Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Tobio 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tobio là một cậu nhóc được gia đình chiều chuộng. Hồi nhỏ, mỗi lần ăn cá, ông nội hoặc Miwa sẽ gỡ xương cho cậu, cậu chỉ việc chờ những miếng cá được lọc hết xương, xé nhỏ trộn đều với cơm trong cái bát hình babo-chan rồi dùng thìa xúc ăn, nên cậu rất vụng về trong việc gỡ xương cá hoặc dùng đũa. Sau này ông mất, Miwa rời nhà đi học xa, Tobio cực kỳ hiếm khi ăn cá, chỉ thỉnh thoảng mới ăn khi ở nhà có bố mẹ hoặc Miwa, bởi họ sẽ chiều chuộng chăm sóc cậu trên bàn ăn mà không hề cười nhạo hay khó chịu với cậu. Có vẻ mọi người đều muốn bù đắp cho cậu con trai nhỏ sống một mình ở Miyagi này.

Nhóm Karasuno năm nhất là người đầu tiên phát hiện ra, những ngón tay xinh đẹp của Tobio có thể điều khiển bóng cực đỉnh trên sân nhưng trong bữa ăn lại rất vụng về. Các senpai muốn mấy đứa năm nhất thân thiết với nhau hơn nên đã ra tối hậu thư họ phải ăn trưa cùng nhau. Lâu dần, mọi người để ý bữa trưa của Tobio nếu không phải các loại bánh mì và sữa thì về cơ bản các món ăn đều dễ xúc bằng thìa, và chẳng bao giờ có cá. Trong trại huấn luyện, khi bữa trưa do các quản lý làm có món cá nướng, cuối cùng họ đã biết vì sao Tobio không ăn cá, không phải vì cậu không thích, mà vì cậu không biết gỡ xương.

Tsukishima nhìn con cá nát bét trước mặt Tobio, cười nhạo: "Nếu mẹ con cá biết con của nó bị hành hạ đến mức này chắc phải khóc thét ấy nhỉ, Vua?"

Tobio bực tức nhìn cậu ta, nhưng đuối lý chẳng nói được gì. Yamaguchi vội vàng hòa giải đôi bên, hỏi Tobio: "Thế từ nhỏ đến giờ cậu chưa ăn cá bao giờ à, Kageyama?"

Tobio lắc đầu: "Tôi có ăn, nhưng mọi khi đều là Kazuyo, bố mẹ hoặc Miwa gỡ xương cho tôi."

"Kazuyo và Miwa là ai?"

Đến lúc này, mọi người mới biết Tobio có người ông đã mất cách đây vài năm, và một chị gái hơn cậu 8 tuổi.

"Thảo nào Vua thích ra lệnh cho người khác làm theo ý mình thế, là vì ở nhà được chiều quen chứ gì?"

"Tôi ra lệnh cho cậu lúc nào chứ!"

"Thế sáng nay ai bắt thường dân phải nhảy cao hơn, đập bóng mạnh hơn hả!?"

"Nhưng Tsukki cũng tăng tầm bật nhảy chứ có phàn nàn gì đâu..."

"Yamaguchi!"

"Xin lỗi, Tsukki!"

"Hơn nữa bình thường không phải lúc nào bố mẹ với Miwa cũng gỡ xương cho tôi! Tôi ở một mình! Khi ăn cá ở nhà tôi sẽ tự gỡ xương bằng tay!"

Mọi người nghe Tobio nói vậy thì giật mình, tiếng tranh cãi im bặt. Tobio vội bịt miệng mình, mặt đỏ bừng như vừa nói ra điều gì xấu hổ lắm. Trong suy nghĩ của cậu, chỉ có trẻ con mới dùng tay để ăn uống thôi.

Karasuno năm nhất nhìn Tobio. Một đứa con út trong nhà, được bố mẹ và chị gái chiều chuộng, thói quen ăn uống như trẻ con. Dù có cao 1m8 thì cậu vẫn là một đứa con nít mà thôi.

Dễ thương.

Tsukishima bật cười đúng như dự đoán, làm Tobio càng cáu kỉnh. Hinata nhìn Tobio mà nghĩ đến con bé Natsu được chiều đỏng đảnh nhà mình mà không nhịn được coi cậu như em mình, hét lên với Tsukishima "Đừng có cười Kageyama nữa!" rồi quay sang Tobio nói:

"Kageyama! Tớ có thể gỡ cá cho cậu! Chỉ cần cậu chuyền cho tớ nhiều hơn thôi!"

"Cậu lo mà tập đỡ bóng trước đi boke!"

Sau lần đó, như một thói quen, mỗi khi bữa ăn có cá, không chỉ Hinata mà Tsukishima, Yamaguchi đều thay phiên nhau giúp Tobio gỡ xương. Thói quen này duy trì đến tận khi tốt nghiệp, ra trường, khi cả đám có cơ hội tụ tập ăn uống với nhau. Vẫn cười nhạo Tobio lớn rồi mà tay chân vụng về, nhưng ai cũng chiều chuộng em út của nhóm theo thói quen từ những ngày cấp 3.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top