Chương 6
Tiêu Chiến vốn không có ý định đi làm thêm , vì sao á , vì anh ko thiếu tiền đến nỗi đi làm thêm . Nhưng vì Kế Dương đi Mỹ rồi , cậu ở nhà cũng chả làm j ngoài giờ lên lớp , nên quyết định đi làm thêm để giết thời gian . Cậu chọn W18 vì đây là công ty lớn , đứng đầu châu Á, cậu vào đây vì nghĩ rằng công ty lớn , việc sẽ ổn định hơn . Công việc tạp vụ của cậu cũng chả có j nhiều chỉ có phôt giấy tờ , lau giọn phòng sạch sẽ , thế là xong
Ngày đầu tiên đi làm , Tiêu Chiến chỉ mặc áo phông trắng với một chiếc quần đen , đi thêm đôi giày thể thao , năng động . Lúc cậu bước vào công ty , có rất nhiều ánh mắt nhìn về phía cậu , chủ yếu là khen cậu dễ thương đẹp trai . VÌ làm tạp vụ nên cậu đi đến phòng nhân sự nhận đồ và phân khu . Lúc công ty biết cậu làm tạp vụ thì tiếc lắm , ai bảo cậu đẹp thế cơ mà . Cậu được phân công lâu dọn ngay khu lễ tân , đang lâu thì chị lễ tân
- Chào , em là nhân viên mới à
- Dạ , em chỉ làm tạp vụ theo giờ thôi ạ
- Ồ , vậy em bào nhiêu tuổi
- 17 ạ
Tiêu Chiến trả lời xong cũng làm việc của mình . Người tong công ty đi qua ai cũng ngoái lại nhìn cậu , vì làm mệt mà chiếc áo phông thấm đẫm mò hôi dính vào người , lộ vòng eo rắn chắc thon gọn , cặp chân dài , hai má vì nóng mà ửng hồng , từng giọt mồ hôi lăn trên mặt . Tiêu Chiến dọn xong , định rời đi thì có người đến
- Ê cậu kia
- Chị gọi em ạ
- Tai điếc sao , ko gọi cậu thì gọi ai , đi pha cho tôi cốc cà phê
- Đấy đâu phải việc của em
- Thằ ng tạp vụ như mày mà còn già mồm
Nói xong cô ta vả một bạt tai vào mặt cậu khiến cả công ty sửng sốt . Cô ta là trưởng phòng thiết kế , vốn ngang ngowcj hốn hách ko coi ai ra gì . Cả công ty thấy cô ức hiếp Tiêu Chiến thì giận dữ , định nói thay thì chưa j cậu đã vả một cái vào mặt ả
'' Bộp ''
Ả bị đánh dổ một bên mặt , trừng mắt nhìn cậu , quát
- Mày dám đánh tao
- Sao lại ko , đây là công ty chứ ko phải cái chợ , có quy định của nó , chị ko làm việc còn sai khiến người khác là chj sai . Tôi cũng ko phải loại cam chịu , cả chj là phụ nữa nhưng đụng vào tôi thì tôi cũng ko bỏ qua đâu
Cả công ty cho cậu một cái bật tay ngón cái
- Dừng lại
Là tiếng của Vu Bân . Lúc nãy cậu và Vương Nhất Bác đứng xem từ góc xa , lúc ả đánh Tiêu Chiến , Nhất Bác định xông ra nhưng Vu Bân ngăn lại . Đợi Tiêu Chiến đánh giả xong rồi mới bước ra
- Đây là công ty , Tiêu Chiến cậu lên phòng Vương tổng trên lầu cao nhất , Vương tổng muốn gặp cậu
- À dạ
Tiêu Chiến giật mình , sao Vương tổng muốn gặp cậu , k phải di đánh nhân viên yêu quý của anh ta đấy chứ . Cả mọi người dưới đại sảnh cũng ngạc nhiên ko kém
- Cô bị đuổi việc
- Tại sao, lại lại vậy
Ả đánh Tiêu Chiến bị đuổi việc là may lắm rồi . Cả công ty vẫn ko hiểu chuyện j . Vu Bân lên tiếng
- Các người có biết cậu ấy có thân phận j ko
- Là j ạ _ một người lên tiếng
- Là phu nhân của Vương tổng , thiếu phu nhân của Vương thị , cậu ấy chỉ đến đây dể xem nhân viên công ty hoạt động thế nào thôi . Cô ko biết lúc cô đánh cậu ấy Vương tổng tức đến thế nào ko , đụng đến bảo bối của Vương tổng bị đuổi là may rồi
Vu Bân nói xong làm người trong công ty giật mình . Ả trưởng phòng thiết kế hết mặt trắng lại xanh . Ai ngờ rằng chàng trai tạp vụ vừa đứng đây là Thiếu phu nhân chứ .
- Cả công ty giải tán đi làm việc của mình đi , cho cô 5 phút biến khỏi đây
***Phòng của Vương tổng
Phòng của Vương Nhất BÁC phòng cao nhất , nằm ở tằng 30 , một mình một tầng . Tiêu Chiến ở ngoài cửa , toát cả mồ hôi . Cậu đang định gõ cửa thì có giọng nói
- Vào đi , cửa ko khóa
Tiêu Chiến đẩy cửa bước vào . Phòng thật sự rất đẹp , màu chủ yếu là hai màu trắng và đen . Có một bàn làm việc đặt máy tính , bộ sofa , có một cánh cửa , CẬU đoán đó là phòng nghỉ riếng của Vương tổng . Tiêu Chiến hết nhìn phòng mới nhìn đến con người ngòi trên soofa . Một nam tử cao ráo , ai rộng , vest đen , toàn thân phất ra một khí chất lạnh lùng
- Đến đây
Nhất Bác lên giọng gọi cậu tới
- Ngài gọi tôi có chuyện j
- Rược whisky ủ 100 năm sao có thể lãng phí được
Tiêu Chiến vẫn chưa hiểu j thì Nhất Bác đã cầm ly rược về phía cậu . Cậu định nói j thì anh đã uống hết ly rược vào mồm , ghì chặt gáy cậu , áp môi mình lên môi cậu , dùng lưỡi tách răng cậu , ép cậu uống hết rượu anh truyền sang . Cậu mở to mắt , lúc Nhất Bác bỏ môi mình ra khỏi môi cậu khiến cậu thấy choáng váng . Đây là loại rượu mạnh , mà tửu lượng của cậu thì cực kỳ kém , phải , cậu say rồi . Thấy cậu say ngả người , Nhất Bác liền đỡ vào lòng , nhếch miệng cười
- Bảo bối từ giờ em là của tôi
**end chương **
Chương sau có H ạ
À , mọi người ơi ai đang ở Đà Nẵng thì nhớ chú ý nhé , au nghe nói ở đó có người nhiền covid , nhớ đeo khẩu trang để bảo vệ mình nha mọi người
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top