Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Tôi có thai rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ ngày đó trở đi, anh và hắn trở nên thân thiết hơn bình thường. Cuộc sống vẫn sinh hoạt như vậy nhưng ở công ty thì sẽ không lộ ra, mọi người vẫn chỉ nghĩ là anh em họ hàng

- " Tiêu Chiến, mang bản thiết kế mới nhất lên phòng chủ tịch, tôi có việc qua bên maketing "
- " Được "

Anh vui vẻ nhận lời, cầm tập thiết kế còn chất đống trên mặt bàn, ngay ngắn xếp lại. Đến gần phòng làm việc của hắn, cửa phòng vẫn có chút he hé, anh đưa đôi mắt lại gần

- " Có gì nói luôn "
- " Tôi có thai rồi, hôm đó không dùng biện pháp nào cả "

Tay hắn đang ký trên xấp giấy, đột ngột dừng lại. Đưa mắt lên nhìn thẳng vào mặt của ả, một chút chớp mắt cũng không có, còn rất đáng sợ

- " Ngày hôm đấy tôi chưa đụng vào người cô "

Ả ném vào mặt anh một tờ giấy khám thai, đúng là lần hắn và cô ở bên nhau không có chút sai xót

- " Công nghệ bây giờ khá tiên tiến, anh có thể chờ đến khi đủ 6 tháng rồi xét nghiệm nó có phải con anh không "

Mắt ả nhìn vào hắn không chút sợ hãi, từng lời nói chắc nịch không ai có thể phủ nhận. Hắn nhìn ả như cố gắng tìm kiếm một điều gì đó hoài nghi, nhưng trả lại chỉ bằng một sự hống hách chán ghét. Giây phút này hắn thực sự đã nghi ngờ bản thân. Bỗng hắn từ từ đứng dậy, đi chậm lại từng bước khiến ả có chút lung lay hoảng sợ mà lùi lại

- " Vậy thì chờ nó lớn lên. Mong nó là con tôi như lời cô nói, còn không...lúc ấy kết cục thế nào, tự cô hiểu "

Câu cuối hắn nhíu hai mày, mắt cau lại. Một nỗi sợ hãi trượt dài sau gáy ả mà lạnh buốt. Hắn không nỡ huỷ hoại đứa trẻ này vì nó vô tội. Nhưng nếu ả dám làm càn, hắn sẽ giết ả ngay tức khắc

Toàn bộ câu chuyện xảy ra nãy giờ, anh đều nghe thấy, trên tay không có sức lực mà đánh rơi giấy tờ loà xoà dưới mặt đất. Tiếng vang ngoài cửa truyền lại, hắn bất chợt theo phản xạ mà quay đầu lại, khuôn mặt có chút hoảng hốt, liền chạy ra

- " Tiêu Chiến... "

Mắt anh nhìn lên hắn, không nói không rằng. Nếu đây là ở nhà thì tất nhiên anh sẽ không ngại ngần nhảy vào cho hắn ta vài phát đấm vào mặt. Nhận ra đây là công ty nên mọi người đều nhìn thấy, anh lấy hết dũng cảm bằng cái thở dài nặng nề

- " Xin lỗi đã làm phiền chủ tịch, tôi sẽ đem tới sau "

Anh nói rồi quay mặt đi, không một chút do dự. Tim đau nhưng vẫn phải bước tiếp, là không thể làm gì hơn chứ không phải anh né tránh. Có lẽ số phận đã an bài. Anh tin hắn, cho dù có sụp đổ đến mức nào anh cũng sẽ tin hắn. Nhưng ngược lại, chứng cứ hắn làm ra rõ rành rành như ban ngày, anh lấy gì tin hắn đây?

Tối hôm ấy anh không về nhà, hắn cũng không ngủ. Điện thoại liên tục gọi nhưng không có ai trả lời. Liên tiếp một tuần sau đó, anh mới về

Hắn thất thần nằm ở ghế sofa, nghe thấy tiếng bước chân liền ngồi dậy, mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt gầy gò ốm yếu của anh, có lẽ anh đã ngủ không ngon nên sắc mặt không được tốt lắm. Hắn cứ ngồi đó nhìn về phía anh nhưng lại không được đáp trả. Người ở ngoài cửa lạnh lùng bước lên phòng riêng, không nhìn hắn dù chỉ một lần, như vô hình

- " Đi đâu bây giờ mới về? "

Nghe tiếng hắn, anh dừng chân lại. Tim lại có một chút nhói. Trước khi về nhà anh đã tự nhủ bản thân hàng vạn lần, đừng để ý đến hắn. Nhưng bây giờ nếu hắn có lại gần ôm lấy anh dỗ dành, chắc chắn anh sẽ cảm động mà tha thứ cho hắn.

- " Vi phạm hợp đồng, 500 vạn "

Hắn im lặng, không phải vì sự lạnh lùng kia, mà là giữa hắn và anh bây giờ như chỉ còn lại một bản hợp đồng, không hơn không kém. Nỗi đau này khó có thể hiểu được, không xoáy thẳng vào tim nhưng lại làm hắn rất khó chịu. Thấy hắn im lặng một hồi, anh lại nhắm mắt mà bước tiếp những bậc cầu thang cuối cùng. Là anh không chịu được sự giày vò này, hay là hắn không đủ dũng cảm mà kéo anh lại. Từng lời ngày hôm ấy, anh mãi mãi không quên, là hắn nói thích anh nhưng bây giờ lại có con với người khác, thời gian tuy ngắn ngủi nhưng sự thống khổ đến tột cùng

Từ ngày hôm ấy, anh thường né tránh hắn. Lúc anh dậy hắn vẫn ngủ hoặc là đã đi. Ở chung một nhà nhưng lại như hai người xa lạ. Hắn cũng chiều theo ý anh, không giải thích về chuyện ngày hôm đó cũng không nói thêm gì. Ngày ngày đứng sau khe cửa nhìn anh đi ra rồi bước đi làm. Lúc này hắn biết nếu hắn xuất hiện, anh sẽ nhanh chóng biến mất

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top