Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Đợi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi tối hắn không về nhà mà ghé lại quán bar lần trước gặp anh. Chỉ là lâu lâu đôi khi tâm trạng bất ổn hắn sẽ ghé uống vài ly rượu, khác là lần này hắn uống rất nhiều. Đêm hôm ấy hắn không về nhà...

Anh bước vào cửa, căn nhà vẫn trống trơn. Cả một ngày không thấy hắn, cũng không biết có chuyện gì xảy ra. Anh tắm rửa rồi xuống tầng 1 ngồi đợi hắn về, nguyên một bàn đầy đồ ăn cũng chưa có ai động đũa, anh nghĩ chắc lát nữa hắn sẽ về, tin nhắn gửi đi cũng không có chút hồi âm. Thân thể gầy gò thiếp đi lúc nào không hay

Sáng hôm sau hắn tỉnh dậy, đầu có chút đau do hôm qua uống nhiều rượu, nhìn căn phòng xung quanh có chút lạ lẫm, đôi mắt nheo lại

- " Anh dậy rồi à? "

Hắn nghe thấy giọng nói yếu ớt bên cạnh, thất thần nhìn sang. Một ả đàn bà đang nhìn hắn chằm chằm, đôi mắt liếc đi liếc lại mới phát hiện ra hai người đều không mặc gì. Lúc này hắn không nghĩ gì nhiều, chỉ đơn giản mặc vội quần áo rồi vứt cho ả vài tờ tiền. Vẻ mặt ả còn có chút chưa thoả mãn, mặc kệ cơ thể không còn chút mảnh vải, lại tới ôm lấy hắn. Có chút kinh tởm, hắn vội đẩy ả ra rồi buông câu lạnh nhạt

- " Có gì cần thiết thì liên lạc "

Tay móc ví ra một chiếc card ghi số điện thoại của hắn, trong giới thượng lưu đều biết rằng có được cái này nhất định phải có mối quan hệ không tầm thường. Ít nhất không có mấy ai có được nó, ả cầm lấy vẻ mặt còn thoả mãn hơn số tiền kia

Hắn bước đến cửa nhà, chân bước nhanh định đi thẳng về phía phòng riêng trên tầng. Bước qua phòng bếp liền thấy anh đang ngủ gục ở đó. Tim hắn dường như đứng hình lại, là anh đã ở đó chờ hắn cả tối qua, nhìn bữa cơm lạnh ngắt mà có chút đau lòng. Nghe thấy tiếng động anh cũng dần tỉnh lại, ngửa đầu lên đã thấy hắn đứng ở đó. Hắn không nói gì, anh cũng không nói gì. Tay anh đưa lên dụi đôi mắt mới ngái ngủ, thấy một vết son còn vương trên cổ hắn, anh cười thầm trong lòng, là cười chính bản thân anh

- " Về rồi thì thay đồ rồi xuống ăn cơm, tôi sẽ bảo họ làm lại "

Hơi thở đột nhiên không còn chút nào nữa, vừa lên tiếng vừa rời đi. Cũng may tim anh bây giờ còn có thể khống chế được. Chỉ là mới bắt đầu, mọi thứ sẽ đơn giản hơn. Lướt qua người hắn, anh ngửi thấy mùi nước hoa của đàn bà, giây phút nào đó chợt đau nhói hơn. Có lẽ vẫn là nên đúng với quy luật tự nhiên. Anh và hắn là chuyện không thể lâu dài. Hắn nhìn cơ thể anh đi từng bước một, có chút không vững. Chột dạ mà không nói nên lời, cứ thể để anh bước qua, không khí trở nên lạnh lẽo hơn. Hắn rõ ràng biết anh thích hắn, nhưng tự bản thân lại để anh chờ đợi suốt cả một đêm dài với một bàn ăn lạnh lẽo, dường như anh cũng chưa ăn gì

Anh ngồi trong bồn tắm ngâm nước, nhắm mắt nghĩ lại mọi thứ đã xảy ra suốt thời gian qua, hắn vì gì mà kéo anh đến đây, cùng anh làm chuyện đó, khiến anh thích hắn, rồi lại ra ngoài làm chuyện như vậy? Anh là thứ để hắn vui đùa thôi sao? Cuộc sống giàu sang thật không dễ dàng chút nào, có những cuộc chơi mà vốn dĩ người tầm thường như anh đều không xứng, cũng chỉ là con rối mà thôi. Anh dần dần trượt xuống, nước đã ngập đến đỉnh đầu, chỉ cần thêm 3 hay 5 phút nữa, anh nghĩ chuyện điên rồ kia sẽ xảy ra, nhưng lại không đủ can đảm rồi ngóc đầu dậy mặc quần áo. Có lẽ làm vậy tâm trí trong đầu sẽ trôi theo làn nước kia, sẽ không làm khó anh nữa, để anh bình bình yên yên sống qua 100 ngày

Anh bước xuống cầu thang, hắn đã ngồi ở đó, bàn ăn thịnh soạn lại được sắp xếp các món mới, nhìn rất ngon miệng. Anh lại gần từ từ ngồi xuống, vẻ mặt rất bình thản như không có chuyện gì xảy ra. Hắn ngồi đối diện mà không dám nhìn anh, có chút hổ thẹn

- " Ngày hôm qua... "
- " Ưm.. món này ngon này, ăn nhiều một chút "

Hắn định mở miệng nhưng anh dường như không cho hắn cơ hội, anh sợ nghe từ chính miệng hắn chuyện mà hắn đã làm ra, hoặc là anh đang né để tâm trí không nghĩ ngợi nhiều. Không dám đối mặt vì sợ anh sẽ không kiềm chế nổi bản thân mà nhảy vào sâu xé hắn thành từng mảnh. Đơn giản hơn anh không muốn hắn biết anh thích anh thế nào

Bữa ăn trở nên yên ắng đáng sợ. Như hai người khách ngoài hàng ăn vô tình ngồi chung bàn.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top