Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4: Minh Thanh Hoàng Hậu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không khí trong Thuỷ Tiên cung căng thẳng cực độ, mỗi người một lý lẽ riêng, Hoàng Đế nhắm mắt dưỡng thần, chuỗi phật châu không rời tay. Thái Hậu gạt lệ ngó vào phía điện phụ của Nhị Hoàng tử, đau xót Hoàng tôn đang hôn mê. Tiêu Chiến ngồi cạnh Thái Hậu, cố gắng nặn chút trí nhớ ít ỏi xem đã xảy ra chuyện gì sau đó. Càng nghĩ càng loạn. Bây giờ người đáng nghi nhất chỉ còn y. Hoàng cung này quá đáng sợ, đến một song nhi yếu đuối như y cũng không tha.

Lưu Quý phi vẫn giàn giụa nước mắt, dù không còn khóc nữa nhưng nước mắt vẫn lăn dài trên má, lê hoa đái vũ làm người ta động lòng. Nha hoàn bồi giá của nàng - Thanh Hải đứng bên cạnh lau nước mắt cho chủ nhi, nước mắt cũng vòng quanh. Ngoài chính điện, nhũ nương hầu hạ Nhị Hoàng tử và các cung nữ thái giám quỳ hàng dài giữa trời nắng.

Vương Nhất Bác nhìn thấy một bóng người quen thuộc trong dàn cung nữ đang quỳ ngoài cửa chính điện, chính là vị nhũ nương kia hôm nay đi sát cạnh che ô cho Nhị Hoàng tử. Lại gần bà ta quan sát, Vương Nhất Bác trừng mắt kéo xếch bà ta lôi vào chính điện.

"Nam Dương vương đây là đang làm gì?" Hoàng Đế khó hiểu với hành động của Vương Nhất Bác. Nhũ nương kia cũng tròn mắt ngạc nhiên không hiểu chuyện gì xảy ra. Bà ta đang quỳ rất thành thục thì bị Nam Dương vương điện hạ lôi vào.

"Bẩm Hoàng Thượng, thần đệ thấy vị ma ma này hành vi không đoan, liền đưa vào tra hỏi."

"Nam Dương vương điện hạ, nô tì bị oan. Nô tì làm sao lại có hành vi không đoan chính được?" Nhũ nương mếu mếu khóc khóc gào to.

"Nam Dương vương, đây là nhũ nương theo hầu Nhị Hoàng tử từ khi mới lọt lòng. Nhị Hoàng tử đi đâu nhũ nương liền theo đó một bước không rời. Chẳng hay có chuyện gì làm điện hạ nghi ngờ?" Lưu Quý phi cũng khó hiểu nhìn Vương Nhất Bác, lòng tin tuyệt đối đặt trên người nhũ nương.

"Nam Dương vương nói vậy thì trước tiên cứ lục soát người nhũ nương đã." Vương Nhất Long phất tay cho Tổng quản thái giám lục soát thân thể.

"Vâng Hoàng Thượng." Quý Bảo nhanh nhẹn cùng cung nữ lôi nhũ nương ra sau bức hoành lục soát khắp người.

"Bẩm Hoàng Thượng, nhũ nương trong người không có gì đáng ngờ."

"Hoàng Thượng, Quý phi nương nương, nô tì bị oan."

"Vậy ý ngươi muốn nói là Hoàng đệ của trẫm vấy bẩn cho nô tì ngươi sao?" Vương Nhất Long nhàn nhạt lên tiếng. Nhũ nương im bặt, không dám hé môi.

"Nam Dương vương, đệ nói nhũ nương này không đoan chỗ nào?" Hoàng Đế nhìn Vương Nhất Bác, ánh nhìn xuyên thẳng mắt hắn. Tiêu Chiến sợ hãi không biết Vương Nhất Bác có nhìn nhầm gì không? Hay vì y mà hắn tung hoả mù kéo dài thời gian.

"Bẩm Mẫu Hậu, Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương, Quý phi nương nương. Cung nữ khi quỳ thường úp lòng bàn tay hướng ra phía trước, trán chạm đất. Nhưng thần đệ để ý nãy giờ nhũ nương cố thu tay vào trong cổ tay, mắt thỉnh thoảng lại liếc xuống phía bàn tay giấu trong tay áo. Xin hỏi nhũ nương, bà giấu tay trong áo làm gì?" Vương Nhất Bác ánh mắt kiên định chính trực, nhìn thẳng vào nhũ nương đang hốt hoảng phía dưới chất vấn.

Nhũ nương hoảng hốt nắm chặt hai bàn tay. Vương Nhất Long phất tay cho Quý Bảo kiểm tra bàn tay bà ta.

"Bẩm Hoàng Thượng, nhũ nương nuôi móng tay dài, đầu móng tay có màu đen."

"Hỗn xược, nô tì sao lại dám nuôi móng tay dài? Như vậy làm sao hầu hạ chủ nhi?" Thái Hậu đã biết vấn đề nằm ở đâu, ra hiệu cho Phúc ma ma giữ chặt tay nhũ nương.

Nhũ nương vùng vẫy cố thoát, Uông thái y và Lý thái y nhanh chóng lấy kim bạc thử móng tay bà ta. Lát sau kim bạc chuyển thành màu đen. Các thái y và cung nữ đồng thời quỳ xuống.

"Bẩm Hoàng Thượng, móng tay nhũ nương có độc."

"Tiện tì, sao móng tay ngươi lại có độc? Sao ngươi muốn hại con trai của bản cung." Lưu Quý phi như cọp thấy mồi, lao vào đẩy ngã nhũ nương. "Thiên Quang uống sữa của ngươi mà lớn, ngươi nỡ hại nó sao. Cầm thú."

"Phải, ta cầm thú. Còn tiện nhân ngươi thì chắc là người sao? Đến đường huynh và cháu trai của mình cũng ra tay." Nhũ nương gào thét, không vừa mà lao đến xô ngã Lưu Quý phi.

"Ngươi nói cái gì? Bản cung đã làm gì chứ? Ngươi cố tình hạ độc Nhị Hoàng tử của bản cung còn già mồm. Người đâu, lôi ả xuống đánh chết." Lưu Quý phi khuôn mặt thoáng sợ hãi, nhưng sau đó liền hét to cho đám thái giám cung nữ trói nhũ nương lại.

"Quý phi khoan đã. Tra hỏi cho rõ động cơ phạm tội của bà ta để còn răn đe kẻ hầu sau này." Hoàng Đế nghe đến chuyện của Lưu Hoàng Hậu năm xưa bèn áp chế Lưu Quý phi, ra lệnh cho nàng im lặng.

"Ngươi nói đi, Nhị Hoàng tử của trẫm cùng ngươi có khúc mắc gì? Sao ngươi lại động đến cả Minh Thanh Hoàng Hậu và Đại Hoàng tử?"

"Bẩm Hoàng Thượng, năm đó nô tì tiến cung hầu hạ Minh Thanh Hoàng Hậu, là nhũ nương của Hoàng Hậu khi còn ở Lưu phủ. Hoàng Hậu khi đó mang thai bốn tháng, Quý phi nhập Đông cung, hằng ngày làm bạn với Hoàng Hậu. Hoàng Hậu giai đoạn đầu mang thai rất suôn sẻ khoẻ mạnh, nhưng sau đó càng ngày càng yếu đi, đến mức không thể xuống giường đi lại, còn bị cạn ối. Đại Hoàng tử trong bụng không khoẻ, rồi động thai, ra đời yếu ớt, chưa để lại dấu tích gì trên đời đã tắt thở. Hoàng Hậu thương tâm cũng qua đời theo." Nhũ nương gạt nước mắt kể lại. Hoàng Đế khuôn mặt lộ vẻ đau đớn, chuỗi phật châu trong tay càng chuyển động nhanh hơn.

"Ngày Hoàng Hậu sinh, nô tì thấy Lý thái y lén lút bỏ vào trong thuốc trợ sản của Người một gói bột trắng, rồi lén lút nhai luôn tờ giấy đựng." Ánh mắt nhũ nương căm phẫn nhìn sang Lý thái y.

"Liên quan gì đến ta. Hoàng Thượng xin đừng nghe những lời hàm hồ." Lý thái y dập mạnh đầu trước mặt Hoàng Đế.

"Ông có dám thề năm đó ông không làm gì với thuốc của Hoàng Hậu không? Sau khi Hoàng Hậu mất chính ta đã thấy ông khi bắt mạch cho Quý phi đã được ả lén lút đưa cho một túi thơm đựng vàng, còn nói mình đã tạo nghiệp lớn, lộ chuyện ra sẽ bị chu di cửu tộc, ôm đùi Quý phi mong ả dọn đường cho mình. Không phải ông hại Hoàng Hậu thì ai?" Nhũ nương chỉ tay vào mặt Lý thái y mắng vốn.

"Hồ ngôn loạn ngữ. Ngươi vu oan ta. Hoàng Thượng thần thiếp không có hại đường huynh và Đại Hoàng tử, người không thể tin miệng chó của mụ ta. Mụ ta đã hại Thiên Quang của chúng ta đó Hoàng Thượng." Lưu Quý phi ôm đùi Hoàng Đế mà kể lể.

"Không có chứng cứ. Không thể tin. Ngươi có thể hại Nhị Hoàng tử, càng có thể loạn ngôn mà vu oan cho Quý phi. Ả tiện tì ngươi một chữ trẫm cũng không tin." Vương Nhất Long lạnh giọng với nhũ nương, nhưng ánh nhìn lại loé lên chút đa nghi nhìn qua Lý thái y.

"Hoàng Thượng, nô tì nói hoàn toàn là sự thật. Hoàng Thượng xin người tin nô tì, trả lại công đạo cho Minh Thanh Hoàng Hậu và Đại Hoàng tử." Nhũ nương liên tục dập đầu, hi vọng tràn trề nhìn Hoàng Đế.

"Vậy bản cung hỏi ngươi, ngươi hạ độc Nhị Hoàng tử như thế nào? Sao lại đổ tội cho bản cung." Tiêu Chiến nhìn một màn vạch tội này, lên tiếng hỏi nhũ nương. Trong sạch của y thì sao? Không ai ngó tới à?

"Ngươi là yêu hậu. Vị trí Hoàng Hậu này ngươi ngồi lên có thấy ghê rợn không? Đây là chỗ của Minh Thanh Hoàng Hậu." Nhũ nương căm phẫn nhìn sang Tiêu Chiến.

"Minh Thanh Hoàng Hậu cần ngươi khóc mướn sao? Dù cho để an ủi linh hồn Minh Thanh Hoàng Hậu ngươi cũng không có lí do đổ tội cho bản cung." Tiêu Chiến lắc đầu ngán ngẩm. Bà ta phải chết, ngu dốt như vậy khó mà giữ lại.

"Ngươi im đi. Tất cả các ngươi đều phải xuống suối vàng hầu hạ Hoàng Hậu và Đại Hoàng tử. Khi ra ngoài cửa cung Thọ Xương, ta đã lén cho Nhị Hoàng tử một cái bánh hoa quế, móng tay của ta cắm vào cái bánh để ngấm độc rồi cho Nhị Hoàng tử ăn. Nhị Hoàng tử cũng thường xuyên được ta lén lút cho bánh như vậy, không nghi ngờ gì mà nuốt xuống. Nhanh đến mức Quý phi cũng không nhìn thấy, ai dè vẫn bị Nam Dương vương điện hạ phát hiện." Mệt mỏi ngã xuống, nhũ nương nhìn tới Vương Nhất Bác, ánh mắt bà ta bỗng quyết liệt đưa móng tay lên cho vào miệng.

"Ngăn lại, bà ta muốn tự sát." Tiêu Chiến để ý thấy bỗng hét lên. Nhưng quá muộn, nhũ nương đã lăn ra đất chết. Máu chảy từ miệng, chết không nhắm mắt.

"Lôi bà ta xuống, tránh làm bẩn sàn của Quý phi." Vương Nhất Long khoát tay, hai thái giám bước tới lôi xác nhũ nương xuống.

Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác quỳ xuống trước mặt Hoàng Đế, nhìn thẳng về phía chủ vị.

"Hoàng Thượng, thần thiếp bây giờ đã trong sạch, thần thiếp là bị oan, xin Hoàng Thượng khai khẩu tẩy oan cho thần thiếp."

"Thần đệ xin Hoàng Thượng trả lại công đạo cho Hoàng Hậu nương nương." Vương Nhất Bác cũng đỡ lời cho Tiêu Chiến.

"Hoàng Đế, con nên tẩy oan cho Hoàng Hậu đi. Chuyện này tai bay vạ gió đến chỗ Hoàng Hậu, người đang uỷ khuất lắm kìa." Thái Hậu cũng lên tiếng thay cho Tiêu Chiến.

"Trẫm đã nghi oan cho Hoàng Hậu. Là trẫm có lỗi với ngươi. Đêm nay trẫm sẽ tới Phượng Nghi cung an ủi ngươi." Hoàng Đế đỡ Tiêu Chiến đứng dậy, thâm tình nhìn vào đôi mắt y. Tiêu Chiến cũng rất phối hợp tạ ân điển.

"Hoàng Thượng, còn Thiên Quang..." Lưu Quý phi cũng ghen tức mà lên tiếng. Bây giờ người cần an ủi là nàng cơ mà. Con nàng còn nằm đó.

"Nhị Hoàng tử qua cơn nguy kịch rồi. Nàng tập trung chăm con đi. Khi nào tỉnh trẫm sẽ qua. Bãi giá Vị Ương cung." Hoàng Đế lạnh lùng quay lưng. Trong lòng cũng đôi ba phần nghĩ ngợi về lời nhũ nương nói lúc nãy.

"Cung tiễn Hoàng Thượng." Trăm miệng một lời, chủ tớ Thuỷ Tiên cung quỳ xuống.

"Hoàng Hậu mệt rồi, về nghỉ ngơi đi. Ai gia cũng mệt quá, đã lo lắng nửa ngày rồi. Quý phi nhớ để ý Nhị Hoàng tử cho tốt nhé. Bãi giá Thọ Xương cung."

"Nhi thần cung tiễn Mẫu Hậu." Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác cùng lên tiếng.

"Thần đệ cáo lui." Vương Nhất Bác cúi đầu hành lễ với Tiêu Chiến, bàn tay nắm chặt rồi dứt khoát bỏ đi. Tiêu Chiến đau xót nhìn theo bóng lưng của hắn. Người gầy rồi Vương lang.

"Vậy bản cung về, không quấy rầy Quý phi chăm sóc cho Nhị Hoàng tử nữa. Bãi giá Phượng Nghi cung."

Tiêu Chiến biết, đây mới chỉ là màn dạo đầu. Sóng gió hậu cung còn dài, y còn phải chiến đấu thật lâu nữa. Hôm nay Vương Nhất Bác cứu y một mạng, ngày mai không có Vương Nhất Bác thì sao? Tiêu Chiến phải tự mình làm chủ cuộc đời mình thôi. Y sẽ không để kẻ nào hại y nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top