Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

P30. Kế hoạch giải cứu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong giây phút tuyệt vọng lẫn buông xuôi, người hiện lên trong tiềm thức của Tiêu Chiến chẳng phải là người năm xưa đứng chắn trước mặt mình, mà lại là hình ảnh Vương Nhất Bác nói với anh, cậu sẽ đợi. "Thật sự muốn gặp em ấy!".

Dấn thân vào con đường này, anh sớm đã chuẩn bị trước tinh thần một ngày nào đó sẽ hi sinh. Thế nên thời khắc hiện tại, anh không sợ hãi, càng không ân hận, chỉ có chút nuối tiếc, tiếc vì không được chính miệng nói với Nhất Bác rằng anh cũng rất yêu cậu.

Nhận thấy người bên dưới đang dần lịm đi, toàn thân bất động, đôi tay dơ bẩn của Tống Phi vừa tự thoát y của bản thân xong, định vuốt ve cơ thể mỹ miều kia bất chợt dừng lại.

Hắn kìm nén dục vọng đang thiêu đốt cơ thể mình, chuyển hướng với tay lấy chai nước lọc đầu giường, dội thẳng lên mặt anh.
Hắn ta muốn anh tỉnh táo, muốn anh chịu đựng cảm giác bị hắn dày vò, van xin, hắn không có hứng thú với một kẻ bất tỉnh.

Tiêu Chiến bị hắt nước liền ho sặc sụa, nhờ vậy cơ thể thanh tỉnh được mấy phần.
Mắt vừa mở liền thấy thân hình trần trụi chỉ còn sót lại một mảnh nhỏ của kẻ kia, gương mặt hắn dần phóng đại trước mặt mình. Anh xoay mặt tránh đi nụ hôn của lão. Tay phải rút ra từ thắt lưng 1 mẩu kim loại nhỏ như chiếc kim.

Cảm giác thật ghê tởm!

Lần này, hai tay lão giữ chặt đầu anh. Lần nữa muốn áp người xuống thì tiếng súng từ ngoài không trung dội lại. Kèm theo đó là tiếng kính bị rơi vỡ tan tành.

Aaaaa. Lão thét lên, tay trái ôm lấy bả vai phải vừa trúng đạn, máu từ vị trí đó trào ra.

Cùng lúc một thân ảnh màu đen xuyên qua tấm kính vỡ vào phòng, ném khẩu súng về phía Tiêu Chiến. Anh bắt được.

Nghe thấy động tĩnh, bên ngoài gần hai chục tên vệ sĩ lập tức mở cửa chạy vào.

- Dừng lại! _ Ngòi của khẩu súng Tiêu Chiến vừa bắt được hiện đang dí sát bên thái dương Tống Phi làm hắn run rẩy ra lệnh.

Lúc này người áo đen mới đứng lên từ đống kính vỡ vụn trên sàn nhà, nới dài sợi dây buộc quanh thân, rút khẩu súng còn lại tiến đến bên Tiêu Chiến. Một tay cầm súng chế ngự Tống Phi, một tay đỡ Tiêu Chiến đứng dậy.

2 người họ kéo theo Tống Phi di chuyển đến chỗ tấm kính vừa bị xô vỡ. Đám vệ sĩ chĩa súng theo nhưng tuyệt nhiên không dám manh động.

Cánh tay người áo đen đỡ eo Tiêu Chiến bỗng xiết chặt hơn, anh hiểu ý, nép sát vào người đó.

Bịch,... Người kia đạp Tống Phi về phía đám vệ sĩ, đồng thời tay còn lại cũng thu về ôm chặt lấy Tiêu Chiến, toàn thân lại lần nữa xuyên qua lỗ thủng trên tấm kính vỡ, ôm anh nhảy xuống dưới.

Đến khi đám vệ sĩ theo lệnh chạy lại xem thì người đã biến mất, chỉ còn lại sợi dây lơ lửng trong không trung.

Tống Phi gần như thét lên.

- Bằng mọi giá, bắt hai kẻ đó về đây cho ta!

Lệnh được ban ra, hệ thống bảo vệ toàn khu nhà được khởi động.
.
.
.
Thời điểm Vu Bân đang sắp xếp đồ đạc trong phòng thì nghe thấy tiếng cạch...
Y nhìn ra thì thấy bên ngoài ban công, một người toàn thân màu đen đang dìu một người khác, chân đạp cửa bước vào phòng mình, tay còn lại đang cầm súng chĩa về phía y.

- Tiêu Chiến??? _ Nhận ra người bên cạnh kẻ áo đen, Vu Bân thốt lên. Chạy đến đỡ anh ngồi xuống giường.

- Vu Bân, sao cậu lại ở đây? _ Tiêu Chiến nhỏ giọng.

- Tôi đến đây đưa tin sự kiện, được sắp xếp ở phòng này. Vậy cậu...?

Kẻ áo đen đưa cốc nước đến trước mặt Tiêu Chiến cắt ngang câu hỏi của Vu Bân. Sau đó, người này cúi người cầm bộ quần áo trong vali đang xếp dở của Vu Bân đưa cho Tiêu Chiến.
Anh uống nước xong, gật đầu, đáp lại ánh mắt lo lắng của người nọ:

- Tôi ổn hơn chút rồi!

Người đó gật đầu, nhanh tay kéo Vu Bân ra ngoài hành lang.
Đoàng.. .đoàng.... Đoàng... Đoàng.. .

Tiếng súng vang lên không dứt bên tai khiến Vu Bân đang bị người áo đen chế trụ không khỏi kinh hãi "là súng thật không phải giả sao? Cha mẹ ơi!".
Lúc nãy hắn còn tưởng đó là súng giả...

Lúc y lấy lại được tinh thần thì người kia đã biến mất, trên nền đất vung vãi xác của camera lẫn lộn cùng với vôi vữa.

"Người đó đã nói gì với mình nhỉ? Nói gì nhỉ? La hét, đúng rồi, là la hét".

- aaaaaaaaaaaaaaa. Có kẻ muốn giết người, chạy mau... Aaaaa...chạy mau, có kẻ muốn giết người... _ y vừa chạy vừa hét lặp đi lặp lại câu trên.

Người từ các phòng vừa nghe tiếng súng, bây giờ lại nghe tiếng hối thúc chạy mau liền mở cửa chạy toán loạn về phía thoát hiểm.

Tiêu Chiến thay đồ xong cũng ra ngoài hòa trong dòng người đó.

Ở đầu hành lang, đám vệ sĩ thấy động tĩnh cũng đã chạy tới. Bọn chúng nhanh chóng cản lại dòng người, kiểm tra lần lượt từng người một.

- Cậu không sao chứ? _ một giọng thì thầm bên cạnh Tiêu Chiến.

Anh nhìn sang thì là nam nhân viên phục vụ lúc trước, cũng là người hỗ trợ anh trong nhiệm vụ lần này.

- Cũng ổn. Bên trên cử người đến giúp chúng ta? _ anh nghĩ đến người áo đen khi nãy liền hỏi lại.

- Tôi không rõ.

- Vậy tình hình hiện tại sao rồi?

- Chúng tôi vừa vô hiệu hóa hệ thống camera rồi, nhưng chắc sẽ không được bao lâu.... Anh sao vậy? _ Người nọ thấy Tiêu Chiến bước chậm lại bèn hỏi thêm.

Anh vừa nhìn đám vệ sĩ phía xa vừa đáp:

- Cậu đi trước. Phân tán sự chú ý của chúng giúp tôi.

Người đó gật đầu. Nhưng không ngờ một tốp nữa đã được huy động tới.

- Mấy người, đi kiểm tra từng phòng. _ 1 tên ra lệnh cho tốp vệ sĩ mới tới.

Đám đông thưa dần, Tiêu Chiến cảm thấy cứ thế này sẽ không ổn. Đám đông này chỉ giúp kéo dài được chút thời gian thôi.

Anh đang suy nghĩ thì bị một bàn tay kéo vào trong căn phòng ngay đó.

Cánh cửa vừa khép lại, người đó ôm trầm lấy anh.

- Nhất... Nhất Bác, sao em lại ở đây?

- Em đến đón anh về!

- Nhất Bác, anh...

Cộc... Cộc... Tiếng gõ cửa vang lên.
Cậu giữ nguyên tư thế ôm anh, di chuyển về phía góc xa cuối phòng.

Đến khi 2 tên vệ sĩ đẩy cửa vào, đập vào mắt họ là cảnh hai người đang hôn nhau. Thật không thể nhìn ra là ai.

- Này, hai người... _ 1 tên vệ sĩ lên tiếng

- Đừng, chúng ta đi. _ Tên vệ sĩ còn lại ngăn cản.

Sau khi đóng cửa lại tên kia mới hỏi lại:

- Sao lại cản tao?

- Mày bị ngu à mà không nhìn ra

- Nhìn ra cái gì?

- 2 người kia nhìn qua là biết là kẻ có tiền, có quyền. Giả như trong đó có kẻ muốn tìm thì họ sẽ nổ súng. Nhưng khả năng này cực thấp, 2 kẻ chúng ta tìm mặc đồ không giống vậy, hơn nữa, đang bị truy đuổi, không lo trốn, ai mà lại.... Còn nếu không phải, mày nghĩ xem, phá vỡ cuộc ân ái của người ta, họ có để mày yên ổn không?

- Ừm, mày nói nghe có lý!

- Làm gì cũng phải lắp não vào. Phận làm công không thể vì chút tiền mà bỏ mạng được.
.
.
.
Bùm...
Một tiếng nổ lớn vang lên từ tầng trên.
- Rút lên đó! _ Tên chỉ huy đám vệ sĩ ra lệnh.

- Chính là lúc này, chúng ta đi thôi. _ Nhất Bác dìu Tiêu Chiến ra khỏi phòng, đi về phía thoát hiểm xuống dưới tầng hầm để xe.

Một lát sau một đoàn vệ sĩ cũng chạy tới tầng hầm. Kẻ chỉ huy ra lệnh:

- Chia làm hai, đuổi theo hai chiếc xe vừa chạy khỏi.

Nhất Bác và Tiêu Chiến cũng hoà cùng đoàn xe hỗn loạn rời đi.
_________

Ở 1 hướng... Chiếc xe màu xanh than nhanh chóng bị đám vệ sĩ đuổi kịp. Tài xế mở cửa bước ra:

- Các anh làm gì vậy?

- Xin lỗi, vì vấn đề an ninh, chúng tôi phải kiểm tra xe anh một chút.

Hắn đẩy tài xế qua một bên mở cửa ô tô kiểm tra bên trong. Sau khi thấy người trong xe hắn hốt hoảng:

- Là ngài? Thật thất lễ quá, mong ngài thông cảm!

- Không sao, các cậu cũng vì an toàn. _ Người trong xe đáp lại.

- Rút!

Ở hướng còn lại. Đoàn xe màu đen vun vút đuổi theo một chiếc xe màu đỏ. Phải nhờ đến trạm gác của cảnh sát giao thông mới đuổi kịp.

- Xuống xe. _ Một tên gõ rầm rầm vào kính xe ra hiệu.

Từ trên xe, Vu Bân và Quách Thừa bước xuống.

- Có chuyện gì vậy? Các người là ai? _ Vu Bân hỏi.

- Cậu là ai? Sao đột nhiên lao xe ra khỏi cổng Tống gia mà không trình báo?

- À, hóa ra các anh là người Tống gia, tôi là phóng viên, đến Tống gia đưa tin, tôi để quên đồ tác nghiệp, nhờ cậu ta đưa về lấy. Rất gấp, lát nữa bắt đầu rồi, nếu các anh không thả chúng tôi ra, tin tức của Tống gia chiều nay có vấn đề gì, các anh phải chịu toàn bộ trách nhiệm đấy.

Vu Bân đưa thẻ của mình ra chứng minh, vừa ra vẻ lo lắng, vừa nhìn đồng hồ.

Tên vệ sĩ kia không biết phải làm sao, đành kiểm tra hết xe một lượt, đảm bảo không có thêm một ai mới thả Vu Bân và Quách Thừa đi.

Trên xe, Vu Bân cười thỏa mãn:

- Thế nào, cậu thấy tôi đi làm diễn viên được không?

Quách Thừa bĩu môi:

- Nhàm chán!

- Cậu mới nhàm chán đó, cảm giác phiêu lưu hôm nay, tôi thích! Mà không biết Tiêu Chiến với Nhất Bác bọn họ thế nào rồi nhỉ?
_____________

Sau khi quay lại Tống gia. Tên chỉ huy đám vệ sĩ cau mày. "Cả 2 xe đều không có. Tầng trên nổ do cài đặt thiết bị tự động. Rốt cục chúng ở đâu?".

- Chỉ huy, một chiếc xe của chúng ta đã biến mất. _ một tên chạy đến báo cáo.

- Lúc nào?

- Có lẽ là lúc truy đuổi 2 chiếc xe kia. Lúc chạy đi vẫn đủ. Lúc về mới không thấy.

- Chết tiệt! Trúng kế rồi. _ Hắn bực tức

__________________

- Kết quả thế nào? _ Nhất Bác đang ngồi cạnh giường Tiêu Chiến hỏi.

- Không giống với loại thuốc ngày trước cậu uống phải. Loại này làm thể lực cậu ấy giảm xuống rất nhanh, Nhưng hồi phục rất chậm. Còn hồi phục được bao nhiêu phần trăm thì tôi không nói trước được. _ Chu Tán Cẩm vừa nhìn tập phiếu kết quả xét nghiệm vừa trả lời.

- Tác dụng phụ khác thì sao?

- Cậu bình tĩnh chút đi, cần có thời gian theo dõi mới kết luận được!

Nhất Bác xiết chặt tay.

- Được.

- Vậy cậu ở đây trông chừng cậu ấy, tôi đi trước.

Tán Cẩm bước khỏi phòng, không gian bỗng trở nên im lặng.
Nhất Bác thẫn thờ nhìn Tiêu Chiến đang yên ổn nằm ngủ trên giường. Cậu nắm chặt lấy tay anh, một giọt nước mắt chảy xuống:

- Xin lỗi, là tại em, em đã không đến sớm hơn. Tất cả là do em...

- Nhất Bác!

Tiêu Chiến khẽ mở mắt.

- Anh tỉnh lại rồi, thấy trong người thế nào, có muốn...

Còn chưa kịp nói hết câu, cậu đã bị anh kéo thấp xuống.

- Muốn, ... Anh muốn em!
......
_______________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top