Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

24-2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Đại nhân, anh đừng tức giận, không phải tôi cố ý ngủ đâu, bụng bị đau dễ buồn ngủ lắm..."

"Đại nhân, có phải phần sau có "Slumber" không? Mẹ tôi nói "Slumber" của Mozart rất có tính thôi miên."

"Đại nhân, anh đợi tôi với, đi chậm một chút nào."

... ...

Tiêu Chiến cuối cùng cũng quay đầu lại, đẩy vai Vương Nhất Bác nói:

"Vương Nhất Bác, cậu nói thêm câu nữa thì tối nay ngủ ngoài đường đi."

Đêm hôm đó, Tiêu Chiến để cho tiểu yêu quái ngủ trong tủ quần áo, mặc cho Vương Nhất Bác có xin lỗi thế nào cũng không cho cậu lên giường.

Anh đi tắm, rửa mặt sớm, sau đó bảo cậu vào trong tủ quần áo nằm, không nói được mấy câu với Vương Nhất Bác.

Tắt đèn trong phòng ngủ, Tiêu Chiến mở rèm cửa sổ, nằm trên giường nhìn ngắm những vì sao.

Từ sau khi trở về từ phòng hòa nhạc trời đã nhiều mây, màn đêm đen kịt chỉ có một mảnh trăng khuyết, còn bị mây dày che đi một nửa.

Hiện tại không tức giận nữa, Tiêu Chiến nhìn ngắm mảnh trăng lưỡi liềm đang đi dạo trong đám mây xám tro, cứ thế dạo chơi...

Nhà điều chế vẫn không biết tại sao đêm nay mình lại tức giận, vô cùng tức giận, không muốn để ý đến Vương Nhất Bác một chút nào hết.

Bởi vì biết rõ tiểu yêu quái không thích hợp, không yêu thích nhưng vẫn cứ muốn đưa cậu đến buổi hòa nhạc?

Bởi vì bị Vương Nhất Bác làm mất mặt, hay là bởi vì cậu bị người ta lôi ra ngoài...

Nói tóm lại, tiểu yêu quái không nên đi, là lỗi của bản thân, đã là lần thứ mấy rồi, biết rõ nhưng vẫn cố tình phạm sai.

Một buổi hòa nhạc lộn xộn, không nghĩ nữa.

Quanh co một hồi anh lại nghĩ về công việc, nhà điều chế ngồi dậy, xuống giường đi tới sô pha lấy máy tính, email buổi chiều anh vẫn chưa trả lời.

Ngày mai có thể nhận được thành phẩm, cho dù tối nay không vui thì niềm mong đợi của Tiêu Chiến đối với nước hoa cũng không bị ảnh hưởng chút nào hết.

Bộ phận sản phẩm đã gửi một số mẫu thiết kế chai nước hoa cho Tiêu Chiến, anh cũng đã nhận được tên nước hoa từ các đồng nghiệp cùng đi Ai Cập.

Xử lý công việc, cái này so với đàn violin hay bánh mì bột chua thì đơn giản hơn nhiều.

Tiêu Chiến ngồi khoanh chân trên sô pha trả lời email, ngồi một mạch cả tiếng đồng hồ, anh không để ý thấy cánh cửa tủ quần áo cứ mở ra, khép lại, mở lại, rồi lại khép lại.

Không hài lòng chút nào, mấy mẫu chai nước hoa này quá tinh xảo.

Tiêu Chiến không ngừng lắc đầu, cuối cùng vẽ một bản phác thảo vào sổ tay của mình. Yêu cầu của anh là các phần góc cạnh phải mượt mà, đường cong uyển chuyển, chai thủy tinh đơn giản, đừng chạm khắc hay vẽ hoa văn, thủy tinh cũng phải dùng màu vàng có độ bão hòa thấp hòa cùng màu xanh lá cây đậm hơn.

Đoạn miêu tả "câu xoài xanh lớn lên trong cát vàng" rất khó hiểu hay sao?

Nếu như nhà thiết kế ở đây, có thể Tiêu Chiến đã ném máy tính vào mặt bọn họ rồi...

Tiêu Chiến chuyển những bức vẽ của mình cho Lola, coi như toàn bộ là do một tay anh đảm nhiệm vậy...

Đang phiền muộn, bỗng nhiên có một chiếc cốc đặt trên vai anh, là một cốc nước đá, giữa những viên đá có một vài lát chanh xanh.

Tiểu yêu quái bưng cốc nước, đôi mắt tròn xoe, môi mím chặt, vừa nhìn đã biết là vẻ mặt hối lỗi khi làm sai.

"Cảm ơn."

Tiêu Chiến nhận lấy cốc nước, uống một hớp, vị chua của chanh vừa vặn hòa tan vào nước, nước chanh gần như đã đến điểm đóng băng, có thể nhanh chóng làm giảm bớt những ưu tư phiền muộn.

Bởi vì đang để máy tính trên đùi nên không thể với tới bàn trà nhỏ, Tiêu Chiến uống nước xong thì trả lại chiếc cốc cho Vương Nhất Bác.

"Yêu quái, cậu trở về ngăn tủ đi, đừng tự mình đi ra."

Tiêu Chiến phớt lờ Vương Nhất Bác, bắt đầu xem xét các tên nước hoa do đoàn đội đề cử vừa được gửi tới.

Lola sắp xếp tất cả các tên thành một bảng để Tiêu Chiến đọc thuận tiện hơn, không thuận tiện thì đã không đến mức cạn lời thế này.

Uống nước đá xong, Tiêu Chiến không còn quá tức giận nữa, càng xem càng không nói nên lời, anh vẫn ngồi ở trên ghế sô pha.

"Đại nhân, cái tên này buồn cười quá! Yêu Quái Ai Cập, đây là tên nước hoa sao?"

Vương Nhất Bác không quay trở lại tủ quần áo, cậu tựa vào lưng ghế sô pha, áp vào vai đại nhân, dáng vẻ như thể đó là chuyện đương nhiên vậy. Cậu uống hết cốc nước chanh còn dư lại của Tiêu Chiến, một tay cầm cốc, một tay chỉ vào màn hình máy tính, cười vô cùng "đắc ý vênh váo".

Tiêu Chiến liếc cậu một cái, nói: "Yêu quái, sao cậu còn ở đây? Trở về tủ quần áo đi!"

"Ò... Đại nhân, anh nhất định đừng dùng Yêu Quái Ai Cập nhé, ngu ngốc quá."

"Ngu ngốc à? Ngay cả yêu quái cũng chê. Ai Cập sinh ra yêu quái mà, không phải chính cậu đấy sao?"

Tiêu Chiến giành lấy chiếc cốc, ném lên ghế sô pha, phất tay bảo Vương Nhất Bác đi ra, vài giọt nước trên miệng cốc làm ướt tấm thảm nhung.

"Tôi đi đây đại nhân, Ngôi Đền Của Nữ Hoàng cũng không được, quá ngớ ngẩn, ha ha ha ha ha."

"...Đi mau!"

"Đại nhân, Quả Xoài Kim Tự Tháp cũng không được đâu!"

"..."

"Tinh Thần Cát Vàng cũng không được!"

Mỗi bước của tiểu yêu quái không tới 20cm, cự ly hết sức nhỏ, cứ thế đi về phía tủ quần áo, Tiêu Chiến rốt cuộc không nhịn được nữa ném cả máy tính lên sô pha, vừa hay va phải chiếc cốc kêu vang một tiếng.

Tiêu Chiến bấm điện thoại gọi cho Lola, Lola đã quá quen với chuyện có công việc đột xuất trong lúc đang ngủ.

"Lola, phần em gửi cho tôi là tất cả tên rồi đấy à? Mỗi một người đều đưa ra ý kiến? Em xem qua chưa, toàn là thứ gì đâu, không cái nào dùng được cả! Tên tuổi như vậy mà em cũng gửi cho tôi?"

Giọng Lola rất không tự nhiên, hơi thở gấp gáp, hình như có tiếng đàn ông ở đầu dây bên kia, Tiêu Chiến chợt hiểu, lúc này anh càng thêm lúng túng...

Lola che mic rồi giải thích:

"Mọi người đều gửi cả rồi thưa sếp, hơn hai mươi cái. Em cảm thấy một số tên khá ổn mà, Tinh Thần Cát Vàng không hay ạ?"

"..."

Lần đầu tiên Tiêu Chiến cảm thấy những gì tiểu yêu quái nói còn có lý hơn, anh quay đầu nhìn một cái, Vương Nhất Bác đang ngồi trong tủ quần áo, hai chân duỗi thật dài, gác lên giường của Tiêu Chiến.

Tất cả tạo phản đấy à?

Lola ở trong điện thoại vẫn đang hỏi Tiêu Chiến, có cần để cho bọn họ suy nghĩ lại lần nữa không?

Tiêu Chiến nghe mà tăng xông, đi đến chỗ của tiểu yêu quái, một cước đá văng chân cậu, sau đó nói với Lola:

"Không cần! Chuyện đặt tên em đừng xen vào nữa, hãy chắc chắn rằng trước trưa mai, thành phẩm nước hoa phải nằm trên bàn của tôi."

"Rõ rồi ạ, tạm biệt sếp."

Lola vậy mà lại cuống cuồng cúp máy trước, Tiêu Chiến nghe thấy tiếng "tút tút" nhắc nhở, lập tức cảm thấy những gì xảy ra trong phòng hòa nhạc hôm nay mới chỉ là bắt đầu, sự lúng túng của anh vẫn còn ở phía sau.

"Đặt tên khó lắm sao? Nhiều người như vậy, mỗi tháng tôi trả cho bao nhiêu tiền, đưa bọn họ đến Ai Cập tìm linh cảm, quay về lại nói với tôi nước hoa tên Quả Xoài Kim Tự Tháp? Sao không gọi là Bánh Tart Xoài luôn đi!"

Tiêu Chiến cởi dép, giẫm lên mu bàn chân của Vương Nhất Bác, nâng gót lên dùng sức ở mũi chân mà giẫm, Vương Nhất Bác tỏ ra rất đau, ngã người ở trong tủ quần áo rồi lại ngồi dậy, hai tay ôm lấy bắp chân của Tiêu Chiến, ra sức cầu xin sự tha thứ.

Ánh mắt Tiêu Chiến nhìn lên trời, ngoan thật, với sức lực của tiểu yêu quái nhất định là có thể đẩy ra.

Đại nhân nâng đôi chân đắt giá của mình lên, ngồi ở trên giường, đối mặt với tủ quần áo, đặt hai chân lên đầu gối của Vương Nhất Bác, đung đưa một chút rồi cùng trò chuyện với cậu:

"Yêu quái, cậu nói xem có phải bọn họ không nên nhận lương không, toàn là những cái tên vớ vẩn!"

"Đúng vậy đại nhân, rất vớ vẩn."

Hai tay tiểu yêu quái vòng qua ôm lấy hai chân Tiêu Chiến, gương mặt kề sát lại, gối lên đầu gối đại nhân, nằm không nhúc nhích. Mái tóc ngắn bồng bềnh, giống như một chú gấu nhồi bông.

Có chỗ nào giống yêu quái chứ, rốt cuộc là thần thánh phương nào, làm hòa cũng giỏi lắm...

Tiêu Chiến muốn rút chân về, Vương Nhất Bác ôm rất chặt.

"Vậy được, yêu quái, cậu nghĩ một cái đi, nghĩ được tên hay thì tối nay không phải ngủ trong tủ nữa."

"À! Đại nhân, hay là tôi... ngủ trong tủ quần áo đi vậy."

"Được, đi đi."

Lần này, trong chốc lát Tiêu Chiến đã rút chân về, nhanh đến mức Vương Nhất Bác lảo đảo.

Tiêu Chiến đứng lên, đi tới bàn làm việc bên kia, mở nút chai rượu, tự rót cho mình một ly vang đỏ, vẫn là chai rượu mà anh đã khui để chúc mừng vào hôm kia, khi đó tiểu yêu quái uống hai ngụm, say đến mức đè anh ra hôn môi.

"Yêu quái, cậu đi ngủ đi, ở trong tủ quần áo, đóng cửa lại."

"Đại nhân, hay là gọi Khu Vườn Cairo nhé?"

"Khu Vườn Cairo, tại sao?"

"Bởi vì mùi vị là cây xoài xanh ở trong vườn, anh không thích gọi là xoài, nên là..."

"..."

Tiêu Chiến một hơi uống cạn ly rượu vang, đêm nay bất lực quá rồi, anh có chỗ nào không thích quả xoài chứ?

Nào có loại nước hoa tên Quả Xoài Kim Tự Tháp, kim tự tháp làm gì có quả xoài.

Tiểu yêu quái nhìn sắc mặt đại nhân không đúng lắm, vội vàng thay đổi:

"Hay gọi là Quả Xoài Cairo? Hoặc là Khu Vườn Ai Cập? Dù sao thì nước hoa cũng có mùi xoài xanh, xoài xanh chính là cái cây ở trong vườn kia, đại nhân, có được không thế?"

"Được rồi! Yêu quái, ngoại trừ xoài xanh ra cậu còn có thể nói ra cái gì nữa không? Xoài xoài xoài, không phải cậu rất biết cách nói đấy à? Nói cái gì mà xoài xanh là hoa sen, còn nói hoa sen trên sông Nile là vĩnh hằng, tại sao không nói là Quả Xoài Vĩnh Hằng đi?"

"Đại nhân, Quả Xoài Vĩnh Hằng cũng không tệ."

Tiêu Chiến đi tới, dùng sức đẩy trán Vương Nhất Bác, rồi lại đẩy cậu vào trong tủ, Tiêu Chiến đạp vào chân Vương Nhất Bác, quay về giường nằm xuống.

Đêm nay không có linh cảm đặt tên, trong đầu Tiêu Chiến bây giờ toàn là quả xoài.

Lúc đầu sao lại đi tin vào mấy câu xàm xí "xoài xanh chính là hoa sen" chứ, yêu quái còn nói phòng đại nhân có mùi xoài xanh, vậy nên chính là hoa sen.

Có lẽ nước sông Nile thực sự có thần chú, khu vườn của khách sạn cũng có thần chú, nụ hôn trên giường ngày đó cùng Vương Nhất Bác cũng có thần chú, tất cả khiến cho Tiêu Chiến rơi vào lời nguyền của phù thủy, thành tâm thành ý mà cho rằng xoài xanh + chanh + hương xà phòng chính là Ai Cập.

Bây giờ mọi người đều nói với anh rằng, chai nước hoa này nên được gọi là Cairo, Ai Cập hoặc Quả Xoài Kim Tự Tháp, quả xoài, quả xoài, quả xoài!

"Yêu quái, nước sông Nile chắc chắn có vấn đề!"

Tiêu Chiến hướng về phía tủ quần áo mà thốt lên, cánh cửa hé ra một khe nhỏ, Vương Nhất Bác đang nằm, chân đẩy cửa, chống tay lên đầu nói:

"Đại nhân, tôi đã nói anh không thể uống nước sông Nile mà, ngực anh bây giờ có đau không? Có phải tim của anh biến mất rồi không vậy?"

"...Im miệng, im miệng, đóng cửa vào!"

Tủ quần áo khiếp sợ, sầm một tiếng đóng chặt lại.

Tiêu Chiến nằm trên giường thở mạnh, đừng nói chuyện với tiểu yêu quái nữa, bứt rứt không chết được, nhưng sẽ tức chết.

Đừng nói chuyện với tiểu yêu quái nữa, trước đây anh cũng từng nghĩ như vậy, lúc nào ấy nhỉ?

Đúng, là ngày đó khi đi thuyền trên sông Nile, anh không để ý tới tiểu yêu quái, hai người chia thuyền, kết quả là Vương Nhất Bác rơi xuống sông Nile...

"Yêu quái, yêu quái, nếu không thì gọi là Khu Vườn Trên Sông Nile nhé, được không nào?"

"Khu Vườn Trên Sông Nile? Đại nhân, sông Nile không có vườn mà."

"Xoài xanh chính là hoa sen, hoa sen mọc ở sông Nile, sông Nile chính là khu vườn!"

Tiêu Chiến kích động bật dậy khỏi giường, hai tay mở tủ quần áo, ngồi xổm trên thảm, dùng sức lắc mạnh bả vai Vương Nhất Bác. Đại nhân cực kỳ vui vẻ, giống như đêm đó nghĩ thông suốt được "xoài xanh chính là hoa sen" vậy.

"Được, xoài xanh là hoa sen, sông Nile là vườn xoài xanh, đại nhân, Khu Vườn Trên Sông Nile, tôi thích cái tên này."

"Tôi cũng rất thích, yêu quái, tôi cũng thích!"

Tiêu Chiến nâng mặt Vương Nhất Bác lên, đặt môi lên hôn cậu, tiểu yêu quái hơi ngẩn người, lập tức chui từ trong tủ quần áo ra, đỡ lấy lưng Tiêu Chiến, nâng mông, ôm đại nhân vào lòng.

Hai chân Tiêu Chiến quấn lấy eo Vương Nhất Bác, vòng tay qua vai cậu, để cậu ôm mình quay về giường.

Nước hoa của họ tên là Khu Vườn Trên Sông Nile, giờ phút này, không có cách ăn mừng nào tốt hơn so với hôn môi cả.


TBC

Tác giả note: Khu Vườn Trên Sông Nile - Un Jardin Sur Le Nil thuộc series nước hoa của Hermes, tên không phải do tác giả nghĩ ra, hương liệu và linh cảm đều là hư cấu, cách giải thích "xoài xanh chính là hoa sen" là do tác giả nghĩ vớ vẩn, đừng so sánh với nước hoa gốc.


Sự chú ý của ta đã va phải vào chiếc còm của nàng 🌚

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top