Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 34: Tháng tháng năm năm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến đang cùng Đường Chiêu viên may y phục cho các Hoàng tử, Công chúa tương lai. Hoàng Hậu về khoản thêu thùa may vá này cần phải học Chiêu viên nhiều. Y cứ thong thả thôi, vì song nhi mang thai mười hai tháng, tức là khoảng đầu năm sau con của y mới chào đời. Nếu tính ra, Đường Chiêu viên mang thai sau, nhưng tuổi của hai đứa trẻ lại xấp xỉ nhau. Cạnh tranh ra phết đấy. Chỉ là Tiêu Chiến vẫn không biết có giữ được con bên mình không? Hay lại phải xa rời nó. Điều này làm y trăn trở suốt từ khi biết mình có hỉ tới nay. Hoàng Hậu lại nén xuống một tiếng thở dài.

"Hoàng Hậu nương nương, người đừng may sát như vậy. Hài tử sẽ khó chịu." Đường Chiêu viên thấy đường kim khâu của chiếc mũ trên tay Tiêu Chiến càng ngày càng nhỏ lại, liền nhẹ nhàng lên tiếng.

"À, vậy sao? Thật là khó quá. Bản cung mỏi tay, mỏi cả lưng nữa, thật là thiếu kiên nhẫn." Tiêu Chiến thoát ra khỏi suy nghĩ của mình, rồi nhìn lại chiếc mũ xinh xinh trên tay. Hoàng Thượng muốn đích tử, nên Nội vụ phủ ẩn ý đưa tới Phương Nghi cung đều là đồ màu xanh, vàng. Chỉ là không biết, con của y có được mặc những bộ đồ này không.

"Nương nương từ bé đã thông thạo cầm, kỳ, thi, hoạ. Với thêu thùa may vá của nữ nhân tất nhiên không thuận. Nương nương mệt quá thì nghỉ ngơi, tránh cho mỏi vai, mỏi mắt. Ảnh hưởng không tốt đến long thai." Đường Chiêu viên khuyên nhủ, sai người dâng lên sữa bò ấm. Hai vị chủ nhân đang mang thai, nên người hầu tất nhiên phải chu đáo. Gọi một cái là có ngay.

"Chiêu viên khéo tay chăm chỉ, bản cung cảm thấy thẹn quá. Trước đây mẫu thân cũng hay nói bản cung phải biết chút ít thêu thùa, nhưng bản cung lại lén tập bắn cung. Tất nhiên sau đó mấy thứ thêu thùa này không có đụng tới rồi. Song nhi trong thiên hạ, ngoài bản cung ra, nào ai không biết thêu thùa." Tiêu Chiến cười khẩy một tiếng. Y nghĩ tới Tiêu Ý Lan, Nhị Tiểu thư bị An Lạc quốc phu nhân rèn luyện nghiêm khắc việc nữ công. Thế mới thấy y là con đầu lòng, được phụ mẫu cưng chiều cỡ nào.

"Nương nương có tập bắn cung sao? Đúng là Tiêu gia sinh võ thần, đến song nhi cũng anh dũng." Đường Chiêu viên mở to mắt ngạc nhiên. Nhìn Tiêu Chiến không giống người tập võ cho lắm. Lòng nàng âm thầm ngưỡng mộ.

Tiêu Chiến giật mình, lỡ miệng nói hớ mất rồi. Mà không sao, nói với Đường Chiêu viên thì y không ngại. Chỉ là chuyện y và Tiêu Húc tập võ, trong nhà không nhiều người biết. Chuyện thật như đùa, nhưng Tiêu Chiến mới là người dạy Vương Nhất Bác bắn cung. Còn Nam Dương vương dạy y đàn tranh. Mới đó, đã bốn năm. Rừng mai, suối hoang, Tiêu phủ, tất cả chỉ còn là ký ức. Còn Tiêu Chiến, thì mãi mãi phải chôn chân nơi Hoàng cung lạnh lẽo này.

"Là tiểu tử Tiêu Húc thấy sức khoẻ của bản cung không tốt, liền lôi đi rèn luyện. Phải công nhận rằng từ khi tập võ, bản cung cảm thấy tốt hơn nhiều. Nữ nhân còn luyện được, chẳng nhẽ song nhi lại chịu thua." Tiêu Chiến chờ Nguyệt Anh thử kim bạc cốc sữa xong mới cho lên miệng uống. Y không chịu được mùi thuốc an thai vì vị quá mạnh, nên Uông thái y phải đun sữa cùng thuốc, làm giảm bớt hương nồng của thuốc.

Cũng không hiểu nội vụ phủ nghĩ gì, mà mang tới Hoà Hương điện của Đường Chiêu viên vải vóc may y phục trẻ con màu mè nữ tính, không vàng thì hồng, không hồng thì tím. Theo kỳ vọng của Hoàng Đế thì mong muốn Đường Chiêu viên sẽ sinh Công Chúa đầu tiên cho Ngài.

Còn Đường Chiêu viên vốn không coi trọng nam, nữ hay song nhi. Nàng chỉ cần có một đứa trẻ để yêu thương, ẵm bồng, một đứa trẻ của nàng và Hoàng Đế. Chín năm bầu bạn với Ngài, Đường Chiêu viên bây giờ mới có cảm giác mình đang được sống đúng nghĩa. Nàng yêu Hoàng Đế, yêu đứa con hiện tại, yêu cả đứa con đã mất.

"Qua một tháng nữa là tới hè rồi, nóng bức như vậy, lại mang thai thì thật là cực khổ." Đường Chiêu viên vốn có máu nóng, nay mang thai thì thân nhiệt dường như cao hơn. Đồ mặc cũng mỏng hơn nữa. Nàng sợ nhất là mùa hè.

"Ừ, Chiêu viên sợ nóng nhưng long thai thì chưa biết. Vất vả cho ngươi phải giữ mình rồi. Đừng để bị cảm lạnh, ăn chè đỗ xanh giải nhiệt. Nhưng đừng ăn nhiều quá đấy." Tiêu Chiến lại thể hàn, mùa hè mặc đồ cũng không tùy tiện được. Y lại sợ mùa đông hơn.

"Vâng, nương nương." Đường Chiêu viên gật đầu, đưa bát sữa lên uống cạn. Sau đó chủ tớ nàng xin phép quay về Vị Ương cung, để cho Tiêu Chiến nghỉ ngơi.

Nguyệt Anh đỡ Tiêu Chiến dậy, đưa y ra vườn sau của Phượng Nghi cung. Từ xa, y thấy con mèo Ba Tư của Đường Chiêu viên tặng đang đứng trên thềm, vọc một chân xuống hồ định bắt cá. Tiêu Chiến buồn cười quá, đành gọi nó tới ôm lên.

"Kiên Quả, con heo mập này. Cá này là cá trân châu, là cống vật Hoàng Đế tặng đó. Mất con nào, Hoàng Thượng chặt chân ngươi, bản cung không cứu được đâu." Tiêu Chiến ôm Kiên Quả lên vuốt ve bộ lông xám. Như hiểu chủ nhân nói gì, nó "ngao" một tiếng rồi rúc vào ngực đi. Mười phần ngoan ngoãn.

"Chủ nhi, Người ôm Kiên Quả có nặng không? Hay để nô tỳ ôm cho." Kiên Quả đúng là mèo Ba Tư, vô cùng thông minh và khoẻ mạnh. Bất cứ con mèo nào ở Hoàng Kỳ cũng không thể rắn rỏi được như nó. Nguyệt Anh sợ Tiêu Chiến sơ xuất, để nó nghịch ngợm quá, va chạm đến long thai.

"Không sao, con heo mập này là tâm can của bản cung. Cục cưng, cục cưng, sau này cha sinh đệ muội cho ngươi chơi, được không? Bản cung đâu có yếu ớt như Chiêu viên. Không sao đâu. Phải không, Kiên Quả?" Tiêu Chiến cù khắp người nó, làm con mèo cứ oằn mình vùng vẫy. Vùng vẫy chán thì nó rơi xuống vòng vay chờ sẵn của Nguyệt Anh.

"Nào, cái con heo mập này. Ngươi thích Nguyệt Anh cô cô à? Cha không quan tâm ngươi nữa." Tiêu Chiến búng một cái lên mũi Kiên Quả, để nó liếm liếm ngón tay trỏ của mình. Sau đó, y ngoắc Quý Trung lại giao việc.

"Quý Trung, ngươi rào hết hồ lại, tránh cho Kiên Quả xơi hết cá trân châu. Còn nữa bảo cung nữ trông Kiên Quả để mắt hơn đến nó. Bản cung chưa muốn cho nó tập bơi sớm đâu." Tiêu Chiến vuốt vuốt mấy sợi râu bạc của Kiên Quả chơi đùa. Y nào dám cho Quý Trung làm việc gì quan trọng đâu. Cho hắn trông mèo, nuôi cá, làm việc vặt thôi. Không bạc đãi hắn là được.

"Nô đã hiểu. Nô sẽ để mắt hơn đến Kiên Quả đại nhân." Quý Trung khom người nhận lệnh. Tiêu Chiến liền vẫy tay cho hắn lui, lại cùng Nguyệt Anh chơi với Kiên Quả tiếp.

Khi Tiêu Chiến đang cho cá ăn thì Quý Huyền tiến tới. Nguyệt Anh thả mèo xuống cho nó chạy đi, rồi đỡ Tiêu Chiến ngồi vào chòi giữa hồ cá.

"Chủ nhi, nha hoàn phu nhân báo sức khoẻ của Kính Anh tuy tốt, nhưng luôn u uất không vui. Để lâu sẽ trở thành tâm bệnh." Quý Huyền quỳ một chân xuống báo. Hắn vừa mới nhận được mật báo xong.

"Mẫu thân không bạc đãi ả được, vì người biết trong bụng ả là long thai. Nói với ả, Hoàng Hậu hỏi thăm. Dưỡng thai cho tốt, bản cung sẽ không nuốt lời." Tiêu Chiến hơi lo lắng, nếu tâm trạng của Kính Anh không tốt, sẽ mắc phải tâm bệnh. Hơn nữa sẽ bào mòn sức khoẻ, ảnh hưởng đến thai nhi.

"Nô tài đã rõ. Chủ nhi, nô tài nghe nói Trưởng Công chúa đang trên đường từ Nam quận về kinh thành, nửa tháng nữa sẽ tới nơi. Hoàng Thượng đã phái sứ đoàn đi đón giữa đường." Quý Huyền lại bẩm báo tiếp. Hắn mới nghe thông tin từ các thái giám của Vị Ương cung liền báo cho Hoàng Hậu, để y chuẩn bị trước, sẽ lấy được lòng của Thái Hậu, Hoàng Đế và Trưởng Công chúa.

"Thế à? Để bản cung chuẩn bị quà mừng. Còn Điện hạ thì sao? Có thông tin gì về Điện hạ không?" Tiêu Chiến gật đầu, sau đó hỏi ngay về Nam Dương vương. Y nhớ Vương Nhất Bác quá.

"Điện hạ đang cùng Tiêu Tướng quân tác chiến. Ngoài ra không có thông tin gì thêm ạ." Việc của quân đội không thể truyền ra ngoài, nếu sâu hơn thì chỉ có truyền được đến tai Hoàng Đế. Hậu cung không một ai biết.

"Thúc phụ cũng khoẻ chứ? Cũng lâu rồi, bản cung không gặp người. Khi bản cung xuất giá, cũng không được gặp nữa." Tiêu Chiến bỗng cảm thấy tủi thân, vì lý do gì thì chính y cũng không hiểu. Rõ ràng y và Tiêu Tướng quân rất ít thân cận.

Năm Tiêu Chiến mười bảy tuổi, trước khi tới Nam quận Tiêu Tướng quân có tặng y một mảnh ngọc làm quà sinh nhật. Sau đó y chia ra một nửa làm lưu tô hình hoa sen đeo lên sáo của Vương Nhất Bác, một nửa để trong hộp trang sức trang trí. Từ ngày được tặng ngọc, Hoàng Hậu chưa từng gặp lại Tiêu Tướng quân.

"Tiêu Tướng quân anh dũng, thân thể khang kiện, nương nương đừng lo."

"Tiếc thật, thúc phụ và nhị thẩm không hợp nhau. Tiêu Húc thiệt thòi quá. Nó ở nhị phòng nghe cha mẹ cãi nhau từ bé đến lớn, bảo sao tính tình không ương ngạnh. Trai anh hùng, gái thuyền quyên, đẹp đôi như vậy mà." Tiêu Chiếc tiếc nuối lắc đầu. Tiêu Tướng quân và Tiêu nhị phu nhân gặp nhau là khắc khẩu, khiến đứa con như Tiêu Húc mệt mỏi vô cùng. Hắn toàn phải chạy tới đại phòng tá túc.

Tiêu Chiến nghĩ vậy mà buồn cười. Tiêu Thượng thư một đời bất tài, nhưng được cái chăm con chiều vợ. Ba đứa trẻ Tiêu gia đều được một tay ông chăm sóc. Bảo sao Tiêu Húc lại chả thân với bá phụ bá mẫu hơn. Nhị thẩm thì cả đời đòi hỏi tình thương từ chồng, nhưng Tiêu Tướng quân mãi cứ lạnh lùng từ chối. Tiêu Chiến đoán sự việc có liên quan tới người tình cũ của Tiêu Tướng quân. Nhưng không một ai dám nhắc đến, đó là đại kỵ của Tiêu gia, nỗi ám ảnh của Tiêu nhị phu nhân.

Rất nhiều lời đồn đại xung quanh việc Tiêu Tướng quân và người cũ có con riêng, nhưng không có manh mối gì cả. Dường như mọi giả thuyết đều hợp lý, nhưng lại rơi vào ngõ cụt vì không thể chứng minh được. Liệu đứa bé đó có tồn tại hay không? Hay chỉ là lời thêu dệt của nhân gian?

Tiêu Thượng thư ngồi trong thư phòng Tiêu phủ viết tấu chương. Như lại nhớ ra điều gì đó, ông ngẩng lên hỏi gia nhân đứng trước.

"Hôm nay ngày mấy?" Tiêu Thượng thư gác bút, thổi giấy cho khô mực, rồi hỏi gia nhân.

"Dạ thưa lão gia, hôm nay mười lăm tháng ba ạ." Gia nhân bấm đốt ngón tay rồi trả lời. Sắc mặt Tiêu Thượng thư như trầm đi mấy phần.

"Ừ. Gọi phu nhân tới đây." Tiêu Thượng thư gật đầu, rồi cho gọi An Lạc quốc phu nhân.

"Lão gia, chàng gọi thiếp ạ." An Lạc quốc phu nhân nhanh chóng tới nơi. Nhìn chồng một cái rồi đi đóng cửa phòng lại.

"Ừ, phu nhân năm nay có quên điều gì không?" Tiêu Thượng thư đi tới gần bà, rót trà cho hai người rồi hỏi.

An Lạc quốc phu nhân cũng bấm đốt ngón tay một lúc, rồi tròn mắt nhìn ông. Năm nay bà bận chuyện Kính Anh ở Tây phủ, quên mất việc hằng năm phải làm vào ngày này.

"Thiếp bận quá, nhất thời quên mất. Mai thiếp sẽ cho người đi nhổ sạch cỏ và vệ sinh mộ." An Lạc quốc phu nhân trong lòng tràn ngập hối lỗi. Ngày này cũng quên, chán thật.

"Thôi, phu nhân không phải cuống. Chắc bây giờ nó cũng đang ngồi uống rượu trước mộ của nàng ấy rồi. Cái thằng này, lúc nào cũng tùy tiện. Năm đó ta mà không ra tay, thì nó chẳng còn cái phúc được nhìn con nó lớn đâu." Tiêu Thượng thư lắc đầu. Chuyện của mười chín năm trước chạy qua trí nhớ, thời gian trôi nhanh quá.

"Tội nghiệp nàng, thiếp vẫn còn nhớ, năm đó khi bế đứa bé trên tay, nó khát sữa mẹ, khóc đến nóng cả người. Thiếp sợ nó hỏng mất, nhưng may quá, ông trời phù hộ." An Lạc quốc phu nhân nhớ về ngày này mười chín năm trước, Tiêu Thượng thư bế một đứa bé về phủ, trời mưa tầm tã. Khi đó, bà vừa mất đứa con đầu lòng.

"Nàng cũng đã kiên cường lắm rồi. Phu nhân đi thắp nén nhang, rồi nghỉ sớm đi." Tiêu Thượng thư vỗ vai bà, rồi đứng dậy trở về vị trí cũ soạn tấu chương.

"Vâng ạ." An Lạc quốc phu nhân gật đầu rồi đứng lên. Nha hoàn đưa bà tới phật đường Tiêu gia.

Hai tấm bia không tên, một lớn một nhỏ nằm khuất cạnh bàn thờ tổ lớn. Nhiều người nhìn qua sẽ không để ý tới nó đâu. Bàn thờ nhỏ khiêm tốn đựng hai bát hương. Chỉ ngày này, nó mới nghi ngút toả khói. Khói trắng bay ra từ ba nén hương và nến.

An Lạc quốc phu nhân chắp tay quỳ ngồi nhắm mắt, miệng tụng kinh. Bà đợi cho đến khi nến tắt, hương tàn thì mới đứng dậy quay về phòng nghỉ ngơi. Vậy là đã tới sang tới năm thứ hai mươi.

Đêm mười lăm tháng ba hai mươi năm trước, khi An Lạc quốc phu nhân, khi đó còn là Tiêu Đại thiếu phu nhân, đang đau đớn đưa tiễn đứa con đầu lòng qua đời do đậu mùa, thì Tiêu Thượng thư bế về một đứa trẻ khác từ thảo nguyên. Ông nói với bà hãy coi nó như con mình mà chăm sóc.

Tình mẫu tử trỗi dậy, bà ôm lấy đứa bé đang lả đi trong cơn khát sữa mẹ. An Lạc quốc phu nhân vạch áo mình ra, lộ ra bầu ngực căng tràn sữa của người phụ nữ nuôi con mọn. Đứa bé dụi dụi mũi mấy cái, theo bản năng tìm tới núm vú của mẹ hút những dòng sữa đầu tiên. Từ giây phút đó, trong lòng An Lạc quốc phu nhân đã coi như đứa trẻ này chính là máu mủ do mình sinh ra.

~~~~~~~~~~~~

Hello xin chào các bạn. Mình có lập 1 group trên fb để giao lưu với các độc giả. Mục đích để đăng truyện của mình và đăng truyện của các bạn (nếu bạn nào cũng viết truyện). Nếu rảnh thì các bạn vào chơi với mình nhé :))) hoan nghênh tất cả các bạn :)))

Đây là link: https://www.facebook.com/groups/223205805705967/

Hoặc các bạn lên fb search MaiiFabulous và BXG 🐢🐢 nhé :)))

From: Mai Hấp Hối with love ❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top