Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHAP 18: CÓ EM MỚI DÍNH NGƯỜI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tâm sự mỏng nè, dạo này tui không thấy mấy cô tương tác nhắn nhủ gì hết, làm tui cũng tụt cảm xúc, buồn lắm mọi người ạ, tui và Thanh Thanh không thấy ai comment là tự suy nghĩ lung tung, sợ mọi người nhàm chán với truyện của tui rồi, thế nên mọi người đừng kiệm lời với chúng tui nhá. Cám ơn các cô rùa xinh đẹp.

Sau khi làm thủ tục xuất viện, Vương Nhất Bác đi theo Tiêu Chiến ra bãi đậu xe, vì đồ không nhiều chỉ vỏn vẹn một cái túi xách đựng các vật dụng cá nhân, Tiêu Chiến đưa ra ý kiến sẽ đi siêu thị mua đồ về nấu bữa tối. Thế là hai mỹ nam cao to đi vào siêu thị gần nhà, cử chỉ mập mờ không rõ, khiến cho đám nữ hủ hò hét trong lòng, muốn tìm ngay một anh người yêu đẹp trai lạnh lùng nhưng rất ngoan ngoãn đẩy xe theo sát vị ca ca có dung mạo xuất chúng kia mà nuốt nước bọt.

Tiêu Chiến tuy thường xuyên đến siêu thị nhưng hôm nay là lần đầu tiên anh danh chính ngôn thuận đi bên cạnh Vương Nhất Bác như thế này, trong lòng cảm xúc vui vẻ đến khó tả. Tiêu Chiến đã từng sống chung với đối phương vài tháng, những thứ liên quan đến cậu anh đều ghi nhớ trong đầu, thậm chí các món ăn ngày thường anh cũng thuận theo sở thích và khẩu vị của cậu, vậy mà chính mình không hề nhận ra thay đổi này.

Tiêu Chiến nhìn một núi đồ ăn vặt trên xe đẩy mà cả kinh, có thể là một tuần này hai người sẽ ăn bánh trừ cơm cũng không chừng, đành lên tiếng ngăn cản:

"Cậu vừa hồi phục, dạ dày vẫn còn chưa thích nghi với thức ăn đầy dầu mỡ, những thứ đó không thể ăn."

Vương Nhất Bác nào đó ủy khuất vô cùng nhìn Tiêu Chiến đang đem những túi bánh xanh xanh đỏ đỏ xếp ngay ngắn trên kệ trưng bày.

"Tôi không ăn, vì không biết anh thích vị nào, nên mỗi thứ tôi lấy một loại, vậy mà anh đi trách tôi."

"Trách? Ai dám trách em?" Tiêu Chiến nghe mà tức á, "giọng của anh không kiềm chế được chỉ có hơi cao một tí ti mà em ấy bảo là mình trách. Anh chỉ quan tâm em thôi mà, xem kìa xem kìa nhìn bộ mặt tội nghiệp này là sao đây? Tiểu tổ tông của tôi ơi, anh thương em còn không hết lấy gì mà trách hay móc em hả?" Tiêu Chiến đấu tranh tâm lý trong đầu, áy náy thở dài muốn dỗ ngọt sếp Vương trẻ con nào đó đang đứng cúi đầu không vui kia:

"Tôi nào dám trách cậu, nếu muốn có thể hỏi tôi thích gì mà phải không? Mua nhiều như vậy tôi ăn không hết sẽ rất lãng phí, từ nay giữa chúng ta nếu thắc mắc cái gì cứ trực tiếp hỏi tôi, tôi sẽ giải đáp cho cậu."

"Là anh nói đó nha."

Vương Nhất Bác tâm cơ cuối cùng cũng dụ được thỏ nhỏ liền nhếch môi mỉm cười, khiến cho Tiêu Chiến rùng mình nghĩ thầm "cảm giác như mình vừa bị mắc lừa vậy nhỉ?"

Vương Nhất Bác không nhanh không chậm theo sau Tiêu Chiến đi mua rau mua thịt, mất tầm một tiếng đồng hồ hai người túi lớn túi nhỏ mà ra xe. Thoạt nhìn cứ nghĩ vị bác sĩ Tiêu là người phải xách đồ nặng nhưng không, trong tay anh chỉ là những túi bánh khoai tây nhẹ đến không thể nhẹ hơn này.  Anh lắc đầu thở dài một hơi, vài phút trước Vương Nhất Bác bá đạo đánh bật ý nghĩ làm người tốt của ai kia:

"Đây bánh của anh cầm lấy"

Thấy Tiêu Chiến ngơ ngác nhìn túi bánh bất động nửa ngày, cậu liền tiếp tục hù dọa:

"Nếu anh không muốn cứ bỏ lại đây đi."

Tiêu Chiến làm sao có thể chịu đựng được cách suy nghĩ ấu trĩ này, "ai ăn người nấy cầm? Phân chia rõ ràng vậy cơ à?", anh cũng là nam nhân thân trên mét tám sao có thể không biết xấu hổ không mà chỉ cầm thứ này trên tay.

"Tôi cũng ăn cơm mà, sao cậu không để tôi giúp một tay?"

"Anh là đang đứng đây muốn cùng tôi tranh luận về vấn đề ai sẽ ăn món gì có phải không? Vậy được chúng ta từ từ ngồi xuống chia đồ ra từng món một, rồi tôi sẽ để cho anh xách có được hay không?"

Tiêu Chiến cứng họng, anh không ngờ Vương Nhất Bác lại có chiêu này, khiến anh lập tức đỏ mặt xấu hổ. Thật sự là không nói nổi mà, tại sao cậu có thể bình tĩnh nói ra những lời đó được. Nghĩ đến việc hai nam nhân ngồi trước cửa siêu thị phân loại thức ăn ra, cái này của tôi, cái này của em, rồi mỗi người cầm một túi bỏ đồ ăn vào, sợ là mọi người sẽ ùn ùn kéo nhau ra xem trò vui, mai mốt làm sao anh đám đến đây nữa.

Thế là bạn Tiêu nào đó bại trận ủ rủ ra xe . Về đến nhà Tiêu Chiến mới chợt nhớ ra một điều vô cùng quan trọng là nhà anh có hai phòng nhưng chỉ có một chiếc giường, vì mới dọn đến chỗ mới nên anh chưa kịp chuẩn bị phòng khách. Trước đây khi hồn lìa khỏi xác, anh đã chứng kiến hồn ma thanh niên có máu giang hồ kia chiếm lấy lãnh thổ của mình, sau này khi hồi sinh tuy là không còn thấy "điều không nên thấy" nữa nhưng anh có cảm giác có người nhìn chằm chằm vào mình, không thoải mái, quyết định chuyển sang nơi khác. Tiêu Chiến nhỏ giọng ngập ngừng:

"Cái đó, cái đó tôi quên giường trong phòng khách, hai ngày nữa mới chuyển đến."

Vương Nhất Bác nghe xong như mở cờ trong bụng, thiếu chút nữa là hét lên câu, "cuối cùng ông trời cũng nghe được nỗi lòng của tôi", nhưng ngoài mặt lại điềm tĩnh không lộ ra cảm xúc gì chỉ thờ ơ đáp một tiếng:

"Ừm thì sao?."

Tiêu Chiến nghe vậy còn thêm áy náy tự trách bản thân mình sơ xuất, làm sao có thể đành lòng để cậu nằm sofa được.

"Giường của tôi cũng khá là rộng, hay là cậu ngủ đỡ một đêm, ngày mai tôi sẽ bảo bên vận chuyển bảo mang tới sớm một ngày?"

"Tuỳ anh."

Vương Nhất Bác lơ đãng nhìn cách trang trí trong phòng khách mà đáp lời. Thật ra cậu muốn nói là không cần phiền phức như vậy, đâu phải hai người chưa từng ngủ chung với nhau trên một chiếc giường, nhưng nghĩ đến cảnh sắc nóng bỏng của vài đêm trước, gợi lên ý đồ đen tối trong đầu, cậu hít một hơi thật sâu kiềm chế cảm xúc dâng trào. Bây giờ không phải lúc, cậu chưa nắm chắc tình hình cũng như tình cảm đối phương dành cho mình có còn như lời trong lá thư hay không, và còn một thứ cản trở ý nghĩ "ăn anh" của cậu là vì vết mổ chưa thể vận động mạnh ngay lúc này được, đành hẹn lại một ngày gần nhất.

Tiêu Chiến xem ra đã nghĩ quá nhiều rồi. Không quá một tiếng đồng hồ, cậu đã tắm rửa sạch sẽ, và "mượn tạm" đồ trong lẫn ngoài của Tiêu Chiến mặc, lý do rất đơn giản cậu không có đồ, việc này Tiêu Chiến đã nghĩ đến cũng đã hỏi ý cậu muốn về nhà lấy thêm quần áo gì không, cậu chỉ trả lời dứt khoát một câu, "phiền phức thế, mượn tạm đồ anh là được." Lúc ấy Tiêu Chiến đỏ mặt, người hơi mất tự nhiên gật gật vài cái rồi giả vờ chuyên tâm tiếp tục lái xe. Bây giờ nhìn Vương Nhất Bác nhanh chóng làm thân với Kiên Quả mèo ngốc nhà anh, thế mà vừa gặp cậu bước ra liền kêu hai tiếng "meo meo" làm nũng cọ cọ quấn lấy chân cậu bám không tha. Vương Nhất Bác vui vẻ nhìn hành động thân thiện của con mèo ú Kiên Quả mà thắc mắc hỏi:

"Bình thường nó hay dính người lắm à?"

Tiêu Chiến chột dạ vội vàng phản bác:

"Không có"...."Có em mới dính người" nhưng câu sau anh đã kịp nuốt vào, trong nào dám nói ra ý nghĩ trong đầu.

Vương Nhất Bác đưa tay bế bé mèo ú lên vuốt vuốt bộ lông xám trắng mềm mại của Kiên Quả, cả hai thoải mái nằm trên ghế sofa dựa vào nhau xem tivi, Kiên Quả tròn béo lười biếng đang nằm bên cạnh liếm cái chân ngắn ngủn của mình.

Vương Nhất Bác biết anh chuẩn bị vào bếp chế biến thức ăn, cậu đã nhiều lần ngỏ ý giúp đỡ, thế nhưng Tiêu Chiến nhanh chóng đánh tan ý niệm "muốn ăn phải lăn vào bếp" của cậu. Không thể nói thẳng với kẻ chuyên gia phá hoại này, rằng cậu đã bị liệt kê vào "danh sách đen" tuyệt đối không thể bước chân vào vùng"cấm địa", trước đây đã từng lĩnh ngộ không ít sự tàn phá không hồi kết "cấp độ thượng thừa" duy nhất trong lịch sử nhân loại lặp đi lặp lại nhiều lần, mà không hề rút một tí kinh nghiệm nào, nhiều lần cố chấp không chịu nhận mình không có năng khiếu về phương diện bếp núc. Hôm đó, sếp Vương xung phong đi rửa bát. Hôm sau cả hai dùng bát đũa sử dụng một lần vì toàn bộ bát đĩa đều nằm trong bãi rác bên ngoài, không sứt mẻ thì cũng tứ thân chia lìa. Nhà bếp là một bãi chiến trường ngổn ngang, nồi niêu xoong chảo nằm lăn lóc trên bồn rửa chén dính đầy xà phòng, bong bóng bay bay lượn tứ tung trên không trung, bám đầy trên mặt bàn cũng như trên người và tóc cậu, không khác gì đang trong phòng tắm gội đầu mà bị mất nước cả. Tiêu Chiến vừa vào nhất thời bất động đứng nhìn cục diện mà cậu gây ra, không dám cười to, cố gắng làm ra bộ mặt bình tĩnh nhất nhìn những thứ vừa bị cậu "ngược đãi", trong lòng mang theo tia áy náy thở dài, "xin lỗi tôi đã cố hết sức, nhưng không thể ngăn cản hành động bạo lực này" thế là nhìn chai nước rửa chén vô tội bị dốc cạn đến giọt cuối cùng đang nằm yên nghỉ trong thùng rác bên cạnh, mọi thứ không còn toàn vẹn bị cậu ném qua một bên tội nghiệp vô cùng. Bây giờ anh phải vì chính đạo ngăn cản hành động thiếu chuyên nghiệp nhưng đầy nhiệt huyết này mới được, nếu không phòng bếp của anh sẽ rối tung rối mù lên mất.

Vương Nhất Bác cứ nghĩ ở cùng một chỗ với Tiêu Chiến không cần phải gấp gáp, đợi hôm sau có cơ hội cậu sẽ bày tỏ tình cảm của mình, nhưng nói đến cơ hội phải đợi đến vài ngày sau đó cậu mới ý thức được mọi chuyện không hề đơn giản như mình nghĩ. Nhớ đến trước đây Ngô Lâm không ngừng truyền đạt kinh nghiệm của người từng trải bí kíp theo đuổi đối phương của mình. "Cái gì cũng phải tranh thủ thời cơ, mặt phải đủ dày, nói gì cũng ngoan ngoãn nghe theo, điều quan trọng đừng bao giờ bày ra bộ mặt lạnh lùng vô cảm đó, thì có ngồi đợi đến mộ mọc xanh cỏ cậu cũng sẽ cô đơn một mình."

Tiêu Chiến bận rộn công việc cả ngày ở bệnh viện, khi về nhà còn phải lo cơm nước cho một mèo một người nên anh cũng quên mất chuyện quan trọng của mình. Còn về phần Vương Nhất Bác định đợi đến khi Tiêu Chiến tắm rửa xong sẽ cùng anh nói chuyện, nhưng vừa vào trong đã thấy Tiêu Chiến nằm trên giường, nghe tiếng thở đều đều của đối phương chỉ biết ngậm ngùi, không nỡ phá giấc ngủ của anh nên đi về phòng bên cạnh. Hôm sau, Vương Nhất Bác không muốn đêm dài lắm mộng liền đi theo kế hoạch truy phu của mình. Cậu gọi điện thoại bảo hôm nay Tiêu Chiến không cần phải lo cơm cậu đã đặt vài món ăn ở nhà hàng mà anh thích, còn mua thêm một chai rượu sake uống kèm với sushi và sashimi. Biết Tiêu Chiến thích món nhật nên cậu phải căn dặn nhà hàng chọn những con cá đắt nhất nhanh chóng mang đến nhà cậu, để giữ cho món ăn tươi ngon đạt tiêu chuẩn như trong nhà hàng cậu đã nhờ đầu bếp chính của họ đến chế biến tại gia. Tiêu Chiến về đến tiểu khu, đầu bếp kia cũng hoàn tất phần bày trí, sau đó chỉ vài phút ngắn ngủi một người ra một người vào chạm mặt tại thang máy, nhưng Tiêu Chiến cũng không biết tại sao vị quen mặt này xuất hiện ở đây.

Đến khi mở cửa bước vào anh mới há mồm ngạc nhiên nhìn Vương Nhất Bác đang tươi cười chuẩn bị một bàn ăn hoành tráng.

-Mọi người tha hồ ngắm nha-  ~(♡^♡)~

"Anh về rồi à? Mau đi rửa tay rồi qua đây ngồi, cá rất tươi anh tranh thủ ăn xong rồi hẵng tắm."


Tiêu Chiến ngoan ngoãn chạy đi rửa tay tại phòng bếp, sau đó đi đến bàn được Vương Nhất Bác kéo ghế đứng đợi anh ngồi xuống. Nhìn một bàn trước mắt mà Tiêu Chiến nuốt nước bọt ừng ực, toàn mà những món anh thích, nhưng cũng kịp ngừng lại hành động thèm ăn thiếu kiên nhẫn của mình, anh ngồi thẳng lưng đợi Vương Nhất Bác ngồi xuống bên cạnh ung dung làm động tác hất cầm ngụ ý bảo anh cứ tự nhiên. Trong gian phòng không khí đầy lãng mạn, người mình thương ngồi ngay trước mặt kèm theo những món ăn yêu thích cùng một bầu rượu sake thơm nồng say lòng người, anh vô thức mỉm cười ngọt ngào hạnh phúc và cực kỳ mãn nguyện. Thế là không cần thu liễm lại ý tứ, anh cắm đầu ăn một mạch không ngừng nghỉ. Một bên Vương Nhất Bác liên tục gắp miếng cá tươi nhúng sơ qua một chút nước chấm có vị washabi cay cay nồng nồng đặc trưng vào dĩa Tiêu Chiến, nhếch mép cười ngọt ngào nhìn thỏ nhỏ miệng đầy thức ăn.

"Anh ăn từ từ thôi còn nhiều lắm, sau này cho anh ăn ngon mỗi ngày chịu không?"

Tiêu Chiến gật gật sau đó nghĩ nghĩ rồi lắc lắc.

"Không được, ăn đồ sống nhiều không tốt"

Vương Nhất Bác híp mắt nhìn con thỏ ham ăn đang phồng má nói chuyện kia, mà muốn nhào đến cắn vào cái má đang nhấp nhô theo từng cử động trên xương hàm nhai của Tiêu Chiến, cưng chiều dụ dỗ miệng nói nhưng tay đưa lên khoé miệng anh lau đi vệt nước chấm.

"Cũng còn biết là không tốt cơ đấy, nửa con cá đang nằm trong bụng anh rồi kìa."

Tiêu Chiến bị cái tay đang trêu chọc bên má mà đỏ bừng cả mặt, cố gắng kiềm chế cảm xúc ngưa ngứa như mèo cào này xuống, trái tim anh rung động kịch liệt trong lòng ngực, run rẩy lên tiếng giải thích:

"Cái này không tính, lâu lâu tôi mới ăn một lần."

Vương Nhất Bác thấy anh ngượng ngùng đến cổ cũng đỏ ửng lên, động tác chậm chạp khi nhận ra cái tay không an phận của mình cọ cọ se se vào trái tai đáng yêu thẹn thùng, thì cậu bật cười lớn:

"Ừm, không tính không tính, là tôi không đúng, anh cứ tiếp tục ăn đi."

Tiêu Chiến tuy có thấy cái tay hư hỏng nào đó hết sờ rồi nhéo má anh thì anh cũng không dám ngưng thần, tiếp tục giả vờ tập trung vào cái đĩa màu sắc hấp dẫn trước mắt mà chén đến miếng cá cuối cùng. Sau khi ăn uống một trận no say Tiêu Chiến ngồi trên ghế xoa xoa cái bụng căng tròn của mình, Vương Nhất Bác vô cùng hài lòng nhìn con thỏ đang ngồi ôm bụng thỏa mãn kia. Xem ra đây đúng là lúc để cậu bày tỏ, nghĩ là làm, cậu nghiêm túc nhìn chằm chằm vào đối phương, giọng nói trầm ấm ôn nhu vô cùng:

"Anh còn thích tôi không?" "Còn" chứ không phải "có" nha, cái này là muốn chắc chắn đối phương có biểu tình gì vào lúc này, chứ tình cảm của anh cậu  nắm chắc vài phần trong tay. Trong thời gian ở bệnh viện, Tiêu Chiến tuy không có hành động thân mật rõ ràng cho lắm nhưng cậu vẫn cảm nhận được anh hay che giấu cảm xúc của mình.

Tiêu Chiến tưởng mình nghe nhầm, cố gắng hít vài hơi khí lạnh cho bình tâm trở lại, vài giây sau vừa định mở miệng thì nghe giọng nói trầm thấp của cậu tiếp tục lên tiếng:

"Làm sao đây? tôi cũng thích anh mất rồi."

Tiêu Chiến nhất thời bị câu tỏ tình mà tim đập loạn vài nhịp, anh muốn nói với cậu là "anh không thích em" nhưng "anh yêu em Nhất Bác à." Tiêu Chiến vui mừng đứng bật dậy đứng trước mặt cậu muốn bày tỏ cảm xúc hạnh phúc không nói thành lời của mình bằng nụ hôn nồng cháy, ai ngờ tiếng động mạnh bên ngoài "cạch" một cái, khiến hai người ngừng mọi hoạt động, thầm mắng ai mà không biết điều xuất hiện vào thời điểm này, thật là đáng ghét, không thể dung tha, thế là cánh cửa nhà bật mở.

Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác nhất thời đen mặt xoay người lại muốn xem kẻ tội đồ phá rối không gian lãng mạn này là ai.

-"Ấy chết anh quên mất, người mà có chìa khoá nhà ngoại trừ anh ra thì còn một tên nữa, đó là Cẩm Niên, người hay thay đến chăm sóc mua thức ăn cho Kiên Quả mỗi khi anh bận rộn đây mà." Tiêu Chiến thật là muốn đánh cho mình một cái vì cái tội đưa chìa khoá nhà cho Cẩm Niên mà không hề suy nghĩ sẽ có một ngày bị cái người này phá đám, chuyện tốt của mình coi như là đi tong.-

Cẩm Niên nhìn hai nam nhân quen mặt đùng đùng sát khí đang dùng tư thế một đứng một ngồi đầy ái muội mà hướng về mình. Ban đầu là giật mình, sau đó liền chuyển qua bộ mặt thiếu đánh lên tiếng xin lỗi nhưng lại không hề biết lỗi mà châm chọc vài câu:

"Xin lỗi, tôi đến không đúng lúc?"

Tiêu Chiến nhìn Cẩm Niên hận không thể một phát đá văng cậu ra khỏi cửa, chỉ biết nuốt cơn nghẹn này xuống làm bộ như không có gì mà lên tiếng:

"Cậu đến thăm Kiên Quả à, vào đi."

Tiêu Chiến nhanh chóng thông báo cho hai người biết anh cần phải đi tắm, trong đầu không ngừng nhắc nhở bản thân, "phải đi tắm để hạ nhiệt mới được" , còn Vương Nhất Bác không ngại bày tỏ thái độ không vui trước mặt Cẩm Niên.

"Sao anh đến đây?"

"Sao cậu ở đây?"

Hai người đồng thanh nhìn đối phương đặt câu hỏi.

Vương Nhất Bác tụt cảm xúc, mặt lạnh như băng, lười nói chuyện với tình địch của mình, nên bỏ mặc làm ngơ Cẩm Niên đang chuẩn bị thay giầy ra đi vào nhà.

Cậu nằm dựa trên ghế sofa vuốt lông hừ hừ hai tiếng liếc nhìn bé mèo ú như muốn trừng trị kẻ gián tiếp gây tội này, Cẩm Niên rất biết tìm lý do lợi dụng Kiên Quả thường xuyên lui tới nơi đây.

-Tâm sự của Kiên Quả-

"Kiên Quả làm gì biết được trong lòng ba ba đang nghĩ gì, chỉ lăn tròn hai vòng nằm trọn trong lòng ba ba tiếp tục làm bé mèo ngoan ngoãn. Còn nói tại sao Kiên Quả lại xem Vương Nhất Bác là ba ba của mình thì phải nhờ vào đầu óc thông minh nhanh nhạy của bé. Chuyện là như thế này, mỗi ngày từ sau khi ba Chiến quay trở lại đem bé về chăm sóc, lúc ấy nào biết cái gì gọi là tình yêu cơ chứ, đôi lúc ba Chiến tâm trạng tốt hay không tốt cũng đều tâm sự với bé, ba Chiến luôn miệng gọi cái tên "Vương Nhất Bác" mà đến trong mơ vẫn còn gọi. Thoạt đầu bé cũng thắc mắc, rồi vài ngày trước khi Ba Chiến dẫn một vị ca ca trẻ tuổi đẹp trai về nhà, lúc ấy gương mặt ba Chiến rất hạnh phúc, còn tranh thủ vị ca ca đó đi tắm mà đem bé ra dặn dò là phải ngoan ngoãn nghe lời, sau ấy bé mới vô tình nghe ra cái tên không thể quen hơn này từ miệng ba Chiến. Thế là bé phải đi lấy lòng vị ba ba này, nếu không bé sợ ba ba không thương ghét bỏ bé thì tội nghiệp cho bé lắm, bé vừa mới được về với ba Chiến thôi không muốn bị làm bé mèo xấu số bị hai ba ba hắt hủi không cần bé đâu. Thật ra ba ba rất thương bé thường xuyên ôm bé vuốt ve mỗi khi Ba Chiến không có ở nhà, nhưng mà bé sẽ không nói cho mấy tỷ biết là sau khi Ba Chiến về là ba ba liền bỏ mặc không thèm chơi với bé nữa. Ban đầu bé rất tủi thân ý, nhưng bé biết ba Chiến là của ba ba, bé không được tranh dành, phải để không gian riêng tư cho hai ba ba của mình, có phải bé rất giỏi có đúng không mấy tỷ?"
-

--------------------

Tiêu Chiến khi ra ngoài đã nghe thấy hai nam nhân ấu trĩ đang tranh dành chơi chung với Kiên Quả.

Cẩm Niên : "Kiên Quả ngoan lại đây nào."

Vương Nhất Bác nhất quyết không cho bé mèo đang hoảng loạn sợ sệt to mắt nhìn hai người đang dành giật mình trên tay. Cậu lên tiếng ngăn cản hành động tiến gần của Cẩm Niên:

"Kiên Quả không thích anh, anh ra chỗ khác chơi."

Cẩm Niên nóng mặt, dù sao anh cũng từng chăm sóc con mèo mập này vài tháng, nói không thích là như thế nào? Đừng xem thường anh chứ. Cẩm Niên liên tục ra sức dụ dỗ cầm túi đồ lắc lắc trước mặt bé mèo đang nép vào lòng Vương Nhất Bác.

"Kiên Quả ngoan nào qua đây, hôm nay anh có mang đồ chơi đến cho em nè."

"Nội tâm Kiên Quả đang gào thét, một bên là baba đáng kính tuy thương bé ít hơn ba Chiến một tí ti thôi nhưng baba là trụ cột gia đình không thể không nghe theo, một bên là vị ca ca cưng chiều bé đến tận trời mỗi lần gặp sẽ có nhiều đồ chơi mới và được ăn ngon, nhưng bé hiện tại không dám làm phật lòng baba, nên vị ca ca đẹp trai à hôm nay bé không thể bồi người chơi đùa rồi, baba biết sẽ rất giận đó, nếu baba giận baba sẽ đá lăn bé ra sofa không cho vào giường ngủ chung với ba Chiến đâu, bé sợ lắm."

Tiêu Chiến đứng nhìn hai người đang tranh sủng cùng một chú mèo, chỉ cười lắc đầu đi vào bếp. Vương Nhất Bác thấy anh đi ra, cậu cũng lười tranh giành rồi một phát đẩy Kiên Quả ngốc đang hưởng thụ cảm giác thành tựu của một loài mèo đáng yêu ai ai cũng thích này qua tay Cẩm Niên.

Cẩm Niên phải mất một phút mới hiểu việc gì đang xảy ra. Thật ra anh còn đang cố bày trò trêu chọc cậu, ai ngờ chưa kịp chuẩn bị giao đấu được hiệp nào đã bị Vương Nhất Bác nhét bé mèo vào lòng, miệng nhếch môi cười lạnh một cái đó biểu hiện của sự khiêu khích không hồi kết.

"Nè Kiên Quả của anh đây, còn Tiêu Chiến là của tôi."

Vương Nhất Bác mặt không đổi sắc tìm Tiêu Chiến ăn vạ tìm người an ủi. Thấy anh đang đứng ngửa cổ uống nước, cậu đi tới cúi đầu cọ cọ vào vai anh, như chú cún con bắt đầu làm nũng, hành động đi cùng giọng nói ngọt ngào bá đạo này đánh ập vào màng nhĩ khiến cho trái tim anh rộn ràng, hoàn toàn mềm nhũn tan chảy thành dòng suối ấm trải dài toàn thân.

"Cẩm Niên anh ấy dành Kiên Quả với tôi, bây giờ rất chán, anh chơi với tôi đi."

Tiêu Chiến bị cậu cọ cọ đến nhột cả người cười khanh khách, đẩy cái đầu nhỏ rối bù đang làm loạn kia ra khỏi vai mình xoay người lại đưa tay vuốt vuốt mái tóc cho cậu. Trong lòng đã bị hành động đáng yêu này đánh gục, mang theo giọng nói ấm áp cưng chiều dỗ dành nhìn cậu:

"Được rồi đừng nháo nữa, đợi tôi thu dọn một chút được không?"

Vương Nhất Bác nhất định không chịu liên tục mè nheo, còn cố tình làm người bị hại vô can giơ cánh tay lên trước mặt Tiêu Chiến như muốn tố cáo hành vi vô ý của bé mèo ú nhà anh."Để xem anh xem ai quan trọng hơn."

"Anh xem tôi bị Kiên Quả cào nè, đau lắm đó."

Nhìn đến vết xước đỏ đỏ trên tay cậu, anh khẽ nhíu mày, đưa tay xoa xoa đầu cậu giả vờ trách mắng khiến cho chú cún con vui vẻ không thôi.

"Đưa tôi xem nào, Kiên Quả hư quá nhất định phải phạt."

Tiêu Chiến bất giác cười nhìn Vương Nhất Bác nhướn lông mày cong môi cười gian xảo trước mặt, còn đâu là hình tượng cao lãnh mà trước đây anh từng cảm thán "sao lạnh lùng thế"
. Bây giờ lại là một tiểu đáng yêu dính người bám lấy anh làm nũng, làm sao anh không cưng cho được.

Vương Nhất Bác được anh an an ủi ủi thì vô cùng thỏa mãn, thuận tiện ôm ôm hôn hôn ai đó vài cái rồi mới hài lòng bỏ đối phương đang thở hổn hển ra. Nghiêng đầu thổi hơi gió nhè nhẹ vào tai Tiêu Chiến giọng đầy lưu luyến:

"Chơi với anh thật sự vui hơn."

Sau đó làm gì có sau đó nữa, sếp Vương nào đó trong lòng nóng như lửa đốt hận không thể đè anh xuống ăn ngay tại chỗ, nhưng chợt nhớ đến kẻ phá đám còn đang ngồi ôm Kiên Quả ngoài phòng khách mà lòng không khỏi buồn bực. Mặc dù giữa Tiêu Chiến và Cẩm Niên không có hành động gì quá đáng, nhưng ngoài cậu ra thì không cho phép ai đến gần tâm can bảo bối của mình, kể cả bé mèo nhỏ vô tội kia còn bị cậu đưa vào lãnh cung vì cái tội dám tranh sủng cùng cậu.

Về phần Tiêu Chiến, anh làm sao không nhận ra ý đồ của cậu, tính khí trẻ con cầu anh an ủi, anh mừng còn không kịp nữa là, nên anh cứ để cho Vương Nhất Bác càn quấy trên người mình, thậm chí nếu cậu muốn ăn anh, thì anh cũng sẵn lòng đáp ứng.

Cẩm Niên trầm mặc một lúc nhìn Tiêu Chiến vô tư mỉm cười không ngừng, hắn liền lên tiếng phá tan bầu không khí ngọt ngào "đừng vội mừng, tôi không vui mấy người đừng hòng vui." Hắn liếc mắt trừng Vương Nhất Bác nhưng lại dùng lời nói nhẹ nhàng không cho Tiêu Chiến có cơ hội từ chối, thật ra Cẩm Niên biết anh cũng sẽ không có ý kiến gì.

"Chiến Chiến nhà tớ đang sửa chữa, cậu không ngại tớ ở nhờ vài hôm chứ?"

Vương Nhất Bác theo bản năng bất động nhíu chặt mày suy tư một lúc, cười như không cười đưa mắt thâm sâu nhìn Cẩm Niên. Tiêu Chiến cất giọng, có phần khó xử:

"Nhà chỉ có một phòng dành cho khách, nhưng Nhất Bác đã ở rồi, hay là....."

Cẩm Niên cảm thấy không nhất thiết phải nhường phòng của Tiêu Chiến cho mình, trực tiếp cướp lời đưa ra ý kiến khiến Vương Nhất Bác câm nín toàn tập, nhưng thật ra người mà lo lắng nhất lại là Tiêu Chiến, không biết số phận của ngôi nhà yên ổn này đi về đâu.

"Không phải phòng sếp Vương còn một giường trống sao? Tôi ở cùng phòng với cậu ấy là được, dù sao chúng ta là "đàn ông" cậu không ngại chứ?" Cẩm Niên cố ý đưa mắt về phía Vương Nhất Bác nhấn mạnh hai từ đàn ông ý tứ rõ ràng "cậu đừng mơ mà ở cùng một phòng với Chiến nhá."

Giường đúng là dư thêm một cái, thật ra là anh đã gọi bên vận chuyển giao hàng sớm hơn, nhưng không ngờ bên đó bị nhầm lẫn nên giao một lúc hai chiếc. Thế là chưa thông báo bên cửa hàng đưa dư, Vương Nhất Bác đã nhanh chóng nhận hàng, còn bảo cứ để ở đây biết đâu có lúc cần dùng, bây giờ không biết Vương Nhất Bác nào đó có đang hối hận chuyện này hay không.

Vương Nhất Bác nghe được hung tin, tâm trạng lên xuống không ngừng, không ngờ chính mình tự hại mình, vì không muốn phiền phức nên cậu không suy nghĩ thuận tay kí tên nhận hàng, đến khi biết được mình lỡ tay nhận luôn hai chiếc, thì đã quá muộn. Cậu chỉ thuận miệng nói là phòng rộng để hai giường cho có cặp có đôi nhìn cũng thuận mắt hơn, bây giờ cặp đôi đâu không thấy chỉ thấy oan gia ngõ hẹp đối đầu nhau.

Vương Nhất Bác bây giờ đã hiểu ít nhiều yêu cầu đột ngột này của Cẩm Niên, "muốn làm kỳ đà cản mũi sao?" Được cậu sẽ cho Cẩm Niên toại nguyện, còn hào phóng phát luôn cho kẻ độc thân nhà anh nếm thử mùi vị cẩu lương để học hỏi "cho nghẹn chết anh."

"Tôi đương nhiên không có ý kiến."

Vương Nhất Bác bỏ lại một câu rồi ngồi xem tivi, chả thèm quan tâm đến Cẩm Niên đang mừng thầm với kế hoạch ly gián không lộ sơ hở này. Chỉ cần lấy đầu gối suy nghĩ Tiêu Chiến cũng biết cái trò ấu trĩ này là do đâu mà ra, chỉ là anh có một chút bất đắc dĩ nhìn về Vương Nhất Bác không nóng không lạnh mà âm thầm thở dài trong lòng.

"Xem ra mình phải "nhịn" nữa rồi."

Những ngày sau đó căn hộ mới của Tiêu Chiến náo nhiệt một cách quá đáng. Từ sau khi Cẩm Niên mặt dày tìm cớ ở đây, ít nhất vài lần trong một ngày mà Tiêu Chiến chỉ biết lắc đầu bó tay nhìn hai tên ấu trĩ chơi game bắn súng, bắn đến nổi bé mèo lười đang nằm cách một bức tường ngoài ban công ngắm cá trong hồ liếm liếm cái chân mập ngắn bị ướt của mình mà cũng thấy phiền. Mỗi lần Cẩm Niên đi làm về chưa kịp cơm nước là hai người xách súng ra đấu đến long trời lở đất, "súng" này là do Vương Nhất Bác cảm thấy buồn chán, sau khi xảy ra một chút biến cố không may và có phần kinh nghiệm kia, cậu liền lên mạng đặt ngay một bộ máy game 3D tương đối hay lại khá nổi tiếng gần đây. Thiết bị là hai cây súng được mô phỏng rất chân thật, thoạt nhìn rất giống súng bắn tỉa loại nhỏ, mua hẳn luôn hai cái để khỏi phải tranh dành đến sứt đầu mẻ trán của ai đó nữa. Cẩm Niên tuyên chiến nhưng làm gì có cửa là đối thủ của cảnh sát Vương xạ thủ đặc thù này được, thế là trò chơi liên tục chuyển đổi, Cẩm Niên cố gắng tìm ra điểm yếu mà không thuộc về phạm vi của cậu, lần này Cẩm Niên chiếm thế thượng phong, sau đó Vương Nhất Bác không cam tâm nhìn kẻ địch chơi xấu, nên trận chiến của hai nam nhân có phần háo thắng này không có hồi kết, đợi đến khi Tiêu Chiến chịu không nổi lớn tiếng hù dọa cho ngủ ngoài sân thì hai người mới bắt đầu nghe lời ngoan ngoãn đi vào phòng ăn.

Thật ra cả hai đã thật sự xém tí nữa là ngủ ngoài rồi, nhưng không phải là vì chơi game ồn ào khiến cho Tiêu Chiến không tập trung vào công việc được, mà là cả hai tranh giành đồ bấm tivi không chịu nhường nhau thế là như hai đứa trẻ dành đồ chơi, kéo qua kéo lại, ném tới ném lui, vô tình Kiên Quả đang nằm chễm chệ ngáy ngủ ở một góc nhà, xui xẻo thay lại ăn ngay một quả cứng ngắc vào đầu u to một cục, bé mèo ú vô tội vạ, kêu ~meo~ một tiếng, nghe thật thảm thiết. Tiêu Chiến đang nấu ăn phải chạy ra xem "chuyện tốt" mà hai bạn nhỏ gây ra, nhất thời không biết phải làm gì, nhìn qua một vòng giống như một bãi chiến trường mọi thứ rối tung nằm loạn cả lên, lo lắng đưa tầm mắt quan sát Vương Nhất Bác của anh từ trên xuống dưới một lượt xem không có chỗ nào bị thương, mới thở phào nhẹ nhõm. Còn cậu chỉ đứng đực mặt ra đó liền biết cậu và Cẩm Niên, hai người chính là đồng phạm gây ra thương tích trên người Kiên Quả, tội không thể tha, Vương Nhất Bác biết tội làm sao dám phản kháng lại ánh mắt nóng giận đang nhìn mình. Tiêu Chiến vội vàng đi đến ôm lấy bé mèo bị đau mà yểu xìu, bốn chân chỏng lên trời run rẩy không ngừng, chắc là bé đang hoang mang tột độ không biết mình đã làm gì nên tội, thiếu chút nữa là hồn lìa khỏi xác, sợ hãi- ing.

Tiêu Chiến nghĩ đến việc vui đùa có nguy cơ tổn hại đến bản thân, liền đen mặt lửa giận đùng đùng, đứng trừng mắt hai bạn nhỏ đang đứng cúi đầu hối lỗi, hít một khí lạnh  nhịn không được chỉ tay ra ngoài lớn tiếng nói:

"Hai người đi ra ngoài xám hối việc mình vừa làm ngay lập tức cho tôi."

Cẩm Niên là bạn bên cạnh Tiêu Chiến bao năm làm sao không biết tính tình của anh, một khi cơn giận đã lên thì trời có sập cũng không cản nổi việc anh sắp làm.

Vương Nhất Bác biết tội không dám lên tiếng, biết luật phạm luật tội còn nặng hơn, nhưng hiện tại Tiêu Chiến chỉ đuổi hai người ra ngoài, xem ra việc trừng phạt này không nặng lắm. Thế là cậu theo chân Cẩm Niên lủi thủi ra ngoài ban công tránh nạn, thì vừa lúc nghe Tiêu Chiến đằng sau hừ nhẹ một tiếng:

"Hổ không ra oai, hai người tưởng tôi là con mèo bệnh?"

Sau đó Vương Nhất Bác đã được Cẩm Niên khai sáng về quá khứ hoành tráng của Tiêu Chiến.

Sau khi bị bắt cóc trở về, Tiêu Chiến đột ngột  thông báo với ba mẹ là mình muốn học võ, ba mẹ Tiêu vui vẻ đồng ý và kiếm ngay một chỗ học uy tín và có nhiều lão sư võ công cao cường. Thế là thời còn đi học Tiêu Chiến đánh bại không biết bao nhiêu tên lưu manh ức hiếp nam sinh và nữ sinh trong trường, trong số đó có Cẩm Niên là bạn học cùng lớp bị bắt nạt được Tiêu Chiến ra tay tương trợ một mình chấp năm tên, đánh cho ba má nhận không ra, nằm la liệt trên mặt đất, khóc lóc van xin tha mạng. Lúc ấy Cẩm Niên đã thật sự ngưỡng mộ Tiêu Chiến như một anh hùng, Cẩm Niên nhanh chóng làm thân, xem Tiêu Chiến như tri kỷ đời mình, từ đó về sau sẽ có Cẩm Niên luôn đi bên cạnh cùng anh xưng bá giang hồ, thời niên thiếu anh dũng huy hoàng được nhiều nam thanh nữ tú biết đến sùng bái. Tiêu Chiến tuổi trẻ hiếu động mang nhiều màu sắc khác nhau, lúc thì pha trò quậy phá với đám anh em cùng phòng, lúc thì yên yên ổn ổn mà chú tâm vào việc học, hài hước dí dỏm lại rất được lòng người. Đến khi vào đại học không có thời gian, luôn luôn vùi đầu vào sách vở, khi trưởng thành tính tình cũng trầm ổn đi, sau một thời gian cũng thành thói quen, tập trung vào công việc lại chuyển qua thành phố khác nên ít ai biết được tính cách ôn hòa nhu thuận của ngày nay chỉ là một phần trong người Tiêu Chiến mà Cẩm Niên biết.

Sau này thấy Tiêu Chiến ngày đêm chăm chỉ không ngại thời gian mà điên cuồng làm việc, có một lần Cẩm Niên hỏi vì sao anh muốn làm bác sĩ tim mạch ngoại khoa. Lúc ấy nhìn gương mặt mang theo nhiều tia phức tạp không thể tả thành lời rồi siết chặt tay, một lúc sau Tiêu Chiến mới chầm chậm lên tiếng:

"Thật ra tôi không tốt như cậu nghĩ đâu, sở dĩ là muốn điều trị thứ biến chứng đã hằn sâu vào trong lồng ngực tôi bấy lâu nay, tôi có thể chữa trị cho bao nhiêu người, mà lại không có cách nào giúp bản mình. Nhưng đến giờ tôi đã nhận ra một điều, muốn chữa bệnh thì tìm người gây bệnh , may ra bệnh này mới hoàn toàn cứu được."

Cẩm Niên từ lâu đã nghe Tiêu Chiến khi say sẽ nhắc đến người năm xưa, anh chỉ đơn giản xem đó là một cái gai nhỏ cắm vào tim Tiêu Chiến, rồi một ngày nào đó Tiêu Chiến sẽ tự mình nhổ nó ra, đến khi Tiêu Chiến tỉnh dậy, anh nghĩ đó là lúc mình nên nói cho đối phương biết tình cảm của mình. Nhưng anh nhận ra Tiêu Chiến hoàn toàn xem anh là anh em, chưa bao giờ dành cho anh một vị trí nhỏ nhoi nào đó ở trong lòng. Hóa ra vị trí đặc biệt Tiêu Chiến luôn dành trọn cho cậu cảnh sát Vương mà anh gặp cách đây không lâu. Vì muốn xem cậu ấy có thật lòng với Tiêu Chiến không, anh đã trở thành kẻ phản diện đóng tròn vai đến tận hôm nay. Sau khi dò xét một thời gian và tâm sự mỏng với Vương Nhất Bác, anh quyết định làm người ác phải ác đến cùng. Hắn sẽ không nói là đêm nào hắn ở phòng bên cạnh nghe được tiếng thở đầy hoan ái của hai nam nhân nào đó đâu. Không biết phòng cách âm không tốt hay là do kịch liệt quá mức, nên anh có thể hình dung được cảnh nóng của bộ phim tình cảm 18+ khiến hắn không khỏi đỏ mặt, đành phải cắm tai nghe vào ngủ. Thế là hai tên ấu trĩ ngồi đến nửa đêm đợi cho gia chủ đi ngủ mới dám rón rén như trộm đi vào nhà ngủ.

Bé Kiên Quả tội nghiệp đây.
Cảm thấy tui ác quá các cô ạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top