Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Sản phẩm mới

****************

Tại buổi họp sáng nay , công ty cậu đã quyết định sẽ bắt đầu thực hiện theo thiết kế của bên Tiêu thị , mọi người có vẻ rất hài lòng với thiết kế mới này rất giản dị mà lại rất sang trọng .

" Vương tổng đây là sản phẩm mới của bên công nghệ " người thanh niên chắc khoảng tầm 30 đang đưa ngay cho cậu một cái hộp .

Cậu nhìn anh ta rồi nhìn đến chiếc hộp , sau một phút cậu mới cầm lấy chiếc hộp nhẹ nhàng mở nó ra bên trong là một cặp vòng tay bạc lấp lánh .

" Đây là vòng tay tình duyên , đeo chiếc vòng này trên tay , đối phương sẽ biết được vị trí của người mình yêu đang ở và chỉ số cảm xúc của người đó ... ngoài ra nó còn có khả năng gọi điện thoại , gửi tin nhắn thoại cho nhau ..."

Người đó từ từ giải thích công dụng của chiếc vòng tay này , sau đó lại ngước lên nhìn cậu ánh mắt thăm dò , thấy cậu cứ nhìn hai chiếc vòng rồi nghĩ gì đó , người thanh niên lại sợ cậu không hài lòng liền cảm thấy hơi run .

" Được rồi ... tôi sẽ trải nghiệm nó ...❄️❄️❄️ " cuối cùng cậu cũng chịu hé miệng nói , có biết là cậu khiến con người ta mém tí lên cơn nhồi máu cơ tim không ?

" Vâng ..." anh ta liền thở nhẹ, cúi người tuân lệnh , vị Vương tổng này trẻ tuổi hơn anh nhưng tính tình vài tài năng thì chẳng ai bì được nên dù cậu rất là vô tình lạnh lùng nhưng anh thanh niên này vẫn rất ngưỡng mộ , tôn sùng vị sếp trẻ tuổi này .

" Không còn gì khác thì tan họp ❄️❄️❄️ " cậu đứng lên cầm theo chiếc hộp rồi rời khỏi phòng , cậu vừa đi khỏi không khí im lặng bỗng trở nên nhộn nhịp , người thì la sợ , người thì cười cho đã nói chung tất cả đều giải tỏa những cảm xúc nãy giờ vẫn kìm nén của mình .

Cậu trở về phòng tay cầm điện thoại nhìn đến bức ảnh anh cuộn tròn trong chăn mỉm cười .

" Đang yêu sao ? " Vu Bân đang sếp đồ kế bên thấy cậu mỉm cười thì khá ngạc nhiên nhưng vẫn là chọc cậu trước tính sau không ngờ nhận được câu trả lời khiến cho Vu Bân bị đứng hình .

" Ừm .." trời ạ Vương Nhất Bác thế mà không kiên dè gì cứ thế mà trực tiếp thừa nhận .

" Là người hôm qua " thấy cậu có vẻ khá vui vẻ nên đã hỏi được phải hỏi cho tới , cơ hội hiếm có khó tìm đó .

" Phải ...Vu Bân này yêu một người thì chúng ta nên thể hiện tình cảm của mình ra sao ... phải rồi là người lớn tuổi hơn mình thì tính cách của họ sẽ thích người như thế nào ..."

Vu Bân nghe cậu nói xong liền mở to hai mắt như không thể tin vào mắt mình nữa , gì đây Vương Nhất Bác kiệm lời như vàng đâu rồi , sao lại thế này cơ chứ , đúng là khi yêu con người ta sẽ thay đổi mà .

" Xem ra anh ta thật sự cướp mất trái tim cậu rồi ... tớ nói cậu nghe nếu cậu yêu ngươi lớn tuổi hơn mình cậu phải tập trưởng thành , phải cho họ cảm thấy cậu đủ để họ dựa vào , phải quan tâm chăm sóc cho họ nhiều hơn và đều đặc biệt là phải chung tình không được lăng nhăng "

" Cậu có thấy tôi lăng nhăng sao ? " ánh mắt không đồng ý liếc nhìn Vu Bân , cậu mà lăng nhăng á nếu thế chẳng phải cậu chẳng còn lần đầu mà trao cho anh rồi ... hứ

" Ờ thì nói thế thôi ..." Vu Bân cười tươi xua tan mọi chuyện , xem như mình chưa nói gì vậy .

" Đi ký hợp đồng đây ..." Vu Bân đứng lên rời đi ra khỏi phòng

" Phải trưởng thành , phải là bờ vai vững chắc thế thì anh mới yên tâm mà dựa vào .. Vương Nhất Bác cố lên ."

Bên anh thì sau khi nộp bản tự kiểm xong thì cũng đến ca phẫu thuật , sau 4 tiếng đồng hồ vất vả cuối cùng anh cũng có thể từ trong tay tử thần để giành lại sự sống cho bệnh nhân .

Người nhà bên ngoài vui mừng khôn siết , cảm ơn anh rối rít , thậm chí họ còn dập đầu đa tạ anh đã cứu đứa con trai duy nhất của họ . Anh phải thuyết phục lắm họ mới ngưng việc cảm ơn anh .

Mệt mỏi sau ca phẫu thuật rất căng thẳng anh liền trở về phòng gục mặt xuống bàn

( Giết người chỉ cần một phát súng mà sao cứu người lại mệt thế không biết ...)

( Chẳng biết giờ này em ấy đang làm gì nhỉ ... có nhớ mình không ? )

Đang ngồi suy nghĩ vẩn vơ thì ba người bạn của anh cũng bước vào phòng .

" Bạn hiền ơi ...đi ăn đi trưa rồi .." Kế Dương đi lại bàn đặt ly cafe trên bàn cho anh rồi nói .

" Tớ mệt lắm không ăn đâu ... các cậu đi đi " anh lười biếng cứ thế nằm dài trên bàn , giọng hơi mệt .

" Vậy được rồi .. bọn này đi ăn lát mua về cho cậu sau " Trác Thành thấy thế nói rồi cùng hai người kia đi ăn .

Sau khi ba người họ đi anh liền nhắm mắt lại nghĩ ngơi ngay tại bàn .

* Cạch *

Cánh cửa phòng được mở ra một người bước vào trong phòng , nhìn thấy anh ngủ say trên bàn liền mỉm cười nhẹ rồi bế anh lên giường nằm đắp chăn cho anh .

Có vẻ anh mệt thật đó nên là có người vào phòng hay bế mình cũng không hay biết . Với một phần nơi đây là bệnh viện rất an toàn nên anh khá thoải mái chẳng cảnh giác làm gì .

Người đó bế anh đặt lên giường liền nhìn anh , đặt nhẹ lên trán anh một nụ hôn rồi đắp chăn cho anh sau đó đi lại sofa ngồi chơi game đợi anh dậy .

_Xiao Bunny_

****************

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top