Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương ba mươi

Hoen: Bằng 1 sự lag nào đó mà tui đã nhảy qua c30, đăng lộn c31 trước =))) Dưới đây mới là chương 30 chuẩn nha mng 

__________

◇◇

Hoa đào tàn rồi, sắc hồng rực rỡ bao nhiêu thì cũng đã tan hết thành tro bụi.

Hắn trút hết tâm sự vào hoang vu đổ nát, sinh tử cũng mặc trôi theo cánh nhạn.

Những phong hoa tuyết nguyệt của sau này, chẳng còn ai để sẻ chia cùng nữa.

Tiểu Cửu nhíu mày nói: "May mà ta phát hiện kịp thời, đến lúc khó khăn lắm mới cứu được hắn, tinh phách của huynh đang chẳng thấy đâu rồi. Trường Hồng trưởng lão tìm liền mấy ngày mà không có kết quả, dần dần cũng nản lòng thoái chí, hắn bảo ta theo Tạ Doãn về tứ phương vực, còn nói với ta, người chết như đèn tắt, bảo ta trông Tạ Doãn đừng để hắn làm việc gì ngốc nghếch nữa."

Nỗi đau đớn và chua xót trong lồng ngực Ngôn Băng Vân khó kìm nén nổi, nỗ lực đỡ kiếm mới đứng dậy được.

Ngoài cửa là thủ vệ canh phòng nghiêm ngặt, trong hoàng thành rộng lớn ấy, không một kẻ nào dám lớn tiếng, tiếng ngựa lí vang lừng, khắp nơi tràn ngập tử khí nặng nề.

Ngôn Băng Vân đi xuyên qua đám đông hỗn loạn, xuyên qua cỏ cây vắng lặng trong rừng đào, chạy thẳng đến Uyển Hoa điện.

Y muốn tìm Tạ Doãn.

Cho dù y vẫn không thể hoàn toàn xoá bỏ hiềm khích xưa kia với Tạ Doãn, nhưng ít nhất, y cũng không cần phải thanh cao chẳng ai bì nổi như thế này nữa, lòng tự tôn nhìn thì kiên cố không gì phá vỡ nổi ấy cũng đều bị bẻ gãy. Y chỉ cần nói với đối phương một câu thôi, không phải ngươi sai, chỉ cần thế là đã tốt hơn những hối hận vô tận và tuyệt vọng của tháng năm đằng đẵng sau này rồi.

Ngôn Băng Vân tính toán trước sau nhiều lần, Tạ Doãn sẽ không để y bước vào nguy hiểm, nhất định sẽ không nói hành tung của mình cho Tiểu Cửu, vậy thì trước mắt, chỉ có một người biết được hắn ở đâu thôi.

◇◇

Minh Cơ ngồi trước gương trang điểm. Bàn tay trắng nhỏ dài, cầm bút vẽ lông mày.

Trong lồng chim bên cạnh bàn trang điểm có một đôi chim nhỏ, miệng đỏ lông xanh, trông rất đẹp mắt, nàng vẽ mày xong liền lấy cái muỗng cán dài đưa vào, bỏ thêm gạo cho chúng.

Ngôn Băng Vân lòng như lửa đốt, nhưng vẫn tuân thủ nghiêm ngặt lễ tiết chờ ngoài màn lụa, mãi đến khi Minh Cơ cách tấm mành gọi y.

"Ngôn khanh, chuyện tối nay, ta đã nghe cả rồi."

"...Nương nương, trước mắt ta có chuyện quan trọng không thể không đi, đợi đến khi xong việc, nhất định sẽ giải thích cho rõ với người."

"Giải thích?" Minh Cơ dừng lại, "Ta tưởng rằng, ngươi giết hắn là đã đủ rồi chứ."

Ngôn Băng Vân gật đầu: "Là ta bảo người tiến cung, là ta sắp xếp người đến bên cạnh hoàng thượng, cũng là ta lợi dụng người bày kế, ta..."

"Ta biết ngươi muốn nói gì." Minh Cơ ngắt lời y, "Ngày ấy ngươi khăng khăng muốn cứu ta, Ngọc Hoàn tỷ tỷ nói hai câu khắc nghiệt với ngươi, ngươi đã một lòng hứa hẹn sẽ giải quyết chuyện của ta, nhưng chẳng qua là tỷ ấy trêu ngươi thôi, đùa vậy thôi, vốn không cần phải để trong lòng."

"Ngôn đại nhân, từ đầu đến cuối, ngươi chưa bao giờ hỏi ý nguyện thật sự của ta. Ta... không muốn ngươi chết, ta cũng không cần mạng của ngươi. Nếu ngươi vẫn còn nhớ ngày ấy ở trong đình ta đã nói ra ba nguyện vọng với ngươi, thì ngươi sẽ hiểu, ta hy vọng ngươi sống cho tốt."

"Ta biết ngươi và ta giờ thân phận khác biệt, ta cũng chấp nhận sự thật rằng ngươi sẽ không bao giờ quay đầu lại nhìn ta từ lâu rồi, ta không cầu mong những điều đó, ta chỉ muốn... Một ngày nào đó trong tương lai nhớ đến ngươi, sẽ biết rằng Ngôn Băng Vân trong những tâm sự thuở thiếu nữ của ta vẫn đang sống rất tốt trên thế giới này, nghĩ như vậy thôi, ta đã cảm thấy mỹ mãn lắm rồi."

"Lúc trước ta từng nói, ta làm tất cả mọi thứ vì ngươi đều cam tâm tình nguyện, cách nói như thế làm ngươi không thể bình thản chấp nhận được. Vậy thì Ngôn Băng Vân, như lời ngươi nói, ngươi thật sự đã huỷ hoại cả đời ta, sau này hãy dùng cả đời để đền bù lại đi, ta muốn Ngôn Băng Vân cả đời này, hạnh phúc mỹ mãn, được như ước nguyện."

Rèm lay động theo gió, khiến khuôn mặt Minh Cơ dưới ánh nến như ẩn như hiện. Ngôn Băng Vân thấy nàng cười, lộ ra hai chiếc răng nanh nhòn nhọn, nghịch ngợm mà diễm lệ.

Nàng chưa vấn tóc, mái tóc đen dài như thác, khiến Ngôn Băng Vân nhất thời hoảng hốt, phảng phất như trở về Hương Sơn, vào lần gặp đầu tiên lúc nhỏ, nàng múa khúc tỳ bà trong vườn hoa rực rỡ, giống như con bướm Ngọc Yêu Nô đầu tiên, tự do tự tại bay vào mùa xuân.

Trong kinh thành có một thiếu nữ, yểu điệu thướt tha, ngây thơ trong sáng.

"Minh Cơ..."

Thần sắc Ngôn Băng Vân khẽ động, Minh Cơ lại quay người đi trước, nàng lau mặt, giọng cũng chua chát.

"Nếu ngươi đến tìm Hoàng Điệu tỷ tỷ, thì đến căn nhà ở hành lang tứ phương vực là được, nàng ấy ở đó đợi ngươi, đi nhanh đi, đừng chần chừ nữa."

Ngôn Băng Vận trịnh trọng nói một tiếng: "Đa tạ"

◇◇

Lương thành đầu thu năm nay lạnh hơn nhiều, Ngôn Băng Vân chỉ mặc một lớp xiêm y mỏng manh lại chẳng hề phát hiện ra, y bước vào ngõ nhỏ không tới hai nước đã đến trước cửa tiệm, quay lại thấy sương mù dày đặc phía sau vẫn mênh mông bát ngát như cũ, hẳn là Tạ Doãn chỉ giải kết giới trong hẻm với một mình y.

Y đẩy cánh cửa gỗ đỏ cũ kĩ kia ra, ngựa quen đường cũ mà đi vào hành lang trong vực, đàn thú vẫn thường xuyên xao động chẳng yên trong bóng đêm hôm nay lại yên tĩnh một cách quỷ dị, Ngôn Băng Vân thậm chỉ có thể nghe thấy tiếng bọn chúng nín thở, như thể trong hành lang này có một thứ gì đó khiến bọn chúng vô cùng kiêng kị.

Y gọi hai tiếng mà không có ai đáp, đại khái đi tầm ba trượng liền nhìn thấy cánh cửa loé hồng quang kia, lại đến gần thêm một chút, mới phát hiện trên cửa phủ đầy chuông đồng và phù chú.

Chữ trên phù là "Thượng Tà", còn lại đều là hình vẽ bí văn phức tạp, Ngôn Băng Vân kinh ngạc, thứ này người khác có thể không biết, nhưgn y lại quen thuộc vô cùng.

Lúc nhỏ thích đọc sách, thường xuyên ở lì trong phòng nghiên cứu thuật pháp, mấy ngày cũng không chợp mắt, y thấy phù chú né tà gọi may mắn ở thế gian chỉ có thể dùng để đối phó với yêu ma quỷ quái bình thường. Liền một lòng muốn làm ra loại có thể khắc chế tà đế hung thần tối thượng, y nghiên cứu hàng ngàn cuốn sách trong Tàng Thư Các ở Đào Nguyên, khó khăn lắm mới làm ra được một tấm.

Nhưng thời gian dài y phát hiện ra, tấm phù chú này rườm rà lằng nhằng, quá mức hoa lệ, đệ tử bên dưới dạy mãi mà không hiểu. Hơn nữa bởi vì uy lực quá lớn, không thể để một người vẽ quá nhiều, nếu không sẽ làm hao tổn pháp lực ảnh hưởng đến tu hành, đối với tiên giả cấp thấp mà nói thì đúng là cấm kỵ, cũng không thực dụng.

Dần dà y cũng tạm gác lại.

Sau này nhận đồ đệ, cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc truyền lại phù chú này cho Tạ Doãn, y nhớ, lúc Tạ Doãn dọn dẹp phòng ốc cho mình đã tìm ra.

Hắn cẩn thận nâng tờ giấy vàng kia đến tìm y, hỏi y phù chú lợi hại cỡ này xuất xứ từ tay vị danh tiên nào.

Ngôn Băng Vân còn chẳng thèm nâng mắt: "Xuất từ tay ta."

Tạ Doãn sửng sốt, lại lập tức khen sư phụ đúng là kỳ tài thiên tư trác tuyệt có một không hai.

Ngôn Băng Vân nâng mắt trừng hắn, trong lòng lại có chút vui vẻ kì lạ, làm bộ như không hề để ý mà nói: "Ngươi thích thì cho ngươi đấy."

Tạ Doãn được sủng mà kinh ngạc, ngày hôm sau liền mang đến một tấm y như đúc, Ngôn Băng Vân kinh hãi: "Ngươi vẽ sao?"

"Ta vẽ đấy."

"Mất bao lâu?"

"Cũng không khó, không tới nửa nén hương đã học được rồi."

"Nhưng ta đã dạy rất nhiều người đều chê khó..."

"Ta làm chứng, không trách sư phụ, là bọn họ vô dụng."

Tạ Doãn cảm thấy chữ "Thượng Tà" trên phù dễ nghe, sau đó liền lấy nó làm tên.

Y cố ý dặn dò Tạ Doãn, không đến lúc sống chết nguy nan thì không được tạo bùa này, cẩn thận tổn hại tu hành.

Nhưng ở đây lại có hơi trăm tấm "Thượng Tà".

Rốt cuộc bên trong đang nhốt thứ gì...

Y hít sâu vào một hơi, cầm kiếm đẩy cửa mà vào, nhưng pháp quyết trong tay lại vừa lên đã tắt, trong ánh quang đỏ rực, chỉ còn dư lại gương mặt Ngôn Băng Vân lệ rơi lã chã.

Trong tầm mắt không phải là quỷ vương tà linh ác thần hung thú gì cả.

Sợi xích trên cánh tay vang lên lách cách, cũng dán đầy Thượng Tà, nơi này hẳn phải có đến hơn ngàn tấm, những cái xích sắt ấy xuyên qua xương bả vai Tạ Doãn, khoá chặt cổ tay, mắt cá chân, cổ hắn, cuối cùng cố định ở bốn phía vách tường, như thể một tấm lưới khổng lồ.

Mà Tạ Doãn, thân mình trần trụi rũ đầu xuống, quỳ gối giữa gian nhà đá.

Ngôn Băng Vân nói chẳng nên lời.

Y cảm thấy mình đau quá, chỗ nào cũng đau, hai chân cũng mềm nhũn ra.

"Tạ..."

Y mở miệng thở dốc, lại không dám gọi hắn nữa.

Sợ mình khiến Tạ Doãn đụng phải nhưng vết thương khiến người ta nhìn mà sợ hãi ấy, càng sợ không nhận được lời đáp của Tạ Doãn.

Ngôn Băng Vân lúng túng muốn tiến lên, mới đi hai bước đã bị người phía sau túm chặt cổ tay. Y đột ngột quay đầu lại, chỉ thấy một bà lão mặc áo choàng.

"Ngươi là ai? Buông ta ra!"

"Hôm qua chúng ta mới vừa gặp, giờ Ngôn trưởng lão đã không nhận ra ta rồi sao." Hoàng Điểu chậm rãi nói, "Đừng nhìn nữa, đó không phải là Tạ Doãn."

Ngôn Băng Vân sửng sốt: "Cái gì gọi là... không phải Tạ Doãn?"

"Nói đúng ra, hắn chỉ là một phần của Tạ Doãn thôi."

Bà lão kia tháo mũ áo choàng xuống, lộ ra tóc bạc đầy đầu: "Ngôn Băng Vân, mạng ta không còn dài, chẳng sống được mấy ngày nữa, thế nên ta muốn nói tất cả những điều mình biết hết cho ngươi."

"..."

"Coi như là... chuyện cuối cùng ta làm cho hắn đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #doãn#vân