Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Ngoại truyện 3

  Ngoại truyện 03

Hai mắt Khúc Quả Quả uể oải, mặc dù đã mười mấy giờ không có ngủ rồi, trong lúc đó không biết đã uống bao nhiêu ly cafe, nhưng mà tinh thần cô lại phấn chấn đến lạ thường, bởi vì còn có bản thảo 10 vạn 300 chữ ngày mai phải giao nộp, nhớ tới bi kịch bị biên tập thúc giục, cô ngừng, quơ tay lấy phi tiêu phóng vào mặt hình cô gái treo ở giữa ttường, phía trên mặt còn cắm khoảng 16-17 phi tiêu, cô hận biên tập.

"A!" Ngay tại lúc Khúc Quả Quả còn đánh một chữ cuối cùng, nàng máy vi tính đột nhiên tối đen, cô kêu thảm một tiếng, bản thảo của cô! Tại sao màn hình máy tính của cô đột nhiên tối đen như vậy, ngay tại lúc cô lo lắng có phải bị lổi nặng hay không,bản thảo có thể đột nhiên biến mất rồi quay trở lại thì trên màn hình đột nhiên nhảy ra một hàng chữ.

Khúc Quả Quả, mắng tiện nam vô cùng sướng sao?

Hacker công kích? Khúc Quả Quả cố gắng nhớ lại mình đã từng mắng ai là tiện nam rồi, nghĩ tới những người không phải, đột nhiên khuôn mặt Thanh Á xem ra không được chết tử tế hiện lên trong đầu cô, bản thảo của cô sẽ không vì vậy mà mất luôn đi, lúc này cô lo lắng nhất vẫn là cái đó.

Anh đã làm gì đối với máy tính của tôi! Bản thảo của tôi đâu?

Không có.

Khúc Quả Quả cố gắng hít sâu, hai mắt nhìn chằm chằm vào hai chữ không có mà muốn tóe lửa, hít sâu một hơi, tay thì răng rắc gõ như đánh nhau.

Tôi nói Trung Quốc có nhiều binh khí như vậy anh không học, cứ khăng khăng học kiếm, rút kiếm không học học kiếm thuật, chiêu thức kiếm thuật nhiều như vậy, anh học say kiếm, kiếm thiết anh không học, đi học Ngân Kiếm, cuối cùng anh luyện thành Túy Ngân Kiếm võ lâm tuyệt học đạt tới cảnh giới Nhân Kiếm hợp nhất đã kêu kiếm người! Kiếm người! Kiếm người! Năm nay lão nương được mùa bội thu nhất định sẽ dẫn anh đi vẽ câu đối, vế trên cây không cần vỏ, sẽ chết không nghi ngờ, vế dưới: Người không biết xấu hổ, vượt qua thiên hạ vô địch: Người là vô địch ti tiên. Tục ngữ nói người ti tiện cả đời như một con heo đê tiện bị một đao giết chêt, anh còn sống chính là lãng phí không khí, chết còn lãng phí đất của quốc gia, anh chính là cặn bã trong cực phẩm, cầm thú trong cầm thú, Hơn nữa theo tôi quan sát, chắc chắn anh từ nhỏ thiếu Canxi, lớn lên thiếu yêu thương, Bà ngoại không thương, cậu không tyêu. Má trái đáng đánh đòn, má phải thiếu nợ bị đạp. Con lừa thấy lừa đá, trư thấy trư giẫm.

Thanh Á ôm máy vi tính, cuối cùng không nhịn được trực tiếp xông vào gian phòng làm việc của Khúc Quả Quả.

"Em gái chết tiệt kia, em mắng ai đó!" Thanh Á thở phì phì chỉ vào Khúc Quả Quả, vẫn là cái dạng đáng chết kia, tóc cũng không biết đã mấy ngày chưa gội, quần thâm trên mắt ngang ngửa bảo vật Trung Quốc.

"Mắng anh thì làm sao, anh có biết tôi đã mấy ngày không ngủ để viết bản thảo này không, anh có biết tôi phải dựa vào bản thảo này để nuôi sống bản thân không, làm phiền Đại Thiếu Gia không có việc gì đừng đến true chọc tiểu dân như tôi nữa, tôi không có thời gian đối với anh, cả ngày chơi bời lêu lổng còn có tiền tự nhiên dân đến cửa." Khúc Quả Quả tức đến rơi nước mắt, không có bản thảo cuộc sống tháng sau của cô trôi qua như thế nào, Khúc Quả Quả quan trọng chỉ có máy tính, hy vọng Thanh Á chỉ lừa gạt cô, một mở máy vi tính ra, mặt trên vẫn còn văn kiện bản thảo của cô, chỉ là trái tim càng sợ hãi, nước mắt càng mau rơi ra, Thanh Á bĩu môi, sao cô gái này vừa mới nói đã rơi nước mắt, còn hại anh có cảm giác tội lỗi.

Anh đẩy Khúc Quả Quả ra : "Em vô dụng vậy."

Máy vi tính ở trong tay Thanh Á đã khôi phục lại bình thường, Khúc Quả Quả vội vàng tìm kiếm mọi ngóc ngách cũng không thấy bản thảo đâu, cô khổ sở trong lòng úp mặt lên bàn khóc.

"Em đừng khóc, đánh không được thì đánh lại là tốt rồi." Tay chân Thanh Á luống cuống, cảm giác giống như mình đã phạm vào một sai lầm hết sức nghiêm trọng.

"Anh nói nghe thoải mái thật, mười vạn chữ, ngày mai sẽ nộp bản thảo rồi, nộp không được bản thảo sinh hoạt phí tháng tôi lấy cái gì sống, tôi ăn cái gì! Anh cút đi tôi không muốn nhìn thấy anh! Cút đi!"

"Tôi đền bù không được sao." Thanh Á lấy ra một xấp tiền từ trong bóp da, cũng không ít, thì đưa cho Khúc Quả Quả, "Có đủ hay không."

Khúc Quả Quả ngẩng đầu lên, nhìn thấy tiền cũng không già mồm cãi láo, một tay lấy tới, không có cảm giác ngại ngùng chút nào, dù sao cũng là lỗi của người đàn ông này, thu ít tiền vậy.

Kể từ ngày đó cứ ba ngày hai bữa Thanh Á không có việc gì liền đến trêu chọc Khúc Quả Quả, anh cũng không biết tại sao mỗi lần true chọc khiến Khúc Quả Quả nhảy dưng lên trong lòng của anh rất cao hứng, Khúc Quả Quả nói trong lòng của anh biến thái, anh cũng cảm thấy có chút như vậy, chẳng lẽ là bị cô mắng tiện nam nhiều hơn, thật sự thì bị coi thường sao.

Nhưng Thanh Á cũng thăm dò được tính tình nóng nảy của Khúc Quả Quả, lúc cô gõ chữ, chỉ cần anh không đi quấy rầy cô, anh đem phòng của cô đi phá hủy hoặc đi bán cũng sẽ không để ý đến anh, lúc cô không gõ chữ, anh dùng thực vật có thể ngăn chặn miệng của cô, hôm nay, Khúc Quả Quả gõ chữ, mười vạn chữ cứ như vậy không còn, cô còn muốn gõ từng chữ một lần nữa, mỗi lần nghĩ đến cô sẽ đem tên tiện nam Thanh Á này nguyền rủa 100 lần, trên tường bên cạnh ảnh của biên tập còn có thêm một bức tranh trừu tượng vô cùng quỷ dị, mơ hồ có thể nhìn ra là một người đàn ông, phía trên mặt ghim đầy mười tám mười bảy phi tiêu

Leng keng.

Thanh Á chống cằm ngồi xem TV trong phòng khách của Khúc Quả Quả, lúc này là ai đến, anh coi như biết cô gái này bình thường cơ bản không có liên lạc gì với bên ngoài, anh mở cửa, nhìn thấy người phát thư, căn cứ tinh thần vui vẻ giúp đỡ người khác đã giúp cô ký nhận rồi, nếu dựa vào tinh thần giúp người cuối cùng anh thuận tiện giúp cô mở ra, một quyển mới tinh sách, trên đó viết "Tình nhân màu hồng phấn của tổng giám đốc " tác giả: Quả Quả. Là sách của cô gái kia viết, Thanh Á nhất thời cao hứng tùy tiện lật hai trang. Sau đó vẻ mặt anh rối rắm chạy vào trong phòng Khúc QuẢ Quả, la hét: "Em gái kia, sao em lại viết những thứ này?"

Khúc Quả Quả buồn chán liếc anh một cái: "Bây giờ mọi người đều thích thể loại đó, không viết thì bán không được."

"Em quả thật. . ."

"Đừng ồn ào bên cạnh tôi, đáng ghét." Cô vừa có linh cảm, Khúc Quả Quả rõ ràng có thái độ đuổi người làm cho Thanh Á cảm thấy người phụ nữ này không thể câu thông, cô viết cái gì thì mắc mớ gì tới anh.

Ném sách, anh dứt khoát ngồi tại phòng khách, hai mắt không thấy, cắn ở trong miệng trước mặt suýt chút nữa phun ra. Trong tấm hình hai thân thể trắng muốt đang dây dưa, gặm cắn lẫn nhau, Thanh Á ngây người triệt để, anh không biết nên nói gì, cứ như vậy bưng mặt thành bộ dạng ngốc nghếch, Khúc Quả Quả còn không được chết tử tế đã bị Thanh Á làm cắt đứt linh cảm, ôm khoai tây chiên đến ngồi bên cạnh anh còn hứng thú nói chuyện với anh nhiều hơn

"Đàn ông có dáng người tốt, chính là có chút bỉ ổi."

"Tư thế cơ thể này nhìn kiểu gì cũng sẽ không thoải mái, cô gái này còn trưởng thành, chính là kêu là làm ra vẻ một chút, tôi thích tự nhiên."

"Em em em có phải con gái hay không." Thanh Á nhìn chằm chằm vào Khúc Quả Quả trong mắt hoài nghi có phải cô bị người ngoài hành tinh xâm lấn hay không.

Khúc Quả Quả nhìn anh giống như nhìn kẻ ngốc: "Tôi không phải chẳng lẻ là anh, giả bộ ngây thơ trong sáng cái gì, đàn ông các anh xem phim sex không phải là đều như ăn cơm, anh đừng nói với tôi là anh vẫn.." Khúc Quả Quả liếc mắt khinh thường, đem tắt TV, "Đi ra ngoài, đừng quấy rầy tôi đánh chữ. Đánh không ra bản thảo tháng sau anh phải nuôi tôi"

"Nuôi em thì sao, tôi nuôi không nổi sao." Thanh Á xem tổ chim trên đầu cô thật chướng mắt, cô gái này rốt cuộc muốn lôi thôi tới trình độ nào, một bả nhấc Khúc Quả Quả lên, kéo tới phòng tắm, cũng không để ý phản kháng của cô, mở vòi sen phun lên trên đầu cô, "Em nhìn xem em bẩn thế nào, em là một phụ nữ, sao không tự tắm rửa sửa sang mình sạch sẽ một ngày chứ."

"Thanh Á anh nổi điên làm gì, buông ra!" Khúc Quả Quả đẩy Thanh Á ra, bởi vì nước trôi xuống hai mắt nên nhìn không thấy rõ bộ dáng của đối phương.

Thanh Á chỉ là tức giận một lúc, cô gái này sao luôn to tiếng với anh, chẳng lẽ không thể dịu dàng giống như những người con gái khác, nhưng mà tỉnh táo lại mới phát hiện, Khúc Quả Quả mặc áo T-shirt rộng phùng phình vị bị nước thấm nào nên dán chặt vào trong thân thể, đường cong xinh đẹp lúc ẩn lúc hiện, nhất thời huyết khí dâng trào, anh ném vòi sen, liền chạy ra khỏi phòng tắm.

Khúc Quả Quả sờ soạng khuôn mặt, nhìn anh chả hiểu ra làm sao, nhưng nếu ướt rồi thì tắm rửa thôi. Thanh Á vì vừa mới nhìn thấy cảnh xuân đẹp đẽ nên bối rối, nhất định là anh chịu quá nhiều kích thích mới có thể sinh ra dục vọng với Khúc Quả Quả, nhất định là quá lâu anh không tìm con gái, đúng, nhất định là như vậy.

Ngay tại lúc anh muốn lấy đồ rời đi, vừa vặn Khúc Quả Quả mở cửa phòng tắm ra, chỉ thấy cô mặc áo T-shirt rộng phùng phìn vừa đi tới vừa lau mái tóc chưa khô, Thanh Á nhìn cái chân trắng bóc của cô, thở hốc vì kinh ngạc: "Em gái! Em không mặt quần áo tử tế rồi mới bước ra sao!"

Khúc Quả Quả không biết anh tức giận chuyện gì, tự mình mặc vô cùng được thôi, quần áo đều che đến đầu gối của cô: "Không phải tôi đã mặc rồi sao, đàn ông các anh ngay cả mặc con gái mặc bikini đều nhìn rồi, thì nhìn tôi không mặc gì, già mồm cãi láo, ngụy biện."

"Em nói ai ngụy biện." Thanh Á bước hai bước đi lên phía trước, Khúc Quả Quả không ngờ anh đột nhiên tới gần, vô thức lui về phía sau, lại hụt chân mất thăng bằng ngã cuống, Thanh Á nhanh tay lẹ mắt muốn kéo lại, lại chậm mất, hai người cùng ngã trên mặt đất, Khúc Quả Quả cũng may có Thanh Á che chở, Thanh Á là ngã thật sự, đau đớn khiến anh nhe răng trợn mắt.

"Anh không sao chứ." Khúc Quả Quả sốt ruột đi đến xem xét cái ót của Thanh Á, Vừa rồi ngã xuống đất vang lên thành tiếng, đừng ngã thành ngu ngốc chứ.

Sau cơn đau, anh mới phát hiện cả thân người của Khúc Quả Quả ở trên thân của anh, anh có thể cảm giác được cô mềm mại không giống như đàn ông, nhất thời tâm viên ý mã, ma xui quỷ khiến, có đôi khi giữa con trai và con gái chính là như vậy, bầu không khí đúng với thời điểm rồi, có một số việc thì trở nên phát sinh một cách tự nhiên. Dù sao nam chưa cưới nữ chưa gả, trai đơn gái chiếc chung sống một phòng, ai có thể nói là lỗi của ai đây

Hai mắt Khúc Quả Quả nhìn chằm chằm vào trần nhà, không nghĩ ra đưuọc vì sao mọi chuyện lại phát sinh thành như vậy, say rượu mất lý trí? Được, bọn họ không dính một giọt rượu, ý loạn tình mê? Được, bọn họ nhìn nhau chán ghét, đây là lần đầu tiên của cô, coi như là tìm người đàn ông chấm dứt kiếp sống gái chưa chồng của mình. Thanh Á cũng không biết tại sao lại như vậy, mấu chốt là ngay cả coi phim sex cũng không thay đổi sắc măth, cả ngày viết tiểu thuyết tình sắc lại còn là xử nữ, hẳn là chổ nào? Không phải anh cố ý? Rõ ràng nói ra thật đáng đánh đòn.

Ngay lúc anh không biết phải đối mặt làm sao, Khúc Quả Quả hành động trước, cô suy nghĩ cả buổi biện pháp tốt nhất là cắt đứt liên lạc với người đàn ông này —— tiền, từ trong bóp da lấy ra hai ngàn đồng đưa cho anh.

Cơn tức giận của Thanh Á dâng lên, từ trên giường đứng thẳng lên: "Em có ý gì?"

"Tôi nghĩ đây là phương án tốt nhất, như vậy hai chúng ta không thiếu nợ nhau." Khúc Quả Quả rất vô tội.

"Thanh Á tôi em có thể dùng hai ngàn để đo?" Cô khi tìm Ngưu Lang à!

"Không đủ sao?" Khúc Quả Quả gãi đầu, lại đưa thêm hai ngàn, "Toàn bộ cho anh, muốn thêm cũng không có rồi."

"Em, em đang khiêu chiến sự kiên nhẫn của tôi sao?" Thanh Á lần này là phát hỏa thật sự.

Khúc Quả Quả không sao cả thu hồi tiền: "Nếu như anh để bụng lời vừa nói, nếu không anh cho tôi tiền, tôi không ngại."

Thanh Á tức giận mặc quần áo tử tế mở cửa bước đi, khúc Quả Quả nhún vai, không hiểu anh đang tức cái gì, sao không gọi là cô bị hại đi. Đàn ông chả hiểu ra làm sao.

Bản thân Thanh Á tự sinh ra sự hờn dỗi suốt một tuần lẽ, rốt cục anh cũng biết được rằng để cho cô nàng Khúc Quả Quả kia đến gặp mình xin lỗi chính là si tâm vọng tưởng, đáng chết nhất chính là anh lại nhớ tới cô, đáng chết! Đáng chết! Đáng chết! Anh thì vô tình nói bóng nói gió để chủ tử bên kia hỏi thăm đối phó với cô gái Khúc Quả Quả kia như thế nào, anh thề hắn chỉ là giả thiết nếu như, Nguyệt Nặc lại hả hê vạch trần tâm sự của anh, còn làm cho mọi người đều biết, đều là lỗi của cô gái, hại hắn ngay cả mặt mũi cũng bị mất sạch.

Cho nên khi anh leo cửa sổ vào gian phòng của Khúc Quả Quả một lần nữa, thì hiếm khi Khúc Quả Quả đang đánh chữ bị phân tâm ngước nhìn anh.

"Chúng ta kết hôn đi."

"A?"

Thanh Á cũng không thể ngờ mình sẽ nói ra những lời như vậy, nhưng mà lời nói ra khỏi miệng anh mới phát hiện, anh không bài trừ, còn có chút mừng rỡ: "Chúng ta kết hôn đi."

"Tôi tại sao phải kết hôn với anh." Khúc Quả Quả không để ý tới anh, khi dễ anh bị động kinh

"Bộ dạng tôi đẹp trai."

"Không ưa."

"Tôi săn xóc nhẹ nhàng."

"Không có cảm thấy."

"Tôi rất có tiền."

"Có chút động tâm."

"Nếu như từ nay máy tính của em xảy ra vấn đền gì, tôi hoàn toàn có thể xử lý, không cần dùng tiền mời người đến sửa chửa., Hơn nữa văn kiện bị xóa ngoài ý muốn tôi cũng sẽ khôi phục được giúp em

Khúc Quả Quả động, đứng người lên, lục tung một lúc, Thanh Á không rõ cô muốn làm gì, Khúc Quả Quả đi tới cửa thấy anhkhông nhúc nhích, nháy mắt ra hiệu: "Đi thôi."

"Đi đâu?"

"Không phải anh muốn kết hôn sao, đăng ký, bây giờ mới ba giờ đi có thể kịp."

Thanh Á ngây ngẩn cả người, cô gái này không thể dùng tư duy lý giải bình thường để hình dung được

Khúc Quả Quả cho rằng phản ứng của Thanh Á có lẽ là không mang tiền: "Nghe nói một người ký tên xài không đáng bao nhiêu tiền, chín đồng vài mao, tôi mời anh, đi thôi."

Thanh Á bị Khúc Quả Quả ném ra khỏi cánh cửa, không nói gì nhìn trời xanh mây trắng, hạnh phúc của anh, hạnh phúc của anh, rốt cuộc đang ở đâu...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top