Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4: Cho em lựa chọn




Khí trời hanh khô, không khí se se lạnh, áng mây lơ lững bồng bềnh, ánh nắng nhợt nhạt chiếu vào căn phòng lúc sáng sớm sương mai.


Trong căn phòng nhàn nhạt tin tức tố hương bạc hà cùng với tin tức tố hương sơn trà lẫn quẫn vờn quanh, Vương Nhất Bác đã thức dậy từ sớm, hắn nhìn gương mặt đang say giấc nồng của y, khí tức quanh thân bỗng chốc nồng đậm, đôi mắt hắn thoáng trầm xuống, không phân định rõ người này đang nghĩ gì.


Nam nhân đưa tay sờ vào đôi má của Tiêu Chiến, người này liền trong vô thức cọ cọ vào lòng bàn tay hắn, nam nhân vẫn tiếp tục để y cọ vào một chút mới rút tay ra. Hắn ngồi ở trên giường đưa tay đỡ trán trầm tư suy nghĩ, ánh mắt thâm tình nhìn người này.


Trước khi đi hắn không quên để lại lời nhắn vào tờ giấy trên bàn, nhắn nhủ y dậy rồi thì ăn uống đầy đủ, rồi mới tây trang chỉnh tề đến công ty làm việc.


Tiêu Chiến tỉnh lại thấy kế bên đã không còn ai, chỉ còn chừa lại chút độ ấm cùng mùi hương bạc hà thuộc về riêng hắn, trong lòng y có chút mất mát. Y nhìn đến tờ giấy note nam nhân để lại, y liền lấy ra đọc, nguyên văn nội dung hắn viết:


" Em nghỉ ngơi cho khỏe rồi hãy rời đi, tôi đã dặn dò phục vụ chuẩn bị thức ăn cho em rồi. Chuyện hôm qua là do tôi nhất thời xúc động không kiểm soát được hành vi, xem như là lỗi của tôi. Tôi đã nghĩ kĩ rồi, em nếu như vẫn bận tâm về mối quan hệ của chúng ta, nếu em muốn, chúng ta có thể tiếp tục duy trì mối quan hệ này. Em suy nghĩ kĩ rồi thì hãy gọi lại cho tôi. "


Tiêu Chiến đọc xong rồi, y khẽ miết vào một góc cạnh giấy, hàng mi cụp xuống, môi đỏ mọng mím lại, sau đó y thả lại tờ giấy trên bàn, nghe lời Vương Nhất Bác gọi thức ăn mà hắn đã nhờ phục vụ chuẩn bị trước đó rồi mới thay đổi y phục mới rời đi.


Tiêu Chiến tự mình bắt taxi trở về biệt thự, lối vào khuôn viên hoa cỏ ngát hương, đêm hôm qua y không trở về nhà khiến Mẹ Tiêu thật sự lo lắng, y tiến đến chào hỏi Mẹ mình một tiếng, Mẹ Tiêu quan tâm hỏi han:

" Đêm qua con đã đi đâu, sao đến tận sáng này mới về nhà? "

" Không có chuyện gì đâu Mẹ, đêm qua là con hẹn gặp lại bạn cũ, cùng nhau hàn huyên có chút quá chén nên con ở lại nhà của cậu ấy. " Tiêu Chiến khóe môi nở nụ cười gượng gạo, y cong cong mi mắt trả lời.

Vốn dĩ Mẹ Tiêu còn muốn hỏi y rốt cuộc người bạn kia là ai, nhưng nhìn đến gương mặt thơ thẫn của y, Bà cứ nghĩ y vì đêm qua y ở cùng bạn uống có chút say nên bây giờ vẫn chưa tỉnh táo, liền nói :

" Vậy con lên lầu nghỉ đi, để ta dặn người làm chuẩn bị canh giải rượu mang lên cho con."

Tiêu Chiến nhẹ đáp : " Vâng ạ." Xong sau đó y nâng bước chân lên lầu.

Bước lên lầu, đầu y vẫn cứ quanh quẩn lời nhắn của nam nhân, mối quan hệ này ngay từ đầu đã mập mờ không rõ, Tiêu Chiến biết rõ ràng mình đã lỡ một bước, nếu như ngay từ đầu y tỏ tình với hắn thì có khi nam nhân đã đồng ý, nhưng y cứ chìm đắm trong cảm xúc mông lung, bây giờ xem ra mọi chuyện càng phức tạp.






Trong căn phòng mùi hương sơn trà nồng nàn lỡn vỡn vờn quanh, ánh nắng vàng nhạt xuyên qua khung cửa sổ thủy tinh hắt vào,rèm cửa hoa văn đỏ thắm điểm xuyết sợi tua rua màu vàng rũ xuống, đồ nội thất làm từ cẩm thạch đá pha lê óng ánh tản ra màu sắc sang trọng,hoàn toàn làm bật lên cuộc sống nhung lụa của một Vị thiếu gia như Tiêu Chiến, nhưng những thứ này y hoàn toàn không để vào mắt, tâm trạng cứ bần thần trôi dạt về nơi phương nào.

Từ lúc gặp nam nhân đến ngày hôm nay đã một tuần trôi qua, Tiêu Chiến ở trong phòng suy nghĩ rất nhiều, Vương Nhất Bác cho Tiêu Chiến cơ hội này đương nhiên y vô cùng vui vẻ,y vốn dĩ rất muốn được ở bên nam nhân, nhưng lời nói của hắn lại khiến y trầm ngâm suy ngẫm.


Hắn cũng đã nói sẽ không thể nào công khai mối quan hệ của cả hai, đương nhiên nếu y biết vậy mà vẫn dấn thân muốn yêu hắn thì chẳng khác nào hạ thấp tôn nghiêm của bản thân, nhưng như vậy thì đã sao chứ?

Cảm giác sợ mất đi cơ hội lần nữa khiến Tiêu Chiến càng muốn bất chấp tất cả lao đầu vào tình yêu cùng hắn, chỉ cần có thể cùng người mình yêu bên nhau là được , những thứ khác không cần quan tâm, y thầm nghĩ.

Qua mấy ngày suy nghĩ, Tiêu Chiến cuối cùng cũng hạ quyết định, y lựa chọn muốn duy trì mối quan hệ yêu đương dây dưa không rõ này cũng Vương Nhất Bác, trong bao lâu cũng được, chỉ cần được ở bên nam nhân như vậy đã đủ rồi.


Tiêu Chiến dự định sẽ đi gặp nam nhân, y mang theo tâm trạng hào hứng này đi đến Vương Thị.

Tài xế Vũ Hạ phụ trách lái xe đưa đón Tiêu Chiến, nhìn tâm trạng phấn khởi hào hứng của cậu chủ nhỏ, người làm thuê trung niên như ông cũng tò mò, bâng quơ hỏi: " Thiếu gia, hôm nay trong cậu khí sắc rất tốt, có chuyện gì khiến cậu vui vẻ như vậy sao?"

Tiêu Chiến nghe câu hỏi của Tài xế Vũ Hạ, khóe môi y khẽ nâng lên nụ cười tươi tắn tràn đầy sức sống,mi mắt cong cong kiều diễm ngọt ngào, cao hứng nói : "Cháu đến gặp người quen a."

Vũ Hạ nghe y nói vậy, ông cũng nở nụ cười hiền từ : "Vậy xem ra người đó rất đặc biệt với cậu, để tôi đoán xem, người khiến cậu hào hứng như thế này, có phải là Vương Thiếu của Vương thị đúng không ? "

Tiêu Chiến cười cười, bâng quơ trả lời :" Bác đoán xem. "

Vũ Hạ nghe vậy ông chỉ khẽ cười trừ ,kỳ thật người làm Tài xế như ông đây không nên can thiệp quá nhiều vào việc riêng tư của Gia chủ, nhưng ngày hôm nay ông là người lái xe chở y đến Trụ sợ của Vương Thị, nếu nói đối tượng của y là một trong những người làm trong Tập đoàn đó, thì ngoài Vị Vương Thiếu trẻ tuổi kia ra, còn ai lọt vào mắt xanh của Thiếu gia nhà ông nữa đâu.


Xe dừng chân trước cửa Trụ sở của Vương Thị, Tiêu Chiến trước khi đến nơi này đã nhắn tin qua cho Vương Nhất Bác, nói rằng y sẽ đến gặp hắn.

Nam nhân gần cả tiếng trước đã nhận được tin nhắn của y, hắn khi đó đã bắt đầu cuộc họp quan trọng cùng các Cổ đông, nơi đáy mắt hắn đảo qua một tia âm trầm phức tạp, sau đó chỉ nhắn lại một câu, bảo y trước mắt cứ lên phòng của hắn chờ, hắn hiện tại sắp có cuộc họp, sau đó nam nhân lại lãnh đạm tiếp tục công việc của mình.

Tiêu Chiến nghe lời nam nhân trước lên phòng của hắn chờ đợi, Thư ký của Vương Nhất Bác nhìn đến Vị mỹ nhân Omega này nói muốn gặp hắn, cô còn tưởng đây là Vị hôn thê của nam nhân, tươi cười hỏi :

" Vương Thiếu có dặn chút nữa sẽ có người đến gặp mình, bảo tôi cứ bảo người đó ở phòng chờ đợi, tôi còn nghĩ Vị khách kia của ngài ấy là ai, xem ra có vẻ là Vị hôn thê của ngài ấy. Vậy cậu là Tiêu Kỳ Du đúng không ?"

Tiêu Chiến vốn dĩ trước khi đến đây rất vui vẻ, nhưng khi bị người khác nhận nhầm mình là Tiêu Kỳ Du, trong lòng y bỗng nhiên chùng xuống, nụ cười trên môi cũng tắt hẳn, đôi mắt y xẹt qua một tia ủy khuất, y thầm nghĩ có lẽ mọi người đều đã biết đến chuyện Vương Nhất Bác với anh họ của y có hôn ước với nhau, y khẽ mím môi, mất tự nhiên trả lời với Thư ký :

" Tôi là Tiêu Chiến, không phải Vị hôn thê của anh ấy, anh họ tôi mới là Kỳ Du. Tôi hôm nay có chuyện muốn đến gặp Nhất Bác. "

Thư ký biết mình đã nhận nhầm người, vội vàng rối rít: " Xin lỗi, tôi đã nhận nhầm cậu với người khác. Trước mắt cậu cứ vào phòng ngồi chờ Vương Tổng, ngài ấy đang họp có lẽ một chút nữa sẽ xong, cậu cứ ngồi chờ ở sofa, tôi sẽ lập tức đi chuẩn bị trà cho hai người." Vừa nói, Thư Ký vừa mở cửa dẫn y vào phòng riêng dành cho Tổng giám đốc .

Tiêu Chiến nghe lời vào phòng làm việc của nam nhân chờ đợi, y ngồi trên ghế sofa mềm mại, đôi mắt phượng xinh đẹp đảo quanh một vòng nhìn xem nơi này, tin tức tố hương bạc hà nhàn nhạt bao trùm khắp căn phòng, nhất thời khiến y cảm thấy vô cùng lưu luyến mùi hương của hắn.

Cứ nghĩ đến chút nữa sẽ nói rõ với nam nhân về mối quan hệ của cả hai, trong lòng Tiêu Chiến cảm thấy phấn khởi trở lại, quên đi chuyện vừa nãy bị nhận nhầm là Tiêu Kỳ Du.

Vương Nhất Bác vừa có cuộc họp với các cổ đông xong, lần họp này tương đối căng thẳng, Vương Thị bao năm vẫn tập trung đầu tư kinh doanh bất động sản cùng với cao ốc địa tầng,vốn dĩ mọi người đều dự định tốc độ tăng trưởng của nghành này sẽ có xu hướng gia tăng trong vài năm tới.

Nhưng tình hình thực tế lại trái ngược so với những dự định ban đầu, với thời buổi nền kinh tế bong bóng như hiện tại, giá nhà tăng đột biến dẫn đến gánh nặng về tài chính cho người mua, đã khiến cho đại đa số khách hàng đều lựa chọn hình thức chi trả tiền thuê nhà theo tháng, số lượng người mua bất động sản có xu hướng giảm.

Nếu thị trường ngày càng đi theo hướng này, tất cả các tập đoàn địa ốc đều phải cần một thời gian rất lâu để hoàn vốn, vô hình chung gây ra nhiều khủng hoảng về kinh tế tài chính cho Tập đoàn, doanh thu sụt giảm khiến cho các Tập đoàn bất động sản vô cùng lo lắng.


Vương Nhất Bác bây giờ phải gánh nhiều áp lực trong việc điều hành Tập đoàn, mấy năm trước Vương thị đã đầu tư xây dựng khá nhiều khu bất động sản, nhưng đến bây giờ vẫn chưa thu được lợi nhuận khiến cho mấy Vị Cổ đông trong Tập đoàn đều nháo nhào đòi bán ra cổ phiếu để giải ngân, khiến hắn cũng vô cùng phiền não.

Nam nhân ngồi trên ghế Tổng giám đốc khẽ xoa xoa mi tâm, hắn phải tạm thời tìm cách giải quyết chuyện này, nam nhân cầm lấy áo khoác ngoài mặc vào, nâng bước chân trở về phòng làm việc của mình.

Vừa đẩy cửa vào phòng làm việc, mùi hương sơn trà lập tức xộc vào cánh mũi hắn, nhìn đến Tiêu Chiến đang ngồi ngay ngắn ở ghế sofa, y vừa uống trà vừa nhàm chán mà lật xem mấy quyển tạp chí chờ đợi, tâm tình Vương Nhất Bác bất giác dâng lên sự yên bình, tuy nhiên lý trí nhanh chóng nhắc nhở hắn rằng, người này đối với hắn, thật sự rất cố chấp mê muội.


Vương Nhất Bác mấy ngày trước còn nghĩ là y sẽ không đồng ý tiếp tục mối quan hệ này. Hắn đã nói rõ ràng, mình sẽ không thể nào cho y một câu trả lời thỏa đáng, hay nói đúng hơn là sẽ không công khai mối quan hệ này ra ánh sáng. Cứ nghĩ Tiêu Chiến sẽ vì tôn nghiêm mà từ bỏ, nào ngờ người này lại kiên quyết như vậy, hắn cũng đành hết cách, dù sao cũng là y muốn ở bên hắn, nam nhân muốn từ chối cũng không được.

Tiêu Chiến nhìn thấy nam nhân, đôi hàng mi liền lập tức cong lên, đôi môi cũng vui vẻ nở nụ cười, trong ánh mắt đều đong đầy ngọt ngào: "Nhất Bác. Công việc của anh xong rồi chứ?"

Nam nhân nhàn nhạt nhìn y, hắn khẽ gật đầu"Ừm" một cái, từ tốn ngồi xuống ghế xuống sofa, đôi mắt nhướn lên đối thượng với gương mặt tươi tắn của y, thanh âm lãnh đạm hỏi: "Em đến tìm tôi có chuyện gì?"

Nghe câu hỏi của hắn, đôi mắt y khẽ cụp xuống, lý do y tìm đến đây là vì muốn cùng hắn tiếp tục mối quan hệ dây dưa không rõ ràng kia, nhưng hiện tại y cũng không biết nên mở lời như thế nào, cứ ngập ngừng không thốt thành lời: "Em...em..."

Vương Nhất Bác đem sự lúng túng của y để vào trong mắt, hắn đương nhiên biết y đến đây vì lời nhắn hôm trước hắn để trên bàn, trong lòng hắn sớm đã lãnh đạm, người này xem ra vẫn rất cương quyết muốn cùng hắn ở bên nhau.

"Đến giờ ăn trưa rồi, em muốn ăn cái gì? Tôi dẫn em đi ăn." Nam nhân nhàn nhạt đề nghị.

Tiêu Chiến ngước mắt lên nhìn hắn, trong lúc nhất thời y không biết nên trả lời như thế nào, nam nhân âm trầm nhìn y, thanh âm không lạnh không nhạt: " Nếu em không chọn được, vậy chúng ta giống như trước kia, đến nhà hàng Thịnh Vân ăn cơm, em thấy thế nào?"

Kỳ thật nhà hàng Thịnh Vân này trước kia khi còn học cao trung, y thường xuyên lôi kéo nam nhân cùng mình đến đây nơi đó ăn, không nghĩ tới nam nhân sẽ chủ động đề nghị quay về đây, chỉ cần nghĩ đến việc hắn vẫn còn nhớ đến những kỉ niệm đã trải qua cùng nhau, trong lòng Tiêu Chiến liền vô cùng vui vẻ, tin hương sơn trà tự nhiên tản ra, phảng phất dịu thơm ngọt ngào.

Vương Nhất Bác nhìn y vui vẻ, hắn cũng yên lòng, chí ít chỉ cần y đừng buồn đừng nháo, hắn vẫn sẽ như trước kia, giống như một người anh trai mà đối xử ôn nhu với y.


Trên đường đi tới nhà hàng, Tiêu Chiến ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn trên ghế dựa, đôi mắt phượng diễm lệ của y thoáng nhìn về phía Vương Nhất Bác, hắn vẫn chuyên tâm lái xe, biểu tình âm trầm nhàn nhạt,  bên trong xe thoang thoảng tin tức tố hương bạc hà của hắn, tin hương ôn hòa mát lạnh này của nam nhân vô cùng dễ chịu, nhất thời khiến cho y cũng bị cuốn theo, vô tình tản ra tin tức tố hương sơn trà của bản thân.

Nam nhân cảm nhận được tin tức tố của y, hắn liền chuyển dời tầm mắt nhìn về phía bên này, biểu tình nhàn nhạt nhìn y, lẳng lặng một chút, sau đó liền nhấp môi nói: "Sau này ra đường, em nhớ dán miếng ức chế vào người."

Tiêu Chiến nghĩ hắn không muốn ngửi đến tin tức tố của mình, trái tim thoáng nhói lên một chút, dè dặt hỏi: "Anh không thích tin hương của em sao?"

"Không phải... "Nam nhân ngừng lại, sau đó nói tiếp:" Chỉ là tin hương của em quá nồng, sẽ gây chú ý đến những Alpha khác."

"Vậy sau này em sẽ chú ý mang theo." Y dịu ngoan đáp ứng, nam nhân xem ra thật sự quan tâm đến y.

"Ừm." Vương Nhất Bác ứng thanh, kỳ thật hắn bảo y dán miếng ức chế vẫn còn một nguyên nhân khác, chính là trên người y vẫn còn vương mùi tin tức tố hương bạc hà của hắn.



Không gian bày trí thiết kế bên trong nhà hàng Thịnh Vân này vẫn giống như trước đây, vô tình gợi cho Tiêu Chiến không ít hồi ức về những kỉ niệm trong quá khứ, đôi mắt y nhìn nam nhân ở phía đối diện, trong lòng thầm nghĩ không biết hắn có còn nhớ những lần hắn cùng y đến nơi này ăn hay không.

Nhân viên phục vụ đứng ở một bên mời cả hai đặt món,  nam nhân liền giao quyền lựa chọn cho y, hắn như thế nào cũng đều được. Y nhìn danh sách Menu, giống như trước kia, gọi những món cả hai đã từng cùng nhau ăn ở nơi này.

Tiêu Chiến đưa lại Menu cho nhân viên phục vụ xong, y liền ngay ngắn ngồi trên ghế, đôi mắt phượng diễm lệ nhìn về phía nam nhân, chần chừ một hồi, đôi môi đỏ mọng liền thốt ra:" Kỳ thật hôm nay em đến tìm anh là có chuyện muốn nói."

Vương Nhất Bác thanh âm ôn nhu:"Em nói đi."


"Lời nhắn anh ghi ở trong giấy, em đã nghĩ kỹ rồi, chúng ta....vẫn có khả năng bên nhau, phải không anh?"

Đôi mắt phượng kiều diễm của y trong trong nhìn về nam nhân, nơi đáy mắt chất chứa một tia u buồn, thanh âm còn mang theo sự buồn bã khiến người khác đau lòng.

Vương Nhất Bác nhìn dáng vẻ của y như thế này, không hiểu sao hắn lại thấy mềm lòng, sự thật thì hắn vẫn không sao cự tuyệt được y, trầm mặc một hồi, nam nhân nhàn nhạt đáp:

"Ừm......." Dừng một chút, hắn lạnh lùng nói: "Nhưng tôi không chắc có thể duy trì mối quan hệ thể xác này trong bao lâu, em vẫn nên giữ thân mình trong sạch, đừng vì tôi mà đánh đổi, tốt nhất sau này em nên trao thân mình cho người xứng đáng với em hơn tôi."

Lời này của nam nhân vừa nói ra, lập tức khiến cho y khó có thể tin được, đôi mắt phượng mở to nhìn chằm chằm vào nam nhân, hôm trước y đã thổ lộ tình cảm với hắn, nói rằng y yêu hắn, cái y muốn chính là cùng hắn nói chuyện yêu đương, chứ không phải muốn làm bạn tình của nam nhân.

"Nhất Bác,anh.... Em nói em muốn cùng anh yêu nhau, chứ không phải chỉ muốn cùng anh lên giường..." Đôi mắt y phiếm hồng nhìn nam nhân, trái tim chợt thắt lại.

Vương Nhất Bác nhìn y muốn khóc, dĩ nhiên hắn cũng mềm lòng, thanh âm ôn nhu giải thích:

"Nếu tôi cùng em yêu nhau, chỉ sợ rằng sau này sẽ bất công với em, tôi cũng không muốn như vậy. Hai ta tốt nhất nên duy trì mối quan hệ thể xác kia, em sẽ không cần phải hạ mình vì tôi."

Nếu y cùng hắn yêu nhau, hắn sẽ kẹt giữa y cùng Kỳ Du, bây giờ Tập đoàn đang trong thời điểm khó khăn, người có thể giúp ích cho hắn lúc này chỉ có Kỳ Du cùng Bác Hai của y. Chình vì thế mà lúc này, hắn không thể nào cùng y yêu nhau, lỡ như sau này hắn thật sự đính hôn cùng Kỳ Du, người đau khổ nhiều nhất sẽ chính là y, cho nên tốt nhất hắn cùng y chỉ nên làm bạn giường, sau này cả hai đều sẽ dễ dàng dứt tình hơn, tránh cho việc y thật sự vì yêu hắn mà chấp nhận làm người thứ ba.

"Nhưng mà...em...." Tiêu Chiến thanh âm yếu ớt nhìn hắn.

"Ngoan, câu trả lời của tôi dành cho em chỉ có như vậy, tôi cũng không muốn bất công với em.Cho nên em đừng lún quá sâu vào mối quan hệ này." Nam nhân lãnh đạm.

Tiêu Chiến đương nhiên hiểu hắn làm vậy cũng vì nghĩ cho mình, y lặng im không nói gì, đôi mắt  hồng hồng phiếm lệ quang, nước mắt long lanh đọng lại trên khóe mi.

Vương Nhất Bác cũng trầm mặc, hắn không nói lời nào, yên lặng đem thức ăn để vào trong chén của y. Bầu không khí chung quanh vô cùng nặng nề, cả hai người không ai nói gì, chỉ có tin tức tố hương bạc hà cùng tin hương mộc lan của y lỡn vỡn vờn quanh.

Sau khi dùng bữa xong, nam nhân đưa y về nhà. Một quãng đường đi nhìn thấy dáng vẻ thẫn thờ của người này, trong lòng hắn vô cùng phiền muộn, nhưng ngoài cách cùng y làm bạn tình ra, hắn không thể có lựa chọn nào khác.

Chuyện liên hôn này dù sao cũng không phải là do một mình hắn quyết định, tuy rằng hiện tại ở Tập đoàn, Vương Gia đang nắm giữ nhiều cổ phần nhất, nhưng bây giờ Tập đoàn đang gặp khó khăn, những cổ đông khác cũng đứng ngồi không yên, nếu Cha hắn cùng hắn không thể giải quyết khó khăn trước mắt, vị trí Chủ Tịch Tập đoàn của Vương Gia sớm muộn cũng thuộc về tay kẻ khác.

Hắn đương nhiên không muốn cố gắng cả đời của cha mình lọt vào tay người ngoài, cho nên chỉ có thể dựa vào sự giúp đỡ của Tiêu Gia để từng chút xoay chuyển. Tuy không muốn thừa nhận, nhưng hắn đành phải lợi dụng Kỳ Du và cha của cậu.

Vương Nhất Bác trước nay làm việc luôn âm thầm tính toán, thương trường như chiến trường, hắn không thể nào không đa tâm sắc bén, ngồi ở vị trí Vương Tổng này mấy năm nay, bản tính ôn hòa trước kia cũng dần dần trở nên âm trầm khó đoán, chỉ cần là chuyện mang lại lợi ích, hắn đương nhiên sẽ làm, bất kể chuyện đó có gây tổn thương đến những người khác.

Tuy nhiên, người duy nhất hắn không muốn lợi dụng, chính là y.

---------------———

Sau mấy tháng ngụp lặn thì tôi đã ngoi lên rồi đây. Ai nói tui ghẻ lạnh bộ này thì...hơ hơ...maybe là vậy🤡

Chúc các cô đọc truyện vui vẻ♥️♥️ Hẹn một chap mới vào mấy tháng sau🙂

#0506

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top