Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

RynnX: Mọi người đọc truyện vui vẻ. Tối tốt lành ❤❤❤
----------------

.
Tiêu Hân Nhiên mở cửa bước vào nhà với đôi mắt đỏ hoe, vẻ mặt ủy khuất cùng tức giận. Cô đóng sầm cửa, lao đến ngồi phịch xuống ghế.

Nghe thấy động tĩnh lớn như vậy, Chân Khê từ trong bếp đi ra, thấy mặt mũi con gái mình khó coi liền lo lắng ngồi xuống bên cạnh.

"Chuyện gì thế, sao mắt mũi tèm lem thế kia?"

Tiêu Hân Nhiên cắn khóe môi, lửa giận lại bốc lên bừng bừng.

"Mấy người đó nghĩ bọn họ là ai chứ? Là dẫn chương trình thì muốn nói gì thì nói sao? Nghĩ con sẽ để yên cho bọn họ làm khó làm dễ hết lần này đến lần khác à?"

Chân Khê nóng nảy sốt ruột.

"Cuối cùng là làm sao? Ai bắt nạt con?"

Tiêu Hân Nhiên quay sang nhìn bà, nước mắt lã chã rơi xuống.

"Là bọn khốn kiếp ở cái chương trình 'Sự thật' ấy. Con cứ nghĩ quay talkshow với những câu hỏi của công ty soạn sẵn, ngờ đâu khi quay họ toàn hỏi những câu châm chọc con thôi. Cái gì mà 'sự nghiệp chỉ dừng chân ở vai phụ', rồi 'tin đồn có quan hệ mờ ám với giám đốc cũ ở 1990s', 'đứng núi này trông núi nọ, chạy sang BZs là vì tham quyền lợi', còn cả 'nghi vấn phẫu thuật thẩm mĩ', 'nhan sắc không như lời đồn, là sản phẩm của dao kéo'... Mẹ, mẹ xem xem có tức không cơ chứ..."

Chân Khê nghe xong cũng xanh cả mặt. Phải biết từ khi Tiêu Hân Nhiên về BZs, sự nghiệp quả thật khởi sắc hơn rất nhiều. Mặc dù không lấy về vai chính nhưng ít nhất cô đã có thể xuất hiện nhiều hơn qua các bộ ảnh thời trang hay từ việc đi show thực tế. Chân Khê khi ấy cảm khái, Tiêu Hân Nhiên trước đây chỉ lẹt đẹt ở vài vai phụ nhỏ xíu, nhắc tới cũng chẳng ai biết, thế nhưng từ khi đổi công ty, đến cả mấy bà bạn của bà cũng đã nhìn thấy hình ảnh của cô qua những trang báo, khiến bà nở mày nở mặt không thôi.

Ví như bộ ảnh bãi biển lần trước Tiêu Hân Nhiên thực hiện, khi trở về cô cũng than ngắn thở dài, nói rằng thời tiết quá nóng, nắng cháy da cháy thịt, đoàn đội lại ít người, kinh phí cũng có hạn, hại cô phải chịu giày vò chụp đi chụp lại mất hai ngày, thêm cả ánh mắt dâm đãng của tay đạo diễn kia nữa, quả thực khổ không chịu nổi. Sau này Chân Khê đã phải vuốt lưng cho con gái mà nói rằng, 'chịu khổ một tí, đem về nhiều tài nguyên cũng như nâng cao tên tuổi, chút ảnh hở hang này có là gì.'

Hôm nay con gái của mình chịu qua đủ mọi lời gièm pha, Chân Khê cũng có chút không kìm được, bà nhíu mày thật chặt, hỏi cặn kẽ.

"Con nói...chương trình đó là do công ty sắp đặt?"

"Ban đầu là họ có lời mời, quản lý của con đã đồng ý, con còn nghe nói câu hỏi đã được công ty thông qua rồi, có ngờ đâu khi quay hình họ cứ muốn đặt điều nói bậy, con hận không thể giẫm chết hai đứa MC đó."

"Này, câu hỏi nếu đã có vấn đề, liệu...quản lý kia của con có đáng tin không? Con không đắc tội gì với người ta chứ?"

Chân Khê lo lắng hỏi, bà cũng hiểu tính nết con gái mình, ăn mềm không ăn cứng, nếu chọc giận người khác thì khả năng bị trả thù rất cao.

Tiêu Hân Nhiên bĩu môi xem thường.

"Con có làm gì đâu, mà quản lý của con, chị ta hiền lành nhu nhược lắm. Con nhìn mấy nghệ sĩ khác có quản lý năng nổ nhanh nhẹn thấy mà ham, còn chị ta cả ngày cứ cúi mặt làm việc, mặt mũi cứ cứng như tượng, ai bảo gì làm nấy, nhìn thôi cũng chướng cả mắt."

Chân Khê trong đầu suy tính một chút, nói nhỏ với con gái.

"Không được rồi, cái con cần bây giờ là đòn bẩy, một lần bạo hồng, như thế mới mong có thêm nhiều tài nguyên. Chứ cứ như bây giờ chỉ gọi là khá hơn trước thôi. Có quản lý như thế chẳng khác nào kìm chân con xuống, phải tìm cách đổi quản lý con à, tìm người nào nhanh nhẹn, nhiều kinh nghiệm với mối quan hệ ấy."

Tiêu Hân Nhiên trầm tư suy nghĩ, cô cảm thấy lời mẹ mình nói rất đúng, càng ngẫm càng thấy Trần Diên không vừa mắt. Chợt Chân Khê đẩy nhẹ vai cô, ánh mắt lập lòe như phát sáng.

"Này, hay con thử nói với giám đốc của con xem, chẳng phải ngay từ đầu cậu ta có ý kéo con về sao? Cứ bóng gió bên tai thể nào cũng được mà."

Tiêu Hân Nhiên nghe mẹ mình nhắc đến Vương Nhất Bác, trong đầu tự động nhớ lại gương mặt anh tuấn bống chốc quỷ dị vặn vẹo của hắn, ánh mắt rét lạnh tràn đầy sát ý, bàn tay to lớn bóp lên cổ mình, Tiêu Hân Nhiên vô thức run lên một cái.

"Anh ấy...anh ấy bận lắm, con từ lúc vào công ty cũng chỉ gặp qua được vài lần thôi..."

Chân Khê lại cau mày, nghĩ đến điều gì thì ngưng trọng gương mặt.

"Vậy con cứ tìm lúc nào thích hợp, gặp được cậu ta rồi thì nhớ tạo cơ hội nói đến chuyện này, càng thành khẩn càng tốt. Còn mẹ sẽ nói chuyện với thằng hai, dù gì cũng trên danh nghĩa là vợ người ta, nói nó nhắc đến con bên cạnh cậu ta nhiều hơn, gây sự chú ý càng nhiều càng tốt."

Tiêu Hân Nhiên nghe mẹ mình nói xong, thấy vô cùng hợp lý, cô phấn khích gật đầu, lại như băn khoăn khiến nụ cười trên môi hơi hạ xuống.

"Nhưng chẳng phải anh hai đổi số rồi sao, cũng lâu rồi nhà mình không liên lạc được với anh ta..."

Chân Khê nhìn thoáng vào cửa phòng đóng chặt của mình, nói thật nhỏ vào tai cô.

"Hôm nọ ba con vô tình nhìn thấy nó ở chỗ làm mới, ngày mai mẹ đến tận nơi gặp, xem nó còn trốn được không."

Ngay lúc này, cửa chính mở ra, Tiêu Trình mang dáng vẻ mệt mỏi bước vào.

Chân Khê thấy thế liền vội đứng lên đến bên cạnh nắm tay cậu, vẻ mặt hồi hộp xen lẫn lo lắng.

"Sao rồi, hôm nay có thu được kết quả nào không?"

Tiêu Trình né tránh cánh tay của mẹ mình, đôi mắt lạnh nhạt sâu sắc quét qua Tiêu Hân Nhiên đang ngồi trên ghế, mặt cậu đầy vẻ chán chường.

Thấy con mình không trả lời, Chân Khê biết cậu xin việc lại thất bại, không khỏi buồn bực.

"Sao thế nhỉ, rõ ràng bằng cấp con tốt như thế, xuất sắc thế, sao không nơi nào nhận là thế nào?"

Tiêu Trình nhíu mi, trong lòng cảm giác được có chỗ nào đó không đúng lắm. Tiêu Hân Nhiên rất không thức thời mà chép miệng.

"Bây giờ đi đâu họ cũng đòi kinh nghiệm mà, giờ có giỏi thế nào cũng phải có tiền và mối quan hệ, chứ đường đường chính chính mà được nhận thì nói làm gì."

Tiêu Trình liếc nhìn chị mình, không nhịn được nhếch miệng cười một cách khó coi.

"Đúng vậy, làm gì cũng phải có kinh - nghiệm. Chị à, kinh nghiệm chèo lái đàn ông của chị còn kém như thế, hèn gì đến bây giờ chỉ dừng lại ở việc chụp vài bộ ảnh nội y nhỉ?"

"Mày..."

Tiêu Hân Nhiên tức giận đứng bật dậy, không ngờ tới đứa em trai hằng ngày trầm tính ổn trọng nay lại nói ra những lời như thế, đến Chân Khê còn phải giật mình lớn tiếng mắng.

"Mày nói cái gì vậy con, ai cho phép nói chị mày như vậy?"

Tiêu Trình bật cười trào phúng nhìn hai người.

"Nói sai à? Chị nghĩ giám đốc của chị có ý tứ với chị sao? Chị gái à, sao mà ngây thơ thế? Chị mang cái danh tham quyền lợi bỏ cũ theo mới, rồi anh ta đã làm được gì cho chị? Chị có từng nghĩ xem anh hai ở cạnh anh ta là đang chân chính thực hiện hợp đồng, hay là đã thật sự thuộc về người ta rồi?"

Tiêu Hân Nhiên cả kinh trợn trừng mắt, không cam lòng phản bác.

"Mày nói bậy bạ gì đấy, dù có thế nào thì ít ra tao vẫn hơn cái thằng anh không làm được trò trống kia. Giám đốc dù không để mắt đến tao thì cũng không đến lượt anh ta xen vào. Ghê gớm cái gì, trong cái giới hàng ngàn hàng vạn mỹ nhân vây quanh, anh ta làm được gì chứ, chẳng phải chỉ là bị người ta mua về để che mắt thiên hạ ư?"

Ánh mắt Tiêu Trình tối sầm xuống, con ngươi lạnh lẽo nhìn vào cánh cửa phòng đóng chặt của ai đó, nhìn đến thất thần.

"Đúng, chẳng phải chỉ như một món hàng bị bán đi hay sao?" - Cậu thì thầm trong miệng - "giá trị của anh cũng chỉ có thế, mua đi bán lại, anh còn cứng miệng cái gì vậy, anh hai?"

......................

......................

Tiêu Chiến đeo tạp dề của mình vào, Bạch Ngôn đứng bên cạnh một tay còn đang cầm bó rau cải xanh mướt, tay kia lăm lăm con dao nhỏ, chỉ vào người đứng trước mặt.

"Giám đốc, sao...sao anh ta lại có mặt ở đây vậy?"

Hàng Thiếu Phong nhún vai tỏ vẻ vô tội, Tiêu Chiến thì đang nhịn cười, chỉ riêng Vương Nhất Bác mang khuôn mặt không tình nguyện u tối lạnh lùng nhìn Bạch Ngôn.

"Còn không phải do cậu? Muốn anh ta không đến, cậu tốt nhất cũng đừng nên xuất hiện ở đây. Hai người cút nhanh hộ tôi cái."

Bạch Ngôn trong đầu suy tính một trận, giữa việc cút về phải cùng một chỗ với Hàng Thiếu Phong, anh tình nguyện ở lại mặt dày phá hỏng đại sự của Boss, ít nhất còn có Tiêu Chiến ở đây làm chỗ dựa a, quan hệ của hai người rất tốt, có thể gọi là đồng bệnh tương liên đó chứ.

Nghĩ thông suốt, Bạch Ngôn liều mạng lắc đầu, vòng ra trốn sau lưng Tiêu Chiến.

"Không cút, có chết cũng không cút, hôm nay tôi quyết định ăn chực nhà giám đốc rồi."

Mặt Vương Nhất Bác càng đen lại lợi hại, Hàng Thiếu Phong thấy thế cũng làm như bất đắc dĩ mà thở dài.

"Xem ra hôm nay hai bọn tôi lại làm phiền vợ chồng nhà cậu rồi. Nhất Bác, cảm ơn đã chiêu đãi nha."

Tiêu Chiến nhịn không được nữa đành cười làm hòa, nhân tiện đẩy hai tên vướng chân vướng tay kia ra ngoài.

"Nhất Bác, trong nhà còn thiếu trứng gà với cà chua, em ra siêu thị mua giùm anh với. Quản lý Hàng, anh đi với cậu ấy được không? Nhất Bác quả thật không rành lắm mấy thứ này, nhờ anh giúp một tay nhé."

Hàng Thiếu Phong hào phóng hất mặt.

"Yên tâm, tôi sẽ dạy cậu ta cách để làm một người chồng hoàn hảo. Tiêu Chiến, cậu cũng chiếu cố Tiểu Bạch giúp tôi."

Nhận được cái nháy mắt của Hàng Thiếu Phong, Tiêu Chiến chỉ cười cười gật đầu. Vương Nhất Bác rất không tình nguyện để Hàng Thiếu Phong kéo đi, trong nhà nhất thời chỉ còn lại Tiêu Chiến và Bạch Ngôn hai mặt nhìn nhau, rất ăn ý mà quay vào bếp chuẩn bị bữa tối.

Cuộc họp mặt này ban đầu phải kể đến Tiêu Chiến hôm nay xong việc sớm, anh nhớ tới mấy ngày qua tăng ca liên tục, Vương Nhất Bác cũng không muốn anh cố sức nên các bữa ăn đều đặt về nhà hoặc ra ngoài ăn. Tiêu Chiến hôm nay hiếm khi rảnh rỗi, muốn làm một bữa tối đặc biệt để bồi thường cho Vương Nhất Bác. Anh suy nghĩ một lúc, nhận ra thời gian qua Vương Nhất Bác đã vì anh mà làm rất nhiều việc, ngay cả những món ăn anh nấu, hắn đều không tỏ ra kén chọn, nhưng Tiêu Chiến tinh ý nhìn ra hắn không thích ăn cay, không thích đồ ngọt, món yêu thích sẽ ăn nhiều hơn một chút, còn lại đều không một lời phàn nàn hay ý kiến. Tiêu Chiến nghĩ đến đây thì cảm động không thôi. Anh lấy máy gọi điện cho Bạch Ngôn, muốn hỏi xem Vương Nhất Bác có đặc biệt thích món nào không, muốn dành cho hắn sự bất ngờ. Bạch Ngôn là một tên nhiệt tình có thừa, thấy giám đốc nhà mình được ái nhân quan tâm như vậy cũng vô cùng cảm động, anh hăng hái bừng bừng cùng Tiêu Chiến ra ngoài lựa chọn nguyên liệu. Hai người đi cả một buổi, trò chuyện vô cùng hợp ý, Tiêu Chiến liền không nghĩ ngợi mà mời anh ở lại dùng cơm chung, dù sao thêm người thêm vui. Nhắc lại, Bạch Ngôn là một người vô cùng nhiệt tình, nghe xong tất nhiên sẽ đồng ý. Chỉ có điều khi Tiêu Chiến gọi cho Vương Nhất Bác bảo hắn về nhà ăn cơm, bên cạnh hắn lúc ấy lại có mặt Hàng Thiếu Phong, thế nên hắn bất đắc dĩ mang người về, bất đắc dĩ tổ chức một bữa tiệc thân mật này. Tất nhiên, hắn nhịn là bởi vì Tiêu Chiến có vẻ tâm trạng rất vui, nếu không, Bạch Ngôn và Hàng Thiếu Phong, Vương Nhất Bác hắn còn không nắm cổ từng người ném ra khỏi nhà ngay tức khắc, tránh phá hỏng buổi tối lãng mạn này của hai người.

Tiêu Chiến nhìn cái mặt ỉu xìu của Bạch Ngôn, anh vừa vặn vòi nước rửa rau vừa cười.

"Trợ lý Bạch, cậu làm sao phải tránh quản lý Hàng như thế, anh ấy cũng đâu làm gì cậu?"

Bàn tay Bạch Ngôn đang cầm con dao nhỏ thái hành lá chợt dừng lại, ủ dột nói.

"Tôi cũng có muốn đâu, chỉ cần anh ta đừng bám theo tôi nữa, tôi liền không tránh a. Mà anh Tiêu, anh cũng đừng gọi tôi là trợ lý Bạch nữa, nghe xa cách muốn chết."

Tiêu Chiến bật cười.

"Được rồi, tôi gọi cậu là Ngôn Ngôn nhé, sở dĩ muốn gọi Tiểu Bạch cơ, nhưng mà sợ có người sẽ tức chết, tôi không dám mạo phạm a."

Bạch Ngôn trong đầu nhớ tới giọng nói trầm bổng của ai kia, một câu "Tiểu Bạch" hai câu "Tiểu Bạch", anh đột nhiên rùng mình một cái.

"Ai là Tiểu Bạch chứ, gọi vậy không thấy buồn nôn sao? Anh cũng đừng học theo lão Hàng, lão ấy thần kinh không được bình thường cơ mà."

Tiêu Chiến khẽ cười, chỉ cần nhìn thoáng qua anh cũng có thể biết được tâm tư đơn thuần của người này.

"Nhưng mà sao tôi thấy cậu cũng không có vẻ gì gọi là thoải mái khi nói như vậy nha. Ngôn Ngôn, mặt cậu bây giờ rất khó coi đấy."

Bạch Ngôn buồn bực, lực trong tay cũng vì hằn học mà mạnh hơn, những cây hành đáng thương bị thô bạo cắt xuống. Tiêu Chiến đi tới ngăn lại động tác của anh, gỡ lấy con dao trong tay, từ tốn khuyên nhủ.

"Sao phải tự ngược bản thân như thế. Cậu xem, chính mình đã không thoải mái, đương nhiên trong lòng lão Hàng cũng khó chịu hơn gấp mấy lần. Sao cứ phải tự hành mình hành người như vậy."

Bạch Ngôn thở dài thườn thượt, ngồi yên nhìn Tiêu Chiến nhẹ nhành xử nốt phần hành còn lại.

"Quan trọng là ai bảo lão ấy tồn tại tâm tư không thích hợp với tôi làm gì. Trước đây vẫn là anh em không phải tốt hơn sao?"

Tiêu Chiến lắc đầu cười.

"Yêu một người thì sao gọi là tâm tư không thích hợp. Tình cảm không ai nói trước được, bỗng nhiên thích, bỗng nhiên yêu, cũng chẳng ai cấm đoán được. Hơn hết, tình cảm mà lão Hàng dành cho cậu là rất chân thành, cậu không thể vì thế mà xem thường người ta."

"Tôi không có ý xem thường anh ấy. Chỉ là...chỉ là khó có thể chấp nhận thôi..."

Tiêu Chiến bỏ dao xuống, cho hành đã cắt vào một cái tô, xong mọi việc mới nhìn vào mắt Bạch Ngôn, câu chữ chắc chắn như đinh thép.

"Không phải cậu khó chấp nhận anh ta, mà là khó chấp nhận tình cảm của chính mình mà thôi."

"Sao có thể? Tôi rõ ràng là..."

"Cậu rõ ràng là đang hoang mang trong việc phải thừa nhận chính mình cũng có phần 'tâm tư không thích hợp' kia với lão Hàng. Ngôn Ngôn, cậu đừng vội phản bác, hãy thử một lần thả lỏng, sống đúng với lòng, cậu xem khi ấy có thể thoải mái hơn hay không. Cứ mạnh dạn mà thử, nếu không phải, khi ấy kết luận cũng chưa muộn."

Bạch Ngôn rất muốn nói gì đó, thế nhưng nhìn vào ánh mắt vô cùng chân thành của Tiêu Chiến, anh bất giác không thể thốt ra được từ nào. Tiêu Chiến nhân cơ hội tên ngốc nào đó còn đang bần thần, quyết định tận tình chỉ dẫn người ta đến tận vạch đích.

"Tôi thấy quản lý Hàng không phải tên ngốc, cũng không phải người có thể thừa hơi dư sức bỏ ra ngần ấy thời gian để chờ đợi một người. Chỉ là anh ta tin chắc phần tình cảm của mình bỏ ra đủ chân thành, đủ nhiệt huyết, đủ để khiến cậu một ngày nào đó sẽ mở lòng. Đừng vội trách người, hãy nhìn lại mình trước, tôi tin chỉ cần cậu gỡ bỏ khúc mắc trong lòng, cậu sẽ thấy việc thương yêu một người là điều tuyệt vời nhất mà bản thân có thể làm. Đừng để đến khi lòng lạnh tâm chết, lúc ấy có hối hận chỉ sợ cũng không còn kịp nữa."

Tiêu Chiến rũ mắt, những lời này như là nói với chính bản thân mình. Thật may mắn, anh đã tìm được một Vương Nhất Bác yêu mình thương mình như vậy. Tương lai có thể thay đổi, như thế nào cũng không quan trọng, khi trái tim này còn có thể một lần nữa mở ra đón nhận, anh đã tìm thấy hắn. Sau này nếu như cả hai không thể ở bên nhau, ít nhất anh cũng đã cảm nhận được sự ấm áp của phần tình cảm này mang lại, biết được thế nào là toàn tâm toàn ý mà yêu, tuyệt không hối hận.

Bạch Ngôn cúi đầu, không hiểu sao khi nghe Tiêu Chiến nói những lời này, trong lòng anh phần nhiều là nhẹ nhõm.

Có thể vào một ngày không cảm thấy việc đối mặt với Hàng Thiếu Phong là một loại áp lực, nói chuyện với hắn cũng không gặp khó khăn, tự do bỡn cợt, thậm chí cùng hắn tranh luận cãi nhau hay cười đùa vui vẻ, hệt như trước kia, khẳng định mọi thứ theo đó cũng tự nhiên tốt đẹp.

Vậy ra bấy lâu nay đối với hắn chẳng có gì thay đổi, chỉ là do chính bản thân anh thấy không hợp tình hợp lý, bắt buộc mình đổi thay, khiến mình buồn bực, khiến hắn khổ sở. Cuối cùng là vì cái gì?

Bạch Ngôn cười tự giễu, hóa ra tình yêu chỉ đơn giản như thế, ở cùng một chỗ, cười với nhau, nói với nhau vài câu bâng quơ cũng có thể trở nên ấm áp. Lão Hàng liệu có phải như Tiêu Chiến đã nói, vì cái tình cảm giản đơn này mà bỏ qua tính tình ngạo nghễ cùng kiêu hãnh của chính mình, tình nguyện dâng lên cho anh một trái tim nóng rực, chờ anh nhận lấy. Nếu một ngày trái tim ấy nguội lạnh, phải chăng anh đã tàn nhẫn bóp chết sự sống của hắn, khi ấy anh sẽ thế nào, có thể vui vẻ không? Nghĩ đến đây, Bạch Ngôn liền sáng tỏ, tất nhiên, lòng chẳng những không thể thoải mái, ngược lại lại âm ỉ đau, đau đến khó chịu.

Bạch Ngôn thở ra một hơi thật dài, nâng mắt nhìn Tiêu Chiến.

"Tôi...tôi sẽ thử một chút xem sao..."

Tiêu Chiến gật đầu cười, trong lòng dâng lên cảm giác đạt được thành tựu khó tả. Không ngờ có một ngày mình sẽ là người đứng ra giải quyết vấn đề tình cảm của người ta a. Nghĩ thôi cũng thấy thật phấn khích.

Mà trong lúc này, Bạch Ngôn lại tính toán sang chuyện khác quan trọng hơn. Anh bắt đầu luận theo vóc người, theo tính cách, theo ti tỉ các thứ tiêu chuẩn khác nhằm xác định nếu anh và Hàng Thiếu Phong thành đôi, vấn đề trên dưới nên giải quyết như thế nào.

Một thanh niên mười tốt như Bạch Ngôn, hẳn là sẽ nhận được ưu thế phía trên chứ nhỉ?

---------------
RynnX: Các cô ngẫm dùm em nó xem nên để Tiểu Bạch của chúng ta trên hay dưới đây, để tôi còn triển tiếp :))))))))

P/s: Chương sau có phúc lợi ໒(˵͡° ͜ʖ ˵͡°)७

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top