Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

10.

Lại một tiết tự học buổi sáng.

Tiêu Chiến chống đầu mơ hồ ngủ gà ngủ gật, Uông Trác Thành ngồi sau duỗi dài chân đạp anh một cước, vứt qua một miếng giấy vệ sinh.

Anh nhấc mi mắt, nhặt lên miếng giấy nhăn nhăn nhúm nhúm, có chút ghét bỏ mở ra, bên trên còn dùng bút nước viết chữ.

Uông Trác Thành: Nghe nói hôm qua bọn lớp 9 gào mày BS rồi à?

Cơn buồn ngủ của Tiêu Chiến thoáng chốc bay mất, quơ bút mắng mỏ: CNM, nghe thấy chưa? CNM!

Cái tay quăng giấy của anh dùng lực hơi mạnh, giấy vệ sinh rơi trên lối đi giữa hai dãy bàn, bị giáo viên Anh ngữ đi qua giẫm lên một cước.

Uông Trác Thành vừa mới cúi xuống, liền nhìn thấy một chiếc bootie đang giẫm lên, cái tay chuẩn bị duỗi ra cứng lại giữa không trung.

Hắn chầm chậm ngẩng đầu, đối mặt với đôi mắt lạnh lẽo ngoài sức tưởng tượng của giáo viên Anh ngữ.

Bầu không khí đông lại trong nháy mắt, Uông Trác Thành phản ứng cực nhanh, động tác tự nhiên bắt đầu gãi chân.

Giáo viên Anh ngữ liếc quanh một vòng, không thấy có gì khả nghi, cười lạnh một tiếng, cao ngạo ngẩng đầu đi tiếp.

Hai con người kia không tiếp tục ho he gì nữa.

Qua một lúc sau, hắn mới nhặt mảnh giấy vệ sinh đã rách nát đến không nỡ nhìn lên, nhìn thấy dòng chữ phẫn nộ muộn màng của Tiêu Chiến, cảm thấy có chút ngứa răng.

Phí rõ nhiều sức lực như vậy, thứ  tao muốn nhìn thấy là cái này sao? Chỉ có một câu phẫn nộ của 0 thôi ư? Có đáng để tao để tâm không?

Hắn nhàm chán nhìn chòng chọc vào từ mới phát ngốc, Tiêu Chiến chuyển qua một tờ giấy note.

Tiêu Chiến: Bọn lớp 9 sao mà biết được vậy? Mày nói hả?

Uông Trác Thành: Tao oan vl! Chúng nó biết chuyện này chẳng liên quan gì đến tao cả!

Tiêu Chiến: Vậy còn có thể là ai? Vương Nhất Bác tự bạo? Cậu ta ngả ngớn vậy à?

Uông Trác Thành: Tao lạy mày, NPY của mày, mày hỏi tao?

Tiêu Chiến: Chỉ là tao thấy hơi lú.

Uông Trác Thành: Đừng lú nữa, mày vẫn nên thắc mắc chút xem tại sao mọi người đều mặc nhận rằng hai đứa mày đã trên dưới rồi đi?

Tiêu Chiến: Cút, nghe thấy chưa?

Hôm qua Tiêu Chiến đã hẹn Vương Nhất Bác kết thúc tự học thì cùng nhau đi tìm Lưu Vũ Hàn, lúc này chuông vừa reo, cậu vậy mà đã ở ngoài cửa rồi.

Tiêu Chiến thuận tay lôi ra hộp quà nhỏ đã mua hôm nọ từ trong ngăn bàn, hai ba bước chạy ra ngoài, huých huých vai cậu: "Làm gì mà nhanh thế?"

"Tan tiết sớm hơn hai phút." Vương Nhất Bác vừa nói vừa đưa qua cho anh cái bánh bao: "Bữa sáng."

Tiêu Chiến cũng chẳng khách khí, đưa tay nhận lấy: "Tốt vậy cơ? Trong ngăn bàn Uông Trác Thành có sữa tươi, đợi xíu tôi lấy qua cho cậu."

"Ừ." Vương Nhất Bác chẳng có lấy một tí cảm giác tội lỗi.

"Lớp các cậu rốt cuộc là làm thế quái nào mà biết được vậy? Cậu nói à?"

"Sao có thể."

"Xem trên diễn đàn à? Vậy thì hơi lằng nhằng đấy, có giáo viên trà trộn vào tra xét, bị phát hiện ra thì không tốt lắm đâu."

"Có lẽ không phải đâu." Vương Nhất Bác lắc đầu, "hôm qua tôi xem rồi, không thấy cái tiêu đề nào như vậy."

"Mấy tên lớp cậu còn thần bí phết nhỉ, hỏi cũng không nói."

Hai người một đường mờ mịt đoán mò đến được lớp 20.

Vừa hay có một cô gái quen mắt trên tay đang cầm hộp cơm muốn đi vào, Tiêu Chiến nhớ rằng cô nàng khá thân với Lưu Vũ Hàn, vội gân cổ gọi cô lại.

Cô gái quay đầu lại, sắc mặt đầu tiên có chút cổ quái, sau lại cười lên: "Sao vậy?"

"Giúp tôi gọi Lưu Vũ Hàn ra đây một chút?"

"Được thôi, vậy vào đây." Cô hình như có việc gấp, vội vàng gọi người ra rồi quay về chỗ ngồi vọc điện thoại.

Tiêu Chiên chớp chớp mắt cảm thấy kỳ quái, thấy Lưu Vũ Hàn bước ra, lập tức bị thu hút sự chú ý.

Lưu Vũ Hàn nhìn thấy hai người bọn họ thì sửng sốt: "Hai người có chuyện gì vậy?"

Tiêu Chiến đem chiếc túi đưa cho cô: "Tặng cậu đó."

Cô ngay lập tức cảnh giác nhìn Vương Nhất Bác diện vô biểu tình đứng bên cạnh, giơ hai cánh tay lên biểu thị mình trong sạch, đồng thời từ chối: "Mình không cần!"

Tiêu Chiến: "?"

Mất một lúc để tiêu hóa xong, anh hơi ngơ ngác: "Cậu đây là...cũng biết rồi à?"

"A..." Lưu Vũ Hàn gãi đầu, ngượng ngùng cười cười: "Haha đúng vậy, thật trùng hợp, mình cũng biết rồi."

Ba người trừng mắt nhìn nhau, không ai nói gì, không khí có chút vi diệu.

Nửa ngày Lưu Vũ Hàn mới lên tiếng: "Ai, yên tâm đi, mình không nói cho mẹ cậu biết đâu, khẳng định giúp cậu bảo mật."

"Này không quan trọng. Hôm nay mình đến để xin lỗi, trước kia...xin lỗi nha, đầu óc mình hơi loạn, cũng không phải cố ý đâu. Đây là mua cho cậu đó, cậu nhận lấy nhé?"

"Mình còn tưởng là chuyện gì" cô thở phào một hơi cười lên, "Dọa chết mình rồi. Thật sự không sao đâu, chuyện nhỏ xíu thôi mà. Sau này vẫn là bạn bè, nhé."

"Đương nhiên rồi. Có điều.." Tiêu Chiến nhịn không được, "đến cùng làm sao cậu biết được vậy?"

Lưu Vũ Hàn do dự một hồi, ngập ngừng nói: "Mình cảm thấy chắc là có thể nói cho cậu biết nhỉ? Thật ra chính là...Một bài đăng..."

Nói cũng đã nói rồi, vì thế cô chỉ đơn giản thuật lại: "Dù sao có nói cũng không nói rõ ràng được, một lát nữa mình gửi qua cho cậu, tự cậu xem vậy. Mình còn phải làm bài tập, các cậu về lớp đi, món quà kia cứ giữ lấy, không cần trang trọng thế làm gì. Hai cậu rất tốt, mình chỉ có thể chúc phúc hai cậu bằng một câu nói suông vậy thôi."

Tiêu Chiến đẩy đẩy hai lần, thấy cô thật sự không nhận cũng không miễn cưỡng nữa, nghĩ nghĩ rồi nói: "Sau này có thích ai nhớ phải nói với mình, mình giúp cậu nhìn xem. Nếu không nhỡ nửa đường lại biến thành Loan Tể Mã Đầu* thì phải làm sao?"

*gốc là 湾仔码头, tiếng anh là Wanchai Ferry, một thương hiệu bộ dụng cụ ăn tối của Trung Quốc, còn ẩn ý bên trong cụm từ này hiểu đơn giản chính là những người bị hấp dẫn tình dục với những người có cùng giới tính, cụ thể ở đây Loan Tể kia bằng nghĩa với gay ha, còn Mã Đầu chắc là lái xe. (sợt lòi mắt -.-)

Cô gái một giây trước vẫn còn đang làm màu, nghe câu này lập tức thay đổi sắc mặt: "Nhanh cút ngay cho tôi!"

Cô trở về vị trí ngồi chép bài tập, nghĩ nghĩ một chút lại cười lên.

Trước kia khi Tiêu Chiến còn ở chung một chỗ với cô, cô vẫn luôn cảm thấy anh không giống với hình tượng đứa trẻ nghịch ngợm trong lời đồn. Quá mức lễ phép, quá mức ôn hòa thân thiện, quá mức để ý tới cảm nhận của cô, ngược lại khiến người ta cảm thấy thật cẩn trọng, cô cũng bắt đầu vì thế mà trở nên thục nữ, biết giảng lễ tiết, nói chuyện nhẹ nhàng tế nhị.

Bây giờ như thế này, tốt hơn nhiều rồi.

Tiêu Chiến về lớp chưa bao lâu, Lưu Vũ Hàn đã chuyển tiếp qua một tin nhắn.

Lưu Vũ Hàn: Chia sẻ "mật" người bắt rắn nói học thuộc toàn văn lặng lẽ viết bài đăng (chuyển phát trong phòng này, nghiêm cấm share mật mã ra bên ngoài...)

Lưu Vũ Hàn: Mật mã 0913tla818

Lưu Vũ Hàn: Yêu đương thì ghê lắm à? Đắc ý cái rắm? Nói nữa block.

Tiêu Chiến cười ngặt nghẽo nửa ngày, chuyển phát qua cho Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến: Tôi sợ rồi, bài đăng này vậy mà đặt một cái tên ma quỷ như vậy, chẳng trách chúng ta không phát hiện ra.

Vương Nhất Bác: Đụ!

Vương Nhất Bác cũng không ngờ tới sẽ là bài đăng vớ vẩn này.

Đối với trường trung học trọng điểm số một vô cùng đơn giản mà nói, có học sinh làng nhàng học hành vớ vẩn như bọn họ, cũng sẽ có những tên ngốc tràn đầy nhiệt ái với việc học tập. Trên diễn đàn phi thường nhiều bài đăng kỳ kỳ quái quái cài thêm mật mã, rất nhiều bài đăng cơ bản chỉ là một nhóm những đứa hay chơi với nhau lấy làm căn cứ để tán gẫu linh tinh mà thôi.

Chẳng hạn như "chia sẻ đề mục thi đua vật lý bản giới hạn (bạn tốt cùng thưởng thức)","rốt cuộc là điều gì đã kéo thụt lùi trình độ tiếng Anh của bạn! Sẽ nói cho bạn biết trong ba chiêu thần kỳ! (Mật), "Tổ đội những người yêu chết Hóa học điên cuồng học thêm ngoài giờ (người sống chớ gần, người làm trái quy tắc không đạt yêu cầu)", "Kinh! Hoàn tất thời kỳ đại cách mạng nước Pháp lại phát sinh loại chuyện tốt này sao! (Hiểu thì vào)"...

Mấy loại bài đăng kiểu này trong mắt cậu toàn bộ đều là rác rưởi, cho tới nay cậu vẫn không hiểu nổi lâu chủ diễn đàn vì cái gì không chịu xóa quách đi.

Người bắt rắn nói rằng loại tiêu đề không có tí điểm sáng nào ở trên cái thứ kỳ kỳ quái quái này làm sao có thể bị phát hiện được ư?

Ai mà biết một đám ma quỷ ở cái trường này mỗi ngày đều đi làm mấy trò vớ vẩn gì?

Thật trùng hợp bài đăng này được cập nhật mới rồi.

[Lầu 37: Hải Miên Bảo Bảo] Lầu trên chắc là hoàng tử piano thảm thương hề hề wzc chứ gì? Thuận tiện tôi cũng nổ luôn một tin, vừa nãy Vương Nhất Bác cùng với Tiêu Chiến tới lớp tôi tìm L rồi! Thời điểm L quay lại chỗ ngồi biểu cảm như kiểu muốn giết người ấy! Có lẽ là bởi vì phát hiện ra mình thế mà lại yêu đương với Loan Tể Mã Đầu ha!

Na Tra trả lời Hải Miên Bảo Bảo: Tui thài con mẹ nó! Tan tiết lập tức tự giác tới sau phòng học xếp hàng, tui phải giết cô 100 lần!」

Hải Miên Bảo Bảo trả lời Na Tra: Có thể, nhưng không cần thiết đâu, Tiểu Loan Tể~」

Nobita trả lời Hải Miên Bảo Bảo: Tôi??? Con mẹ nó đã bảo là bài đăng nặc danh cơ mà? Tại sao chỉ khui mỗi mình thân phận của tôi ra vậy???」

Na Tra trả lời Nobita: Khoan đã, không chỉ có một mình ông đâu.」

Nobita trả lời Na Tra: Không, chỉ có mình bà thôi. Tôi không phải Loan Tể Mã Đầu đâu.」

Na Tra trả lời Nobita: Ông xong đời, tôi biết mặt mũi ngang dọc ông như thế nào rồi.」

Tiêu Chiến hạnh phúc trên nỗi đau của người khác, cười nghiêng ngả nửa ngày trời, lén lút quay đầu lại, Uông Trác Thành cơ hồ cả người đều chôn sau chồng sách dày cộm, tám mươi phần trăm là còn đang chiến tranh trên mạng.

Anh chụp lại gửi qua cho Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến: Xem xong chưa? [Hình ảnh]

Vương Nhất Bác: Ừm.

Tiêu Chiến: Tên cứt chó Uông Trác Thành này, còn dám nói không liên quan gì tới mình, ID đều đã bị moi ra rồi.

Vương Nhất Bác: Đúng là chẳng liên quan gì.

Tiêu Chiến: ?

Vương Nhất Bác: Người ta đều đoán ra hết rồi cậu ta mới tới.

Tiêu Chiến: Cũng phải ha, miễn cưỡng tha cho cái mạng chó của cậu ta.

Vương Nhất Bác: Đây gọi là ăn cứt chó mà không đuổi kịp tới lúc nóng hổi, lại còn để ngã xuống cống nước.

Tiêu Chiến: ...

Sau chốc lát, người bắt rắn lại lên tiếng thông báo bài đăng có cập nhật mới.

[Lầu 28: Tại Hạ Sakamoto] @Na Tra @Nobita chớ tức giận, nhân sinh tựa như một vở kịch, bởi vì có duyên mới tương ngộ, muốn dìu nhau đi tới bạc đầu nào có dễ dàng, phải chăng càng nên học cách trân trọng, bởi vì chuyện cỏn con mà phát hỏa, ngoảnh đầu nghĩ lại xem hà tất phải thế, người ta giận dỗi mình không giận, tức đến sinh bệnh lại không người thay thế, nếu cậu mà tức chết ai lại là người vừa ý, Tiêu Chiến nghe được còn cười meo meo. Hai người nói có phải không nào?

Levi trả lời Tại Hạ Sakamoto: Phải.」

Một ngày này, năm hai nhất trung sáng sớm chạy bộ quanh thao trường, kiểm tra chuyên cần lớp 9 và lớp 20 đều có người vắng mặt, lớp 13 lại vô căn cứ nhiều ra thêm một người.

Tiểu Trần cầm loa khuếch âm đứng trên bục chủ tịch lại gào lên: "Lớp 13! Lớp 13 chuyện gì nữa đây! Hàng sau loạn cào cào thành một đoàn thế à! Chạy tử tế cho tôi!"

"Nhắc lại lần nữa! Hàng sau lớp 13 chú ý đội hình!"

"Lớp 13! Tạo phản rồi có đúng không! Không cho phép tụ tập xì xào bàn tán!"

"Lớp 13 đợi lát nữa kết thúc chạy thêm vòng cho tôi! Chủ nhiệm lớp xuống lầu nhận phê bình giáo dục!"

___________

1/6 zui zẻ cùng hai anh deeptry chechow ha~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top