, chỉ thấy Nguyệt Độc Nhất bị đưa lên xe cứu thương, mà cô gái bên cạnh anh, hiển nhiên là Trình Trình. Cô ta ngây dại lui về phía sau, phô mai trên tay chảy xuống, đêm đó cô ta làm cơm cho hai người, đợi rất lâu, nhưng Nguyệt Độc Nhất vẫn chưa trở về. . . Nhìn chỗ ngồi đối diện trống không. . . Cô ta đã sớm biết sẽ có một ngày như vậy. . . Đã sớm. . . Biết. . .

Tích. . . Tích. . . Tích. . . Tích. . .

Ánh nắng ấm áp chiếu vào bên trong phòng bệnh sạch sẽ, điện tâm đồ nháy lên theo quy luật, Trình Trình nắm tay Nguyệt Độc Nhất, hơi ấm truyền tới từ bàn tay phía trên, nghĩ lại những ngày tháng hai người bên nhau, cô cười châm chọc, cô thế mà lại không nhận ra anh, suýt nữa đã bỏ lỡ, thật vất vả mới nắm tay anh được một lần nữa, dù thế nào cũng không thể buông ra.

"Phu nhân." Thủy Bách Thiên đẩy cửa đi vào, kể từ sau khi Nguyệt Độc Nhất mất tích, bọn họ liền đổi cách xưng hô, dù sao Nặc cũng phải có trụ cột, sau khi kiểm tra cho Nguyệt Độc Nhất xong, Thủy Bách Thiên cũng yên tâm, "Cậu chủ không sao, ngày đó có thể là do đầu bị va đập mà tổn thương, cho nên mất trí nhớ, còn bây giờ như thế nào, phải chờ Cậu chủ tỉnh lại mới biết được."

"Thủy Bách Thiên, phẫu thuật cho tôi đi." Trình Trình vẫn nắm tay Nguyệt Độc Nhất.

"Được, mọi việc chuẩn bị cho ca mổ đều đã xong, chỉ cần phu nhân đồng ý."

"Thế thì đi thôi." Trình Trình không nỡ buông ra, vuốt trán Nguyệt Độc Nhất rồi đặt xuống một nụ hôn, chờ em.

Duyên phận vô tình gặp được, nên tới thì tới, nên đi thì đi, không gọi là xa hoa trụy lạc, tựa như Trình Trình và Nguyệt Độc Nhất gặp nhau trong nháy mắt, chỉ vì một sai lầm kia, Nguyệt Độc Nhất có lẽ chỉ là đang dùng phương thức của mình để yêu một người, nhưng Trình Trình lại trưởng thành trong tình yêu của anh. Nhìn thấu sinh mệnh, chẳng qua chỉ là cái chết, nhìn thấu tình yêu có lẽ chính là hợp tan, nhưng trên thế giới này, rốt cục có bao nhiêu người có thể nhìn thấu, ít nhất Trình Trình ở thời điểm mới học yêu một người nên không thể nào vừa nhìn mà hiểu được như thế, cho dù hiểu cũng sẽ không chấp nhận, cô là một người bình thường, yêu liền yêu, yêu chỉ hy vọng cả đời ở chung một chỗ. Cho dù thời gian trắc trở ra sao, việc đời thay đổi thế nào, thì nguyện vọng của cô rất đơn giản, đó là có thể kề bên Nguyệt Độc Nhất làm bạn đến già, có thể nhìn con cái từ từ trưởng thành.

Tình yêu không có logic cũng chẳng có hình thức. Nguyệt Độc Nhất chưa bao giờ nói lời yêu với Trình Trình, không nhắc tới chữ "yêu" này, không phải là không yêu, chỉ bởi vì quá yêu mà thôi. Trong thế giới tình yêu cũng không dạy "công bằng", Nguyệt Độc Nhất không nói ra lời yêu, nhưng anh nguyện ý lặng lẽ làm hết thảy mọi điều cho Trình Trình.

  Từng vòng băng gạc trên mắt Trình Trình mở ra, trong lòng lại bình tĩnh dị thường, cô và Nguyệt Độc Nhất đã từng bỏ lỡ nhau, ở trong thế giới hỗn loạn, một mất đi trí nhớ, một không còn nhìn được, tựa như là hai bên cùng lúc gặp nhau trên đường, nhìn nhau mà không quen biết nhau.

Chỉ là con phố nào rồi cũng có lúc đến điểm kết thúc, sau đó bọn họ sẽ có thể trở về cùng một thế giới.

Trình Trình chậm rãi mở mắt ra, một tia sáng chói mắt khiến cho cô cảm thấy chưa thể thích nghi được. Thấy bóng người mờ ảo trước mặt, sau đó từ mờ mờ thay đổi thành rõ ràng, rồi lại mờ ảo, người bên cạnh cũng yên lặng ra ngoài, để lại không gian riêng cho hai người bọn họ.

Cùng lúc đó, Nguyệt Độc Nhất lại ôm cô vào trong ngực một lần nữa, tất cả uất ức cũng đáng giá cho thay đổi này.

"Mắt vừa mới hồi phục, không được khóc."

Cô chưa từng có cảm giác giọng nói lạnh lùng của Nguyệt Độc Nhất lại làm say lòng người như thế: "Anh có biết em rất nhớ anh không. Em cho là anh đã chết rồi. . . Anh không thể biết được thời khắc chứng kiến cảnh nổ tung em đã bất lực đến cỡ nào lại không biết phải làm sao, trong giây phút ấy em mới nhận ra rằng em yêu anh hơn nhiều so với em có thể tưởng tượng, bọn họ đoán anh đã chết. . . Em cũng biết thế . . . Em muốn khóc, nhưng khóc quá nhiều, đã không biết làm sao để khóc được nữa, nỗi tuyệt vọng thiếu vắng anh khiến em sống cũng như chết, em nhớ anh, thật rất nhớ rất nhớ. . . Nghĩ tới những lúc bên anh, em liền thay đổi mà cảm thấy hạnh phúc, nhưng càng nghĩ tới lại càng thêm khổ sở. . . Tại sao. . . Tại sao nỡ quên em. . ."

Nguyệt Độc Nhất để mặc cô phát tiết những đè nén suốt mấy ngày này, cho dù là bây giờ trong lòng anh cũng tràn đầy cảm kích, cám ơn cô lại trở về bên cạnh mình một lần nữa: "Thật xin lỗi."

Nguyệt Độc Nhất trở về, vẫn tư thái vương giả khi xưa, khiến cho vài ba thế lực khác đang chờ xem kịch vui lại nếm mùi đau khổ lần nữa, bọn họ từng cho rằng Nặc mất đi Nguyệt Độc Nhất và Louis chính là mất đi trụ cột nên trở thành bang phái bị khi dễ. Một năm Nguyệt Độc Nhất không ở đây, những khiêu khích đối với Nặc cũng không ít, may mắn là tứ đại Đường chủ của Nặc cũng không phải là củ cải trắng*, mặc cho người ta xem thường, trong một năm này, mọi người đang cho rằng Tàn Lang sẽ dễ dàng thâu tóm Nặc, thì ngược lại, Tàn Lang không có động tĩnh gì, khiến cho tứ đại Đường chủ của Nặc cùng thở phào nhẹ nhõm, để dồn tinh lực đối phó với những bang phái không chịu quy phục, nếu như Tàn Lang ra tay lúc này, bọn họ cũng không dám chắc là có thể bảo toàn được cho tiểu Thiếu chủ của Nặc (Trình Vũ).

* Củ cải trắng: vô dụng.
Nhưng giờ đây tất cả đều qua rồi, Nguyệt Độc Nhất trở về, mạnh mẽ trấn áp lại các bang phái kia, vào lúc anh đang nghĩ đến việc đòi lại con gái từ trong tay Bắc Đường Quyết, thì Bắc Đường Quyết cũng gửi tới lời mời gặp gỡ.

"Đừng, anh đừng đi." Nói thế nào Trình Trình cũng không đồng ý cho Nguyệt Độc Nhất tới gặp Bắc Đường Quyết.

"Nặc trong tay anh ta, chúng mình phải đến đón con gái về."

Dĩ nhiên Trình Trình biết là anh nói có lý, nghĩ một lát: "Vậy em đi cùng anh."

"Em ở lại đây, đừng làm anh phân tâm."

Mặc dù không cam lòng, nhưng dù muốn đi đến mấy thì có lẽ cô cũng chỉ làm tăng thêm gánh nặng cho Nguyệt Độc Nhất, ngẫm lại thì đành nghe theo anh: "Vậy, anh phải cẩn thận đó."

"Em yên tâm." Nguyệt Độc Nhất vuốt tóc cô, khẽ mỉm cười, trước khi tới gặp Bắc Đường Quyết, anh còn có việc phải xử lý.

Tần Húc Nhi đẩy cửa ra, chiếc áo khoác của anh còn vắt trên ghế salon, đã hai tuần lễ trôi qua, lại vẫn không có tin tức gì của anh, hẳn là anh khôi phục trí nhớ rồi, hiện tại anh có khỏe không, một chuỗi câu hỏi liên tiếp nhưng không ai có thể trả lời.

Nghe thấy tiếng cửa mở, cô kích động quay đầu lại, nhìn tới người đàn ông cô ngày nhớ đêm mong đứng ở cửa, miệng cô nở nụ cười vui vẻ: "A, anh đã về rồi." Định chạy tới ôm lấy anh, lại phát hiện vẻ mặt anh lạnh lẽo hơn so với bình thường, kìm nén bản thân dừng lại cách anh một bước ngắn, không dám lại gần.

Nguyệt Độc Nhất lạnh lùng bước vào nhà, tay vẫn để trong túi quần rút ra vé máy bay, mắt liếc qua con hổ rối trên sofa: "Rất cảm ơn cô đã cứu tôi, đây là vé máy bay đi Mỹ, kèm theo tiền."

Nếu như nói vừa rồi còn sót lại một chút ảo tưởng, thì bây giờ Tần Húc Nhi có thể nói là hoàn toàn hết hi vọng, nhưng cô rất hận, tại sao muốn đuổi cô đi, mình ở lại đây thì có gì phiền đến anh: "Vì sao em phải đi?"

"Bởi vì tôi không muốn nhìn thấy cô." Nếu như có thể anh thật sự muốn giết chết cô ta, nhưng cô ta cứu mạng anh là sự thật, chỉ là, cô ta cũng là người khiến cho anh thiếu chút nữa thì không bao giờ có thể gặp lại Trình Trình.

Tần Húc Nhi nước mắt lưng tròng lùi về sau hai bước, không dám tin nhìn Nguyệt Độc Nhất chằm chằm: "Lỗi của em ư? Chỉ là em thích anh, chẳng lẽ điều này cũng là sai à?"

"Vé máy bay chuyến ba giờ chiều nay, cô vẫn còn thời gian xử lý chút chuyện." Nguyệt Độc Nhất không có ý định trả lời vấn đề của Tần Húc Nhi, nói xong thì lập tức rời đi.

"Tôi hận anh!" Tần Húc Nhi gào thét sau lưng Nguyệt Độc Nhất, cũng không nhận lại được phản ứng gì.

Thật ra Tần Húc Nhi nói không sai, thích một người không phải là lỗi, cái sai của mình là ở chỗ thích một người không thích mình, Tần Húc Nhi đối với Nguyệt Độc Nhất, cô ta đã không có cách nào cưỡng lại được ngay từ lúc bắt đầu, cho đến lúc này cũng không có cách nào kết thúc được, chỉ vì người cô ta gặp là anh, cho nên tổn thương cũng dễ dàng như vậy.

Nhưng mà từ lúc bắt đầu Tần Húc Nhi đã sai lầm rồi, tình yêu không thể áp đặt, không thể cướp đoạt, cô ta hận càng sâu, thì thương càng sâu, khi nỗi hận người khắc sâu trong lòng bao nhiêu, cũng chỉ là tuyên bố rằng đã từng yêu thiết tha bấy nhiêu.

Tình yêu thật sự không có Nhân – Quả, không có quy tắc, không có đúng sai, đối với Nguyệt Độc Nhất mà nói, Tần Húc Nhi kia hận hay không hận anh cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Đây là lần thứ hai kể từ mười mấy năm trước Nguyệt Độc Nhất gặp lại Bắc Đường Quyết, nhưng mà lần đầu tiên ngồi đối diện trong hòa bình với anh ta như vậy. Anh không thừa nhận cũng không được, bộ dạng Bắc Đường Quyết không có một chút nào giống với Cậu chủ của Tàn Lang, cả người khí thế ôn nhu hiền lành, rất nhiều người thà rằng tin tưởng anh ta là một cha xứ cứu thế, cũng không thể tin được anh ta chính là kẻ đứng đầu bụng dạ nham hiểm trong giới hắc đạo, mà người đàn ông này cũng là một trong những người hiếm hoi anh có thể tán thưởng.

Nguyệt Nặc một tuổi hết sức nghịch ngợm, Cậu chủ và thiếu phu nhân đều yêu thương cô bé nhỏ này, thậm chí so với con trai ruột của Bắc Đường Quyết còn yêu thương hơn, cho nên cũng tạo nên tính cách vô pháp vô thiên cho Nguyệt Nặc, chưa bao giờ sợ gặp người lạ, lúc này bé mở to hai mắt nhìn Nguyệt Độc Nhất một lúc, có lẽ là phát hiện không có gì để chơi đùa, nên bắt đầu không yên trên người Bắc Đường Quyết, kéo tóc dài của Bắc Đường Quyết, không chút khách khí dùng lực đạp đạp, đừng xem thường sức lực của Nguyệt Nặc, từ nhỏ tới lớn đã giẫm đạp hơn một ngàn cái Đại Thụy rồi.

Nó một bên kéo một bên vẫn chảy nước miếng: "Ba nhỏ, chơi ... chơi đùa..."

Nguyệt Độc Nhất bình thản nghe con gái của mình gọi người khác là ba, trong lòng có chút khó chịu nhưng không có biểu hiện ra ngoài. Bắc Đường Quyết cũng không tức giận để tùy ý Nguyệt Nặc, ngược lại còn kiên nhẫn dỗ giành nó: "Tiểu Nặc ngoan... Ba nhỏ nói chuyện với bác xong sẽ dẫn con đi chơi."

Bác? Nguyệt Độc Nhất càng thêm khó chịu, anh rõ ràng là ba ruột, ba ruột đấy.

Nguyệt Nặc lấy cây súng của Bắc Đường Quyết chơi đùa trong tay, Bắc Đường Quyết cũng để cô bé tùy tiện chơi, thấy bé an phận, liền suy nghĩ trên bàn, Nguyệt Độc Nhất thấy Nguyệt Nặc để cây súng lục vào trong miệng, tim liền đập mạnh, anh đương nhiên không nghi ngờ bên trong còn đạn, nghĩ lại làm sao Bắc Đường Quyết có thể mang theo bên người khẩu súng không có đạn, đó là con gái của anh... Một bước dài nắm lấy cây súng trong tay Nguyệt Nặc, hành động của anh trong nháy mắt, trong giây phút đó Bắc Đường Quyết ở phía sau cũng rút súng ra, Nguyệt Độc Nhất bên này cũng không chậm, trong lúc này không khí khẩn trương yên tĩnh lại.

Nguyệt Nặc thấy món đồ chơi bị cướp thì vô cùng khó chịu, vừa méo miệng liền khóc la trời đất: "Oa ..."

Nguyệt Độc Nhất nhìn thấy con gái khóc, nhất thời không biết nên làm gì bây giờ, nhưng mà bắt anh đưa lại khẩu súng cho cô bé, anh tuyệt đối sẽ không làm. Bắc Đường Quyết nhìn thấy Nguyệt Nặc bị Nguyệt Độc Nhất làm khóc, tức giận trừng mắt liếc Nguyệt Độc Nhất một cái, ôm Nguyệt Nặc lên: "Ngoan... Tiểu Nặc đừng khóc... Một lát ba đưa con đi chơi bắn chim."

Nguyệt Nặc nghe thấy liền ngừng khóc, kỳ thực là rất không công bằng với Nguyệt Độc Nhất, lúc có Trình Vũ anh không chăm sóc được rồi, đến lúc Nguyệt Nặc vừa sinh ra lại không ở bên cạnh anh, anh thật sự không biết dỗ trẻ nhỏ như thế nào, đâu có như Bắc Đường Quyết một tay chăm sóc hai đứa bé.

"Tôi đến để đưa Nguyệt Nặc đi." Nguyệt Độc Nhất vẫn mở miệng trước, anh cảm thấy ở lại tốn thời gian cũng không giúp được gì, chỉ khiến bản thân mình tức chết.

"Ý của tôi cũng như vậy. Tiểu Nặc cũng ở nơi này quá lâu rồi, nên để cho anh mang về thôi."

"Anh thật sự tốt bụng như vậy." Quả thực Bắc Đường Quyết làm cho người khác nghi ngờ, Nguyệt Độc Nhất mới không tin anh ta.

Anh ta đương nhiên cũng không nỡ rời xa Nguyệt Nặc, cũng không hiểu nổi rõ ràng Bối Mễ của mình cũng rất thích Nguyệt Nặc không nỡ trả nó lại cho Nguyệt Độc Nhất, những mà vẫn cắn răng để trả con bé lại cho người ta, kì thật chính tay mình nuôi dưỡng, bọn họ cũng không phải không nuôi nổi Nguyệt Nặc, nếu anh không trả con gái, vợ anh lại uy hiếp đòi ly hôn, anh có thể làm gì được: "Tôi cũng không muốn, nếu không anh có thể ký một hiệp định không nuôi con gái, tôi có thể nhận nuôi Tiểu Nặc." Như vậy lão bà cũng không có ý kiến gì nữa rồi.

"Anh đừng mơ."

Cuối cùng Nguyệt Độc Nhất ôm Nguyệt Nặc đang khóc rống rời đi, Bắc Đường Quyết lại cảm thấy khó chịu vô cùng, con gái do chính mình nuôi lớn liền cho người ta, anh ta vừa đi vào phòng bên liền lên kế hoạch muốn tìm một người bắt cóc Tiểu Nặc. Lại bị Bối Mễ nhéo lỗ tai: "Hiện tại anh lại tính kế với Nặc rồi hả? Em nói anh nghe em một ngày ở nơi này, anh phải hứa sẽ không trở mặt với Nặc, nếu không thì em sẽ mang tiểu Ly trốn đi."

Bắc Đường Quyết vội vã ôm vợ mình: "Được rồi, anh cái gì cũng không nói, Tiểu Nặc đã được mang đi, anh không trả con gái sao?"

Bối Mễ nghe anh nói vậy mới buông tay, nhưng mà: "Vắng Tiểu Nặc quả thật rất vắng vẻ." Con trai của mình cực kỳ ngoan, không khóc không nháo không ầm ĩ, mọi chuyện đều không làm con trai quấy khóc, thật là làm cho cô khó có thể quen được.

Nguyệt Độc Nhất trở về mang theo con gái của mình, lại bổ sung một hôn lễ nhỏ cho Trình Trình, hôn lễ này không mời người ngoài, chỉ có những người bên trong Nặc và ba mẹ Trình Trình, một chút tin tức truyền ra, Bắc Đường Quyết và vợ của anh ta mang theo con trai đến tham gia hôn lễ, nhưng tất cả những người nghe tin này đều cảm thấy khó tin.

Gạt người à.

Khẳng định là gạt người!

Bắc Đường Quyết tham gia hôn lễ của Nguyệt Độc Nhất, đoán chừng là ngày tận thế sắp đến rồi.

Nhưng mà sau tin tức này thái độ của Nặc đối với Tàn Lang càng ngày càng mập mờ khó hiểu, người hai nhà rốt cuộc không còn tranh chấp, có đôi khi người ta còn nhìn thấy hai người đàn ông đó mang theo vợ cùng ăn cơm, nhưng có người lại nghe nói sau khi ăn cơm liền bắt đầu bắn nhau. Nhưng qua rồi sau lại bắt đầu cùng ăn cơm.

Khó tưởng tượng nhất chính là con gái Nguyệt Độc Nhất gọi Nguyệt Độc Nhất là ba, nhưng lại kêu Bắc Đường Quyết là ba nhỏ, có người nói từ nhỏ Nguyệt Nặc mới sinh ra đã ở bên cạnh Bắc Đường Quyết, nhưng mà bé họ Nguyệt, loại quan hệ phức tạp rắc rối này, thật sự làm những bang phái nhỏ của họ nghĩ không thông.

Dù sao chỉ cần hai bang phái không đánh nhau, cũng giảm đi tâm tư cho những bang phái nhỏ này, chẳng thế thì khi bắt đầu đấu nhau, lúc nào trúng xui xẻo chính là bọn họ.

Cho nên bọn họ chỉ có thể cầu người hai nhà không bận việc thì chỉ ăn cơm, nói chuyện phiếm nhiều lên, hợp tác thêm vài lần, bọn họ cũng có thể thuận tiện có chút ưu đãi.

Nguyệt Nặc sáu tuổi, Trình Vũ mười ba tuổi.

Gương mặt Trình Trình ba mươi ba tuổi vẫn giống như trẻ con, năm tháng chỉ làm cô trở nên thành thục, cô mặc áo khoác dài màu trắng đi vào phòng khách, uống một hớp nước xong nhìn bốn bề vắng lặng, chạy lên lầu hai gõ cửa phòng con trai: "Tiểu Vũ, em gái con đâu?"

Một năm trước, Trình Vũ mười hai tuổi từ căn cứ trở về, làn da vốn trắng nõn phơi nắng trở thành màu lúa mạch mạnh mẽ, khuôn mặt non nớt đã trở nên thành thục mạnh mẽ, hôm qua cậu mới hoàn thành một nhiệm vụ, sáng sớm mới ngủ, đã bị mẹ đánh thức, mày nhíu lại: "Em gái nói bố mẹ đều khi dễ nó, nó muốn trốn nhà đi, đại khái là đi tìm chú Bắc Đường Quyết, không có chuyện gì."

"Không có việc gì mới là lạ, mẹ muốn gọi điện thoại cho Bối Mễ, để cho dì ấy chuẩn bị một chút, nó mỗi lần đều đi đến đó đã nháo làm cho Bắc Đường Quyết gà chó không yên, con cũng biết ba con nhận được điện thoại bên kia mặt hết đen lại xanh mét, ba con cũng có tuổi mà vẫn còn phải giải thích với cấp dưới của Bắc Đường Quyết, dễ dàng sao." Trình Trình đóng cửa lại, "Tỉnh ngủ liền đến đó mang em gái con trở về."

Trình Vũ muốn chết rồi, vì sao những chuyện này đều bắt cậu làm, chẳng lẽ ba mẹ không biết tiểu tử Bắc Đường Ly kia tuy mới sáu tuổi, nhưng cũng phúc hắc giống hệt ba của nhóc, khiến cậu nhóc đó giao em gái của mình ra, quả thật là muốn mạng người.

Duyên phận, không nói rõ cái gì, giữa người với người tổng kết lại có chút mệnh trung, không thể ngẫu nhiên trốn tránh. Kinh Phật đã nói, kiếp này như một tấm kính ngắn ngủi, kiếp trước ít nhiều có duyên hương khói. Duyên phận gặp thoáng qua, ngoái đầu nhìn lại, dắt tay, khiến cho Trình Trình và Nguyệt Độc Nhất ở nơi trần thế lộn xộn này gặp lại nhau, yêu nhau, sau đó gắn bó với nhau, bọn họ dùng cách thức yêu của mình, có lẽ trong cuộc đời mênh mông, cũng sẽ vì những chuyện ở nhà mà khắc khẩu, tình cảm trầm lặng cũng sẽ theo thời gian trôi đi, dòng thời gian luân chuyển, Trình Trình và Nguyệt Độc Nhất cuối cùng sẽ có một ngày già đi, đêm dài mênh mang, những ngôi sao nhỏ li ti, cầm tay bước đi, tóc bạc da mồi. Cho đến lúc này, ở trong mắt cả hai, cô vẫn mê người như cũ, anh vẫn chói mắt như vậy, việc nhỏ không đáng kể, đếm từng chút, đều bởi vì ý niệm cùng nhau chấp nhận, đơn giản là yêu nhau.

Duyên phận, vẫn như cũ, không thể diễn tả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top