Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 39: Dáng vẻ tốt nhất.

Sáng chủ nhật, Tiêu Chiến uể oải trên giường xoa xoa đầu, tiếng điện thoại kêu khiến anh tỉnh ngủ, đầu óc vẫn còn lơ mơ. Đêm qua hơn 11h mới về nhà, mẹ anh vì chuyện của Vương Nhất Bác nên nhất quyết đợi anh trở về, sớm không hỏi muộn không hỏi nhất định phải hỏi luôn lúc đó. Tiêu Chiến thành thực mà nói ra, mẹ Tiêu có chút tức giận nhưng cũng có phần nhẹ nhõm, ít nhất thì con trai bà chưa gả đi cũng không bị gán một đống nợ trên đầu. Như vậy cũng chứng tỏ Vương Nhất Bác  đối với hài nhi của bà cũng không phải tùy hứng. Sau hơn tiếng đồng hồ giải thích và chắc chắn là không có chuyện gì mẹ Tiêu mới thu lại thẻ và tha cho anh đi ngủ. Tiêu Chiến mệt tới mức chỉ tắm qua loa rồi lăn lên giường ngủ luôn không thèm để ý gì khác.

Điện thoại kêu, là Vương Nhất Bác gọi, nhìn đồng hồ bây giờ đã qua 9h, Tiêu Chiến ngáp dài một cái mới bắt điện thoại.

- Nhất Bác.

Vương Nhất Bác đứng ở ban công đối diện nhìn qua, Tiêu Chiến đêm qua chắc hẳn rất mệt rèm cửa cũng không kịp kéo xuống mà đã ngủ rồi. Hắn nhìn bộ dạng ngái ngủ của anh mà bật cười.

- Bảo bối. Anh vẫn còn chưa tỉnh ngủ?

Tiêu Chiến dụi dụi mắt nhìn qua cửa sổ, lơ mơ chỉ thấy một mớ thứ thật thật ảo ảo mờ tẹt ,với tay lấy kính, lúc này mới có thể thấy rõ Vương Nhất Bác là đang từ phía đối diện nhìn anh. Tiêu Chiến bĩu môi một cái rồi nằm phịch xuống giường, nói một câu giận dỗi.

- Không phải tại em chắc!

Vương Nhất Bác gian manh cười cười, hắn buông lời trêu chọc.

- Bảo bối, do anh quá hấp dẫn!

Tiêu Chiến ngượng ngùng nhớ lại đêm qua, hắn cùng anh ở hầm gửi xe của quán hát phát sinh loại chuyện ngại ngùng, anh còn chẳng dám nghĩ nếu như có ai chụp được thì sẽ ra sao. Vậy mà đêm qua anh với hắn còn cứ như bị bỏ bùa, quấn lấy nhau không rời, trực tiếp đưa nhau về nhà hắn. Nghĩ tới thật ngại ngùng.

Cánh cửa vẫn chưa kịp khép chặt, đèn điện trong nhà cũng chưa kịp bật, trong nhà lại có hai kẻ cuồng si không đợi được mà hôn nhau mãnh liệt. Tiêu Chiến bị ép vào cửa, đã hôn tới nhũn cả người ra rồi, Vương Nhất Bác trêu ghẹo nắm lấy cằm anh cười gian. Tiêu Chiến dù gì cũng có chút ngại ngùng, anh lảng sang chuyện khác rồi lấp liếm.

- A ... cũng... cũng muộn rồi...anh...

Vương Nhất Bác trực tiếp chặn miệng anh lại bằng một nụ hôn.

- Còn sớm!

Tiêu Chiến như bị bỏ bùa liền ngốc nghếch đồng tình với hắn.

- Ưm hình như cũng... cũng sớm...

Vương Nhất Bác chỉ khẽ cười, trên môi vẽ lên một dấu ngoặc gian xảo, hắn hôn anh, bàn tay hư hỏng lại không chịu yên vị mà đưa vào trong lớp áo sơ mi mỏng, lộng hàng xoa nắn. Tiêu Chiến bị hắn chơi đùa đến mụ mị đầu óc, toàn thân nóng ran, cảm giác hứng tình trong người cứ sục sôi không cách nào kiềm lại được. Vương Nhất Bác trực tiếp ôm anh đặt lên bàn ăn, chính là nơi gần cửa nhất, có thể thấy hắn đối với loại chuyện này đã không cách nào kiềm chế được nữa. Thành thục cởi từng lớp quần áo trên người Tiêu Chiến, hắn mãn nguyện nhìn người yêu mình, anh rất đẹp, vô cùng đẹp, trong mắt hắn chẳng có thứ gì có thể sánh bằng bộ dạng e thẹn của anh lúc này.

Ngay lúc loại chuyện xấu hổ phát sinh tới mức cao nhất, cả hai đang trong cơn khoái cảm nồng nhiệt, chỗ nào cần hưng phấn đều hưng phấn, cả cơ thể đều đã trở nên phiếm hồng. Khoái cảm mãnh liệt khiến cho cả hai dường như quên hết trời đất, Tiêu Chiến chỉ có thể nhắm mắt mặc hắn lộng hành trong người mình, thi thoảng sẽ phát ra những tiếng rên khe khẽ gợi tình. Vương Nhất Bác không hổ là tuấn mã, ra trận là lập tức dùng hết sức lực phóng thích, trong đầu hắn lúc này ngoài hình ảnh kẻ trong lòng rên rỉ ra thì chẳng còn nghĩ được chuyện gì. Ngay lúc cả hai đang trong cơn dốc tình mãnh liệt, điện thoại tròn túi quần trên bàn bỗng kêu lên, là điện thoại của Tiêu Chiến. Trong tình huống này, kẻ nào có thể bỏ dở mà nghe điện thoại được chứ, anh cùng hắn trực tiếp bỏ qua luôn, dành sức tập trung vào chuyên môn đang dang dở. Nhưng sự đời luôn trớ trêu, điện thoại liên tục vang lên, đã là cuộc thứ ba rồi, Tiêu Chiến thở hổn hển thì thầm những hơi nóng bỏng vào tai hắn.

- Đợi một chút! Anh... anh nghe điện thoại... chắc là mẹ... hẳn là đang rất... rất lo lắng....

Vương Nhất Bác  động tác có chút chậm lại, rồi từ từ điều chỉnh tần số duy trì ở mức vừa phải, hắn gật đầu đồng ý.

Tiêu Chiến thở hồng hộc, hít một ngụm khí to, nuốt nước bọt cái ực mới miễn cưỡng bắt máy.

Mẹ Tiêu ở đầu dây chưa để cho anh nói đã lên tiếng trước.

- Chiến Chiến! Hai đứa sao rồi, có giải quyết được không. Con có sao không, sao mẹ gọi không nghe máy?

Tiêu Chiến nín lại hơi thở, bình ổn nhất có thể trả lời mẹ Tiêu.

- Mẹ! Con... con không sao. Mọi chuyện... ưm...ư...hự...á...

- Chiến Chiến. Con sao vậy. Có phải xảy ra chuyện gì không?

Giọng mẹ Tiêu gấp gáp truyền ra, tay Tiêu Chiến bên này mồ hôi đã ướt đẫm, run rẩy giơ xa điện thoại khỏi người. Vương Nhất Bác chết tiệt, đã nói dừng lại rồi mà, vừa rồi là hắn cố tình dùng sức đẩy sâu, động tới chỗ nhạy cảm nhất, rõ ràng là cố tình trêu đùa anh. Tiêu Chiến nuốt nước bọt thế nào cũng không thể ngăn nổi tiếng rên rỉ bộc phát từ miệng mình, bàn tay còn lại cố gắng vừa cào vừa đánh vào vai hắn hi vọng hắn dừng lại, loại chuyện xấu hổ này mà để người lớn nghe thấy thì chỉ có nước đào hố mà chôn thôi.

Tiếng mẹ Tiêu trong điện thoại vô cùng gấp gáp, liên tục hỏi anh bên này có chuyện gì. Vương Nhất Bác động tác càng lúc càng nhanh, một chút cũng không muốn dừng lại, tiếng rên rỉ của Tiêu Chiến cũng theo đó mà ngày càng to. Cánh tay yếu ớt của anh cố gắng giơ xa điện thoại ra nhất có thể, nhưng cả người sớm đã mềm nhũn cho nên e là cũng chẳng trụ được lâu nữa. Vương Nhất Bác ôm eo anh, cả người đều dính sát lại với nhau, y như keo dính, một chốc cũng không rời, hắn thì thầm vào vai anh.

- Bảo bối, anh rên khẽ một chút, mẹ nghe thấy đấy!

Sau đó còn kèm theo nụ cười vô cùng gian xảo, quả nhiên hắn càng lúc càng làm tới, trực tiếp để anh nằm xuống bàn, điên cuồng thúc hông, hai bàn tay to lớn chẳng chịu để yên, hạt đậu nhỏ của anh đã bị trêu tới sưng lên rồi, Tiêu Chiến vội vàng lấy tay che miệng, nín lại những tiếng rên rỉ gợi tình, cố gắng nhất có thể để mẹ anh không nghe thấy. Điện thoại vẫn liên tục vang lên tiếng mẹ Tiêu gọi anh, Tiêu Chiến chẳng thể nào mở mồm trả lời nổi, vì chỉ cần anh bỏ tay ra, thay vì câu trả lời thì chỉ có những tiếng rên rỉ gợi tình mà thôi.

Vương Nhất Bác thúc hông ngày càng mạnh bạo, điên cuồng mạnh mẽ như một con hổ, cuối cùng phóng thích tất cả trong người anh. Tiêu Chiến lúc này đã mệt tới xụi lơ trên bàn, hơi thở trở nên gấp gáp mệt mỏi. Vương Nhất Bác với tay lấy điện thoại từ tay anh, hắn bình tĩnh trả lời.

- Dì Tiêu, là con Nhất Bác!

Mẹ Tiêu nghe được tiếng hắn lúc này mới yên tâm hơn một chút.

- Nhất Bác. Hai đứa xảy ra chuyện gì rồi. Chiến Chiến đâu, sao đang gọi lại không nghe nữa?
Vương Nhất Bác nhìn người dưới thân, ánh sáng mờ mờ từ ngoài cửa sổ chiếu vào thân hình nhỏ nhắn đầy mồ hôi của anh khiến hắn không thể nào không cảm thấy bản thân có chút thành tựu.

- Dì Tiêu đừng lo lắng, bọn con không sao, mọi chuyện đều ổn, con sẽ giải thích với dì sau. Vừa rồi anh Chiến bị đau bụng cho nên mới gián đoạn. Một lát con sẽ đưa anh ấy về. Dì đừng lo lắng.

Mẹ Tiêu lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cũng may không có chuyện gì.

- Được. Nếu đã không có chuyện gì vậy hai đứa về sớm chút.

- Vâng. Dì nghỉ sớm đi ạ.

- Được. Khuya rồi hai đứa đi đường nhớ cẩn thận!

- Vâng!

Vương Nhất Bác đợi mẹ Tiêu cúp máy, hắn để điện thoại xuống, lúc này mới nhàn nhã từ trong người anh rút hung khí ra, hắn nhẹ nhàng nâng anh dậy, Tiêu Chiến lườm hắn muốn cháy mắt, chút sức lực vừa hồi phục đều dùng để đánh vào ngực hắn.

- Vương Nhất Bác em có phải người không hả?

Vương Nhất Bác hôn lên vành tai anh, hắn thì thầm.

- Không phải người thì anh có yêu em không?

Tiêu Chiến bĩu môi.

- Em chính là ma quỷ!

Đúng vậy, Vương Nhất Bác chính là một loại ma quỷ, anh dù dùng cách nào cũng không thể thoát được hắn. Nhưng bây giờ anh hình như lại chẳng muốn dùng cách nào để rời khỏi cả, cả đời này đều muốn cùng hắn dây dưa.

Vương Nhất Bác hôn lên cổ anh, thận trọng trên từng tấc thân thể. Tiêu Chiến run rẩy đẩy hắn ra.

- Đừng hôn ở đó, sẽ để lại vết!

Vương Nhất Bác gian xảo nhếch môi, trong đêm tối ánh mắt hắn càng trở nên hoang dại.

- Vậy có phải hôn chỗ khác thì được?

Tiêu Chiến không cách nào từ chối bèn viện lý do.

- Muộn...muộn rồi đấy... mẹ... mẹ nói anh về...sớm...

Lời chưa kịp dứt môi đã ở trong miệng người ta rồi, Vương Nhất Bác như con thú đói ba năm, ăn thế nào cũng không thấy no, hắn cứ như vậy thêm hai lần nữa mới dứt điểm tha cho anh về.

Tiêu Chiến nhớ lại vẫn còn thấy ngại ngùng, thân dưới liên tục truyền tới cơn đau, đêm qua Vương Nhất Bác có đưa thuốc cho anh nhưng do mệt quá cho nên vẫn chưa bôi, bây giờ nghĩ lại cảm thấy vô cùng ngu ngốc. Cuối cùng trút hết tức giận lên người hắn.

- Vương Nhất Bác em con mẹ nó có thể kiềm chế một chút không? Anh đã già rồi đấy!

Vương Nhất Bác ở bên này cười đến không thở được, hắn nín lắm mới ngưng lại được mà đáp lời.

- Không thể!

Tiêu Chiến tức tổi chẳng thèm nói chuyện với hắn, hứ một cái rồi tắt điện thoại luôn. Cái thân già này của anh sao có thể giữ nổi với con sư tử mới lớn kia cơ chứ. Mặc dù cũng không thể phủ nhận việc này chính là cả hai cùng phấn khích, anh hết cách rồi, chẳng thể nào từ chối nổi, chỉ có thể kiềm chế tiếng rên nhỏ lại một chút mà thôi. Ai bảo anh lại yêu hắn như vậy cơ chứ.

Tiêu Chiến nằm vạ vật trên giường, bụng cũng đã đói meo, mặc dù vậy thân dưới đau tới mức không muốn cựa cho nên mặc kệ cơn đói anh chẳng màng. Mẹ Tiêu có lẽ cũng biết anh mệt cho nên cũng không gõ cửa gọi anh dậy, hoặc cũng có thể bà nghĩ anh đã lớn rồi nên kệ xác anh cũng nên. Tiêu Chiến nằm một lúc, thấy bên ngoài có tiếng chuông cửa, nhà anh vẫn không thường có khách cho lắm, bạn bè anh cũng không hay đưa về nhà, hơn nữa hôm nay là chủ nhật, họa chăng chỉ có con quỷ háo sắc kia sang đây mà thôi. Tiêu Chiến nghĩ đi nghĩ lại vẫn là để mẹ anh tiếp hắn, thân anh còn chẳng nhấc dậy nổi.

Quả nhiên Tiêu Chiến liệu việc như thần, một lúc sau đã thấy hắn gõ cửa phòng, Tiêu Chiến bĩu môi chẳng thèm đáp lời, Vương Nhất Bác xin phép cho có lệ rồi cũng mở cửa đi vào. Mẹ Tiêu lẽ dĩ nhiên muốn để cho con trẻ tự nhiên cho nên liền nói rằng mình muốn ra ngoài, Vương Nhất Bác chính là chỉ chờ có vậy. Hắn nhanh chóng bước tới bên giường anh.

- Bảo bối!

Tiêu Chiến chán ghét muốn quay người đi, nhưng vừa động thì liền đau thấu xương, nhăn mặt nhăn mày chửi thề.

- Con mẹ nó. Vương Nhất Bác em còn dám sang đây.

Vương Nhất Bác hoạn nạn không nản, hắn xum xuê y như hoạt náo viên chuyên mời khách, ngọt nhạt đáp.

- Em là lo cho anh mà. Anh xem em còn mang cả cháo gà cho anh này.

Tiêu Chiến bụng kêu ọt ọt cũng chẳng muốn làm cao, đột nhiên còn trở nên yếu ớt.

- Em đó, có biết anh già rồi không? Nên kiềm chế thì kiềm chế một chút không được sao? Em xem bây giờ anh còn không ngồi dậy được.

Vương Nhất Bác để cháo lên bàn, vội vàng trở lại giường an ủi anh hắn.

- Bảo bối, để em xem qua cho anh. Có phải vẫn chưa bôi thuốc không?

Tiêu Chiến vẻ mặt y như đứa con nít làm nũng, gật gật đầu tủi thân.

Vương Nhất Bác thành thục cởi quần giúp anh bôi thuốc, hắn vừa bôi còn vừa trêu chọc anh.

- Anh yên tâm vết thương không có gì nghiêm trọng, bôi thuốc xong còn có thể cùng em đại chiến năm trăm hiệp!

Tiêu Chiến cạn lời, chỉ muốn dùng cước đá văng hắn ra ngoài.

- Vương Nhất Bác em có thể nghĩ sang chuyện khác được không hả?

Vương Nhất Bác chính là trời không sợ đất không sợ.

- Không thể!

Tiêu Chiến cuối cùng điên máu tặng cho hắn một cước bay xuống đất. Vương Nhất Bác còn cười ha hả vì bộ dạng nhăn nhó của anh, Tiêu Chiến lúc này chính là không muốn có bạn trai nữa.

Sau một hồi dỗ dành, cuối cùng hắn cũng thành công dỗ anh ăn hết bát cháo, xoa xoa nắn nắn cái eo mỏi nhừ của anh, Vương Nhất Bác vẫn phải nuốt nước bọt kiềm chế.

Tiêu Chiến đột nhiên nghĩ ra chuyện gì, bất an muốn hỏi hắn.

- Nhất Bác...

Vương Nhất Bác lẽ dĩ nhiên không quen với việc anh cứ ngập ngừng thế này, bình thường Tiêu Chiến đanh đá vẫn đáng yêu hơn nhiều.

- Em đây!

Tiêu Chiến vùi mặt vào gối nói nhỏ.

- Chuyện đó em làm rất thành thục...có phải... có phải... làm rất nhiều rồi không...

Vương Nhất Bác cử động tay hơi dừng lại một chút, sau cùng vẫn bình thản bóp bóp eo cho anh. Hắn nói.

- Từng làm với anh có tính không?

Tiêu Chiến ngay lập tức ngước mặt lên nhìn hắn.

- Vậy là...

Vương Nhất Bác cười cười đưa tay lên gạt mũi anh.

- Em thành thục anh liền nghĩ em làm nhiều thành quen. Bảo bối anh ngốc đấy à.

Tiêu Chiến bĩu bĩu môi nói nhỏ.

- Ai bảo em đối với anh sao lại cứ thành thục như vậy...

Vương Nhất Bác dở khóc dở cười, nên nói sao cho phải đây.

- Em không thể đối với người yêu của mình bày ra dáng vẻ tốt nhất à. Dáng vẻ tốt nhất lại bị anh cho là có kinh nghiệm. Nói cho anh biết em đối với loại phát sinh này chỉ có trên người anh, trước nay chưa từng thực hiện qua, tất cả chỉ là có chuẩn bị tốt.

Tiêu Chiến ấp úng hỏi.

- Vậy Khả Dĩ... cô ấy... cũng...

- Cô ấy chưa từng. Trước giờ chỉ có mình anh!

Tiêu Chiến vui vẻ ra mặt, vùi đầu vào gối mà mỉm cười. Vương Nhất Bác nói một chính là một, anh tuyệt đối tin tưởng hắn. Cứ nghĩ tới việc anh là người đầu tiên của hắn đã cảm thấy vui biết nhường nào.

- Từ nay đừng hỏi mấy câu như vậy nữa. Em chỉ muốn mang dáng vẻ tốt nhất cho một mình anh.

- Được!

________^_^__________

Ối giời mấy người yêu nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top