Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Nụ cười ấy cũng nhanh chóng tắt hẳn và người đó mở cửa bước vào. Căn phòng cách âm nên rất tĩnh lặng, bao trùm là một không gian màu nâu trầm cùng vài ánh màu nhợt nhạt của đèn led. Trên bàn là những chai rượu vang màu hổ phách óng ánh đẹp mắt. Và một người đàn ông khác ngồi đó vội vã đứng dậy, ánh mắt đầy mong đợi lên tiếng .

"Chiến, cậu tới rồi".

" Đã lâu không gặp, Bạc Văn"
Tiêu Chiến nhìn Lý Bạc Văn cười mỉm ,ánh mắt thì đăm chiêu có phần khác lạ .
" Năm qua cậu sống tốt chứ?"

" Tớ vẫn ổn. Còn cậu, Chiến ? Một năm nay cậu đã quen với cuộc sống ở đây chưa? Tớ rất lo khi cậu cắt đứt liên lạc với tớ . Cũng may, tháng này cậu đã liên lạc lại "
Lý Bạc Văn lời nói vội vã ,hấp tấp như muốn thõa mãn mọi câu hỏi trong đầu hắn. Có lẽ vì từ khi không thể gọi hay nhắn tin cho Tiêu Chiến , Lý Bạc Văn đã vô cùng lo lắng với hàng vạn dấu chấm hỏi trong đầu. Hắn dường như mất ăn, mất ngủ để tìm lại cách liên lạc với anh. Nhưng thời gian cứ trôi qua, ngày này qua tháng nọ . Cứ thế, đã mấy tháng trời không một tin nhắn, cuộc gọi nào từ Tiêu Chiến . Lý Bạc Văn đã gần như tuyệt vọng, không tìm cách liên lạc lại nữa...  Ấy thế, khi niềm hy vọng kết thúc thì hắn lại nhận được cuộc gọi của Tiêu Chiến với lời nhắn muốn gặp nhau.  Hạnh phúc dường như vỡ òa đến với Lý Bạc Văn. Hắn đã nhanh chóng sắp xếp công việc và đến gặp anh.

Tiêu Chiến nhìn cái bộ dạng quan tâm đó của Lý Bạc Văn liền mỉm cười một cách cợt nhã đầy khinh bỉ.

" Tớ sống rất tốt và còn được mở mang tầm mắt nhiều điều mà tớ chưa biết. Xem nào? Chẳng hạn như mọi thứ về cậu"

Lý Bạc Văn cảm thấy có gì đó rất khác ở Tiêu Chiến. Cách ăn mặc, mái tóc, nụ cười và lời nói tất cả điều có gì đó rất lạ khiến hắn có chút không quen và lạnh sống lưng.

" Về tớ?"

Khuôn mặt ngáo ngơ kia của Lý Bạc Văn lại khiến Tiêu Chiến cười khẩy. Không phải tiếng cười dịu hiền của năm trước mà là một nụ cười phát ra tiếng khiến người khác có chút sởn gai ốc

" Đúng vậy, về cậu. Nào uống một ly, chúng ta từ từ nói tiếp. "

Lý Bạc Văn cũng chẳng biết là điều gì khác thường ở đây. Rõ ràng là Tiêu Chiến nhưng hắn cứ cảm thấy người bên cạnh hoàn toàn không quen. Mỗi lời nói của người kia đều có chút gì đó ẩn ý và ánh mắt như đang đâm thủng lòng dạ hắn. Cầm ly rượu trong tay uống một hơi cạn sạch Lý Bạc Văn chỉ cười gượng mà đáp lại anh .

  Tiêu Chiến cũng lập tức uống sạch rượu trong ly, rồi đưa nó ra trước mặt mà ngắm nhìn. Ánh đèn led dọi vào khiến chiếc ly thủy tinh trong tay anh trở nên lấp lánh hơn. Nhưng đẹp cỡ nào cũng chỉ là sự hào nhoáng giả dối dành của kẻ khác. Giống như người ngồi bên cạnh anh lúc này vậy. Sự quan tâm đáng khinh bỉ.

" Rất giống cậu"

Tiêu Chiến thốt nhẹ lên một câu vừa ngắn gọn lại không đủ ý. Lý Bạc Văn chẳng hiểu anh đang nhắc về chuyện gì, tính mở miệng hỏi thì Tiêu Chiến lại tiếp tục nói

" Vẻ đẹp của sự giả dối. Bạc Văn, đến lúc gỡ đi vẻ đẹp vỏ bọc này rồi.Tôi sẽ chờ cậu tự mình nói thẳng mọi chuyện. Còn bây giờ, tạm biệt"

Vừa dứt câu. Anh liền lấy một tấm danh thiếp trong túi áo rồi đặt xuống bàn rồi lập tức đứng dậy. Đúng vậy, anh không thể ngồi cùng kẻ này lâu hơn được, trong lòng cảm thấy phát ớn với ánh mắt kia của hắn ta. Yêu anh? Quan tâm anh sao?  Thật nực cười.

Còn về phía Lý Bạc Văn, hắn nãy giờ chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cho đến khi Tiêu Chiến rời đi mới thực sự vỡ lỡ, liền vội vã cầm lấy tấm danh thiếp rồi đuổi theo anh .Nhưng không kịp, Tiêu Chiến đã lên xe rời đi.

   _________________________________

Một năm trôi qua rồi mà chẳng thể gặp lại được Tiêu Chiến , Vương Nhất Bác không khác gì một cái xác sống vùi đầu vào công việc, rồi lại biến thành bộ dạng tàn tạ trong men say. Chỉ có một năm mà trông cậu "già" đi rất nhiều. Vu Bân thì cũng không thể ngồi yên khi việc cứ ngày càng vào thế mò kim đáy biển.

    Tuy nhiên, một tháng trước Vu Bân đã thấy động tĩnh kì lạ của Lý Bạc Văn. Hắn ta đã xin phép từ chức tại công ty, còn vội vã làm hộ chiếu . Thật ra, mới đầu cũng không nghĩ hắn sẽ đi đâu? . Nhưng trực giác của Vu Bân cứ cảm thấy có gì đó đáng theo dõi lắm. Và địa điểm hắn tới đã được điều tra. Chỉ có điều, trong cái thành phố đó không tìm ra người nào tên Tiêu Chiến. Cho đến khi Lý Bạc Văn bay đến đó và đi gặp một người thì Vu Bân mới tìm được một chút manh mối. Đó là về một người tên Sean.

    Ở Paris thì tất nhiên sẽ điều tra khó khăn hơn ,thế nên những thông tin mà Vu Bân có được về người kia rất ít ỏi, nhưng lại có một chi tiết khiến cậu để ý :  Sean là người Trung Hoa . Chẳng lẽ người đó chính là Tiêu Chiến. Cái tin tức mơ hồ này cũng được thông báo Nhất Bác. Có lẽ dù chỉ là phần trăm ít ỏi cũng làm cho cậu ta có hy vọng. Vì thế Vương Nhất Bác sau khi nghe tin đã lập tức chuẩn bị chuyến bay đến Paris chỉ để tìm một người dù không chắc chắn đó là người cậu cần tìm hay không. Chỉ cần được gặp lại người ấy, có đi đến đâu cậu cũng sẽ quyết tâm đi. Nhưng liệu Vương Nhất Bác có nhận được sự tha thứ của Tiêu Chiến hay không?

               ●  ☆☆☆☆☆☆☆☆●
  
Tiêu Chiến lái xe về nhà, anh khẽ bước chân nhẹ nhàng sợ đánh thức Leonard. Từ khi Adelia mất, Leo đã về chung sống với anh. Cậu bé luôn cố tỏ ra vui vẻ trước mặt Tiêu Chiến nhưng anh biết cậu bé rất nhớ mẹ của mình, chỉ là sợ anh lo lắng nên mới tỏ ra mạnh mẽ như vậy. Đêm nào Leo cũng lén cầm lấy tấm ảnh của Adelia ra ngắm rồi ôm trong lòng, cái khoảnh khắc ấy lại càng khiến Tiêu Chiến thương thằng bé và căm ghét Lý Bạc Văn hơn.

    Tiêu Chiến còn nhớ rõ những ngày cuối đời của Adelia . Thân người gầy guộc chẳng khác gì da bọc xương, hơi thở khó khăn , đôi mắt sâu hun hút long lay giọt lệ đượm buồn nằm yên trên giường. Chị ấy đã giao hết mọi thứ lại cho anh : Leo, công ty, và cả một sự thật đáng ngờ mà anh không bao giờ lường trước được.

      Càng nghĩ khóe mắt lại cay cay. Tiêu Chiến cúi mình hôn lên trán Leonard  rồi xoa lấy mái tóc vàng mềm mại kia.

" Ngủ ngon, Leo"

   Màn đêm tĩnh mịch, làn gió mát luồn vào cửa. Tiêu Chiến đứng đấy ngắm nhìn bầu trời đêm mà lòng nặng trĩu. Một năm rồi, cứ nghĩ anh sẽ có một cuộc sống vui vẻ , thanh thản hơn. Nhưng nào ngờ, quá khứ chẳng quên được lại thêm chuyện đau lòng .  Vương Nhất Bác giờ chắc đã kết hôn rồi nhỉ? Nghĩ tới đây anh liền mỉm cười bất lực. Tại sao, mỗi lần nặng trĩu lòng lại nhớ đến hắn dẫu biết càng làm tim mình thắt lại chứ . Anh cảm thấy thế giới này quá đáng sợ và không đáng tin. Dường như ai cũng đều giả dối và làm tổn thương anh. Lý Bạc Văn cũng vậy, cứ nghĩ là ân nhân và bản thân luôn áy náy vì không thể đáp lại đoạn tình cảm kia. Nhưng nào ngờ, cái mà anh cảm nhận được đều bắt nguồn từ sự lừa dối.
     
     Có lẽ anh hiểu được cảm giác của chị Adelia. Chị ấy phải chăng đã từng đặt trong đầu hàng vạn câu hỏi về người đàn ông mà mình yêu thương, về cái cuộc sống tưởng chừng bế tắc này. Giống như cảm xúc anh bây giờ vậy. Chị ấy quả nhiên mạnh mẽ hơn anh. Bởi vì đã quên đi cái khổ và lạc quan mà vui vẻ sống với con trai mình dù bản thân đang mang căn bệnh ung thư. Còn anh, năm này qua năm khác anh cứ vùi mình vào ký ức cũ, tự làm mình đau đến thắt lòng. Cứ ngỡ là thiên duyên ai ngờ lại là mối nghiệt duyên cơ chứ.

   Đêm nay hình như gió mạnh hơn ngày thường thì phải? Sao anh cảm thấy rùng mình và trái tim buốt lạnh đến vậy.
 

    *(Sáng hôm sau)*

Lý Bạc Văn đã tìm Tiêu Chiến theo địa chỉ trên tấm danh thiếp kia. Hắn ta khá bất ngờ, vì chỉ một năm mà Tiêu Chiến lại trở thành giám đốc của một công ty và tính cách có gì đó rất khác lạ. Đêm qua hắn còn có ý nghĩ điên rồ rằng đã gặp nhầm người. Đứng trước sảnh công ty có ý định tiến vào  lại bước trở ra, cứ như thế cho đến khi một nhân viên đến hỏi .
" Chào anh, xin hỏi anh muốn tìm ai?"

" À, tôi muốn gặp giám đốc. Tôi là bạn của cậu ấy "

" Thứ lỗi , không biết anh có lịch hẹn trước không ? Giám đốc hôm nay không có mặt ở công ty. Nếu anh muốn gặp có thể tìm đến địa chỉ này"

Lý Bạc Văn nhận địa chỉ từ nhân viên và tiếp tục tìm đến căn nhà của Tiêu Chiến. Hắn đỗ xe trước cổng rồi hạ kính xe ngước nhìn lên căn nhà ấy . Căn nhà không phải quá to nhưng lại vô cùng tinh tế và sang trọng. Hắn nắm  lấy vô lăng chần chừng không biết nên vào hay không. Đến Lý Bạc Văn cũng chẳng biết tại sao bản thân lại hồi hộp đến như vậy. Nếu khi còn ở Trùng Khánh, hắn đã vào mà không quan ngại vấn đề gì. Chỉ là, bây giờ đã khác, cái ánh mắt mà Tiêu Chiến dành cho hắn đã vô cùng sắc lạnh .
Ngồi trên xe được mười lăm phút thì Lý Bạc Văn đã quyết định xuống xe và nhấn chuông cửa.
    
     Từ trên lầu, chủ nhân của ngôi nhà đang đứng quan sát hắn. Khóe miệng bất giác cong lên đầy quỷ quyệt. Tiêu Chiến cầm lấy chiếc điều khiển từ xa nhấn "bíp" một cái. Cánh cổng tự mở rộng ra, khuôn viên hiện ra trước mắt   làm Lý Bạc Văn có chút giật mình.

Hắn chẳng thấy ai, nhưng cũng Mạnh dạn bước vào căn nhà ấy.
*Cạch*
Hắn vừa tới cửa thì cánh cửa bất giác mở ra. Một cậu nhóc ôm con gấu bông
gương mặt tươi cười.

" Chú tìm ai ạ?"

Lý Bạc Văn cứ ngỡ mình nhầm nhà. Nhưng nhìn lại rõ đúng số nhà mà hắn nhận được. Chỉ có điều cậu bé tóc vàng này là ai? có quan hệ gì với Tiêu Chiến?
Chẳng lẽ,cậu ấy đã có vợ?
____________________________

Votte Xu nha
  
  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top