Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 12: Người mới và người cũ tuyệt đối không được gặp nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến nhàm chán ngồi trong quán café đợi người, đối diện là Uông Trác Thành nói gì cũng phải đợi Vương Nhất Bác đến bằng được. Giống như hôm nay không gặp được Vương Nhất Bác thì không chịu đi.
Mấy phút trôi qua, chỉ thấy một chiếc Mercedes đỗ ngay trước cửa quán café. Vương Nhất Bác mặc vest từ trong xe bước ra liền thu hút một loạt ánh mắt nhìn lại.
Ánh mắt Tiêu Chiến cũng bị bên này thu hút, không thể không nói Vương Nhất Bác thực sự rất đẹp trai, đặc biệt là khi khoác lên mình âu phục. Cả người toát ra khí chất cấm dục.
Uông Trác Thành liếc mắt ra ngoài cửa sổ nói: "Quả nhiên vẫn là cái bộ dạng ấy, chỉ được cái đẹp mã mà thôi."
Vương Nhất Bác vừa đẩy cửa bước vào đã thấy Tiêu Chiến và Uông Trác Thành. Bước đến chào hỏi một tiếng.
Vương Nhất Bác ngồi xuống cạnh Tiêu Chiến, bộ dáng như chủ nhân phú quý.
Mở miệng nói: " Không biết cậu đã trở lại, chỉ mời cậu uống tách café có vẻ không tốt lắm."
Lại nói tiếp: "Hay là cùng ăn bữa cơm đi."
Lúc Tiêu Chiến nhìn về Uông Trác Thành với vẻ muốn hắn từ chối, Uông Trác Thành lại trả lời "Được".
Cậu thực sự không thể hiểu nổi hai người này, rõ rang là người cũ và người mới. Còn muốn ngồi cùng bàn ăn cái gì chứ.
Sau khi ba người xác định ăn tối liền từ quán café đi ra, mỗi người đúng một bên Tiêu Chiến.
Phía trước có một tiệm đồ chơi rất lớn, cũng không biết ai là người đi vào trước.
Ba người đúng ở bên trong, Tiêu Chiến đột nhiên cảm thấy ngực mình phồng lên. Nhìn xuống, Vương Nhất Bác cầm một con thỏ bông nhét vào lòng Tiêu Chiến.
Thỏ rất dễ thương, Tiêu Chiến đối với mấy loại dễ thương này thực sự không thể kháng cự được.
Lúc Tiêu Chiến còn chưa kịp phản ứng, trong ngực lại nặng nặng.
Uông Trác Thành cầm một con mèo dễ thương để vào ngược cậu. Lại còn nhìn Vương Nhất Bác với ánh mắt khiêu khích.
Vương Nhất Bác bên cạnh lập tức lấy một con thỏ to hơn nhét vào ngực Tiêu Chiến. Uông Trác Thành liền phản ứng lại.
Vốn là muốn dạo quanh chỗ mua đồ chơi, cuối cùng lại thành nơi tranh đồ của Vương Nhất Bác và Uông Trác Thành. Hai con người này đều cố tìm bằng được đồ chơi to hơn của đối phương.
Tiêu Chiến không thể ôm xuể nữa, hai người lại tự cầm lấy. Cho đến lúc không thể tìm được đồ chơi nào to hơn mới ra quầy thu ngân thanh toán.
Nhân viên thấy đồ chơi trong lòng ba người họ, lễ phép hỏi một câu,
"Xin hỏi toàn bộ đồ chơi này các ngài đều lấy sao?"
" Đúng, gói lại hết giúp tôi." Hai người đồng thời trả lời, lại đồng thời đưa thẻ ra.
Nhân viên bán hàng nhìn hai tấm thẻ không biết nên nhận thẻ của người nào.
Tiêu Chiến nhìn vẻ mặt do dự của nhân viên bán hàng nói: "Để tôi trả cho."
Mật mã là, đợi chút mật mã là. Đột nhiên Tiêu Chiến không nhớ ra được mật mã của mình là gì.
Vương Nhất Bác bên cạnh nói: "081005"
Tiêu Chiến nghe xong ngạc nhiên tột độ, cậu còn không biết mật mã thẻ của mình tại sao Vương Nhất Bác lại biết.
Lúc cậu đang nghĩ ngợi chuyện này, nhân viên bán hàng đã đưa thẻ cho cậu.
Cậu rất muốn hỏi Vương Nhất Bác, nhưng lại không biết nên mở miệng hỏi như thế nào. Chỉ đành không nói, chờ về nhà lại hỏi sau.
Ba người ôm túi lớn túi nhỏ đến tiệm ăn. Vừa bước vào phòng riêng, Vương Nhất Bác và Uông Trác Thành lập tức ngồi xuống vây quanh Tiêu Chiến.
Giống như sợ một giây sau Tiêu Chiến sẽ chạy mất.
Sau khi thức ăn được đưa lên, Vương Nhất Bác gắp rau cho Tiêu Chiến trước, Uông Trác Thành liền múc một bát canh cho Tiêu Chiến.
Vương Nhất Bác gắp cánh gà, Uông Trác Thành gắp đùi gà. Vương Nhất Bác gắp rau xanh, Uông Trác Thành liền gắp rau cải.
Thức ăn trong bát của Tiêu Chiến càng ngày càng nhiều, cậu thực sự ăn không hết, liền nói hai người dừng lại.
Đến cuối cùng, Tiêu Chiến cảm thấy bản thân không thể nào nuốt nổi nữa, Vương Nhất Bác đi thanh tóa sau đó ôm theo đống đồ chơi chuẩn bị cùng Tiêu Chiến về nhà.
Lúc tạm biệt Uông Trác Thành, Tiêu Chiến muốn nói vài điều nhưng Uông Trác Thành đã nói trước: "Nếu anh ta đối xử không tốt với cậu thì cậu phải đến tìm mình đấy."
Vương Nhất Bác đứng một bên nghe thấy câu này mặt liền đen lại.
"Người nhà tôi không cần cậu phải lãng phí tâm sức." nói xong liền kéo Tiêu Chiến lên xe.
Trên đường về, Tiêu Chiến nhìn mặt Vương Nhất Bác đen lại liền hỏi: "Không phải anh đang ghen đó chứ?"
"Tôi ghen gì?"
"Uông Trác Thành đó."
"Cậu ấy không phải bạn trai cũ của tôi sao"
Tiêu Chiến nói xong câu này, vốn dĩ xe đang chạy trên đường đột nhiên phanh gấp lại.
"Cậu nói cậu ta là gì?"
"Bạn trai cũ ấy." Tiêu Chiến không dám nhìn biểu cảm hiện tại của Vương Nhất Bác, cậu cảm thấy Vương Nhất Bác hiện tại khiến cho người ta cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Tay Vương Nhất Bác nắm chặt vô lăng, gân xanh trên bàn tay cũng nổi lên. Giống như đang nhẫn nại, muốn nói gì đó với Tiêu Chiến, miệng nhếch lên lại hạ xuống, cuối cùng lại không nói ra.
Tiêu Chiến không dám nói gì hết, Dù sao thì mỗi người đàn ông đều không thể chịu được lão Vương lúc này.

P/s: mình dịch vội, có chỗ k chắc dịch đúng k nữa, mình sẽ tìm lại rồi sửa nếu sai. Cám ơn mọi người đã đọc fic của mình 🙇🏻‍♀️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top