Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Giấy báo thi, giấy báo thi đây, ba nghìn một tờ, hai tờ năm nghìn. chỉ sale duy nhất trong hôm nay, ai không mua hôm đi thi không có giấy là phải chịu đó nha.

Lớp trưởng vừa nhận được xấp giấy báo thi từ thầy chủ nhiệm, tung tăng chạy vào lớp rao bán như hoa quả.

Cả lớp quay lại nhìn cậu, lớp phó nhanh tay giật lấy xấp giấy, gõ đầu lớp trưởng một cái, "Mày có thiên phú trong lĩnh vực kinh doanh đấy, sao không bắt đầu khởi nghiệp từ bây giờ đi?"

- Khiếp, giấy báo thi mà nó đi rao bán như bánh mì.

- Lại còn sale nữa chứ, đến chịu.

Lớp trưởng bị gõ đầu một cái, đau không chịu được, trừng mắt với lớp phó, "Muốn kinh doanh thì cũng phải đủ tuối trước chứ".

Lớp phó gật đầu, trả lời, "Ừ, ừ". Xong cô cầm xấp giấy đi, chuẩn bị phát cho các bạn trong lớp.

Lớp trưởng ngăn cản, "Từ từ, dán ảnh trước rồi mới phát", cậu trở về chỗ lấy xấp ảnh mới thu của cả lớp hôm trước, như cầm trên tay những tấm Clear card của Sakura, mỗi tội là phiên bản 3*4.

Lớp trưởng với lớp phó ngồi dán ảnh với nhau, mấy đứa hóng ảnh của bản thân liên tục ngó trái ngó phải, lớp phó huých cho hai đứa gần nhất mỗi đứa một cái.

- Con gái bọn tao cũng không hóng bằng chúng mày đâu.

- Chúng nó muốn xem ảnh của các bạn nữ ấy mà.

Vương Nhất Bác cũng ngồi bàn trên quay xuống nói, nhân tiện liếc xem đã dán đến ai rồi, vừa hay lớp trưởng lật đến tờ giấy báo thi tiếp theo, là của Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác nhìn không rời mắt ảnh thẻ của Tiêu Chiến, lớp phó thấy vậy che miệng cười, lớp trưởng lại vỗ má cô một cái.

- Ảnh thẻ là một trong những tấm ảnh xấu nhất cuộc đời đấy.

Tiêu Chiến nằm gục xuống bàn, chán nản thở dài.

- Đúng vậy, cứ nghĩ đến khuôn mặt mình khi cái mái bị vén chéo sang một bên là mình lại muốn trầm cảm.

Một bạn nữ trong tình trạng giống Tiêu Chiến, than thở.

Năng lượng tiêu cực của hai người dần lan ra cả lớp, lớp trưởng lớp phó thấy vậy liền vội vã cất đồ nghề đi, kẻo lỡ lát chúng nó ngó đông ngó tây xong, thấy bản thân xấu quá xong đem ảnh đi thủ tiêu thì khổ.

Cất giữ đồ xong xuôi, lớp phó quay sang thì thầm với lớp trưởng, "Thật ra tao cảm thấy không đến nỗi tệ đến mức kia, lúc nãy mày cũng thấy ảnh của Chiến đấy, có xấu đâu". Vương Nhất Bác còn nhìn đắm đuối thế kia cơ mà. Câu sau cô không nói, ấy vậy mà...

- Đúng nhỉ, họ Vương còn nhìn không rời mắt mà.

Lớp trưởng nói nhỏ với cô, xong nghĩ một hồi, cậu cười nhạt, nói với cả lớp, "Thế này chưa là gì đâu các tình yêu, sau này lên cấp ba, đi chụp ảnh làm căn cước công dân lúc ý mới đáng để bị trầm cảm. Chứ dăm ba mấy tấm ảnh ra hiệu chụp này trông còn tốt chán".

Lớp phó vội bịt miệng lớp trưởng lại, đồ ngu này, trông chúng nó chưa đủ trầm cảm hay gì mà còn đổ thêm dầu vào lửa.

- Có lẽ sau này tớ sẽ đập đi xây lại.

Tiêu Chiến quay sang nói với Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác là một người rất tự tin với nhan sắc của chính mình, chỉ cần Tiêu Chiến không chê xấu, thì ảnh nào của mình cậu cũng thấy đẹp, "Xây lại cái gì?"

- Cái mặt.

Tiêu Chiến chỉ tay vào mặt mình, lại thở dài.

- Không được!!

Đột nhiên Vương Nhất Bác đập bàn một cái, cả lớp quay ra nhìn.

Cậu hơi xấu hổ, vội chữa cháy, "Không được để những việc khác làm ảnh hưởng đến việc thi cử, sặp thi rồi còn gì. Dù bây giờ ảnh thẻ của chúng mày đẹp hay xấu thì vào phòng thi đều như nhau thôi mà, có được thêm điểm nhan sắc đâu."

Xong quay sang nói đùa với Tiêu Chiến, "Cậu không được xây lại cái gì đâu đấy, tại lỡ cậu làm thế tớ không nhận ra cậu nữa thì sao?"

Nói đến không nhận ra, Tiêu Chiến chợt nhớ đến ngày đầu tiên cậu về đây, Vương Nhất Bác nhảy từ trên bờ tường xuống xong va vào cậu, cách một lớp khẩu trang thôi mà có nhận ra đâu.

- Làm như nếu không phẫu thuật thẩm mĩ thì cậu sẽ dễ dàng nhận ra ý.

Tiêu Chiến nói, đưa tay vỗ vỗ lên đầu Vương Nhất Bác.

- Thật ra, dù cậu có biến thành dáng vẻ như thế nào tớ cũng đều có thể nhận ra.

-...thế à

- Thật đấy.

Vương Nhất Bác nghiêm túc, "Tớ không đùa đâu".

Tiêu Chiến mỉm cười, gật đầu, "Ừ, tớ tin cậu".

Tin cậu nhất định sẽ nhận ra tớ, dù tớ trông như thế nào đi nữa. . .

Lớp trưởng lại vỗ vào má lớp phó thêm phát nữa, kéo hồn cô đang bay bổng phương nào trở về.

Giấy báo thi rất nhanh đã được đưa đến tay từng học sinh.

Thầy giáo bước vào, nhìn đám nhóc vẫn đang ồn ào vì mấy tờ giấy, cảm thấy khung cảnh này thật quen thuộc, năm nào cũng đều được ngắm nhìn một lần.

Chợt thầy gõ nhẹ tay xuống bàn, cười cười, "Không biết có bạn nào có nhu cầu đổi nguyện vọng nữa không nhỉ?"

Cả lớp chợt yên lặng, trong lòng đều cùng thầm nghĩ, đến bây giờ thầy mới hỏi có phải muộn quá rồi không ạ?

- Nguyện vọng à,

Lớp trưởng bỗng cất tiếng, cậu bật cười, "mỗi người chỉ có hai nguyện vọng nhưng khối bạn mất tiền vào nó đấy ạ".

Nói tới đây, những bạn đã mất tiền vào mấy tờ giấy điền nguyện vọng đều trừng mắt với lớp trưởng.

- Nhất Bác, mất bao nhiêu?

Tiêu Chiến là một trong những người không phải viết lại nguyện vọng vào tờ mới, cậu quay sang hỏi Vương Nhất Bác.

- Haha...

Vương Nhất Bác thừa biết Tiêu Chiến đang cà khịa mình, cậu không trả lời, trong lòng thầm tính toán, tờ đầu tiên là điền nhầm vị trí của hai nguyện vọng, tờ thứ hai run tay viêt họ tên không in hoa, tờ thứ ba là chệch tay sai mất ngày tháng năm sinh, tờ thứ tư lỗi sai tương tự tờ thứ ba. Bình thường cùng lắm là mất hai tờ thôi, nhưng Vương Nhất Bác vậy mà viết sai nguyện vọng tới bốn lần, hơn nữa còn sai hai lỗi y hệt.

Tất nhiên khi được hỏi, cậu chẳng thể nào đáp bởi vì hai lần đó đều nghĩ đến Tiêu Chiến nên mới viết nhầm.

Vương Nhất Bác thở dài, cuộc sống có quá nhiều điều cần lo nghĩ, năm mươi nghìn đồng cho một tờ giấy nguyện vọng hoàn chỉnh, đắt.

Một học sinh cuối cấp, quá trình học tập, ôn thi kéo dài một năm học cuối cùng chắc chắn sẽ kết thúc bằng kì thi tuyển sinh cấp ba.

Ngồi bấm điện thoại thì nhanh, nhưng bước vào phòng thi thì 120' dường như chỉ bằng vài cái chớp mắt. Trải qua hai ngày quan trọng nhất trong quá trình 9 năm học tập, kì thi cấp ba kết thúc trong muôn vàn cảm xúc của các thí sinh dự thi.

Vui có, buồn có, thất vọng có, "Mười điểm ạ", tự tin...cũng có.

- Nói trước đám đông như vậy xong không được mười thì quê lắm nhỉ.

Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác với một vài bạn học cùng đi ra khỏi trường, tình cờ nghe được một thí sinh trả lời phỏng vấn, lớp trưởng bảo.

- Có đủ tự tin thì làm gì cũng được mà.

Lớp phó đáp lời, nhìn lớp trưởng. Thật ra cũng không ngạc nhiên lắm, điểm mười không phải lớp cô cũng có đây sao?

Ngoại trừ việc bắt sóng drama hơi chậm ra thì về mảng học tập cậu ta thật sự xuất sắc. Bởi vậy mới có thể dẫn dắt lớp suốt suốt bốn năm trời với thành tích đứng đầu huyện chứ.

- Khoảng mấy điểm?

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến đang tính nhẩm, hỏi.

- Chắc là tầm chín phảy năm.

Tiêu Chiến hơi do dự, "Bài cuối tớ làm ra kết quả nhưng khi thử lại lại sai, không biết đã sai ở bước nào, hay là sai ngay từ đầu nữa".

Tiêu Chiến hỏi, "Cậu thì sao?"

Vương Nhất Bác yên lặng một lúc, sau đó đáp, "... có lẽ là mười điểm".

- Đúng như dự đoán nhỉ?

Tiêu Chiến cười.

- ... chỉ là may mắn thôi, mà cũng chưa chắc nữa.

Vương Nhất Bác tự nhiên lại có chút ngại ngùng, cậu sửa lời.

Bạn bè đi cùng đều nhìn Vương Nhất Bác với ánh mắt ghét bỏ, Tiêu Chiến gõ đầu cậu một cái.

Nghe học sinh giỏi lớp mình khiêm tốn kìa.

---

Tối đó, Tiêu Chiến ngồi ngẩn ngơ trong phòng, nhìn đống sách tài liệu trên bàn học, những tờ giấy note được dán đầy trên tường, những đề thi toán ngổn ngang và những bài thi văn được xếp gọn gàng, không hiểu sao càng nhìn lại càng thấy tiếc nuối.

Bên kia Vương Nhất Bác cũng trong tình trạng tương tự, chín năm đèn sách trôi nhanh như nước, giống như chỉ vừa mới hôm qua, cậu bước chân vào lớp một, vậy mà hôm nay đã chuẩn bị là học sinh trung học phổ thông rồi.

- Vậy mà đã mười năm rồi.

Tầm mắt của Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đều trùng hợp hướng đến tấm ảnh hai gia đình đã cùng chụp khi ngày đầu tiên gia đình họ Tiêu chuyển đến đây. Hai cậu nhóc đều chẳng thể nhớ nổi bữa tiệc chào mừng ngày hôm đó đã diễn ra như thế nào, dù sao lúc ý cả hai cũng mới tầm bốn tuổi thôi mà.

Bầu trời đêm nay đặc biệt nhiều sao, Tiêu Chiến mở cửa ra ngoài ban công, cậu đứng dựa vào tường, tâm hồn đắm chìm trong không bao la trước mặt.

- Nhanh quá, giống như chỉ vừa mới ngủ một giấc, đến khi tỉnh dậy kì thi đã kết thúc rồi.

- Cậu cũng thấy vậy sao.

Chợt giọng nói của Vương Nhất Bác vang lên, Tiêu Chiến thề, nếu trường hợp này đổi lại vị trí giữa hai người, chắc chắn Vương Nhất Bác đã nhảy dựng lên vì sợ hãi, tình huống không khác gì một bộ phim kinh dị.

- May mắn cho cậu là tim tớ rất khoẻ đấy.

Tiêu Chiến cười khúc khúc, tiến gần đến chỗ Vương Nhất Bác.

- Chiến Chiến.

Trong bầu không khí tĩnh lặng, Vương Nhất Bác chợt lên tiếng, Tiêu Chiến yên lặng nhìn, nghiêng đầu chờ cậu nói tiếp.

Vương Nhất Bác cũng nhìn Tiêu Chiến, rồi bất ngờ mỉm cười, nói, "Cảm ơn cậu".

Tiêu Chiến vẫn chưa hiểu sao tự dưng bạn mình lại nói lạ thế, Vương Nhất Bác tiếp tục, "Cảm ơn cậu, vì đã giữ lời hứa".

Tiêu Chiến, "Vì đã cùng thi một trường cấp ba với cậu?"

- Vì đã trở về.

Vương Nhất Bác vừa dứt lời, bầu không khí lại trở nên thật ngại ngùng.

- Ha . . . Hahhaaa. . .

Rồi cả hai đều không nhịn được mà bật cười, sao trông mặt đối phương lại ngốc như vậy.

- Tớ sẽ không thất hứa với cậu.

Bàn tay Tiêu Chiến đưa lên cao, chợt cảm thấy dải ngân hà trước mặt thật nhỏ bé, cậu nắm lấy nó, sau đó mở bàn tay ra, chẳng có gì cả.

Tiêu Chiến mỉm cười, ít nhất là khi còn sống.

Vương Nhất Bác đột nhiên dở chứng, cậu bĩu môi, "Chỉ là nói miệng, ai tin được chứ".

Tiêu Chiến không trả lời, bàn tay lặng lẽ véo tai Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác đánh đánh vào tay Tiêu Chiến, "Hay là hè này chúng ta tự học đi, học trước kiến thức lớp mười".

Tiêu Chiến: . . .

Anh trai à, chúng ta vừa mới thi xong sáng nay thôi đấy.

Tinh thần học tập của bọn học sinh giỏi thật mãnh liệt.

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, lòng chợt nghĩ chắc cậu ta cũng chỉ nói đùa thôi, dù sao kì nghỉ hè bây giờ mới chính thức bắt đầu, chẳng lẽ lại thật sự tiếp tục vùi đầu vào sách vở?

Nghĩ vậy, Tiêu Chiến mang theo sự đùa cợt, gật đầu cho có, "Được". Để tớ xem cậu kiên trì được bao lâu.

Chỉ là...

Nếu Tiêu Chiến biết trước chỉ vì lời nói đùa này mà mùa hè của cậu trở thành cơn ác mộng với những môn học, cậu chắc chắn sẽ uốn lưỡi bảy lần trước khi nói, vì khi uốn lưỡi xong thì lời nói cũng bay mất rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top