Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến nằm trong bồn tắm lớn của nhà Vương Nhất Bác, đôi mắt khép hờ hưởng thụ cảm giác ấm áp ở nhà. Một tháng qua Tiêu Chiến vẫn ở trong bệnh viện, tuy điều kiện ở bệnh viện cũng rất tốt, nhưng dù có tốt thế nào đi nữa cũng không thể thoải mái bằng ở nhà được.

Cửa phòng tắm mở ra, Tiêu Chiến mở mắt ngước nhìn người đang bước vào, không nói gì.

Vương Nhất Bác ngồi xuống cạnh bồn tắm, e dè nhìn sắc mặt Tiêu Chiến hỏi.

- Thỏ con, thoải mái không?

Tiêu Chiến làm lơ anh, không trả lời, nhắm mắt lại, trầm mình chìm vào nước, nhẹ nhàng hừ một tiếng. Nhìn thấy dáng vẻ mê người này của Tiêu Chiến, yết hầu Vương Nhất Bác không khỏi cảm thấy khô khan.

Anh không để ý đến Tiêu Chiến vẫn còn đang tức giận, lớn mật đến gần, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi quyến rũ kia.

Tiêu Chiến cảm thấy khuôn mặt người kia đang tiến gần, liền quay đầu đi, lập tức mở mắt ra, lạnh lùng nhìn anh.

Vương Nhất Bác cười chọc ghẹo.

- Còn giận sao?

Tiêu Chiến vẫn không nói lời nào, chỉ cúi đầu. Vương Nhất Bác cũng không nhụt chí, đứng lên bước vào bồn tắm.

- Anh… Anh…. Anh làm gì? Đi... Đi ra ngoài!

Tiêu Chiến cũng quên luôn mình còn đang giận, tròn to đôi mắt thỏ kinh ngạc nhìn Vương Nhất Bác mặc nguyên quần áo cứ thế bước vào trong bồn tắm.

Vương Nhất Bác cười xấu xa, quỳ một chân trong bồn tắm, đưa tay ôm Tiêu Chiến. Thỏ con bị dồn vào trong góc nhỏ hẹp, bị người da mặt siêu dày kia ôm chặt.

- Thỏ con, đừng giận nữa! Em nỡ lòng nào giận anh như vậy sao?

Tiêu Chiến mặc cho anh ôm, trừng đôi mắt sương mù mờ mịt nhìn Vương Nhất Bác. Dường như là qua quá lâu, lâu đến mức khiến Vương Nhất Bác có chút hoảng hốt, cậu mới nhẹ rủ mắt thỏ thẻ.

- Sau này không được gạt em.

Vương Nhất Bác lập tức gật mạnh đầu, Tiêu Chiến lại nói.

-  Bất luận xảy ra chuyện gì đều phải nói với em, không được giấu!

Không chờ Vương Nhất Bác đáp ứng, cậu đột nhiên đưa tay ra, ôm cổ Vương Nhất Bác, chôn mặt vào hõm vai anh, nhẹ giọng nói.

- Em cũng sẽ như thế!

Vương Nhất Bác nâng mặt cậu lên, môi mỏng khắc lên trên môi người kia, tựa như là lời hứa vĩnh viễn bất biến, lấy nụ hôn làm khế ước.

Cảm thấy nước hơi lạnh đi, Vương Nhất Bác ôm thỏ con nói.

- Nước lạnh rồi, đi ra đi!

Tiêu Chiến đang định gật đầu nói được đã bị Vương Nhất Bác bế lên, bước ra khỏi bồn. Cậu hốt hoảng giãy giụa.

- A! Vương Nhất Bác, thả em ra! Em tự đi được!

- Bác sỹ nói bây giờ còn chưa được!

- Bác sỹ nào nói? Rõ ràng đã xuất viện…

Tiêu Chiến rất rất không phục. Ở bệnh viện một tháng, chân của mình hầu như chưa từng chạm đất.

Nghĩ đến đây, Tiêu Chiến cảm thấy mặt mũi đều quăng đi đâu hết.

- Ha ha ha, đương nhiên là bác sỹ Vương đây!

Vương Nhất Bác còn lâu mới bỏ qua cơ hội với thỏ con xinh đẹp trong ngực! Vất vả lắm mới dỗ dành được con thỏ này, còn không tranh thủ ăn chút đậu hũ để an ủi thì anh không mang tên Vương Nhất Bác nữa.

Vương Nhất Bác đi vào phòng ngủ, đặt Tiêu Chiến lên giường, cúi người liền muốn hôn. Tiêu Chiến co chân lên đạp.

- Đi đi đi, mau đi thay bộ quần áo ướt sũng của anh ra! Đang mùa đông, cảm mạo thì làm sao bây giờ?

Vương Nhất Bác chỉ lo hôn cậu, vừa hôn còn vừa nói.

- Sợ cái gì?

- Nhưng em lạnh a!

Tiêu Chiến nói một cách vô cùng đáng thương, trên mặt lộ vẻ ủy khuất, mặt phụng phịu.

Vương Nhất Bác lúc này mới nhớ ra mình mặc quần áo ướt sũng nước, mà thỏ con này lại bị anh trực tiếp ôm ra từ bồn tắm. Anh lập tức dùng chăn trùm lên người Tiêu Chiến, hôn nhẹ lên đôi môi hồng hồng đang chu ra kia, đứng dậy đi tìm quần áo.

Vương Nhất Bác cầm quần áo ném cho Tiêu Chiến, bản thân cũng lấy ra một bộ sạch sẽ, vừa thay vừa nói.

- Thỏ con, đói bụng chưa?

Tiêu Chiến nãy giờ vẫn tức giận, bây giờ hết giận, xác thực bắt đầu thấy đói bụng, vừa thay đồ vừa lầm bầm trong miệng. Vương Nhất Bác cười cười lấy lòng nói.

- Anh làm cái này hay lắm, đi xem đi!

Nói rồi, nắm tay Tiêu Chiến đi ra phòng khách.

Tiêu Chiến nhìn thức ăn trên bàn, ngạc nhiên hỏi Vương Nhất Bác.

- Nhất Bác ơi, đây là cái gì a?

Vương Nhất Bác ôm chầm lấy Tiêu Chiến từ phía sau, hôn nhẹ vành tay cậu, cười nói.

- Sủi cảo.

Trương gia là người phương Nam, rất ít khi ăn loại đồ ăn phương Bắc này. Mà Tiêu Chiến lại đọc sách ở nước ngoài mấy năm, mấy món sủi cảo lại càng ít gặp. Nhưng mà…

- Em biết là sủi cảo, nhưng sủi cảo làm sao lại có màu như này?

Tiêu Chiến tròn mắt nhìn sủi cảo đủ mọi màu sắc nằm trên chiếc đĩa sứ trắng bóng, vẫn còn có chút kinh ngạc.
Vương Nhất Bác cười rất đắc ý.

- Đẹp mắt không?

 - Đẹp!

- Vỏ là chuẩn bị kỹ từ hôm qua, còn nhân là thừa dịp em tắm thì làm, cho nên còn rất mới, nếm thử xem!

Vương Nhất Bác kéo ghế ra cho Tiêu Chiến, anh cũng ngồi xuống. Vương Nhất Bác gắp lên một viên màu xanh lục đưa đến bên miệng Tiêu Chiến.

- Nào, há miệng, nói “A” đi nào!

Tiêu Chiến không thèm nhận, còn tặng cho anh cái lườm muốn cháy mặt, tự mình gắp luôn một viên màu cam, cắn một miếng. Vương Nhất Bác cũng không giận, vì chọc ghẹo thỏ con sinh khí rất vui nha, vì thế cũng tự ăn cái màu xanh lục kia, quay đầu cười hỏi.

- Vị thế nào?

Tiêu Chiến thích thú ăn, cười cong lông mày, mắt híp thành đường chỉ. Gật đầu liên tục, giơ một ngón cái lên.

- Ngon, ngon lắm anh ơi!

Vương Nhất Bác lại chỉ vào một cái màu mặc ngọc nói.

- Nếm thử cái màu này đi!

Màu xanh lục, màu tím, màu đỏ… Tiêu Chiến cảm thấy mới mẻ lại rất ngon, các loại màu sắc đều ăn hết. Tiêu Chiến vẫn không nhịn được hiếu kỳ.

- Nhất Bác, cái này tại sao lại có nhiều màu sắc rực rỡ thế?

Vương Nhất Bác sớm đoán được thỏ con của mình sẽ hỏi, cười nói.

- Anh cho thêm nguyên liệu vào vỏ, sẽ có màu như vậy.

- Cho thêm cái gì?

- Màu đỏ là nước ô mai.

- Vậy còn màu cam?

- Nước cà rốt.

- Màu xanh lục?

- Nước rau chân vịt.

- Màu mặc ngọc?

- Nước cà.

- Đây đều là những thứ em không thích mà?

- Thỏ con, ăn ngon không?

- … Vương Nhất Bác, anh lại gạt em!

- Ha ha ha… Ha ha ha…

Vương Nhất Bác ôm con thỏ nhỏ tham ăn còn đang phùng mang trợn mắt vì bị lừa, cười không ngừng!

.

.

.

Vương Nhất Bác tắt đèn phòng ngủ, chỉ để lại hai chiếc đèn bàn tỏa ra ánh sáng ấm áp. Vương Nhất Bác nhìn gò má hoàn mỹ của Tiêu Chiến dưới ánh đèn, môi nhẹ nhàng ấn xuống.

Sau khi kết thúc một nụ hôn thật sâu, tay Vương Nhất Bác đặt bên cạnh người Tiêu Chiến lần theo vạt áo ngủ mà mò vào, bàn tay nóng ấm di chuyển trên tấm lưng mịn màng, những nụ hôn nông sâu rơi lên môi Tiêu Chiến.

- Thỏ con, có thể không?

Tiêu Chiến ôn nhu cười, vươn tay bám vào vai Vương Nhất Bác hỏi ngược lại.

- Bác sỹ nói thế nào đây?

Vương Nhất Bác hiểu rõ cười cợt nói.

- Bác sỹ nói, vận động thích hợp có lợi cho sự bình phục của cơ thể!

- Bác sỹ nào nói? Tin được không?

- Bác sỹ Vương, vô cùng vô cùng đáng tin!

- A…

Tiêu Chiến cảm thấy Vương Nhất Bác chuyển động triền miên trong cơ thể mình, không nhịn được rên lên. Cặp chân thon dài quấn chặt lấy hông anh, đầu ngửa ra đằng sau, cần cổ hoàn mỹ lộ ra độ cong mê người.

Môi Vương Nhất Bác lưu luyến trên chiếc cổ trắng mịn, lưu lại từng dấu ấn. Nương vào ánh đèn mờ nhạt, tầm mắt Vương Nhất Bác rơi vào một vết sẹo nằm ngang phía bên phải chiếc cổ. Anh cúi đầu, dùng lưỡi cẩn thận phác họa, môi nhẹ nhàng lướt qua. Tiêu Chiến đưa tay lau đi mồ hôi trên trán, vươn tay lên vịn vào bờ vai anh.

Vương Nhất Bác quỳ một chân, để toàn bộ cơ thể Tiêu Chiến đều treo trên người mình, hai người ôm chặt lấy nhau. Vương Nhất Bác hôn lên vết sẹo kia, đau lòng hỏi.

- Thỏ con, đau không?

Tiêu Chiến dùng sức, siết chặt Vương Nhất Bác vào người mình.

- Không đau! Đã qua rồi!

- Thỏ con! Em có biết anh sợ mất em nhiều đến thế nào không? Không được phép thương tổn chính mình nữa!

Hai người tuy gắn bó sít sao, kết hợp sâu sắc, nhưng Vương Nhất Bác vẫn cảm thấy còn chưa đủ, anh hận không thể nhập Tiêu Chiến vào thân thể, hòa vào cốt nhục, mãi mãi cũng không chia cách.

Tiêu Chiến hôn Vương Nhất Bác, từ vầng trán, lướt nhẹ thái dương, kéo dài xuống gò má, phớt qua vành tai, giống như muốn hôn hết toàn thân anh. Cậu ghé vào tai anh thấp giọng nỉ non.

- Nhất Bác! Nhất Bác ơi! Chỉ có thể là anh, chỉ có anh… Không thể là người khác… Em thà chết, cũng chỉ có thể là anh…

- Anh biết, anh biết! Thỏ con chỉ có thể là của Vương Nhất Bác!

Một giọt lệ dọc theo tấm lưng trắng nõn lướt xuống… nóng ấm. Những hơi thở dồn dập, âm thanh rên rĩ triền miên, dây dưa giao thoa cùng nhau. Ánh đèn ấm áp chiếu rọi trên hai thân thể đang nhấp nhô, đưa đẩy theo từng đợt sóng tình…

Cuộn trào… Cuộn trào…

.

.

.

=== Hết chương 39 ===

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top