Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7

Lời của quản giá Lưu... không phải là thật đâu đúng không?
Anh không dám tin nữa rồi. Sau khi chắp nối lại toàn bộ sự việc, Tiêu Chiến chết lặng.
Cậu mua bánh cho anh...
Vì anh, mà cậu gặp tai nạn...
Là cậu, ... ghen sao?

Ghen vì anh nói chuyện với cô gái khác? Sao lại thếđược?! Cậu ta ghét anh, điều này anh biết rất rõ.
Thế nhưng mà cậu ta ghét anh, sao cậu ta phải ghen?

Tất cả... là do mình!

Tiêu Chiến đổ mọi tội lỗi lên đầu anh. Nếu như anh khôngnổi nóng với cậu, nếu như anh không đánh cậu, nếu như anh nhịn cậu một chút thì cậu đã không gặp tai nạn rồi.
Là do anh!
Tiêu Chiến tự dằn vặt, một giọt lệ từ khóe mắt anh rơi từ từ trên má. Môi Tiêu Chiến mấp máy:
" M... mẹ?"

Hai bàn tay Tiêu Chiến siết chặt lại, anh cúi đầu đầy hổ thẹn:
" Mẹ,... là do con..., nếu như con không lớn tiếng với em ấy thì đã..."

Bà Vương ngạc nhiên trước câu nói của Tiêu Chiến, bà nghẹn ngào, tiến về phía anh:
- Tiêu Chiến... mẹ không trách con, là do Nhất Bác nó phụ con trước... đừng tự trách bản thân mình.

Dù bà Vương đã nói vậy nhưng Tiêu Chiến vẫn thấy tội lỗi vô cùng.

Vương Nhất Bác, cậu nhất định không được có chuyện gì, tôi không cho phép!
.
.
.
.
.
5 tiếng thấm thoát trôi, cuối cùng, bảng " Đang cấp cứu " cũng tắt.
Bước ra ngoài là một bác sĩ và một ý tá.
Sự tĩnh lặng đến căng thẳng bên ngoài phòng cấp cứu cuối cùng cũng được phá vỡ.
- Bác sĩ, bác sĩ, Nhất Bác sao rồi?! - Bà Vương ngay lập tức túm lấy bác sĩ hỏi.
Vị bác sĩ nọ tháo bỏ khẩu trang, dõng dạc nói:
- Phu nhân, Vương thiếu bị chấn thương nặng bên bả vai phải, nhưng cũng may không ảnh hưởng đến não bộ.

Mọi người đứng ngoài lúc này thở phào nhẹ nhõm, chỉ riêng Tiêu Chiến là vẫn căng thẳng, hổ thẹn.
Nhưng ít nhất cậu đã qua khỏi.
Chỉ là, nếu như vị bác sĩ kia không nói thêm câu nữa, thì có lẽ Tiêu Chiến sẽ thấy bớt tội lỗi hơn nhiều.

- N... nhưng mà... - Bác sĩ nọ ấp úng. Bà Vương sốt ruột thúc giục:
- Nhưng mà sao? Bác sĩ, cậu mau nói đi, bao nhiêu tiền cũng được!
Vị bác sĩ này do dự, đủ để mọi người biết đây không phải vấn đề về tiền bạc. Những người có mặt trước cửa phòng cấp cứu lần nữa chìm vào im lặng.
Từng người, từng người nín thở chờ đợi bác sĩ:
- Tuy đã qua cơn nguy kịch nhưng Vương thiếu mất khá nhiều máu, lượng máu này trong kho dự trữ của chúng tôi không còn nhiều. Vương thiếu có thể thức dậy và bị kích động nên tôi cần người có cùng nhóm máu với cậu ấy gấp.

Nghe xong, bà Vương lùi lại như muốn ngất đi. Lưu quản gia vội đỡ lấy bà. Bà Vương khẽ thều thào:
- Trong nhà, cùng nhóm máu với Nhất Bác ... , chỉ có cha nó!

Tiêu Chiến lần nữa bị kích động.
Ông Vương ở tận Châu Âu, nhanh nhất thì cũng phải 6-7 tiếng nữa. Nhỡ đến lúc đó Nhất Bác tỉnh dậy... thì phải làm sao?
Như sực nhớ ra điều gì đó, bà Vương nói với Lưu quản gia :
- Cậu Lưu, cô ta... cô ta cũng cùng nhóm máu với Nhất Bác, cậu mau gọi cô ta!
Lưu quản gia chần chừ, giọng ấp úng quay ra nhìn Tiêu Chiến :
- Nhưng... nhưng mà...
" Lưu quản gia, anh cứ làm theo lời mẹ nói, cứu người quan trọng!"

Nhận được sự đồng ý của Tiêu Chiến, Lưu quản gia gấp gấp nhấc máy gọi. Trong lúc đó, bà Vương quay qua năn nỉ bác sĩ:
- Có thể cho tôi nhìn mặt Nhất Bác một cái được không?
Vị bác sĩ nọ chần chừ, khéo léo từ chối:
- Chuyện này, ... tôi phải chuyển Vương thiếu tới phòng"chăm sóc đặc biệt" Vương thiếu có thể tỉnh đậu bất cứ lúc nào, tôi cần phải theo dõi thêm.
Bác sĩ vừa đi khỏi, cô y tá đi cùng nhắc thêm:
- Vương phu nhân, khi nào người hiến máu của bà tới thì mời qua phòng Lấy máu.
- À, được. - Nghe theo lời y tá, bà nói Lưu quản gia hẹn địa điểm người hiến máu tại cửa phòng Lấy máu.
Đi tới phía Tiêu Chiến, giọng bà Vương dịu dàng:
- Tiêu Chiến, mọi chuyện còn lại cứ để mẹ lo, con về nhà nghỉ trước đi.
Từ lúc Tiêu Chiến tới bệnh viện đã luôn luôn túc trực trước cửa phòng cấp cứu với bà Vương, tính ra cũng đã 5 tiếng.
Anh đã đứng đó xuyên suốt 5 tiếng, mắt nhìn thẳng biển "Đang cấp cứu" phát sáng kia, hẳn anh mệt lắm.
" Mẹ, con đi cùng mẹ!" Vương Nhất Bác bị tai nạn, một phần là do anh.
Thấy Tiêu Chiến cứng đầu như vậy, bà Vương cũng không ngăn cản.
Chỉ là bà sợ, Tiêu Chiến sẽ chạm mặt người không nên gặp.
Rồi sau này, vết sẹo mà Nhất Bác tạo ra trong tin anh sẽ chẳng thể lành được nữa. Cứ thế, mối quan hệ của anh và cậu sẽ rạn nứt và cuối cùng, hai người quay trở lại là người dưng.

----

- Phu nhân, người đã tới rồi!
Bà Vương nhìn người trước mắt bằng ánh mắt khinh thường, nhẹ nhàng nói:
- Cảm ơn cô vì đã chịu tới.
Người con gái trước mặt mỉm cười:
- Dạ không, con với anh Nhất Bác chơi thân với nhau từ lâu, anh ấy gặp chuyện con đương nhiên phải giúp!

Tiêu Chiến lúc này mới tới, mang theo cặp lồng cơm được người làm trong nhà Vương gia chuẩn bị sẵn.
" Mẹ, con mang cơm tới cho mẹ."
Bà Vương đón lấy cặp lồng cơm, cười nhẹ:
- Cảm ơn con!
Tiêu Chiến mỉm cười, quay sang nhìn cô gái lạ, chào hỏi một cách lễ phép :
" Xin chào, tôi là Tiêu Chiến! "
Cô gái nọ nhìn Tiêu Chiến, bà Vương thấy có phần thiếu sốt, vội bổ xung:
- Còn là vợ Nhất Bác nữa.

Tiêu Chiến nhìn bà Vương, mặt đsx đỏ ửng từ lúc nào.
Cô gái kia nghe tới đây thì ngạc nhiên vô cùng.
Thì ra, đây là Tiêu Chiến, Tiêu đại thiếu gia Tiêu thị.
Nắm tay cô ta siết chặt, đây là người cô ta căm hận tới tận xương tủy, chính người này, đã dành vị trí mà cô ta hằng mong muốn, cái vị trí mà chỉ giành riêng cho cô ta giờ bị một Tiêu Chiến từ trên trời rơi xuống cướp mất.
" Còn cô là?" Anh lên tiếng khiến cô ta giật mình, cô ta nở một nụ cười cho có, duyên dáng giới thiệu:
- Xin chào, tôi là Lâm Chi Vũ, 'bạn thân' của Nhất Bác.
Giọng cô ta ỏng ẹo nghe chói tại vô cùng. Ngoài ra, cô ta còn đặc biệt nhấn mạnh hai từ 'bạn' 'thân' khiến Tiêu Chiến không muốn hiểu cũng phải hiểu.
Cô ta, chính là người cùng Vương Nhất Bác bước vào khách sạn trước mặt anh. Là người mà Nhất Bác ở bên và yêu thương.

Chỉ cần nhớ tới khoảnh khắc ngày hôm đó, con tim đầy rẫy vết thương chưa lành của Tiêu Chiến lại rớm máu.
Tuy đã hơn một tháng rồi nhưng anh vẫn chưa thể quên được .
Cười cho qua chuyện, Tiêu Chiến quay ra phía bà Vương:
" Mẹ, mẹ mau ăn đi cho nóng. Phải chú ý sức khỏe!"
Bà Vương cười nhẹ.

Anh đã có lòng bỏ qua cho cô ta rồi. Anh không muốn dính dáng tới cô ta, hôm nay cô ta tới là để cứu Nhất Bác, không có liên quan tới anh.
Thế nhưng, anh càng muốn cho qua chuyện, cô ta càng không muốn:
- Tiêu thiếu, em đã nghe Nhất Bác kể về anh rồi ạ.
Chi Vũ giả bộ ngây thơ, cố tình nhắc tới Nhất Bác. Ngay sau đó, cô ta chốt hạ một câu cuối khiến Tiêu Chiến lạnh sống lưng:
- Tiêu thiếu quả đúng là mỹ nam tuyệt thế, đẹp như vậy chắc ai cũng phải vì anh mà lên núi cao, xuống biển sâu để có được anh mất! Thật đáng ghen tỵ mà!
Cô ta nói nhỏ, chỉ trong phạm vi anh và cô ả nghe rõ. Nói xong, ả theo y tá vào xét nghiệm máu, còn không quên để lại cho Tiêu Chiến và Bà Vương một lời chào thân ái:
- Bác gái, Tiêu thiếu, Chi Vũ đi trước!
Ả quay đi, nở một nụ cười quỷ dị.
Sau khi Chi Vĩ đi, bà Vương quay sang nói với Tiêu Chiến :
- Tiêu Chiến, về Chi Vũ, con đừng để trong lòng, Nhất Bác hiện tại đã không còn qua lại với cô ta nữa rồi.
Tiêu Chiến khẽ gật đầu:
" Vâng."
Anh cũng chẳng muốn để trong lòng. Chuyện của Nhất Bác cậu ta tự giải quyết, không liên quan đến anh, sao anh phải nhúng tay vào?

Chỉ là, trong lòng anh không đành.

_Hết chương 7_

Lời tác giả:

Vâng, vẫn là mk đây, tuần mới lại chuẩn bị bắt đầu r, đã bn nsof phải đi hok chưa?
Tình hình là mk sắp phải đi hok nên thi thoảng sẽ lỡ lịch ra chương mới, mọi người thông cảm ạ! Cảm ơn nhìu!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top