Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

26-2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




"Vương Nhất Bác, tôi giúp cậu thu thập hành lý, tôi có một căn nhà ở Quận 20, đang cho thuê 2 phòng, vẫn còn trống một phòng ngủ, tối nay tôi đưa cậu đi, về sau cậu sẽ sống ở đó."

"Đại nhân, tôi không đi, tôi ngủ trong tủ quần áo, tôi không cần phòng ngủ."

Tiêu Chiến dường như không nghe thấy, động tác trên tay không dừng lại, lấy hết quần áo của Vương Nhất Bác ra nhét vào túi vải của cậu, rất nhanh đã nhét đầy, ở ngoài vẫn còn thừa rất nhiều.

Rất nhiều quần áo mới, hành lý của tiểu yêu quái nhiều hơn so với lúc mới đến Paris, đều là do Tiêu Chiến mua, muốn cậu mang hết đi, Tiêu Chiến định đưa vali du lịch cho Vương Nhất Bác.

"Vương Nhất Bác, sang tuần tôi viết cho cậu một lá thư giới thiệu, tiến cử cậu đến trường điều chế nước hoa Paris hoặc Geneva, học phí thì phía công ty có thể tài trợ, coi như là cảm ơn sự giúp đỡ của cậu dành cho Khu Vườn Trên Sông Nile và với tôi, sau khi lấy được chứng chỉ điều chế nước hoa, tự cậu quyết định xem sẽ làm việc ở nơi nào."

"Đại nhân, đại nhân, xin lỗi anh, tôi không đi, chúng ta không thể tách ra."

Tiêu Chiến không tiếp lời Vương Nhất Bác, anh đã nghe tiểu yêu quái nói rất nhiều lần "không thể tách ra", cho rằng thật sự không thể tách ra à.

Sao lại không thể được, tối nay đưa đi chính là tách ra.

Vương Nhất Bác thấy đại nhân sắp chất đầy vali hành lý, quần áo mới mua tuần trước còn chưa cắt mác cũng ném vào trong, lại đi đến phòng vệ sinh, lấy bàn chải điện và dao cạo râu đã mua cho cậu, ngay cả khăn tắm... cũng ném vào trong vali.

Ở nhà đại nhân ba tháng, ấy thế mà hành lý còn nhiều hơn cả khi tiểu yêu quái sống một mình ở Cairo 5-6 năm.

Tiểu yêu quái rất cuống, cậu biết lỗi rồi, thật sự biết rồi. Đại nhân từng nói, phải nói ít lại, đừng gây phiền phức, cậu lại vẫn nói, nói rất nhiều câu.

"Đại nhân, tôi không nói thêm gì nữa đâu, sau này tôi sẽ không tranh cãi với người ta nữa, tôi không đi, tôi không cần ở trong phòng ngủ."

"Sau khi cậu chuyển đến đó sống, nếu có chuyện phiền hà có thể tìm Lola nhờ giúp đỡ, cố gắng hết mức đừng gọi điện cho tôi."

Tiêu Chiến mặt không đổi sắc xếp gọn bộ quần áo cuối cùng, vẫn còn một ít ở trong máy sấy quần áo, đang lẫn lộn với quần áo của Tiêu Chiến, đều là đồ lót mặc ở nhà, lúc này quả thật không thích hợp để phân chia đồ lót.

Đóng vali lại, đứng lên, đưa nó cho Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến ngồi trở về ghế sô pha nói:

"Vương Nhất Bác, những gì cậu đã bỏ ra cho Khu Vườn Trên Sông Nile tôi đều ghi nhớ, tinh dầu là cậu tìm được, nếu như tình hình tiêu thụ khả quan, có tiền thưởng, tôi sẽ nhớ đến phần của cậu, tôi cũng sẽ chia cho cậu phần của tôi."

"Đại nhân, tôi không cần tiền thưởng, không cần nhiều tiền, tôi có 100 Euro là đủ rồi, cũng không cần những bộ quần áo này nữa... Đại nhân, chúng ta không thể xa nhau."

Tiểu yêu quái ngồi xổm trên thảm, muốn chạm vào chân Tiêu Chiến lại bị tránh đi.

"Đủ rồi! Hôm nay cậu không đi thì sớm muộn gì cũng phải đi. Yêu quái, tôi và cậu không cùng một loại người, không thể sinh sống cùng nhau, tôi sẽ không vì cậu mà cúi xuống nhặt đồng sáu xu*. Hiện giờ là lừa mình dối người, cậu phải nhớ rằng chúng ta khác biệt!"

(*) Chú thích ở comment

"Đại nhân, vậy thì tôi có thể thay đổi, không nói nữa, tôi biết..."

"Vương Nhất Bác, tôi không thay đổi được, cũng không cần cậu thay đổi vì tôi, cậu đi đi!"

Rốt cuộc Tiêu Chiến cũng bùng nổ.

Ngồi trên xe về nhà, anh đã suy nghĩ suốt dọc đường, anh và Vương Nhất Bác được coi là gì, anh thích Vương Nhất Bác sao?

Không thích.

Anh là người lớn, không phải trẻ con, một mối quan hệ không muốn thừa nhận, chứ đừng nói là tình yêu.

Sống cùng nhau đã lâu, Tiêu Chiến coi Vương Nhất Bác thành "vật sở hữu của anh", giống như một con mèo yêu quý trong nhà, bởi vì Vương Nhất Bác cứ luôn gọi anh là "đại nhân", luôn nghe theo những gì anh nói.

Vương Nhất Bác còn không để tâm đến mối quan hệ giữa anh và Suzuki Shun...

Không tồn tại một tình yêu như vậy, không muốn sở hữu, không muốn độc chiếm, chỉ muốn theo anh, chuyện này là không có khả năng.

Nhưng hơn nửa năm nằm ngủ cùng nhau, từ Cairo đến Paris, hôn môi, vuốt ve, an ủi qua lại... không nên sống chung, không nên phá lệ.

Cho dù là yêu thương chiều chuộng một con mèo cũng sẽ không nỡ xa cách, càng huống hồ Vương Nhất Bác đã cùng anh sáng tác, ôm anh ngủ mỗi đêm, khiến người ta không phân biệt được rõ ràng, không nỡ, càng kéo dài càng khó khăn.

Đến Paris, từng lần tiểu yêu quái gây loạn đều đang nhắc đại nhân, bọn họ là những kiểu người bất đồng.

Là một vòng xoáy, trận gió lốc ở Cairo, Tiêu Chiến không muốn bị quay cuồng trong cơn gió xoáy.

Anh là người lớn, người lớn, anh không thay đổi được.

Tiêu Chiến ném túi cho Vương Nhất Bác, tự mình kéo vali hành lý, giục Vương Nhất Bác đi nhanh một chút, tối nay ngay lập tức chuyển nhà.

Tiểu yêu quái vẫn đang mặc áo sơ mi và quần âu mượn từ công ty, nực cười biết bao nhiêu, người không xứng đôi vừa lứa nhất, giờ phút này nhìn vào lại vô cùng xứng lứa vừa đôi với Tiêu Chiến.

"Quần áo là Lola mượn cho cậu à? Bộ âu phục của cậu đâu? Thôi, bây giờ không nói những chuyện này. Đi thôi, tôi đưa cậu sang bên kia, tối nay mệt mỏi quá."

"Đại nhân, tôi thật sự biết lỗi rồi, tôi xin lỗi, tôi đã khiến anh mất mặt... Tôi không đi đâu."

Tiểu yêu quái ôm lấy Tiêu Chiến từ đằng sau, ôm anh rất chặt, cánh tay bởi vì dùng sức mà run rẩy, cậu ghé người lên bả vai Tiêu Chiến, giống như những buổi sớm bình thường, cậu ôm Tiêu Chiến từ phía sau, nhìn anh nấu mì Ý trong phòng bếp.

Tiêu Chiến buông vali, dùng lực đẩy tay Vương Nhất Bác ra, tiểu yêu quái không chịu nới lỏng, Tiêu Chiến cũng không chịu buông tay, móng tay dùng sức đến trắng bệch cũng chỉ đẩy ra được một khoảng nhỏ, tức đến mức Tiêu Chiến thẳng chân đá vào bắp đùi Vương Nhất Bác, dùng lực rất mạnh.

Tiểu yêu quái bị đau, cánh tay mất sức, Tiêu Chiến lập tức tránh thoát.

Xoay người lại, ngón tay anh đau quá, lắc mạnh cánh tay, lại đá Vương Nhất Bác thêm phát nữa, mạnh hơn so với vừa rồi, đá cậu ngã xuống ghế sô pha.

"Vương Nhất Bác, cậu đã hơn 20 tuổi rồi! Cậu suy nghĩ cho bản thân, suy nghĩ cho tôi một chút đi, dù cậu có theo tôi thời gian dài hơn, chúng ta vẫn sẽ tách ra. Tôi sẽ có bạn đời, có thể sẽ kết hôn, tôi sẽ có gia đình của mình, cậu đi theo tôi làm cái gì chứ?"

"Đại nhân, anh muốn ở bên ai cũng được, tôi có thể ngủ trong tủ quần áo, tôi... tôi còn có thể chuyển tủ quần áo xuống dưới tầng."

"Nhưng tôi thì không thể!"

Tiêu Chiến tức giận đến nỗi hồ đồ rồi, còn khó mà tưởng tượng hơn cả bộ phim Ghost*.

(*) Chú thích ở comment

Anh ngủ cùng bạn trai, trong nhà còn có một tiểu yêu quái, ở dưới tầng trông cửa à? Thật sự cho rằng bản thân chỉ là yêu quái thôi sao?

"Vương Nhất Bác ơi là Vương Nhất Bác, cậu có biết vừa rồi trên đường về nhà tôi đã nghĩ gì không? Tôi vậy mà lại nghĩ đến mối quan hệ của chúng ta! Tôi nực cười quá! Rất nực cười, cậu đi đi, lập tức đi!"

Tiêu Chiến đẩy vali hành lý ra khỏi phòng ngủ, bắt đầu lôi kéo Vương Nhất Bác để cậu rời đi.

Rất lâu rồi, đã rất nhiều năm Tiêu Chiến không tức giận đến mức hoa mắt chóng mặt như vậy, lại có thể lôi kéo người khác, hận không thể cho Vương Nhất Bác vài cái bạt tai.

Sau đó anh quả thật đã làm như vậy, hung hăng đánh vào sau đầu cậu, đánh lên lưng Vương Nhất Bác, đẩy cậu ra cửa.

Tiểu yêu quái có nói ra sao cũng vô dụng, tốc độ nói của đại nhân còn nhanh hơn cả giai đoạn phiền não vì điều chế "Khu Vườn Trên Sông Nile".

Ra đến cửa phòng ngủ chưa tới mười bước, bọn họ lại giống như đang chơi kéo co, hai người đều mệt đến nỗi thở mạnh, Vương Nhất Bác ôm cửa không chịu xuống tầng, Tiêu Chiến lại đá vào bụng cậu.

Đau quá, không ôm cửa được nữa, tiểu yêu quái quả thực không còn cách nào khác, gấp đến mức mất vài lần mới lấy được tờ Euro mà Tiêu Chiến đã cho ra, đưa cho Tiêu Chiến nhìn:

"Đại nhân, anh đã cho tôi thứ này, đã cho lúc ở Cairo, đây là ký hiệu, không thể tách ra, chúng ta không thể tách ra!"

"100 Euro thì không thể tách ra? Vương Nhất Bác, cậu đừng nói mớ với tôi nữa!"

Tiêu Chiến đoạt lại tờ Euro màu xanh có viết tên mình, giận đến mức đôi môi phát run, cầm tờ tiền bằng hai tay, ở ngay trước mặt Vương Nhất Bác, chầm chậm xé ra từ giữa, Euro và tên của anh đều bị chia làm hai nửa.

Tiêu Chiến ném tờ tiền xuống đất, dùng chân giẫm lên, tiếp tục đẩy Vương Nhất Bác ra cửa.

Không ngờ là, tiểu yêu quái không giãy giụa nữa, cả người ngây ra, nhanh chóng bị Tiêu Chiến đuổi ra khỏi phòng ngủ, cứ đẩy mãi về sau, bắp chân Vương Nhất Bác đụng vào vali hành lý, ngón chân bị kẹt vào bánh xe của vali, đau đớn khiến Vương Nhất Bác phải ngồi xổm dưới đất ôm chân.

Cậu ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Chiến, đôi mắt vậy mà lại đỏ lên, không có nước mắt, nhưng lại màu đỏ.

Tiêu Chiến đang trong cơn tức giận, thấy tiểu yêu quái đỏ mắt trong lòng vẫn phát run. Anh quay mặt đi, đưa lưng về phía Vương Nhất Bác, nhắc lại một lần nữa, nói với tiểu yêu quái, cũng là nói cho mình, phải nhớ:

"Cậu đi đi, chúng ta không giống nhau, sớm muộn cũng sẽ tách ra."

"Anh trả lại cho tôi!"

Tiêu Chiến không hiểu ý Vương Nhất Bác, anh cau mày xoay người định trở về phòng ngủ, tiểu yêu quái đột nhiên từ dưới đất đứng lên, hai tay ôm lấy eo Tiêu Chiến, dùng đầu húc vào bụng Tiêu Chiến, đẩy anh về phía phòng ngủ, va vào cửa phòng, tiếp tục đẩy, hệt như một con bò đực khi nhìn thấy lá cờ màu đỏ vậy.

Ánh mắt Vương Nhất Bác càng thêm đỏ, giờ phút này Tiêu Chiến mới hiểu được, hoá ra không phải cậu đang ấm ức mà là phẫn nộ, giận dữ đến đỏ mắt.

Vương Nhất Bác hung hăng, như trận đấu bò khát máu Tiêu Chiến từng được xem ở Madrid, bò đực nổi điên, mới vừa rồi Tiêu Chiến còn đang nghĩ, ngón chân của cậu rất đau có phải không vậy?

"Vương Nhất Bác, cậu buông tay, đồ khốn này!"

Tiêu Chiến ngã lên ghế sô pha, Vương Nhất Bác lập tức đè trên người anh, hai tay đè cổ tay Tiêu Chiến, áp lên đỉnh đầu, mặt kề sát lại, cắn vào mặt Tiêu Chiến, xuống thêm chút nữa, cắn mũi của anh, cắn môi của anh...

Hàm răng cắn chặt môi Tiêu Chiến không chịu nhả ra, cứ như muốn cắn ra một miếng thịt.

"Trả lại cho tôi, anh trả ký hiệu lại cho tôi! Trả đại nhân lại cho tôi!"

"Buông tay ra, ưm..."

Đầu lưỡi xông vào từ giữa kẽ răng, đè lên đầu lưỡi Tiêu Chiến, không cho phép anh nói chuyện, một câu cũng không cho nói.

Trước giờ chưa từng nhìn thấy một yêu quái như này, Tiêu Chiến biết lúc hôn và lúc trên giường cậu dùng lực rất mạnh, nhưng tới tận bây giờ cũng không nhận ra được rằng Vương Nhất Bác điên lên lại doạ người đến thế.

Chưa kịp suy nghĩ thì môi Tiêu Chiến đã bị cắn đến chảy máu, bị mút đến tê dại, đầu lưỡi bị ma sát vô cùng đau. Cơ thể tiểu yêu quái chen ở giữa hai bắp đùi Tiêu Chiến, buộc anh phải mở rộng hai chân, bị giam lại trên ghế sô pha.

Vương Nhất Bác đang lôi kéo quần áo của Tiêu Chiến, cậu lặp đi lặp lại một câu nói không ngừng, "Trả lại cho tôi", "Trả lại cho tôi", "Anh trả lại cho tôi".

Mắt đỏ như máu, gương mặt giận dữ đỏ bừng, trên trán nổi gân xanh.

Không cởi được cúc áo sơ mi của Tiêu Chiến, yêu quái quỳ xuống giữa hai chân anh, ngón tay xuyên vào khe hở của hàng khuy áo, rống lên một tiếng, hai tay Vương Nhất Bác xé ra vạt trước của áo sơ mi, vải vóc siết lên ngực Tiêu Chiến tạo ra mấy vệt đo đỏ.

Anh chưa từng nghĩ đến, trước giờ chưa từng nghĩ đến rằng tiểu yêu quái suốt ngày gọi anh là "đại nhân", vậy mà lại có một ngày xâm phạm anh như vậy.

Dưới tình thế cấp bách, vừa được buông cổ tay ra Tiêu Chiến đã lập tức nhấc tay tát Vương Nhất Bác, từ trán cho tới gò má, anh dùng hết sức mình, tiểu yêu quái bị tát đến nỗi đầu lệch đi, trên mặt lập tức hiện lên dấu tay của Tiêu Chiến.

Dấu tay đỏ hơn da của cậu, Vương Nhất Bác ho một tiếng, khoé miệng phun ra tia máu.

Tiểu yêu quái dùng tay phải lau sạch vết máu bên khoé miệng, vết máu nhuộm đỏ bờ môi.

Giờ phút này trong mắt Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến không thấy được một chút nhân tính nào, một cái tát này đánh xuống cả hai người đều ngừng lại vài giây.

Tiêu Chiến phản ứng lại trước, đẩy vai Vương Nhất Bác ra để cậu xuống khỏi người mình, lăn xuống dưới.

Tiểu yêu quái một lần nữa đè cổ tay Tiêu Chiến lại, cơ thể giữ chắc để bắp đùi Tiêu Chiến mở rộng ra, nhặt cây vĩ kéo violin trên thảm lên, dùng áo sơ mi đã bị xé nát quấn quanh nó, Vương Nhất Bác dùng cây vĩ kẹp cổ tay Tiêu Chiến lại, đau đến mức đại nhân rên lên thành tiếng, hai tay bị kìm lại không thể cử động.

Vương Nhất Bác đang cắn môi Tiêu Chiến buộc anh phải phải hé răng ra, đẩy máu tươi trong miệng mình sang cho Tiêu Chiến, muốn môi của Tiêu Chiến và cậu phải đỏ như nhau.

Từ cổ liếm xuống dưới, liếm đến ngực, cắn đầu ngực Tiêu Chiến, máu của cậu cứ như thế nhiễm đỏ thân thể của đại nhân.

Đại nhân, bây giờ là lá cờ đỏ khiến bò đực điên loạn.

Paris, tài ba, sáng tác... Không sai! Giờ phút này tiểu yêu quái đang vẽ tranh trên cơ thể đại nhân.

Tiêu Chiến khó mà hình dung được các giác quan của thời khắc này, cổ tay bị cây vĩ siết chặt tạo thành dấu vết đỏ ửng, trong miệng còn có chất lỏng mà Vương Nhất Bác vừa đưa vào, nóng rực, đỏ tươi, anh giận đến nỗi mơ hồ, vậy mà lại không ngửi được mùi máu tanh.

Chỉ có thể cố gắng nhấc lên hai tay đang bị cây vĩ giam cầm, đẩy đỉnh đầu Vương Nhất Bác, cổ tay không cử động được thì dùng chân đá vào bắp đùi Vương Nhất Bác để cậu dừng lại.

Vương Nhất Bác cắn hai bên ngực Tiêu Chiến đến đỏ cả lên, lưu lại dấu răng bên cạnh vết máu, nghe được Tiêu Chiến đau đớn kêu lên, lại bị cậu mút đến mức khó chịu thở dốc, yêu quái thích thứ thanh âm này, cậu muốn cái này.

Yêu quái có thể cảm nhận được Tiêu Chiến đang dùng bao nhiêu sức lực để đá cậu, cậu dùng bắp chân cố gắng giam lại chân Tiêu Chiến, cả hai người đều sắp bị chuột rút đến nơi rồi.

"Vương Nhất Bác, cậu dừng lại, tôi không đồng ý, tôi không muốn."

"Kêu, anh kêu đi, tiếp tục kêu!"

"Dừng lại, buông tôi ra!"

"Tôi muốn nghe anh kêu!"

Tiểu yêu quái cắn một phát lên ngực Tiêu Chiến, hai tay nâng bắp đùi anh lên áp về phía thân trên, muốn gập người Tiêu Chiến lại.

Tiêu Chiến đau đến mức thét lên, vẫn đang hung hăng túm lấy tóc Vương Nhất Bác không để cậu tiếp tục liếm xuống dưới, đầu ngón tay giật đứt mấy sợi tóc đen.

Vương Nhất Bác mặc kệ có đau hay không, đầu lưỡi xỏ vào rốn đại nhân đánh vòng tròn, một vòng lại một vòng, nhuộm đỏ tất cả, cậu muốn màu đỏ.

Tiểu yêu quái còn dư một tay, cậu cởi thắt lưng Tiêu Chiến, khuy của quần âu cũng bị tháo ra, vẫn muốn liếm xuống dưới.

Cũng không phải lần đầu tiên bị Vương Nhất Bác ngậm vào miệng, đã từng bắn ra trong miệng cậu rất nhiều lần, vậy nhưng không thể là cưỡng ép được.

Tiêu Chiến cảm thấy vô cùng nhục nhã, anh dùng hết sức mình nâng eo ngồi dậy, cong nửa thân trên, cắn vào vai Vương Nhất Bác một cái, Tiêu Chiến cũng đỏ mắt, cắn chặt không chịu nhả.

Tiểu yêu quái tránh đi một chút, ngẩng đầu nhìn Tiêu Chiến, đôi mắt vẫn đỏ sọc, hít mũi hai lần, hình như không có cảm giác đau đớn, vùi đầu xuống ngậm toàn bộ dương vật Tiêu Chiến vào miệng, hóp má lại, dùng sức mút.

"A!"

Tiêu Chiến nhả ra trước, anh ngã trên ghế sô pha, cánh tay duỗi thẳng, hai tay đang bị trói bằng cây vĩ túm lấy tóc Vương Nhất Bác.

Anh ghét những chuyện đang xảy ra, hận không thể một cước đá văng Vương Nhất Bác, nhưng chỗ đó của anh đang bị ngậm đến nỗi cương lên, khoang miệng vừa ấm áp vừa ẩm ướt, khơi lên phản ứng sinh lý trực quan.

Tiểu yêu quái đang nhanh chóng khẩu giao cho Tiêu Chiến, dùng những gì cậu đã được học, đã được thử, tất cả những cách khiến đại nhân không chịu đựng nổi đều lấy ra dùng.

Có thể cảm nhận được bắp đùi bị kéo căng của Tiêu Chiến đang dần mềm ra, đã không cần phải đẩy cổ tay Tiêu Chiến ra nữa, để mặc đại nhân đánh cậu từng cái từng cái một, mang theo cây vĩ đánh lên lưng Vương Nhất Bác.

Nặng, đau, càng nặng Vương Nhất Bác càng dùng sức mút, mút đến khi đại nhân rên rỉ, giữa những lần cây vĩ hạ xuống lưng sẽ kéo dài hơn.

Tiểu yêu quái không nói lời nào, cậu vẫn có thể chịu được nỗi đau lớn hơn, cậu muốn nghe Tiêu Chiến kêu.

"Kêu đi, tiếp tục kêu!"

"Đừng, Vương Nhất Bác, buông ra, tôi không đồng ý..."

Những câu ra lệnh hung hăng dần biến thành lời thương lượng trong nỗi bất lực, Tiêu Chiến chống đỡ nửa thân trên, dựa vào ghế sô pha nhìn Vương Nhất Bác đang nằm giữa hai chân ngậm lấy đồ vật của mình, khiến anh càng ngày càng thêm cương cứng.

Muốn bắn tinh rồi, dục vọng đã phản đội lại sức mạnh ý chí, nước Pháp đối mặt với kẻ điên loạn, khó mà thắng được.

Tiêu Chiến ngửa cổ về sau, nửa thân trên treo lơ lửng phía trên tay vịn sô pha.

Tiếng kêu của đại nhân giờ phút này thật hay, Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn anh, giống như ở Cairo, Tiêu Chiến ngửa cổ, mồ hôi ròng ròng, trong cổ họng phát ra tiếng rên rỉ khiến bò đực nổi điên.

Hai tay tiểu yêu quái đè lên xương mu của Tiêu Chiến, ghì bắp đùi của anh vào sát trên bụng, ngậm Tiêu Chiến càng thêm sâu, không vào được toàn bộ trong cổ họng Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến sắp lên cao trào, anh vẫn muốn đuổi Vương Nhất Bác đi, tại sao lại thành thế này, tại sao con người lại không thể khống chế được phản ứng của bộ phận sinh dục, Tiêu Chiến không muốn lên đỉnh, không muốn lên đỉnh trong miệng Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến nằm trên ghế sô pha, thở vô cùng gấp, anh sắp bỏ cuộc rồi, ánh mắt bắt đầu rời rạc, nhìn đèn chùm màu vàng trên trần nhà, điểm sáng chồng chéo lên nhau, từ một biến thành ba, điểm ở giữa chớp sáng nhanh vô cùng.

Chòm sao Orion? Chòm sao Orion mà đi đến đâu cũng không thể tránh được.

Chòm Orion, mày đã thấy rõ chưa? Đây chính là tiểu yêu quái, là tiểu yêu quái do anh mang đến Paris, là tiểu yêu quái mà anh không nỡ vứt bỏ. Cậu vậy mà lại đối xử với anh thế này.

Cơ thể trong cơn cực khoái và nỗi xấu hổ khi bị Vương Nhất Bác xâm phạm, giờ phút này không ngừng thay thế cho nhau, Tiêu Chiến bắt đầu không phân biệt được rõ ràng anh muốn bắn ra nhanh một chút, hay là muốn đẩy ra nhanh một chút.

Cảm giác vô lực lan ra khắp cơ thể, Tiêu Chiến lại gượng gạo nở nụ cười, thân thể hoàn toàn mềm nhũn nằm trên sô pha, một tia lý trí cuối cùng, Tiêu Chiến nản lòng, hai tay nâng mặt Vương Nhất Bác lên, để cậu ngẩng đầu nhìn anh.

"Yêu quái, là cậu đấy sao..."

Cổ họng Tiêu Chiến khàn rồi, ban nãy giãy giụa đau đớn như vậy mà không khàn, bây giờ không giãy nữa, mới nói một câu thôi đã khàn tiếng.

Đây là tiểu yêu quái đã dùng dụng cụ ăn làm kẻng tam giác, là tiểu yêu quái đã đón sinh nhật cùng anh đấy ư? Chưa từng có ai dùng nhạc cụ tầm thường như vậy cất tiếng hát vì anh, bọn họ còn hát cùng nhau rất nhiều lần bài hát "Chúc Mừng Sinh Nhật"... Cậu nằm trên đầu gối của anh, mái tóc bông xù.

"Tôi tự tay mang về nhà một tên tội phạm cưỡng gian, Vương Nhất Bác, cậu muốn tôi hận cậu à?"


TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top