Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

24-1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




"Chúc Mừng Sinh Nhật" hát đến câu cuối cùng, Tiêu Chiến nghe được âm thanh phía sau lưng.

"Tiêu Chiến, hai người đang làm gì vậy?"

Tiêu Chiến lập tức buông đàn violin xuống, đưa lưng về phía Suzuki Shun, nhướng mày với Vương Nhất Bác.

Tiểu yêu quái hiểu ý, vội vàng chà xát kẻng tam giác trên âu phục cho sạch, đặt lại lên kệ, rồi ngoan ngoãn để tay sau lưng.

Điều chỉnh lại hô hấp, Tiêu Chiến mỉm cười xoay người, nói với Suzuki Shun:

"Shun, xin lỗi, em không nhịn được muốn thử đàn của anh một chút, ha ha, trả lại cho anh."

Tiêu Chiến đi tới bên người Suzuki Shun, hắn đang đứng ở khu vực đàn violin đầu tiên, theo sau là một vài học sinh, sắc mặt khó coi.

Tiêu Chiến đến gần, lại nhỏ giọng nói một câu:

"Xin lỗi nhé, Shun, trả đàn cho anh."

Khoé miệng Suzuki Shun miễn cưỡng cười cười, tầm mắt xuyên qua Tiêu Chiến, nhìn Vương Nhất Bác vẫn đang đứng ở nhóm nhạc cụ gõ, tiểu yêu quái cũng chẳng tránh đi, không hề yếu thế chút nào đối mặt với Suzuki Shun.

Nghệ sĩ violin khẽ cười, xoay người nói với học sinh:

"Tôi dẫn anh Tiêu lên phòng riêng tầng hai, các bạn dẫn vị khách ở phía sau kia đến chỗ ngồi đã được giữ sẵn nhé."

"Shun, Vương Nhất Bác đi theo em là được, không cần phiền phức quá mức vậy đâu, đoán chừng cậu ấy cũng nghe không hiểu."

"Phòng riêng trên tầng là giữ lại dành riêng cho em, chỉ cho một mình em, Tiêu Chiến, có thể không?"

Xem ra tối nay Suzuki Shun không định tránh tị hiềm, giọng hắn không thấp, học sinh đều nghe thấy, bọn họ trao đổi ánh mắt với nhau, cười vô cùng mờ ám.

Tiêu Chiến cúi đầu hít thở sâu, đã nói đến mức này rồi, chỉ có thể đồng ý.

"Vậy được, Shun, làm phiền anh."

Tiêu Chiến xoay người nói với Vương Nhất Bác vài câu, để cậu đi theo học sinh của Suzuki Shun đến chỗ ngồi ở tầng một, Vương Nhất Bác nghe xong thì cau mày, Tiêu Chiến đối mặt với cậu, đưa lưng về phía những người khác, đôi môi mở ra khép lại, vẫn là câu nói ở sân bay kia:

"Yêu quái, đi đi."

Mỗi lần nghệ sĩ violin xuất hiện, đại nhân đều sẽ đi cùng hắn, sau đó nói với tiểu yêu quái những lời này.

Trong mắt Vương Nhất Bác chợt hiện lên chút tức giận, vượt qua Tiêu Chiến nhìn Suzuki Shun, lúc nhìn sang đại nhân, chút giận hờn đó đã tắt.


Khán giả bắt đầu tiến vào phòng hoà nhạc, khu vực phía trước ở tầng một bắt đầu có người đi lại, Tiêu Chiến ở phòng riêng đầu tiên trên tầng hai, có thể nhìn thấy vị trí của Vương Nhất Bác.

Tiểu yêu quái ngồi ở vị trí hơi chếch bên dưới so với phòng của anh, vị trí bên trái của khu phía trước. Vương Nhất Bác được sắp xếp ngồi ở chính giữa hàng đầu tiên, đã đứng dậy mấy lần nhường đường cho người khác rồi.

Tiêu Chiến có chút lo lắng, tiểu yêu quái là lần đầu tiên nghe hoà nhạc, ngồi ở chính giữa là một thử thách. Suốt cả quá trình Vương Nhất Bác sẽ bị rất nhiều người quan sát, phải duy trì tư thế ngồi đàng hoàng, không thể ngủ gật, cũng không thể tuỳ ý đi lại.

Tiêu Chiến cảm thấy, Vương Nhất Bác ngồi chưa đến nửa giờ là sẽ hết nhìn đông tới nhìn tây, thậm chí là ngủ luôn tại chỗ.

Phòng riêng số 1 ở tầng hai, chỉ có một mình Tiêu Chiến, là nghệ sĩ violin trưởng để dành cho anh.

Suzuki Shun vịn ghế của Tiêu Chiến, nói:

"Tiêu Chiến, buổi trình diễn sẽ chia làm hai phần, khoảng ba tiếng, tôi đã chuẩn bị cà phê và điểm tâm cho em, hy vọng tối nay em sẽ vui vẻ."

"Shun, căn phòng này chỉ có mình em thôi sao? Anh khách sáo quá, chuyện vừa rồi xin lỗi anh, em thay Vương Nhất Bác xin lỗi anh."

Tiêu Chiến muốn đứng dậy bày tỏ sự áy náy, hai tay Suzuki Shun đè lên vai anh, tư thế rất thân thiết, Suzuki Shun cúi đầu xuống, ghé sát bên tai Tiêu Chiến:

"Chiến, em không cần thay người khác nói xin lỗi với tôi, người khác ra sao chúng ta đừng để ý, em thích buổi tối hôm nay là được."

Đột nhiên tiếp xúc cơ thể khiến sống lưng Tiêu Chiến cứng đờ.

Trước kia đã từng có hành động thân mật, nhưng tối nay đang ở trường hợp công khai, dưới tầng chính là phòng trình diễn với sức chứa lên đến mười nghìn người.

Hơn nữa, Tiêu Chiến đúng lúc nhìn thấy, Vương Nhất Bác đang ngửa cổ, nhìn lên phía tầng hai, cậu đang tìm anh.

Ánh mắt của tiểu yêu quái và đại nhân giao nhau, cậu nhìn thấy rồi, nhìn đăm đăm.

Bên người lại có khán giả nhờ Vương Nhất Bác đứng dậy nhường một chút.

Tiểu yêu quái hình như không nghe thấy gì, chỉ nhìn chằm chằm lên phòng riêng tầng hai.

Nhìn có vẻ Suzuki Shun đang ôm lấy Tiêu Chiến từ phía sau, dán sát bên tai đại nhân nói chuyện, hoặc là, đang hôn lên tai đại nhân.

Tiêu Chiến đứng dậy khỏi ghế nhung mềm, động tác của Suzuki Shun còn nhanh hơn cả anh, hai tay đã thu về, hai người mặt đối mặt đứng trong phòng riêng, sắc mặt Tiêu Chiến ửng đỏ, cần cổ lộ ra bên ngoài áo sơ mi cũng đỏ.

Phản ứng như vậy khiến tâm trạng Suzuki Shun vui vẻ, nhưng hắn không biết trong lòng Tiêu Chiến đang phiền não, có rất nhiều điều muốn nói, không biết nên bắt đầu từ đâu.

"Chiến, tôi phải vào hậu đài chuẩn bị rồi, em nghỉ ngơi đi, tối nay em đến đây khiến tôi rất vui mừng."

"Ừm... biểu diễn thuận lợi."

"Cảm ơn."

Suzuki Shun lịch sự gật đầu, xoay người rời đi, lúc mở cửa phòng thì nghe được Tiêu Chiến gọi hắn.

"Chiến, còn chuyện gì à?"

"Không... không có gì. Buổi biểu diễn quan trọng, gần đây em bận rộn với nước hoa mới, qua đợt này tìm lúc nào đó cùng nhau dùng bữa đi."

"Được, tôi cũng có lời muốn nói riêng với em."


===


Tiêu Chiến đứng trong phòng riêng tầng hai, ánh mắt đình trệ.

Khu vực phía sau của tầng một dần dần đông người, âu phục giày da và lễ phục tinh xảo, bọn họ sĩ diện mà chào hỏi, khéo léo mà cười nói.

Chỉ có một người, cậu ngửa cổ nhìn Tiêu Chiến, Tiêu Chiến có thể liếc mắt thấy được, nhưng không nhìn thẳng vào mắt cậu.

Không cần giải thích với Vương Nhất Bác, không cần.

Nhưng trong lòng Tiêu Chiến lại trống rỗng, tại sao chứ, cũng không làm chuyện gì sai... Anh đối xử với tiểu yêu quái đã đủ tốt, đủ tốt rồi.

Mặc kệ hôm nay có phải sinh nhật cậu hay không, hay là để ngày mai rồi làm rõ sau vậy. Tiêu Chiến lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Vương Nhất Bác:

"Có đói không? Phải mất ba tiếng đấy."

Điện thoại hiện trạng thái đang nhập, mười mấy giây sau, anh nhận được câu trả lời của tiểu yêu quái, chỉ một chữ.

"Đói."

"Cửa số lẻ của phòng hoà nhạc có một phòng ăn."


Tiêu Chiến xếp hàng mua được hai phần sandwich thịt bò, một phần bánh mì vòng cá ngừ xong mới nhìn thấy Vương Nhất Bác đi tới, cúi đầu, bước đến, nhận lấy khay đồ ăn Tiêu Chiến đang bê.

Thời gian của buổi trình diễn kéo dài, mấy gian phòng ăn đều hết chỗ, bọn họ đợi một lúc, tìm được hai chiếc ghế chân cao.

Tiểu yêu quái ngồi xuống là bắt đầu ăn, ba miếng đã giải quyết xong chiếc sandwich 6 inch thứ nhất, cốc thuỷ tinh rót đầy bia lạnh, hôm nay lại không chê "cái mùi lúa mì này", uống vào bụng hơn nửa cốc, lại lấy cái sandwich thứ hai.

Giống như một kiểu ăn ý, chiếc sandwich nhỏ bé bình thường, Tiêu Chiến luôn chọn loại thịt bò, mua hai cái.

"Yêu quái, ăn ít một chút, lát nữa mà có đi vệ sinh thì phiền lắm, chỗ ngồi của cậu ở giữa. Bia cũng uống ít thôi, lạnh."

"Tôi biết rồi. Đại nhân, anh không ăn sao?"

"Tôi đang ăn đây, yêu quái, tại sao cậu lại không nói gì?"

Tiêu Chiến cắn một miếng bánh mì vòng cá ngừ, thịt cá rất tanh, vô cùng khó ăn, anh thả lại bánh mì vào hộp giấy, nhìn sandwich thịt bò trên tay Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến thờ ơ hỏi lại, tiểu yêu quái, tại sao tối hôm nay cậu không nói lời nào?

"Đại nhân, tôi đang nói mà, tại sao lại cảm thấy tôi không nói gì?"

"À... không, cảm giác đột nhiên cậu nói rất ít."

"Đại nhân có chuyện muốn nói với tôi?"

"Không có, ăn đi."

Vừa rồi lại muốn giải thích với tiểu yêu quái. Suy nghĩ này xuất hiện khiến Tiêu Chiến rất kinh ngạc, ý thức được điều này, anh càng không thể chủ động làm thế được.

Chiếc sandwich thứ hai chỉ còn lại 2/3, bánh mì cá ngừ của Tiêu Chiến để ở trong khay, không động đến nữa, chỉ cầm cốc bia lạnh của mình.

Tiểu yêu quái cầm sandwich thịt bò, một tay khác lấy chiếc bánh cá ngừ mà Tiêu Chiến đã bỏ lại, cầm lên ngửi thử, cau mày, rồi đưa chỗ sandwich thịt bò còn dư lại cho Tiêu Chiến:

"Đại nhân, bánh mì của anh không tươi, anh ăn của tôi đi."

"Tôi không đói, cậu ăn đi."

Tiêu Chiến buổi trưa đã ăn ít, bữa tối còn chưa ăn gì, ngửi được mùi thịt bò tiêu đen mà tiểu yêu quái đưa cho, rất nhanh đã tiết nước bọt, yết hầu nhẹ nhàng lên xuống.

Vương Nhất Bác đưa sandwich thịt bò đến bên miệng Tiêu Chiến, chạm vào môi, Tiêu Chiến há miệng cắn một miếng, ăn rất ngon.

Tiểu yêu quái nhìn đại nhân nhận lấy sandwich thịt bò cắn một miếng lớn, còn làm giống như cậu, nâng cốc bia lên phối hợp với sandwich, ăn hết toàn bộ, uống sạch cốc bia.

Ở nhà cậu thường xuyên ăn thức ăn còn thừa lại của Tiêu Chiến, cà phê nguội ngắt còn dư lại của Tiêu Chiến cũng uống cạn, sẽ hơi chua.

Dần dần, Tiêu Chiến cũng sẽ ăn miếng thịt bò Vương Nhất Bác làm rơi trong đĩa, còn dùng ngón tay chấm vụn bánh mì rơi trong khay của cậu để ăn.

Đại nhân nói, nhìn yêu quái ăn món gì cũng có cảm giác vô cùng ngon miệng.

Tiêu Chiến ăn xong sandwich thịt bò, Vương Nhất Bác ăn hết bánh mì cá ngừ, đều không cảm thấy hành động này có gì không thích hợp.

Chuyện xảy ra trong phòng riêng ở tầng hai, cứ như vậy, theo bữa ăn tối cùng nhau nhai, nuốt, rồi tiêu hoá.

Tiêu Chiến không giải thích, Vương Nhất Bác không đề cập.

Tiểu yêu quái nhìn thấy Suzuki Shun đang hôn tai Tiêu Chiến, có khó chịu, nhưng nếu như đại nhân thích như vậy thì cứ như vậy đi.

Tiểu yêu quái không nghĩ tới nữa, bây giờ cậu rất vui, bởi vì đại nhân ăn tối rất khá. Dùng bữa xong ngồi cùng nhau vài phút thì nghe được loa nhắc nhở từ phòng trình diễn:

Quý khán giả xin hãy mau chóng trở lại chỗ ngồi, buổi biểu diễn sắp được diễn ra.

"Yêu quái, lúc ngồi xuống thì phải cởi khuy áo âu phục, đứng lên thì cài lại. Cậu phải ngồi thẳng đấy, nhớ chưa?"

"Đại nhân, chúng ta thật sự phải nghe ba tiếng sao?"

"Mau vào đi, cậu ngồi ở chính giữa, vào muộn sẽ ảnh hưởng đến người khác. Chưa biết chừng cậu sẽ thích âm nhạc cổ điển cho xem."

"Ò..."

Tiểu yêu quái quay đầu nhìn đại nhân mấy lần, Tiêu Chiến cảm thấy có hơi giống như đưa con đi gửi ở trường nội trú, ấm ức tủi thân, vì vậy anh vội vàng chạy về phòng riêng trên tầng hai, chờ buổi biểu diễn bắt đầu.


Bài mở màn đầu tiên là Violin Concerto No.3 in G major.

"Cây violin số 1" Suzuki Shun đại diện cho dàn nhạc lên phát biểu, hắn cảm ơn rất nhiều người, cây đàn trong tay, tối nay nghệ sĩ violin vẫn phong độ nhẹ nhàng như cũ.

Cuối bài phát biểu, Suzuki Shun cúi người thật sâu, trong tiếng vỗ tay của tất cả mọi người, hắn ngẩng đầu nhìn Tiêu Chiến trong phòng riêng, Tiêu Chiến đứng dậy từ chỗ ngồi, vỗ tay nhiệt liệt.

Theo ánh mắt của nghệ sĩ violin trưởng, thành viên trong dàn nhạc và khán giả hàng ghế trước cũng có thể nhìn thấy Tiêu Chiến ở tầng hai.

Quả là như vậy, xứng đôi vừa lứa.

Đêm đầu tiên của buổi hoà nhạc mùa hè, trong phòng riêng đơn độc ở tầng hai, chỉ có mình Tiêu Chiến. Tin chắc rằng ngày mai sẽ có tin đồn mới, vì độ tiến triển của tình yêu giữa violin và nước hoa, cũng có thể là vì chai nước hoa sắp đưa ra thị trường của Tiêu Chiến, thu hút làn sóng chú ý đầu tiên.

Nhạc phổ của Violin Concerto No.3 in G major lật được vài trang, Tiêu Chiến vẫn đang đứng.

Nhà điều chế hoàn toàn quên mất phải tránh nghi ngờ, nếu như là bình thường, anh sẽ biết, giữ trạng thái bí ẩn sẽ giúp sức rất nhiều cho việc tuyên truyền nước hoa.

Tiêu Chiến vẫn đang đứng, bởi vì chỉ có như vậy anh mới có thể nhìn thấy rõ phía bên dưới. Tiểu yêu quái mặc âu phục đen, đang khó khăn tìm cách rời khỏi chỗ ngồi, đây đã là lần thứ hai.

Mới vào chỗ chưa được 20 phút, Vương Nhất Bác đã chạy hai lần, Tiêu Chiến vịn vào tay vịn ở phòng riêng tầng hai, nhìn tiểu yêu quái lại một nữa chạy nhanh rời khỏi phòng trình diễn.

Tiêu Chiến cố gắng kéo ghế về phía sau, ngồi sát vào cửa, chắc chắn dưới tầng không ai nhìn thấy anh rồi lập tức gọi điện thoại cho Vương Nhất Bác:

"Yêu quái, 20 phút thôi mà cậu cũng không kiên trì được à?"

"Đại nhân, bụng tôi đau quá, tôi đang ở nhà vệ sinh, không nói với anh nữa đâu."

"Yêu quái, yêu quái."

Tiêu Chiến ý thức được dù là phòng riêng một người, âm thanh của anh lúc này cũng là quá lớn, lập tức ngắt máy.

Mấy phút sau, anh nhận được tin nhắn của Vương Nhất Bác, nói cậu bị tiêu chảy, đang ngồi trong nhà vệ sinh.

Tiêu Chiến trả lời: "Yêu quái, ban nãy cậu ăn quá nhiều, còn uống bia lạnh, cậu lại chẳng biết uống rượu..."

"Đại nhân, tôi không nhắn tin với anh nữa nhé, một lát nữa sẽ không sao, ổn rồi tôi sẽ quay lại."

"Vậy cậu cẩn thận một chút, có chuyện thì gọi cho tôi."

Sau đó Tiêu Chiến vẫn luôn cầm điện thoại, bài thứ nhất đã kết thúc từ sớm, hình như bài thứ hai cũng sắp kết thúc rồi, Tiêu Chiến vẫn chưa nhớ ra được tên của bài thứ hai. Mặc dù trên bàn có danh sách các tiết mục biểu diễn.

Chẳng lẽ, sẽ không phải là cá ngừ thật sự không tươi đấy chứ?


Bài nhạc cuối cùng của phần đầu là Hungarian Dance No. 5, bài này và Tiêu Chiến có chút duyên phận.

Bữa ăn tối cùng Suzuki Shun lần trước, Tiêu Chiến còn hào hứng xin Suzuki Shun chỉ giáo, nói rằng khúc nhạc này là một đề khó anh không thể vượt qua, sau đó Suzuki Shun đến nhà, tay cầm tay dạy Tiêu Chiến Hungarian Dance No. 5.

Chuyện này xảy ra trước khi đi Cairo một tháng, lúc đó anh còn cảm thấy tiến triển như này không sai.


Hiện giờ là tổ khúc thứ ba có tiết tấu nhanh nhất, cảm xúc của thính giả bị nhịp điệu dẫn dắt, cơ thể lắc lư.

Tiêu Chiến cũng vậy.

Anh nghiêng người về trước theo bài Hungarian Dance No. 5, lại nhoài người lên lan can phòng riêng, thấy tiểu yêu quái rốt cuộc cũng về chỗ.

Vương Nhất Bác khom lưng, lách từ từ về vị trí của mình, trước khi ngồi xuống còn cố ý ngẩng đầu, quay về phía Tiêu Chiến nhướng mày, ý là, đại nhân, tôi quay lại rồi.

"Hết nhũn chân rồi? Còn nhướng được mày nữa cơ đấy..."

Tối nay, lần đầu tiên Tiêu Chiến dựa lưng vào ghế nhung mềm mại, uống một hớp trà nguội trên bàn, nhìn lên sân khấu, mới phát hiện hôm nay ở khu nhạc cụ đặc biệt có thêm một nhóm kèn kazoo, suốt nửa buổi vừa rồi anh không để ý tới.


Nghỉ ngơi 20 phút giữa giờ, Tiêu Chiến ngồi trong phòng riêng nói chuyện phiếm với bạn bè, bọn họ là đặc biệt đến hỏi thăm Tiêu Chiến.

Có vài người là để ý thể diện của Suzuki Shun, còn có vài nhà điều chế nước hoa, đối thủ của Tiêu Chiến, bọn họ mượn cơ hội này để thăm dò nước hoa sắp ra mắt của Tiêu Chiến, mắt lom lom như hổ đói.

Trong hàng ngũ nhà điều chế nước hoa nổi tiếng của Paris, Tiêu Chiến bây giờ là một ngôi sao mới không thể khinh thường, anh có tác phẩm nổi danh.

Sau khi có tiếng tăm, nếu như có thể tiếp tục làm ra một chai nước hoa thành công nữa, vậy thì địa vị của nhà điều chế Tiêu Chiến ở Paris sẽ vô cùng vững chắc, đây là điều mà rất nhiều người không muốn nhìn thấy.

Giờ phút này cửa phòng riêng đang mở, bên trong có không ít người, Tiêu Chiến đang xã giao, từ trong kẽ hở anh nhìn thấy Vương Nhất Bác, cậu đang đứng đợi ở hành lang bên ngoài.

Đợi được một lúc, tiểu yêu quái dựa người lên kính thuỷ tinh của hành lang, cúi đầu nghịch ngón tay.

Đại nhân đang nói chuyện cùng người khác, tiểu yêu quái không xen vào.

Tiêu Chiến cảm thấy cậu như vậy, là bởi vì những chủ đề này, dù là âm nhạc cổ điển, hay là những chiêu trò giữa các nhà điều chế, tiểu yêu quái đều không thể chen vào được.


Thông báo nhắc nhở cho phần sau của buổi trình diễn vang lên, Tiêu Chiến thở dài một hơi nhẹ nhõm, cuối cùng khách khứa cũng giải tán rồi.

Tiêu Chiến nhanh chóng đi ra khỏi phòng riêng, tìm hai lượt ở hành lang, Vương Nhất Bác cũng đã rời đi.

Quay về phòng riêng đóng cửa lại, Tiêu Chiến đứng đợi một lúc mới thấy tiểu yêu quái cúi đầu, chậm rãi di chuyển theo dòng người tiến về vị trí ngồi ở hàng trước.

Ôi... không nên dẫn cậu tới, cậu không thích, Tiêu Chiến cũng không nỡ lòng.

Tiêu Chiến gửi tin nhắn cho Vương Nhất Bác:

"Yêu quái, không thích nghe mà cậu còn tới, ở nhà ngủ không tốt sao?"

Tiểu yêu quái nhanh chóng lấy điện thoại ra gõ chữ, cậu viết:

"Đại nhân, sao bài nào cũng giống nhau vậy, không phải anh nói có nhiều bài hát à?"

"Yêu quái, đây không phải bài hát, mà là bài nhạc. Bài đầu tiên của phần sau là Emperor Waltz, rất vui nhộn, cậu nghe thử xem."

Tiểu yêu quái đã trở lại chỗ ngồi, mở hai chân ngồi dựa vào ghế, cậu còn chưa trả lời lại đã nhận được tin nhắn tiếp theo của Tiêu Chiến:

"Ngồi thẳng!"

"Đại nhân, tại sao lại không có Ode to Joy trong buổi hoà nhạc?"

Ôi chao, biết cả Ode to Joy!

Tiêu Chiến nhìn chằm chằm màn hình điện thoại cười thành tiếng, thật giống như phát hiện chuyện thú vị đầu tiên có liên quan đến âm nhạc cổ điển trong tối hôm nay.

Điện thoại lại rung, Vương Nhất Bác viết:

"Đại nhân, mẹ tôi nói nhạc của Mozart là hay nhất."

Tiêu Chiến đen mặt, lập tức cảm thấy đèn thạch anh của phòng hoà nhạc quá sáng, chiếu vào mặt khiến mũi tiết dầu nhờn.

Anh gõ một cái tên, sáu dấu chấm than:

"!!! Beethoven!!!"


Sau khi xảy ra chuyện giữa Mozart và Beethoven, trong tiếng vỗ tay khi Emperor Waltz kết thúc, Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác đang ngủ.

Tiểu yêu quái ngửa cổ, ngồi dựa vào lưng ghế, ngủ đến mức ngoẹo đầu, mấy lần suýt thì đụng vào khăn choàng lông trên vai người phụ nữ bên cạnh, người phụ nữ xoay người tránh đi.

Tiêu Chiến ngồi không yên, hoàn toàn nhoài người trên lan can của phòng riêng nhìn xuống dưới, tiểu yêu quái bị đẩy ra lần thứ hai, cậu híp mắt nói vài chữ, rồi lại ngủ, ngả đầu sang bên khác.

Tiêu Chiến đã gửi mười mấy tin nhắn, nhắc lại một lần chuyện ban nãy cậu uống bia, ăn nhiều, bị tiêu chảy.

Người dưới tầng vẫn đang ngủ, Tiêu Chiến nhớ ra, trước khi buổi biểu diễn bắt đầu, đích thân anh đã điều chỉnh điện thoại sang chế độ im lặng cho Vương Nhất Bác.

Dẫn tiểu yêu quái đi xem buổi hoà nhạc, có lẽ là quyết định tồi tệ nhất trong năm nay!

Tiêu Chiến bắt đầu lưỡng lự, quả thật không ổn, chỉ có thể xuống tầng kéo cậu ra ngoài, có lẽ bây giờ toàn bộ khán giả cánh trái của khu vực phía trước đều đã nhìn thấy, tiểu yêu quái ngủ trong buổi hoà nhạc của Suzuki Shun, ngủ rất say sưa.

Hôm nay nhất định đừng có ngáy đấy...

Ban đêm mà tiểu yêu quái ngủ say là sẽ ngáy nhỏ, nhất định đừng nhất định đừng, Tiêu Chiến niệm thầm trong lòng mấy chục lần.

Vô cùng phiền não mở danh sách tiết mục ra, vậy mà còn tận bốn bài nữa, hiện giờ đang diễn Symphony in D Major "No. 44" của Mozart.

"Còn nói Mozart giỏi nhất nữa chứ, có mà giỏi thôi miên nhất ấy!"

Tiêu Chiến ném danh sách tiết mục lên bàn, không thể đợi thêm một tiếng nữa được, anh quyết định đi xuống kéo Vương Nhất Bác ra ngoài.

Tiêu Chiến để lại lời nhắn cho Suzuki Shun, nói tạm thời anh có việc gấp, tối nay chỉ có thể đi trước, sau này có cơ hội sẽ gặp mặt cảm ơn sau.

Mà lúc này, bởi vì khán giả khiếu nại nên tiểu yêu quái cũng bị nhân viên của phòng hoà nhạc mời ra khỏi phòng trình diễn.

Vừa xuống tầng, Tiêu Chiến đã nhìn thấy Vương Nhất Bác bị nhân viên ngăn ở đầu cầu thang, không cho phép cậu lên phòng riêng ở tầng hai.

Giọng điệu của hai nhân viên rất mềm mỏng, nhưng lời nói ra lại vô cùng khó nghe. Từng người từng câu nhắm vào Vương Nhất Bác, tất cả đều là những câu coi thường, nói tiểu yêu quái không tôn trọng buổi biểu diễn, đồ nhà quê, nghe không hiểu còn muốn tới để bẽ mặt...

"Vương Nhất Bác."

Tiêu Chiến đứng trên cầu thang gọi cậu, nhân viên đã từng gặp Tiêu Chiến, anh là khách quý của Suzuki Shun.

Bọn họ thả Vương Nhất Bác ra, Tiêu Chiến đi xuống, kéo cánh tay Vương Nhất Bác rời đi.

TBC


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top