Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 18: Tôi thích cậu!

Tiêu Chiến đau đầu nguyên nửa ngày, phần vì bia, phần vì anh đang lo ngày mai tới công ty sẽ có bão ập vào đầu.
Hôm qua chắc chắn là anh bị điên rồi, bao lâu này Lâm Vinh Hạo vẫn hay làm mấy trò biến thái dụ hoặc, anh vẫn nhẫn nhịn hắn, vậy mà chỉ vì một câu xúc phạm chẳng liên quan tới mình mà lại gây họa. Lâm Vinh Hạo nổi tiếng là tên thù dai, anh lần này chắc chắn hết đường sống rồi. Tiêu Chiến thở dài vật ngả người ra sau ghế sopha, mẹ Tiêu đi qua hơi bĩu môi lắc đầu.

" Đứa con ấu trĩ!"

Tiêu Chiến thấy mẹ đia qua, chợt nhớ ra tối nay có hẹn, phải nói trước kẻo mẹ anh lại nấu cơm.

- Mẹ. Tối nay con có hẹn, mẹ đừng nấu cơm con.

Mẹ Tiêu hơi nghi hoặc hỏi.

- Với Vương Nhất Bác?

- Vâng. Là hẹn với cậu ấy!

Mẹ Tiêu nhìn bộ dạng đang chán nản nhắc đến hắn thì liền vui cười rạng rỡ là biết hết cách rồi, lắc đầu nói.

- Nhìn bộ dạng con đi. Ai không biết còn tưởng con đi gặp người yêu cơ đấy.

- Rõ ràng như vậy sao mẹ? - Tiêu Chiến tròn mắt hỏi, chưa kịp để mẹ anh đáp lại tự bản thân lại cười nói- dù sao gặp cậu ấy con cũng rất vui.

Mẹ Tiêu lắc đầu đem chậu quần áo ra ngoài phơi, đầu thầm nghĩ.

" Lộ liễu như vậy mà còn muốn làm huynh đệ tốt. Ấu trĩ!"

Tiêu Chiến nghĩ tới tối nay được hặp hắn thì cười không khép được miệng lại. Trong đầu bắt đầu nghĩ tối nay sẽ đi ăn gì, tối nay sẽ mặc gì, bản thân cũng thấy buồn cười, anh thật sự xem rằng mình đi hẹn hò hay sao?

Tiêu Chiến hào hứng tới nỗi cả chiều chỉ dùng để nhờ mẹ Tiêu lựa quần áo, hôm nay anh còn khó tính hơn mẹ, bộ nào cũng cảm thấy không ưng ý, cuối cùng lại quyết định ra ngoài mua thêm mấy bộ, sau này có dịp sẽ lần lượt mặc. Mẹ anh nhìn theo đứa con trai ngốc bước ra cửa, miệng cười tới nỗi mắt sớm không thấy đường nữa rồi. Làm gì có đứa nào đi ăn tối từ 5h cơ chứ, vội như vậy sao?

Tiêu Chiến sau khi diện một cây đồ mới, chải chuốt kỹ càng tự tin ra khỏi nhà. Tiêu Chiến luôn không biết bản thân mình tuấn mỹ tới nhường nào, thường ngày không có ăn diện, đồ đi làm cũng là đồ công sở bình thường, hôm nay đặc biệt chăm chút khiến anh ra đường lại có chút không quen với ánh mắt mọi người.

Tiêu Chiến trong lòng không dấu được chờ mong, tối nay anh vẫn còn chưa nghĩ ra đi ăn món gì, cho nên quyết định sang nhà hắn bàn bạc rồi mới đi. Hơn 5h rồi chắc hẳn hắn cũng gần về rồi, anh qua đợi một lúc cũng không sao, dẫu sao cũng tự mình mở cửa được.

Có điều Tiêu Chiến ngàn vạn lần không thể ngờ được giây phút anh bước gần tới nhà hắn lại có chuyện xảy ra, mà chuyện này thật sự đối với anh lúc này như gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt. Vương Nhất Bác sớm đã về tới cửa, bên cạnh là Lâm Khả Dĩ, bạn gái cũ của hắn. Vương Nhất Bác quay lưng về phía anh, nên anh không thể nhìn thấy sắc mặt của hắn lúc này, nhưng nhìn Lâm Khả Dĩ rạng rỡ cười nói , tay ôm cánh tay hắn cũng đủ biết gương mặt phía trước kia của Vương Nhất Bác là đang vui tới cỡ nào. Bước chân Tiêu Chiến tuyệt nhiên dừng hẳn, không tiến cũng không dám lùi, chỉ sợ người ta phát hiện ra mình, anh đứng khuất sau bức tường rẽ lối gần cầu thang, chết chân ở đó mà quan sát. Vương Nhất Bác trực tiếp đưa ngón tay vào mở khóa, hắn đẩy cửa định bước vào thì bên này Lâm Khả Dĩ nhanh chân hơn đã len vào trong, tay chuyển từ ôm cánh tay hắn lên ôm lấy cổ hắn, dứt khoát đặt lên môi hắn một cái hôn dùng lực kéo theo Vương Nhất Bác vào nhà. Vương Nhất Bác bất ngờ mất đà mà tiến vào trong, cánh cửa cũng theo đó mà khép lại. Tiêu Chiến chân vẫn không có lực, bao nhiêu chờ mong hào hứng phút chốc tan biến hết. Tiêu Chiến rủa thầm. " Vương Nhất Bác chết tiệt, cậu nói đã từng là đây sao? Có thể khiến Tiêu Chiến tôi vui là cậu, khiến tôi thất vọng cũng là cậu!" Tiêu Chiến như bị đánh sập, miệng cười nhạt nhấc từng bước rời đi. Sao anh lại ngốc như vậy chứ, nếu không có gì thì sao hắn ốm cô ta lại xuất hiện bên cạnh chăm sóc, nếu không có gì thì cái hôn vừa rồi anh thấy là hoa mắt sao, không thể nào, chỉ vì sợ đứng từ xa không thể thấy rõ hắn mà mỗi lần ra ngoài cùng hắn anh đều cố tình đem theo kính, không ngờ lần này lại quá sắc nét đi. Sáng nay hắn gọi điện cho anh, anh đã thấy yên lòng khi không có chuyện gì xảy ra, hắn không từ chối anh, anh thật sự đã có chút vui mừng, không ngờ tới chiều lại gặp phải tình huống này. Tối nay ai rảnh mà mời anh đi ăn, là anh nghĩ quá nhiều rồi. Cánh cửa kia khép lại  là khi người ta cùng nhau đắm chìm trong hạnh phúc cũng là lúc tình cảm và hi vọng mỏng manh của anh bị đạp nát dày xéo dưới đất không chút thương xót. Anh không trách Vương Nhất Bác, hắn không phải dạng người như anh, hắn là một thẳng nam chính hiệu, sao có thể bắt hắn trở thành giống như anh được. Chỉ trách bản thân mình sao đối với huynh đệ tốt lại không thể kiềm lòng mà có suy nghĩ không yên phận. Tiêu Chiến cười nhạt nghĩ.

" Tự mình chuốc lấy!"

.
.
.
Vương Nhất Bác đã cố gắng liên lạc với Tiêu Chiến không dưới 5 lần, vẫn là giọng nói đầy truyền cảm của tổng đài viên kéo hắn lại thực tại. Hơn 8h vẫn không thấy Tiêu Chiến hồi âm, rõ ràng đã hẹn đi ăn cùng nhau, hắn đã cố ý về sớm vì hắn biết Tiêu Chiến luôn rất đúng hẹn. Không ngờ khi về tới nhà lại xảy ra chút chuyện. Lâm Khả Dĩ đứng dưới hầm từ bao giờ, cứ bám lấy hắn không buông, hắn cuối cùng nhẫn nhịn đem theo cô lên nhà muốn thẳng thắn mà nói chuyện. Không ngờ giải quyết xong xuôi cũng đã hơn 6h, hắn định bụng gọi trước cho anh hỏi xem tối nay muốn đi ăn ở đâu thì k liên lạc được, hắn vẫn còn  nghĩ anh là lười biếng không sạc điện thoại. Hắn ném điện thoại sang một bên đi tắm, từ lúc ra tới giờ hơn 2 tiếng đồng hồ hắn vẫn không liên lạc được với anh. Tiêu Chiến xưa nay rất đúng hẹn, cũng không có chuyện anh tự nhiên ngủ quên tới giờ này. Vương Nhất Bác ôm một bụng khó chịu, Tiêu Chiến rốt cuộc có thể đi đâu, hay là chuyện tối qua gây hại tới anh rồi? Càng nghĩ hắn càng không yên tâm, nhấc điện thoại lên gọi một cuộc cho mẹ Tiêu.

Hắn rốt cuộc nhận được câu trả lời rằng Tiêu Chiến vốn đã chuẩn bị qua nhà hắn từ rất sớm, hơn 5h đã qua rồi. Vương Nhất Bác có chút chột dạ, hơn 5h không phải hắn đã ở nhà rồi sao, cũng đâu có thấy anh qua. Hắn có một suy nghĩ điên rồ, Tiêu Chiến qua kiếm hắn, lại nhìn thấy hắn cùng Lâm Khả Dĩ phát sinh loại hành động kia cho nên liền quay về rồi. Không đúng, cũng đâu phải bắt được người yêu vụng trộm, hắn với anh là huynh đệ tốt cơ mà. Cho dù có bắt gặp tình cảnh đó không phải cũng rất bình thường hay sao? Nếu không phải thì hẳn là anh có chuyện gấp phải đi, chỉ có điều hắn có chút nóng lòng rồi, Tiêu Chiến không phải người vô cớ giận dỗi, tuy bình thường cũng rất trẻ con nhưng cũng không phải kiểu người vì một chút tình cảnh của huynh đệ mà giận dỗi. Hắn có chút lo lắng cho anh nhiều hơn, Tiêu Chiến bình thường là một trạch nam điển hình, lấy đâu ra nhiều bạn để ra ngoài chung, không phải có chuyện gì rồi chứ?

Đã hơn 10h hắn thật sự cũng chưa một lần liên lạc được với anh, mẹ Tiêu cũng có chút nóng ruột rồi, liên tục gọi cho hắn. Vương Nhất Bác cũng không có cách nào tìm ra được anh, những chỗ hắn và anh hay đi hắn đã tìm qua rồi, vẫn không thấy anh, Tiêu Chiến rốt cuộc có thể đi đâu được.
Vương Nhất Bác cưỡi trên con mô tô quen thuộc, rong duổi khắp phố tìm Tiêu Chiến, hắn vẫn không một lần nhìn thấy bóng dáng anh, hắn có chút lo lắng rồi, Tiêu Chiến xưa nay rất trách nhiệm, nếu có bận cũng sẽ thông báo cho hắn một tiếng, chưa bao giờ như thế này cả. Hắn nghiến răng quay xe trở lại con phố vừa đi qua, hắn nóng ruột sắp điên lên rồi.

" Tiêu Chiến! Anh ở đâu? Nhất định không được xảy ra chuyện!"

Vương Nhất Bác vòng xe qua con phố sầm uất nhất thành phố, nơi tập trung nhiều quán ba lớn nhất thành phố, hắn hoàn toàn không nghĩ có thể bắt gặp Tiêu Chiến ở đây, nhưng không ngờ hắn thật sự bắt gặp anh ở chỗ này.

Tiêu Chiến đang cùng một người con trai đi xiêu vẹo trên đường, người kia dường như vì anh quá cao mà khổ sở dìu không vững. Vương Nhất Bác đỗ xe bên đường, chắc chắn xác định đó là Tiêu Chiến, hắn gọi một cuộc điện thoại cho mẹ Tiêu, anh an toàn mới tháo mũ bảo hiểm mà đi lại.

Tiêu Chiến say rượu quả nhiên biến thành người khác, loại chuyện gì cũng có thể làm ra được. Người đi cùng anh không ai khác chính là Tiểu Trương trong phòng thiết kế của anh, cậu chỉ là cuối tuần muốn tụ tập với bạn, không ngờ lại có thể gặp trưởng phòng của mình đang một mình uống tới lú lẫn trong kia. Cậu đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn, Tiêu Chiến trước nay nổi tiếng là một ly đã say, lần này lại uống tới hơn nửa chai cũng chưa dừng lại, hẳn là sẽ có chuyện, bình thường anh đối với phòng thiết kế quả thực không tệ, cậu làm sao có thể thấy anh như vậy mà không giúp. Chưa tính tới chuyện cái bộ dạng ngu ngốc của anh lúc uống say có bị người ta lừa không thì hẳn là về nhà cũng không an toàn. Cuối cùng cậu cũng quyết định đưa anh về nhà, không thấy thì thôi, thấy rồi sao có thể khoanh tay ngó lơ. Tiêu Chiến trước giờ rất nghiêm túc, chưa bao giờ cậu thấy anh uống say tới vậy, hẳn là có chuyện rồi đi. Thế nhưng Tiêu Chiến uống say lại không hề dễ chiều chút nào, chỉ riêng đưa anh từ trong quán ra cậu cũng mất tới hơn 1 tiếng đồng hồ. Lúc thì anh nói muốn uống tiếp, sống chết không chịu rời bàn, lúc ra tới cửa lại nói muốn tự mình về, đi được một đoạn liền ngã lăn ra, ra ngoài bắt xe thì chết cũng không chịu leo lên nói cái gì muốn người tới đón. Cậu cũng hết cách đành chạy theo dìu anh, mới được một đoạn mà cậu đã thở không ra hơi rồi. Tiêu Chiến tuy người có hơi nhỏ, nhưng cao lớn thì có thừa, cao hơn cậu gần cái đầu, thử nghĩ xem cậu dìu anh có biết bao khó nhọc chứ.

Không những vậy Tiêu Chiến do uống quá nhiều rượu, tửu lượng vốn ít ỏi không thề trụ được, dáng đi đã xiêu vẹo, miệng lại còn liên tục mắng chửi người khác, và cái người khác này lại không ai khác ngoài Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác tiến gần tới chỗ anh, Tiêu Chiến vẫn không mảy may phát hiện, cùng tiểu bằng hữu ở công ty tấp vào một cái cột điện mà nôn mửa. Nôn xong thế nào lại một tay chống đứng dậy, một tay lấy điện thoại từ trong túi ra. Miệng liên tục nói.

- Tôi muốn gọi cho cậu ấy...phải gọi cho cậu ấy...rất muốn gặp cậu ấy...

Tiểu Trương quả thực vô cùng khổ sở, có gắng chiều theo ý anh.

- Anh Chiến, anh muốn gọi cho ai? Giờ này rồi, anh để em đưa anh về, bác gái chắc chắn rất lo lắng.

Tiêu Chiến ương bướng gạt tay Tiểu Trương qua một bên, khụy gối mà ngồi hẳn xuống đất ăn vạ.

- Không! Tôi phải gọi cho cậu ấy... phải gọi...phải gọi...muốn gọi cho Vương Nhất Bác...

Vương Nhất Bác chỉ cách hai người họ chừng năm bước chân, nghe tới anh nhắc đến tên mình thì dừng lại hẳn, không hiểu sao hắn lại có chút hiếu kỳ.
Tiểu Trương bên này hết cách, đành nghe theo anh, để anh gọi điện, nháo một hồi mệt chắc sẽ ngủ, khi đó đưa anh về thì hơn.

- Đại ca cả tối nay anh cứ nhắc tới Vương Nhất Bác, cậu ta là ai vậy? Là bạn của anh sao?

Tiêu Chiến ngây dại cười, trông ngốc biết bao nhiêu, tay cầm điện thoại mở nguồn lên, mắt đã hoa hết cả, tìm sao cũng không thấy được số điện thoại của hắn.

- Vương Nhất Bác chính là Vương Nhất Bác, là huynh đệ tốt của tôi, nhưng bây giờ không phải nữa...cậu ấy có người yêu rồi...chiều nay còn hẹn tôi đi ăn...vậy mà lại cùng người ta.... tôi ...khó chịu...ở đây này....Tiểu Trương cậu có biết không...

Tiêu Chiến tự dưng đang nói lại òa lên khóc, tay thì liên tục chỉ vào ngực trái, trông rất khổ sở.

- Anh...Anh Chiến...đừng khóc nữa... anh muốn gặp cậu ấy như vậy...vậy...vậy e giúp anh gọi cậu ấy tới được không?

Tiêu Chiến cười nhạt, đôi mắt đã lờ đi vì mệt mỏi.

- Cậu ta sẽ không tới đâu...sẽ không tới...cậu ta còn đang bận vui vẻ...nhưng tôi...tôi vẫn muốn gọi cho cậu ấy...muốn nói với cậu ấy...

Tiểu Trương thấy anh khóc cũng cuống cuồng theo.

- Được được, vậy em tìm số giúp anh gọi cậu ấy có được không?

Tiêu Chiến ngốc nghếch gật đầu, đưa điện thoại cho Tiểu Trương giúp anh tìm số.

- Anh Chiến em gọi rồi đó, anh mau nghe đi.

Vương Nhất Bác thấy điện thoại rung lên rồi, hắn rút từ trong túi quần ra, là Tiêu Chiến gọi, hắn đắn đo không biết có nên nghe hay không, sao hắn lại có cảm giác nếu nghe rồi thì hắn cùng Tiêu Chiến khó lòng mà hòa hợp được như cũ. Cuối cùng hắn vẫn quyết định nghe máy.

- Anh Chiến!

- Ây, Lão Vương, là tôi, Tiêu Chiến...

Tiêu Chiến nghe được tiếng Vương Nhất Bác thì đột nhiên mừng rỡ cười loạn.

- Anh say rượu rồi? - Vương Nhất Bác nói giọng đều đều, hắn xem như chưa từng thấy qua anh ở đây.

- Chỉ uống một chút. Tôi có chuyện cần nói...hôm nay nhất định phải nói với cậu...

Vương Nhất Bác im lặng một chút mới đáp.

- Anh nói đi... tôi đang nghe!

Tiêu Chiến được đồng ý thì nói đến dõng dạc, hoàn toàn không để ý tình cảnh của mình lúc này có biết bao ngốc nghếch.

- Vương Nhất Bác, tôi thích cậu! Tôi thích cậu, thật sự rất thích cậu. Tôi không thích cậu ở cùng người khác, rất khó chịu, muốn cậu ở cùng tôi, muốn cậu là của riêng tôi...cậu có hiểu không?

Vương Nhất Bác không trả lời hắn chết chân tại chỗ, hắn không dám tin vào tai mình, hắn gác điện thoại, hắn không có đủ can đảm để trả lời anh. Hắn đối với lượng thông tin vừa rồi dường như là quá sức, hắn vừa nghe người anh em tốt của mình nói thích mình. Hắn không dám tin, càng không  dám tin khi người nói ra câu ấy là Tiêu Chiến. Hắn chưa bao giờ có suy nghĩ lệch lạc với anh, mặc dù có lúc hắn đối với anh quả thực nuông chiều, nhưng... là loại tình cảm kia thì hắn không chắc. Tiêu Chiến bây giờ thế mà lại nói yêu hắn, hắn có chút khó tiếp nhận, Tiêu Chiến rất tốt hắn không ý kỳ thị gì cả, thế nhưng hắn trong một phút nào đó đã có chút xao động, nhưng nếu nói hắn thích anh bằng loại tình cảm kia thì hắn không chắc, hắn sợ làm tổn thương anh.

Tiêu Chiến nghe tiếng tút tút kéo dài ở điện thoại mà tưởng rằng tim mình bị người ta kéo ra rồi ném xuống đất. Tiêu Chiến vốn đã đang khóc càng được dịp khóc to hơn, tay điên cuồng bấm gọi lại. Vương Nhất Bác không bắt máy, hắn chứng kiến tất cả, hắn không có can đảm lại gần anh, hắn sợ bản thân hèn nhát sẽ làm tổn thương anh, nhưng theo hắn thấy anh hình như đã bị tổn thương rồi. Hắn không bao giờ mong muốn anh trở nên thế này, hắn chỉ muốn anh và hắn cứ mãi vui vui vẻ vẻ như trước đây, Tiêu Chiến rất tốt, cớ gì lại thích một kẻ như hắn.
Tiêu Chiến ngồi kia khóc đến điên dại, điện thoại hắn không ngừng đổ chuông, hắn không dám trả lời anh, hay đúng hơn là hắn không dám đối diện với tình cảm của anh, tình cảm của bản thân hắn cũng không rõ ràng, cho nên sao có thể cho người ta một câu trả lời rõ ràng được.

Tiểu Trương ở bên cạnh thấy anh khóc, cũng kiềm chế không được mà lên tiếng mắng chửi.

- Khốn kiếp, tên Vương Nhất Bác đó là gì mà anh phải khổ vậy. Hắn không thích anh, anh nên mừng mới phải, anh tốt như vậy còn sợ không kiếm được người tốt sao?

"Đúng vậy! Cậu ta nói rất đúng. Tiêu Chiến à rốt cuộc tôi có gì tốt, khiến anh phải khổ sở thế này?".

Vương Nhất Bác dằn vặt đứng một bên nhìn anh khóc, hắn cũng đau lòng, nhưng thật sự hắn lúc này không thể cho anh bất cứ hi vọng gì.
_________^_^________

Anh Chiến nhà nội cho phép anh dùng cái nhan sắc nghịch thiên này mà đè chết Di Bủa đi.

Nhà nội vô cùng xin nhỗi anh Chiến. Sau này quyết để hắn là thê nô cho anh.

🤗🤗🤗🤗🤗
Tiện thể có cô nào đi off hôm 5/9 bên Lão Vương Lão Tiêu k? Tôi có đi nè. Có thể lập team cùng đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top