Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chương 13.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Độc Sủng - Mạt Thế Trọng Sinh Chi Sủng Ái Mình Người.

Tình yêu của em, đời đời kiếp kiếp chỉ dành riêng cho mình anh..

Chương 13.

Sáu người xuất phát khi trời mới tờ mờ sáng, thế nhưng nhiệt độ không còn lạnh quá mức như vài tiếng trước, mà đã có dấu hiệu nóng lên qua từng giờ, từng giây, từng phút. Vì thế đống quần áo to sụ đã khoác vào người hôm qua, đã nhanh chóng chất thành một ngọn núi nhỏ trên chiếc ghế con trong góc.

Ngày thứ hai sau khi tận thế giáng xuống, số lượng tang thi đã tăng lên đáng kể, dường như đã đông gấp đôi ngày hôm qua. Song đám tang thi này vẫn chỉ là tang thi sơ cấp cấp 1, đối với ánh sáng gay gắt của mặt trời vẫn là không thể chịu đựng nổi thế nên vẫn còn nấp trong bóng tối không dám đi ra. Đường xá cũng vì thế mà tương đối vắng vẻ, thỉnh thoảng một vài chiếc xe chạy vượt qua bọn hắn, tiến thẳng về phía trước, ra khỏi thành phố sầm uất nhưng đầy đáng sợ này.

Tất nhiên, không thể loại trừ trường hợp một số con tang thi hung hăng, bất chấp cả sự gay gắt từ ánh sáng mặt trời mà xông ra, tìm kiếm thức ăn. Do đó, thỉnh thoảng, sáu người ngồi trên xe vẫn nghe thấy tiếng la hét đầy tuyệt vọng của những người kém may mắn đụng phải tang thi, những người đó nếu không có năng lực chống trả, hẳn là đã lành ít dữ nhiều.

"Đáng sợ thật. Giờ em vẫn không dám nhớ lại bộ dạng kinh khủng của đám quái vật hôm qua á, nhớ đến chúng với cái mùi ghê tởm kia là em muốn ói luôn nè." -  Quách Thừa trông ra bên ngoài, thấy một hai bóng dáng lờ đờ chậm chạp đi ra từ hẻm nhỏ, vội vàng rời tầm mắt.

"Ừ công nhận, nhỡ sau này có bị nó cắn, anh đây thà chết chứ chẳng muốn trở thành bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ kia đâu." - Vu Bân gật gù, tỏ ý đồng tình.

"Yên tâm đi, đến lúc đó em sẽ đập chết anh." - Uông Trác Thành cùng Tiêu Chiến tán gẫu một đường, nghe vậy liền quay xuống bảo.

"A em nỡ đối xử với anh như thế sao Thành Thành. Á, anh đau lòng quá, đau lòng muốn chết luôn." - Vu Bân rút khăn giấy, vờ lau nước mắt, tỏ vẻ đáng thương mà tấu hài cho cả bọn.

Mặc dù không muốn mất hình tượng trước mặt đám đàn em nhỏ tuổi hơn này đâu, nhưng y cũng chẳng muốn bọn trẻ cứ suốt ngày lo lắng, ủ rũ như vậy. Y muốn bọn nó luôn giữ vững niềm tin, đồng tâm hiệp lực cùng nhau sống sót, cùng nhau vượt qua thế giới đáng sợ này mà không mất một ai cả. Khởi đầu có sáu người, kết thúc nhất định cũng phải có sáu người, tuyệt đối không thể thiếu một ai hết.

Vu Bân nhìn một đám thiếu niên đang che miệng cười tít mắt, tâm tình căng thẳng liền trở nên dễ chịu hơn đôi chút. Y biết là nếu Vương Nhất Bác không nhắc cả đám nhỏ tiếc lại, phòng trường hợp cười lớn tiếng quá dụ tang thi tới, đem phiền phức cho cả bọn thì mấy đứa này đã ôm bụng cười lớn rồi ấy chứ. Chậc, đúng là chẳng biết giữ hình tượng gì cả, minh tinh hay người nổi tiếng cứ thế này sẽ sớm thất nghiệp thôi. Y đỡ trán thở dài.

Trông thấy khung cảnh vui vẻ ở dưới, Tiêu Chiến ở trên cũng gật đầu, không ngần ngại mà cho Vu Bân một cái ngón tay cái đầy tán dương.

"Xem nụ cười của mấy đứa nhỏ kìa, Vu Bân quả thật rất giỏi trong việc an ủi người khác mà." - Tiêu Chiến vừa lái xe, vừa cảm thán.

"Đúng vậy." - Vương Nhất Bác ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng lại nhét bánh vào miệng anh, thỉnh thoảng lại đưa cho anh một chai nước, nhưng miệng thì năm phút lại hỏi anh một lần, Chiến, anh có mệt không? Nếu mệt thì nghỉ ngơi một chút đổi cho Bân ca lên lái xe rồi xuống dưới ngủ một chút, hôm qua anh có ngủ được mấy đâu.

Hắn liên tục cằn nhằn như thế, nói nhiều đến mức khiến lỗ tai Tiêu Chiến ù đi, cả người mang theo vẻ mặt bất đắc dĩ mà đáp ứng hắn nếu mệt sẽ đổi ca, trong lòng thì ngọt ngào muốn chết.

Tất cả mọi người đều bảo Vương Nhất Bác quá đỗi cứng ngắc, quá đỗi lạnh lùng cùng cố chấp, bất quá, Tiêu Chiến không hề thấy như vậy.

Trong mắt Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác mang dáng dấp của một người đàn ông trưởng thành với vẻ ngoài lạnh trong nóng nhưng thực sự rất ấm ấp, rất ôn nhu, biết lắng nghe, chia sẻ và đặc biệt lại rất biết cách cưng chiều, yêu thương người yêu. Hắn chính là hiện thân của mẫu người yêu trong lòng các cô gái hiện đại, bề ngoài đẹp trai, bên trong nhiều tiền, lên được phòng khách, xuống được phòng bếp,... Chà, có được một cậu người yêu ưu tú như vậy, Tiêu Chiến vô cùng hài lòng, lại vô cùng tự hào nha. Nhất định anh phải giữ chặt hắn ở bên cạnh, phòng trừ có con hồ li tinh nào tranh thủ lúc anh đi vắng mà quyến rũ hắn, lúc đó anh sẽ thương tâm chết mất.

Nghĩ đến cảnh tượng đó, lông mày Tiêu Chiến khẽ cau lại, đôi môi khẽ chu ra, anh nhỏ giọng làu bàu điều gì đó mà ngay cả Vương Nhất Bác ngồi bên cạnh chăm chú quan sát anh cũng chẳng nghe được. Chỉ là biểu hiện đó rất nhanh liền thay đổi, nét mặt anh cũng chẳng còn khó chịu như vài giây trước mà trở nên phấn khởi như đã làm ra quyết định gì trọng đại lắm vậy.

Vương Nhất Bác tuy là tò mò không biết anh đang nghĩ điều gì, nhưng rất nhanh liền chẳng quan tâm, với hắn không điều gì quan trọng hơn an nguy và sự vui vẻ của Tiêu Chiến. Chỉ cần anh vui vẻ là được rồi, những việc khác không cần phải nhắc tới.

Vương Nhất Bác vươn tay xoa xoa chỏm tóc hơi dựng đứng có chút ngốc nghếch của anh, dùng lực một chút làm nó xẹp lém xuống, vui vẻ cười cười.

Thật đáng yêu, mọi thứ thuộc về anh ấy đều thật đáng yêu. Không hổ là Tiêu Chiến, không hổ là người yêu mình.

Vương Nhất Bác trong lòng tràn đầy tự hào, càng lúc càng chẳng kiêng nể mà công khai nhìn chằm chằm anh như thể toàn bộ sự chú ý của hắn đã bị anh hút mất. Ngay cả lúc Vu Bân hay Quách Thừa gọi mấy lần, hắn cũng chẳng thèm quay sang nhìn hay đáp lại một lời. Đối với hành động này của hắn, tất cả mọi người đều chỉ biết cạn lời.

Vu Bân : mẹ nó ngày nào cũng nhìn rồi mà không chán hả cha nội? Mau mau tỉnh lại bàn công chuyện với bọn này đi!!

Quách Thừa : OK OK OK! Tui là không khí! Tui là không khí! Tui là không khí! Tui biết bản thân với cậu không chút trọng lượng nào cả nhưng vì mọi người, cậu có thể vui lòng quay sang nhìn chúng tui lấy một lần được không?

Vu Bân, Quách Thừa âm thầm gào thét trong lòng, lại nhìn con người vẫn mải mê ngắm Tiêu Chiến đến quên lối về kia mà khóc không ra nước mắt.

"Nhất Bác, Nhất Bác, Nhất Bác..."

Tiêu Chiến ngồi ở ghế lái, liếc mắt qua kính chiếu hậu hiển nhiên quá rõ tình cảnh hiện tại, trong lòng anh có chút dở khóc dở cười mà mở miệng gọi hắn.

"Em đây, có chuyện gì sao Chiến ca?" - Không cần phải để anh đợi quá lâu, khi cái tên 'Nhất Bác' phát ra từ miệng anh lần thứ ba, hắn đã đáp lại.

Ok em trai, bắt wifi nhanh đấy.

Vu Bân, Quách Thừa khinh bỉ nhìn Vương Nhất Bác đang tươi cười với Tiêu Chiến, trong lòng không hiểu sao càng chua xót.

Đúng là anh em không thể so với nụ cười của mĩ nhân mà. Có một người đội trưởng suốt ngày rải cơm chó như thế này, không biết những tháng ngày sau này, đám cẩu độc thân bọn họ còn phải chịu cơ cực đến mức nào nữa đây.

Ừ thì đúng vậy, ngày hôm qua, tất cả mọi người đều tin tưởng mà bầu cho Vương Nhất Bác trở thành đội trưởng dẫn dắt mọi người trong thế giới nguy hiểm này. Họ tin tưởng rằng với sự hiểu biết rõ ràng về thế giới này, sự chuẩn bị chu đáo cùng sức mạnh vũ lực đó có thể lãnh đạo năm người bọn họ đánh quái, diệt tang thi rồi làm bá chủ thế giới, à không nhầm, đi đến tận cùng thế giới, nhìn thế giới một lần nữa được tái sinh. Thế mà vị đội trưởng hôm qua còn thề thốt sẽ cố gắng hết sức lại khiến anh em buồn lòng thế này, đúng là không biết nên cười hay nên khóc mà.

"Vu Bân với Quách Thừa gọi em đó, dường như họ muốn nói gì đó với em thì phải."

Tiêu Chiến vừa giảm tốc độ, vừa liên tục quan sát tìm nơi dừng chân, vừa nói với hắn.

Vương Nhất Bác nghe vậy liền gật đầu, sau đó trưng ra gương mặt băng sơn ngàn năm, đối diện với bốn người kia, rất lạnh lùng mà hỏi, có chuyện gì.

Đối với sự phân biệt đối xử rõ ràng như vậy, trong lòng bốn người không khỏi bị kinh hách, sau đó đồng loạt không ai bảo ai, cả bốn người quay sang nhìn nhau rồi thở dài nghe mà não nề.

Ừ, bọn tui biết bọn tui không xứng mà, nhưng cậu ta có cần thiết mà biểu hiện rõ ràng như vậy không? Rõ đau lòng, rõ tổn thương mà.

"Sao thế? Không muốn nói gì sao?" - hắn cau mày, hỏi lại.

"Có, có có. Tất nhiên là có rồi, chuyện này rất quan trọng nha."

Vu Bân vội đáp lại, Quách Thừa ở sau còn không ngừng phóng đại mức độ quan trọng của vấn đề, nói đến dạt dào cảm xúc. Hai người này, một người tung một người hứng, nói liên tục, nói rất nhiều nhưng chẳng thấy trọng điểm đâu. Cuối cùng, vẫn là Vương Nhất Bác chịu không nổi mà mạnh mẽ cắt ngang.

"Được rồi, đừng nói nữa, im lặng chút đi. Người nhà hai người không chê hai người phiền sao?"

'Phụt...' một tiếng, Uông Trác Thành và Trịnh Phồn Tinh ôm bụng cười sặc sụa trước độ quá phũ phàng của Vương Nhất Bác. Ngay cả Tiêu Chiến đang uống nước cũng sặc, anh liên tục ho khan khiến hắn lo lắng mà liên tục giúp anh vỗ lưng cho bớt khó chịu. Còn hai người kia, khỏi nói cũng biết là đang bị đả kích nặng nề đến mức nào. Bốn mắt, hai miệng mở to nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác như thể không tin được hắn sẽ đối xử với mình như thế. Bất quá sự thật đang diễn ra rành rành trước mắt, hai người không muốn cũng phải tin.

"Rốt cuộc có chuyện gì?" - Vương Nhất Bác sau khi giúp Tiêu Chiến thuận khí, quay sang hỏi thêm một lần nữa.

"À, hai ảnh muốn hỏi phía trước có mấy cửa hàng lương thực, chúng ta có nên ghé qua lấy chút đồ ăn không đó mà." - Trịnh Phồn Tinh một tay che miệng khúc khích cười, một bên đáp lại hắn.

"Anh nghĩ là nên đó, dù sao nơi này vắng như vậy chắc không có nhiều tang thi đâu. Chỉ cần mang theo súng, gậy các thứ là chúng ta có thể đối phó được như đêm qua vậy á." - Uông Trác Thành cũng thêm vào.

Vương Nhất Bác nghe xong, suy nghĩ một lát liền gật đầu.

Bỏ qua hai kẻ vẫn còn đang sững sờ kia thì cả bọn đều đồng ý với ý kiến của Uông Trác Thành. Tiêu Chiến rất nhanh tìm được một chỗ thích hợp để đỗ xe, sau đó chuẩn bị thêm một số thứ, nắm tay Vương Nhất Bác cùng bốn người còn lại xuống xe, bắt đầu hành trình đi cướp lương thực.

//

#14/02/20

~ wind ~



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top