Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chương 9.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Độc Sủng - Mạt Thế Trọng Sinh Chi Sủng Ái Mình Người.

Tình yêu của em, đời đời kiếp kiếp chỉ dành riêng cho mình anh..

Chương 9.

Hôm sau, Vương Nhất Bác đánh thức Tiêu Chiến dậy từ khá sớm, sau khi giúp anh làm vệ sinh cá nhân, bồi anh ăn no thì hắn mới lục đục chuyển đống xăng xếp đầy trong góc, mang xuống đặt trong chiếc xe Jeep dưới gara. Bởi vì căn hộ của hai người ở tận tầng thứ 9 của khu trung cư, nên việc đi lại khá bất tiện, vì vậy hai người chỉ có thể di chuyển một nửa, còn một nửa thì để trong không gian của Tiêu Chiến.

Ngày đầu sau tận thế, nhiệt độ bên ngoài trời cực kì cao, đám tang thi vẫn chưa thể nào thích ứng được với ánh sáng mặt trời  nên vẫn còn lúi húi trốn trong bóng tối, chưa ra ngoài kiếm ăn thế nên đường xá khá vắng vẻ. Đối với con người, đây chính là thời gian tốt nhất để chạy trốn, bởi Vương Nhất Bác biết thời gian càng trôi thì đám tang thi này tiến hóa càng nhanh, chả mấy chốc chúng sẽ sớm thích ứng được với những tia sáng gay gắt phát ra từ mặt trời, khi đó khung cảnh sáng sớm chẳng còn yên ắng được như thế này đâu.

Thế nhưng những người sống quanh đó chả ai đủ thông minh để suy luận ra điều này. Khi Vương Nhất Bác trông thấy cửa nhà nào nhà đấy đóng chặt, khóe môi liền cong lên, một nụ cười trào phúng không chút che giấu xuất hiện. Hắn biết, những người kia chính là nghe theo những lời chính phủ nói trên truyền hình trước đó, họ ngoan ngoãn ngồi trong nhà chờ cứu viện. Bất quá, cứu viện chờ chẳng được mà kẻ ghé thăm lại là một đám tang thi ngửi thấy mùi sự sống. Khi đó, muốn chạy cũng chẳng chạy đi đâu được, quá muộn rồi.

"Bác, anh nóng quá. Nhiệt độ sao có thể cao như vậy a."

Tiêu Chiến theo chân Vương Nhất Bác nhanh chóng ngồi vào trong xe, chiếc quạt mini ở trong tay hoạt động hết công suất. Bất quá, dường như nó không hề có tác dụng lắm, mồ hôi trên mặt anh càng lúc toát ra càng nhiều, Tiêu Chiến vừa cực khổ lau vừa mở miệng than vãn. Anh mặc trên người một chiếc áo phông trắng khá mỏng, áo sơ mi khoác hờ bên ngoài, trang phục khá mỏng đó vẫn chẳng thể nào đối chọi được với thời tiết khắc nghiệt ngoài kia.

"Chiến, uống chút nước mát đi, sẽ khá hơn đó." - Vương Nhất Bác vội vàng mở điều hòa, rồi lại giúp Tiêu Chiến rót một cốc nước mát đưa tới miệng anh. Anh rất nhanh nhận lấy, vội vàng uống vài ngụm sau đó thở ra một tiếng đầy thỏa mãn. Ừm, tốt hơn rồi.

"Chiến, giờ chúng ta tới đón bọn người Vu Bân với Uông Trác Thành. Đường cũng khá xa nên anh có thể tranh thủ ngủ một chút, khi nào đến nơi em sẽ gọi anh." - Vương Nhất Bác trườn qua giúp Tiêu Chiến lau đi mấy vệt nước còn dính trên khóe miệng anh, lại cúi xuống giúp anh thắt dây an toàn rồi dịu dàng bảo.

"Được a. Khi nào đến nơi nhất định phải gọi anh đó, anh không muốn ở dưới một mình đâu." - Tiêu Chiến che miệng ngáp một cái, tùy tiện bảo hắn rồi nhắm mắt, dựa vào cửa xe, tranh thủ ngủ một lát.

Vương Nhất Bác gật đầu, sau đó bắt đầu khởi động máy chạy khỏi gara. Chiếc xe Jeep gầm cao này được tân trang bằng kính cường lực cao cấp, có thể chịu được va đập mạnh, rất khó vỡ. Đời trước trên đường đi tìm anh hắn may mắn nhặt được một chiếc như vậy, khi nghe có người bảo anh đã đến A thị, Vương Nhất Bác còn chịu được nguy hiểm đột nhập vào trạm xăng lấy nguyên liệu rồi vội vội vàng vàng tìm Tiêu Chiến. 

Đáng tiếc, khi đó khi tìm thấy anh, ấn tượng của Tiêu Chiến về cậu chẳng còn tốt như trước, chỉ vì mấy câu khích tướng, chia rẽ của Lạc Khâm, sau đó hắn mới nhận được sự lạnh nhạt của anh cho đến tận cuối đời. Thế nhưng mọi chuyện đời này đã khác, bởi hắn sống lại, Tiêu Chiến lại tình nguyện tin tưởng hắn hơn bất cứ ai, vì vậy cho nên, Vương Nhất Bác rất tự tin là mình sẽ có thể xoay chuyển được những điều tồi tệ sắp tới. Hắn rất tự tin vào việc anh và hắn có thể nắm tay, bước qua tận thế đầy nguy hiểm ấy.

Nghe thấy tiếng động cơ xe, một số hộ dân gần đó vội vàng chạy ra xem, có lẽ họ tưởng chính phủ cử người đến tiếp tế cho họ. Bất quá, sau khi trông thấy gương mặt lạnh băng Vương Nhất Bác ở ghế lái, họ thất vọng vội vã trở vào trong, tiếp tục chờ đợi sự cứu viện trong vô vọng. Cho đến cuối cùng, lương thực, vật tư chẳng thấy đâu, thứ họ chờ được trong tương lai lại là cái chết thê thảm. Và nếu như đám người chính phủ vô trách nhiệm, ham sống sợ chết kia thông báo sẽ cứu hộ, thì Vương Nhất Bác tin là, số người sống sót sẽ còn rất nhiều.

Khu chung cư mà Vu Bân và Uông Trác Thành sống cách căn hộ của hai người không xa, chỉ mấy mười lăm phút đi đường. Đáng mừng thay, Quách Thừa và Trịnh Phồn Tinh cũng sống ngay ở đó. Vì vậy mà hai người không cần mất công vòng vèo đi xa, mười lăm phút sau chiếc xe đã dừng lại trước cổng khu chung cư.

Vương Nhất Bác sau khi xác định rõ là không còn nguy hiểm, mới nhẹ nhàng quay sang, lay lay thỏ nhỏ bên cạnh đang ngủ say sưa.

"Chiến, dậy thôi anh, chúng ta đến nơi rồi." - Cẩn thận giúp anh tháo dây an toàn, lại giúp anh chỉnh sửa trang phục có phần nhăn nhúm, Vương Nhất Bác ôn nhu bảo.

"A, đến rồi ư?" - Tiêu Chiến mở mắt, mơ mang cọ cọ vào tay hắn.

"Đã đến nơi rồi, chúng ta lên mau thôi." - Vương Nhất Bác bị hành động có chút ngốc manh của anh chọc cười, sủng nịnh nói. Tiêu Chiến đưa tay dụi dụi mắt, mơ hồ nắm tay hắn, theo hắn xuống xe, Bộ dạng này của anh rõ ràng còn chưa tỉnh ngủ, mấy lần suýt vấp đá mà ngã xuống, may mắn thay là Vương Nhất Bác đi trước một mặt luôn để ý an toàn xung quanh, một mặt luôn để ý tới Tiêu Chiến bên cạnh, khi thấy anh sắp ngã liền vội vàng ôm lấy anh, giúp anh đứng vững. Tình cảnh này lặp đi lặp lại mấy lần liền làm cho Vương Nhất Bác lo lắng vô cùng.

"Chiến, hay là để em cõng anh nhé?"

"Không cần đâu, anh tự đi được mà." - Tiêu Chiến ngáp một cái, xua xua tay với hắn tỏ ý không cần, sau đó còn bước lên đi trước, kéo hắn chạy về phía căn hộ của Uông Trác Thành.

Thật may là căn hộ này cũng chỉ ở tầng 3 của khu chung cư, thế nên hai người chẳng cần mất nhiều công sức leo thang bộ đã có thể đến trước cổng, gõ cửa mấy cái. Hiện tại tận thế đến, chả có ai còn buồn để tâm tới người nổi tiếng như bọn anh nên chẳng cần phải cố kị cái gì ngoài đám tang thi xấu xí kia cả.

"Trác Thành, Vu Bân mở cửa đi. Anh và Nhất Bác tới đón mọi người đây." - Tiêu Chiến cố gắng hạ thấp tông giọng, nhẹ nhàng bảo. Rất nhanh, bên trong liền truyền tới tiếng bước chân vội vàng chạy tới. Sau khi thấy được gương mặt quen thuộc của Tiêu Chiến qua cái lỗ nhỏ trên cánh cửa, Uông Trác Thành mới nhanh chóng mở cửa ra.

"Chiến ca, hai người đến rồi sao? Mau vào trong đi. Bọn Quách Thừa cũng đang ở trong đó." - Uông Trác Thành kích động nhìn hai người, vui mừng bảo.

Tiêu Chiến nghe xong toét miệng cười, đang định bước vào bên trong thì Vương Nhất Bác đã níu anh lại. Anh ngạc nhiên, quay đầu lại nhìn hắn, đang định nói gì đó thì hắn đã cướp lời.

"Mau lên, chuẩn bị đồ. Chúng ta cần phải đi ngay lập tức, không còn nhiều thời gian đâu."

"A, được rồi."

Uông Trác Thành kinh ngạc nhìn bộ dạng vô biểu tình của hắn, sau đó liền gật đầu, vội vàng chạy vào bên trong bảo đám Vu Bân thu dọn đồ để có thể rời đi. Thực ra bọn họ đã thu thập đồ đạc xong từ sớm rồi, vì vậy chẳng cần mất nhiều thời gian cả sáu người đã có thể an ổn ngồi trong chiếc xe Jeep của Vương Nhất Bác, nhanh chóng rời khỏi khu dân cư.

Trên đường đi, cũng có rất nhiều người đang chạy trốn giống như bọn hắn, có lẽ những người này cũng đủ thông minh để nhận ra được rằng việc trốn trong nhà không phải là cách an toàn nên mới cùng người nhà thu dọn đồ đạc rời đi. Chưa nói đến việc bị tang thi ăn thịt, những người chưa có chuẩn bị kĩ càng giống như Vương Nhất Bác, nếu như cứu hộ không đến kịp thời, những người kia chắc chắn sẽ bị chết đói.

Tất nhiên, họ không thể không bắt gặp cảnh những người xấu số bị tang thi ăn thịt. Chính bọn họ cũng bị cản đường, tuy nhiên, tận thế mới bắt đầu, tang thi còn khá yếu nên bọn họ chỉ cần lái xe thật nhanh, tông vào bọn chúng là có thể chạy thoát.

"Thật may là Bác ca đã sớm nhắc nhở, nếu không hiện tại bọn này vẫn còn ngây ngốc ngồi chờ ở trong nhà, thậm chí là bị tang thi ăn thịt đấy chứ." - Quách Thừa vẫn còn hơi sợ sau khi thấy tang thi ăn thịt người. Y cố gắng kiềm chế sợ hãi, quay sang an ủi Trịnh Phồn Tinh đang hồn phi phách tán ở bên cạnh, cảm thán.

"Đúng vậy, anh cũng đã kịp mua thật nhiều lương thực, thời gian sắp tới sẽ không lo đói rồi." - Vu Bân vỗ vỗ chiếc balo to đùng ở bên cạnh, gật gù.

Vương Nhất Bác không đáp lại, hắn chỉ một mực chuyên tâm lái xe, thỉnh thoảng lại quay sang hỏi Tiêu Chiến có khát không, có muốn ăn gì không. Ngoài ra, hắn chẳng thèm nói bất kì một lời nào với đám Vu Bân cả. Bọn họ dường như cũng đã quen với cảnh này, im lặng dựa vào ghế nghỉ ngơi dưỡng sức.

Cả đám ngồi trên xe rất lâu, lâu đến mức sắp ngủ gục hết cả thì chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại ở một nơi vắng vẻ, nhưng khá an toàn vì xung quanh chả có bóng dáng một con tang thi nào cả.

Vương Nhất Bác gọi mọi người ngồi dậy, sáu người vây quanh một cái bàn nhỏ, nơi hắn đã đặt một tấm bản đồ khá lớn ở đó.

"Bác, vậy chúng ta nên đi đâu? Nước mình rộng như vậy làm sao chúng ta biết được nơi nào có căn cứ an toàn a?" - Tiêu Chiến ngồi bên cạnh hắn, quan sát tấm bản đồ một lúc thật lâu.

"căn cứ an toàn? Cái đó là cái gì vậy anh Chiến?" - Trịnh Phồn Tinh thấy khó hiểu liền hỏi thay ba người còn lại cũng đang tròn mắt nhìn, rất nhanh họ được Tiêu Chiến giải đáp.

"Thực ra em đang phân vân giữa ba nơi này." - Vương Nhất Bác nghiêm túc chỉ vào ba địa điểm trên bản đồ.

"Ở A thị có một nhà tù được xây dựng rất kiên cố, nơi này trước đây chuyên giam giữ tội phạm đặc biệt nghiêm trọng nên có hệ thống hàng rào bao quanh vững chắc. C thị có một nhà máy điện hoạt động chủ yếu bằng năng lượng gió và năng lượng mặt trời, vì tránh cho người dân gặp nguy hiểm nên họ đã xây tường thép rất cao để cách ly. Cuối cùng ở Z thị có một kho vũ khí quốc gia, nơi này được bao quanh bằng hệ thống tường gai nhọn, tường điện nên cũng tương đối an toàn." 

"Wao, Bác ca thật giỏi nha. Sao em lại biết được những điều đó?" - Uông Trác Thành kinh ngạc hỏi, ánh mắt nhìn hắn cũng bắt đầu chuyển thành ngưỡng mộ.

"Tùy tiện tìm hiểu qua thôi." - ngữ khí rất bình thản, hắn thờ ơ đáp lại.

Cũng đúng, làm sao hắn có thể nói đây là những thông tin kiếp trước hắn mang trở về được.

"Anh nghĩ chúng ta nên đến C thị nha, nơi này không phải có tương đối ít người sao, nếu có cũng chỉ còn vài người ở lại trực tết thôi? Nơi này sẽ có ít tang thi hơn hai nơi còn lại." - Vu Bân bảo.

"Em đồng ý." - Quách Thừa cùng Trịnh Phồn Tinh đồng loạt gật đầu.

"Không phản đối." - Uông Trác Thành bảo.

"Anh thì sao cũng được. Bác đi đâu anh đi đấy a." - Tiêu Chiến ngả người dựa vào ngực Vương Nhất Bác, chớp mắt nhìn hắn, khúc khích cười.

Gương mặt lạnh băng của hắn vì nụ cười cùng những lời anh nói làm cho mềm nhũn. Khóe miệng khẽ nhếch lên, tâm tình vô cùng tốt mà xoa xoa đầu người trong lòng, Vương Nhất Bác nhìn bốn người còn lại, gật đầu.

"Được, vậy chúng ta đến C thị đi. Giờ chúng ta nghỉ ngơi ăn trưa một lát rồi tiếp tục di chuyển."

"Được."

Mọi người bắt đầu lấy đồ ăn trong balo của mình ra. Quả đúng như dự đoán, họ hầu hết đều mang theo đồ ăn vặt như nước ngọt, bánh quy, bim bim, mì ăn liền các thứ,... Chỉ có Uông Trác Thành tâm lý mà mang thêm chút trứng gà, một chút thịt, một mớ rau và hai, ba kilogam gạo.

Vương Nhất Bác thấy thế cũng không có ý kiến gì, dù sao sau này khi dị năng của họ kích phát, hắn cũng sẽ lôi họ ra ngoài kiếm ăn thôi. Hắn vừa đút cho Tiêu Chiến một miếng trứng rán, vừa nghĩ thầm.

Buổi sáng của ngày tận thế đầu tiên, cứ như vậy mà trôi qua. Ăn uống, nghỉ ngơi xong xuôi, chiếc xe trở sáu người họ lại hướng C thị mà đi tới.

//

#04/02/20

~ wind ~




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top