Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lễ hội bắt đầu với hợp xướng bên quảng trường bên cạnh nhà thờ, dàn đồng ca rất đông thiếu niên, cỡ mười ba mười bốn tuổi, giọng hát trong veo.

Tiêu Chiến đứng trong đám đông lố nhố dưới quảng trường, xung quanh rất đông người, nhưng chỉ một cái nhìn, Vương Nhất Bác đang ngồi hàng ghế trên cùng với thị trưởng cũng có thể nhận ra anh.

Chỉ liếc mắt một chút là thấy, yên bình biết bao nhiêu.

Cậu tự hỏi mình, anh chưa buồn ngủ sao? Ngày trước giờ này là giờ ngáp ngắn ngáp dài của Tiêu Chiến. Dứt lời Tiêu Chiến liền ngáp dài một cái.

Vương Nhất Bác bật cười, thói quen này, thế mà không hề thay đổi.

Kết thúc tiết mục hợp xướng thứ nhất, đèn dần mờ đi, không lâu lắm, giữa sân khấu chầm chậm nở ra như một đóa hoa mẫu đơn khổng lồ. Trong không gian vang lên đoạn dạo đầu bằng dương cầm phiêu linh và cao vút. Tiêu Chiến nhận ra nhạc công không ai khác là Hải Đường, một thân sơ mi trắng tinh, dương cầm cũng trắng tinh, trên cổ thắt hờ hững một dải ruy băng xinh đẹp. Tiêu Chiến chán ngán, nở một nụ cười không mặn không nhạt liền rời đi.

Vương Nhất Bác tìm không thấy thân ảnh Tiêu Chiến nữa, cậu lập tức đứng dậy, không quan tâm có bao nhiêu người đang nhìn mình, cậu bước vội về hướng anh vừa đi. Tiếng đàn của Hải Đường lạc mất vài nốt. Một giọt nước mắt lăn xuống, chầm chậm, chầm chậm thấm vào những phím dương cầm.

Giữa hai bên đường đầy rẫy những sạp hàng, chủ yếu bán đồ thủ công, vài con búp bê vải hay các loại đồ ăn. Tiêu Chiến đi rất chậm, chẳng mấy chốc Vương Nhất Bác đã đuổi kịp, vội vã bắt lấy cổ tay anh.

- Vương thiếu gia.

Như thói quen, chữ thứ ba của Tiêu Chiến nhả ra luôn nở rộ cùng một nụ cười, không hiểu vì cái gì lại làm Vương Nhất Bác có chút bất an. Cậu vẫn cố chấp giữ lấy cổ tay anh.

- Vương thiếu gia. Sao vậy Vương thiếu gia?

Cổ tay Tiêu Chiến vặn vẹo, tự mình trượt khỏi những ngón tay dài của cậu. Anh nhìn cổ tay phải của mình, trong mắt dấy lên tia khó chịu, thậm chí là căm ghét. Anh giấu nó vào túi áo, quay mặt đi.

- Cậu không nghe đàn nữa sao?

Cho dù vậy, giọng Tiêu Chiến một giây sau lại vui vui vẻ vẻ.

- Không. Anh muốn đi đâu?

- Đi dạo chút thôi.

- Cùng đi đi.

Tiêu Chiến đi song song cùng Vương Nhất Bác, quay đầu nhìn cậu, ánh mắt lại trong veo, vẫn là cong cong cười nói.

- Tiêu Chiến, anh đã hứa sẽ nói thật những gì anh nghĩ.

- Thì tôi nói thật tôi chỉ đi dạo chút thôi.

- Không phải chuyện này.

- Vậy là chuyện gì, Vương Thiếu gia?

Tiêu Chiến đáp, lơ đãng nghịch ngợm một con búp bê Matryoska không có gì đặc biệt. Chú chủ sạp hàng rất mau mắn nói với anh:

- Bạn cậu chủ Vương hả? Miễn phí đó, cháu thích gì cứ lấy đi.

Tiêu Chiến cười híp cả đôi mắt hạnh, vui vui vẻ vẻ như muốn cả sạp hàng này. Nhưng anh chỉ đặt lại con búp bê về chỗ cũ, không nhận bất cứ thứ gì.

- Thiếu gia, cậu cũng quyền lực quá nha.

Ánh đèn vàng cam từ mấy sạp hàng chiếu lên sườn mặt trái của Tiêu Chiến, nụ cười của anh cũng vì vậy mà lấp lánh, nhưng mà Vương Nhất Bác không đoán được, nụ cười này thật tâm vui vẻ được mấy phần.

- Tiêu Chiến.

- Hửm?

- Anh cũng không còn là quản gia nhà họ Vương nữa. Cũng không cần gọi tôi là Vương Thiếu gia.

- Vậy hả? Vậy gọi là gì?

Hai người vẫn bước thật chậm bên cạnh nhau, mất một lúc sau, Vương Nhất Bác mới lí nhí nói:

- Gọi Nhất Bác đi.

Tiêu Chiến phì cười, mất mấy phút sau mới tiêu hóa được chuyện này, có thể từ nhỏ tới giờ chưa một lần anh nghĩ tới gọi Vương Nhất Bác bằng cái danh xưng bằng vai phải lứa như vậy. Anh mất mấy giây cố gắng, nhưng cuối cùng vẫn là nặn không ra hai chữ này ra khỏi miệng được.

- Thôi bỏ đi, nếu dám gọi như vậy cha tôi đánh thật đó. Vương thiếu gia.

Có lẽ phần trình diễn phía quảng trường đã kết thúc, người bây giờ túa về các sạp hàng khá đông, hai người không nói gì nữa, chìm giữa dòng người cười nói ồn ào huyên náo xung quanh.

Phía bên kia có một sạp hàng trò chơi, mấy anh thanh niên vây xem đông như kiến, Tiêu Chiến ham vui len vào giữa, giờ mới hiểu vì sao ở đây đông như vậy, bởi vì cô quản trò đẹp như bóng hồng sa mạc đang đứng thu tiền phía đằng kia.

Tiêu Chiến cười hỏi cô quản trò xinh đẹp:

- Cho hỏi một lượt bao nhiêu?

- Hai đồng ba lượt.

- Trúng hồng tâm mấy lượt là được con gấu bông kia vậy?

- Ba lượt.

Tiêu Chiến thả tiền xuống, nhận ba mũi tên siêu siêu vẹo vẹo, đúng là mấy trò mua vui, mấy cây cung này kéo mạnh một cái còn sợ đứt luôn làm hai.

Vương Nhất Bác giờ mới len vào tới nơi, từ nhỏ tới lớn cậu chưa bao giờ phải như thế này, chen chúc tới mồ hôi chảy ròng ròng, áo sơ mi xộc xệch, cài áo khảm đá quý cũng rớt đâu mất. Vào tới nơi rồi còn thấy mấy người gái có trai có đứng sát rạt Tiêu Chiến, không có chút phép tắc. Vương Nhất Bác vẻ mặt lạnh thêm mấy độ, đứng sừng sững sau lưng anh.

Mọi người đều nhận ra Vương Nhất Bác, âm thầm lặng lẽ rạt ra hai bên.

Tiêu Chiến dương cung lên, nhẽ ra hành động này phải rất ngầu, nhưng mà vào tay Tiêu Chiến có chút ngốc. Anh cận nhẹ, dây cung phải dí hết vào mũi mới căn chỉnh được, cái lưỡi nhỏ nhỏ không tự chủ được hơi hé ra, làm Vương Nhất Bác nhớ tới sáng nay mình mới hôn trộm anh. Hối hận không tả được.

Nhẽ ra phải hôn anh nhiều hơn một chút mới đúng.

Tiêu Chiến bắn ba mũi tên đều trúng hồng tâm, anh chạy lên ôm con gấu bông xuống, Vương Nhất Bác ở phía sau dang tay, không ngờ anh chuyển hướng, tặng lại cho cô quản trò xinh đẹp.

Mặt cô quản trò đỏ lựng lên.

Còn mặt Vương Nhất Bác đen thui xuống.

Nhưng lại không thể rời đi.

Tiêu Chiến trêu chọc được người đẹp, tâm tình hưng phấn vui vẻ đi bên cạnh Vương Nhất Bác, mãi một lúc lâu sau anh mới nhận ra hình như có gì đó không đúng lắm ở đây. Anh mới nhìn Vương Nhất Bác một cái, cậu chưa kịp để anh mở miệng ra hỏi đã quát lên:

- Anh bớt bớt đi một chút.

- Tôi? Cái gì phải bớt đi một chút?

- Cái gì anh tự biết lấy.

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến mặt vẫn đầy dấu chấm hỏi, tức đến muốn nổ phổi. Tâm tư không tốt muốn bỏ mặc con người vô tâm vô phế này không nhìn tới nữa. Thế mà vẫn không nỡ, vẫn muốn lùi nửa bước lẽo đẽo sau lưng người ta.

Tiêu Chiến đúng là bệnh rồi.

Mình cũng bệnh luôn rồi.

Cậu thở dài. Yêu chính là như vậy. Không khác được.

Quẩn quanh một lúc lại trở lại điểm xuất phát, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác vòng trở về quảng trường nhỏ cạnh nhà thờ. Chẳng hiểu sao có chút buồn, một ngày cứ thế mà hết, ngày mai không biết lấy lí do gì để gặp anh.

Hạ Trình từ phía bên kia chạy qua, vẫn là vẻ mặt nếu không phải cậu chủ đã mắng cho một trận, không đâu tự dưng chạy mất làm mọi người loạn lên tìm.

- Thiếu gia. Mọi người tìm thiếu gia đó.

Vương Nhất Bác không mấy bận tâm, cậu quay sang nói với Tiêu Chiến:

- Đi thôi, mọi người đang tìm.

Tiêu Chiến lắc đầu.

Vừa lạnh lùng, vừa xa cách.

- Vậy...

Vương Nhất Bác rủ mắt, kiếm một cái que vẽ một vòng tròn nho nhỏ xung quanh Tiêu Chiến.

- Anh đứng đây, một chút tôi xong việc sẽ đến tìm anh.

Tiêu Chiến không trả lời, hoặc do Vương Nhất Bác không đủ can đảm nghe anh từ chối, liền rời đi.

Gió nổi lên rất mạnh, mùa thu mà, thích mưa lúc nào liền mưa lúc đó. Mọi người tới tấp thu gom đồ đạc chạy trốn cơn giông muộn. Tiêu Chiến cũng bị cuốn theo giúp một tay. Những cánh hoa khổng lồ trên sân khấu khi nãy đã bị tháo rời, khi nãy lộng lẫy bao nhiêu, giờ tầm thường bấy nhiêu.

Tiêu Chiến mang nó tới nhà kho ẩm ướt phía sau nhà thờ. Nơi đây như tách biệt với bên ngoài, vừa lạnh vừa tối, một bóng đèn điện cũng không có. Anh hì hục xếp đạo cụ vào một góc, di chuyển tới lần thứ ba, cánh cửa phía sau anh từ từ khép lại.

Tiếng khóa lách cách vang lên.

----------------------

Trời ầm ầm đổ mưa.

Vương Nhất Bác tìm không thấy Tiêu Chiến, gần như phát điên lên. Người dân thị trấn cũng nháo loạn chia nhau đi tìm, cậu trai hay nói hay cười đi cạnh thiếu gia cả ngày nay biến mất rồi.

Lúc Ngôn Hi tìm đến, một bộ dáng không khác Vương Nhất Bác là mấy. Anh vừa xuống xe, ô cũng không kịp che, cả người ướt sũng.

- Tìm em ấy giúp tôi. Mưa rồi, Tiêu Chiến không ổn.

Vương Nhất Bác nổi lên xung động muốn đấm Lâm Ngôn Hi một cái. Tìm Tiêu Chiến giúp anh ta? Nực cười, từ lúc nào chuyện của cậu và Tiêu Chiến lại là giúp người khác?

Nhưng mà... anh ta nói đúng. Cơn mưa lạnh buốt tát thẳng vào lí trí một cú làm cậu dần tỉnh táo. Cậu với Tiêu Chiến hiện giờ, có là gì của nhau đâu?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top