Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

P29. Sự cố

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hầu hết thời gian của buổi sáng Tiêu Chiến dùng để quan sát mọi thứ xung quanh. Phải nói, Tống gia đã đặt không ít tâm tư vào sự vụ lần này. Toàn bộ tòa nhà đều được vệ sĩ của họ trông coi rất kỹ lưỡng, một kẽ hở cũng không tìm ra.

Vương Nhất Bác cũng biến mất khỏi tầm mắt của anh từ lúc nào. "vậy cũng tốt", anh thầm nghĩ.

Một tín hiệu truyền đến tai: "Trong điện thoại của hắn, mã hóa bằng vân tay". Anh ngẩng đầu lên nhìn đôi phục vụ nam nữ ở phía xa, gật đầu nhẹ 1 cái.

Vừa đứng dậy định tiến đến chỗ Tống Phi thì một người xuất hiện trước mặt anh:

- Tiêu tổng, xin chào, muốn gặp cậu thật khó.

Nụ cười giả tạo của người đối diện khiến anh không muốn nán lại thêm:

- Ngài Dương, giữa chúng ta còn chuyện gì để nói?

Dương Đình thoáng chút bất ngờ về thái độ lạnh nhạt của Tiêu Chiến. Sau đó rất nhanh, lão lấy lại thế chủ động.

- Chẳng phải cậu muốn biết về "người bí ẩn kia" sao?

Lão nghĩ, lão nhắc đến người đó sẽ khiến Tiêu Chiến quan tâm. Nhưng điều lão không ngờ lại xảy ra. Tiêu Chiến vậy mà dùng thái độ thờ ơ dội cho lão một gáo nước lạnh:

- Thời điểm đưa ra đề nghị đã kết thúc từ lâu, giờ ngài không còn tư cách đưa điều kiện với tôi.

Thấy Tiêu Chiến cầm ly rượu xoay người bước đi, Dương Đình vội vàng:

- Cậu thực sự không muốn biết sự việc 10 năm trước?

Vì vội vàng nên lão không kịp khống chế âm lượng mình phát ra. Vài người xung quanh quay lại nhìn lão với ánh mắt thăm dò. Tiêu Chiến cũng quay lại. Ánh mắt như thẫm lại, sự bí bách, ngột ngạt tỏa ra gây áp lực cho đối phương:

- Ông muốn gì?

- Chúng ta ra chỗ khác nói chuyện. _ Dương Đình đề nghị.

- Đứng ở đây nói, đó là sự nhượng bộ lớn nhất của tôi rồi. _ Tiêu Chiến cương quyết.

- 10 năm trước? 10 năm trước đã xảy ra chuyện gì vậy chủ tịch Dương? _ Một giọng nói khác vang lên.

Dương Đình vạn lần không ngờ đến Tống Phi lại xuất hiện lúc này. Lão có chút lúng túng:

- Chủ tịch Tống, thật ngại quá, chỉ là chút chuyện riêng nho nhỏ, không đáng để ngài bận tâm.

Nếu là trước kia, Dương Đình đâu phải khép nép với Tống Phi như thế này, nhưng thời thế thay đổi, Dương thị của lão cũng chẳng còn như xưa. Huống chi, chuyện lão muốn đưa ra làm điều kiện lại liên quan trực tiếp đến người đó.

- Nếu vậy, tôi cũng có một chuyện xưa của hơn 10 năm trước, không biết cậu Tiêu đây có muốn nghe không? _ Tống Phi hướng ánh mắt nhìn về phía Tiêu Chiến quan sát biểu cảm của anh.

Nét mặt Tiêu Chiến chưa xuất hiện thay đổi gì thì nét mặt Dương Đình đã tái mét. Lão muốn chuyển hướng đề tài:

- Đều đã là chuyện quá khứ rồi, không nhắc lại vẫn hơn. Chi bằng cho phép tôi kính chủ tịch Tống một ly, nhân sự kiện đặc biệt hôm nay?

Tống Phi vẻ mặt đắc ý, đưa ly rượu trên tay lên, diễn tả ý mời, sau đó uống cạn. Hắn uống xong, Tiêu Chiến vừa vẫy tay gọi phục vụ đến, vừa lên tiếng:

- Vậy nếu tôi không kính chủ Tịch Tống đây một ly thì quả là thiếu sót lớn rồi.

Tống Phi cười lớn. Hắn đặt ly rượu vừa hết lên khay một người phục vụ, rồi lấy ly rượu mới trên khay người phục vụ bên cạnh.

Lần này hắn đưa ly cụm với Tiêu Chiến, vẫn ánh mắt thèm muốn không lẫn đi đâu được.

- Hân hạnh!

Dương Đình nhận thấy thời điểm này không thích hợp, bèn lựa lời cáo lui:

- Chủ tịch Tống, có chút việc cần xử lý, tôi xin phép đi trước.

Tống Phi khoát khoát tay như muốn đuổi người kia đi càng nhanh càng tốt, ánh mắt vẫn đặt lên người Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến tựa như không để ý, anh nhìn Dương Đình dần dần khuất sau cửa lớn, sau đó mới nhẹ giọng hỏi:

- Vừa rồi, chủ tịch Tống, có phải ngài biết gì đó liên quan đến tôi ngày trước không?

Tống Phi từng bước tiến lại gần, khiến anh phải lùi lại phía sau để duy trì khoảng cách. Rồi không biết vô tình hay cố ý, anh va vào người phục vụ đang giữ khay rượu trên tay.

Choang...

Khay rượu bị hất đổ, áo anh và Tống Phi đều bị rượu đổ vào, ướt một mảng.

Người phục vụ mặt cắt không còn giọt máu. Liên tục cúi đầu xin lỗi. Mặt Tống Phi nhăn lại khó chịu. Hắn đưa mắt nhìn quanh khiến đám người đang tò mò xung quanh quay mặt đi không dám tiếp tục nhìn nữa.

Tiêu Chiến đẩy người phục vụ ra xa:

- Còn không mau gọi người ra dọn dẹp? _ Sau đó mới hướng tới Tống Phi giọng ăn năn:

- Thực sự xin lỗi ngài, là do tôi không cẩn thận... Tôi...

Thấy Tiêu Chiến luống cuống, gương mặt Tống Phi giãn ra. Hắn lại cười:

- Haha, không sao, không sao. Theo tôi đi thay đồ đã, cũng không thể cứ mặc thế này?

Tiêu Chiến có chút lưỡng lự, sự xuất hiện của Dương Đình đã làm kế hoạch của anh và đồng đội bị đảo lộn.

Từng nghe qua, so với Dương Đình thì Tống Phi càng tàn độc hơn vạn phần. Thủ đoạn của Dương Đình chủ yếu là bức đối thủ tán gia bại sản. Còn Tống Phi, ngay cả mạng người hắn cũng dám lấy. Mà không chỉ một, thậm chí một lúc, lấy mạng của cả một nhà.

Mặc dù ngay cả chính phủ cũng biết có sự tồn tại của thế giới ngầm, nhưng họ không phá bỏ, còn coi đó là một quy luật tất yếu của cuộc sống.

Đợi một lúc không thấy Tiêu Chiến không đáp lại, Tống Phi nói thêm:

- Chẳng phải còn muốn nghe tôi nói chuyện xưa nữa hay sao? Vừa rồi Dương Đình cũng đã nói, ở đây không tiện.

Tiêu Chiến gật đầu đồng ý. Tống Phi mỉm cười đi trước. Ở phía sau, tên phục vụ khi nãy cũng chạy đến dọn dẹp, như vô tình quệt qua túi áo Tiêu Chiến:"Cẩn thận".

Tiêu Chiến không nói gì, bước theo sau Tống Phi. Họ lên tầng 10 của tòa nhà.

Hành lang có gắn camera nhưng cả tầng chỉ có 2 tên vệ sĩ đứng gác ở cửa 1 căn phòng lớn.

Lão đẩy cửa dẫn Tiêu Chiến vào trong.
Anh nhanh nhảu lên tiếng:

- À, để tôi nhờ trợ lý mang đồ đến, ngài cứ tự nhiên, tôi ở đây đợi.

Tống Phi bỏ điện thoại lên giá để, đi đến mở tủ lấy bộ đồ mới. Sau đó bước vào phòng tắm.
.
.
.
Ở ngoài phòng, lấy mã quét dấu vân tay vừa được người phục vụ thả vào trong túi áo để mở khóa điện thoại của Tống Phi, Tiêu Chiến cắm chíp vào khe bên, sao chép dữ liệu trong đó.

Cả căn phòng im lặng đến mức nghe rõ tiếng xả nước trong phòng tắm ở phía xa. Sau khi tiếng nước dừng một lúc thì con chíp nháy một cái báo hiệu sao chép đã xong.

Tống Phi một thân âu phục bước ra, thấy Tiêu Chiến đang ngồi nhìn ngắm xung quanh phòng. Hắn liếc nhìn sang điện thoại mình, sau đó hướng Tiêu Chiến hỏi:

- Trợ lý của cậu vẫn chưa đem đồ đến?

- Tôi vừa gọi thì nói đang trong thang máy lên rồi.

Tiêu Chiến nhìn thẳng Tống Phi nói.
Anh cảm thấy có chút khó hiểu. Hắn ta cư nhiên không có đề phòng?.

Tiếng gõ cửa vang lên...

- Chắc trợ lý của tôi đến, tôi ra lấy đồ.

Ngoài cửa phòng, Tiêu Chiến nhận lấy đồ từ người trợ lý.
Ở dưới áo, hai tay họ giao nhau thứ gì đó mà hai tên vệ sĩ kia không hề hay biết.

_____

Lúc thay đồ, Tiêu Chiến cảm thấy có một chút bất an, Tống Phi đáng ra không dễ đối phó như vậy.
Anh đem tháo hết thiết bị công nghệ cao trên cơ thể cho vào bồn cầu, giật nước.

Lúc anh bước ra đứng trước mặt Tống Phi, hắn nhíu mày:

- Cậu động vào điện thoại của tôi?

- Đúng vậy. _ Tiêu Chiến không do dự đáp lại.

Thấy anh trả lời rất thẳng thắn, không hề chối quanh co, hắn rất ngạc nhiên:

- Có chuyện gì sao?

- Không hẳn, có điều, ngài để nó ở đó không phải cố ý muốn tôi tò mò xem thử?

- Ồ, ra vậy, cậu nghĩ nhiều rồi, điện thoại tôi cài khóa, vả lại, cũng không chứa gì quan trọng.

- Trước đó ngài có nói biết một chút chuyện xưa? _ Tiêu Chiến gợi mở.

- À, đúng rồi..., nhưng bây giờ, tôi đổi ý, muốn làm chuyện khác trước. _ Tống Phi không kìm chế, hắn nhìn anh nuốt nước bọt.

- Chuyện ngài muốn làm là? _ Tiêu Chiến bình tĩnh hỏi lại.

- Cùng cậu, lăn giường! _ Hắn không kiêng nể gì miệng nói, tay cởi áo vest ra.

- Ngài... Không thể!

Tiêu Chiến vội lùi về phía cửa phòng. Lúc anh mở cửa ra, bên ngoài không phải là 2 tên vệ sĩ vừa rồi nữa, mà là hơn chục tên, đều được trang bị súng.

Đúng lúc này, anh lại thấy choáng váng. Lướt qua toàn bộ căn phòng, từ lúc nào, trong phòng đã được đặt một chiếc lư đang tỏa khói nhàn nhạt.

- Ông??

- Thế nào, có phải cơ thể đang rất thoải mái không? Là tôi đặc biệt chuẩn bị cho cậu để cuộc vui của chúng ta thêm mặn nồng đó. _ Hắn nhếch môi.

- Ông đâu phải không biết gia thế của tôi? _ Tiêu Chiến bám vào chốt cửa để giữ vững tư thế. Hi vọng điều này có thể làm lung lay ý định điên rồ của lão.

- Đến lúc đó, chúng ta sẽ trở thành người một nhà. Phó Tổng tham mưu chắc cũng không muốn để cả thế giới biết con trai mình đã...

- Câm miệng! _ Tiêu Chiến gắt lên. Cơn chóng mặt lại càng dữ dội.

Tống Phi tiến lại càng lúc càng gần:

- Được thôi, chiều theo ý bảo bối, chúng ta không nói, chỉ hành động.

Hắn như con thú bị bỏ đói lâu ngày, vồ lấy anh. Tiêu Chiến tránh được, nhưng sức lực cũng gần như cạn kiệt. Đến cuối cùng, vẫn bị hắn tóm được kéo lên giường.

- Tiêu Chiến à, cậu có biết, cậu bây giờ mê hoặc hơn 10 năm trước ngàn vạn lần hay không? Thân thể đẹp như vậy, gương mặt hoàn mĩ như thế...

Tiêu Chiến thực sự không còn sức để giãy giụa, anh chân chân nhìn hắn đầy căm phẫn. Cơ thể run lên. Cuối cùng, dồn hết mọi nguồn lực sót lại trong cơ thể, thúc một cú vào hạ bộ của đối phương.

Hắn kêu lên một tiếng, nhưng lực của cú thúc vừa rồi chẳng đáng kể. Phút chốc hắn đã hồi lại, sau đó càng hung hăng sấn tới, giật đứt hàng cúc áo trước người anh.

- Tốt nhất cậu đừng để tôi phát hiện ra trên người cậu có bất cứ thiết bị nghiệp vụ nào, không xác cậu cũng không còn mà ra khỏi đây đâu. _ Mắt hắn hằn lên đầy tia máu.

Còn trước mắt Tiêu Chiến bây giờ chỉ là một màu đen kịt...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top