Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 19 : Rượu đắng rượu say rượu vẫn cạn (Hạ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Nhất Bác, ta nóng...

Ánh mắt Vương Nhất Bác tối lại, nhìn thân ảnh bạch y trên giường đang đưa tay cởi y phục ra, chính mình cũng không giữ nổi bình tĩnh.

Vương Nhất Bác đưa tay giữ tay Tiêu Chiến lại, kéo vạt áo vừa trễ xuống vai của y lên, giọng trầm như đá:

- Tiêu Chiến, ngươi sao vậy?

Tiêu Chiến liên tục lắc đầu:

- Nóng quá, ta khó chịu...

Hơi thở nóng rực phả ra, đáy mắt loang loáng nước trở nên vô cùng hỗn loạn. Biểu hiện này, đến đầu đất cũng nhìn ra Tiêu Chiến đã bị trúng xuân dược. Chân mày Vương Nhất Bác nhíu lại, không phải loại xuân dược thông thường, là Mê hàn dược. Trong mắt ánh lên một tia đáng sợ, rốt cuộc là kẻ nào cả gan.

Một tia sáng lóe lên trong đầu, Vương Nhất Bác đi nhanh đến bàn cầm Thập Niên Tiếu lên ngửi thử, hàn khí bốc lên rất nhẹ nhưng đủ để hắn xác nhận suy đoán của mình là đúng. Kiều Tú Anh này, tâm tư quả nhiên không đơn giản.

Vương Nhất Bác đưa mắt nhìn Tiêu Chiến đang vật vã trên giường, chết tiệt, sao hắn lại không chút đề phòng để y uống bình rượu đó chứ. Độc này không thể ép nội năng mà giải, chỉ có một cách. 

Trong khi Vương Nhất Bác còn đang rối bời thì một luồng khí nóng rực phả lên gáy, hai cánh tay trắng nõn vòng qua ôm lấy cổ hắn, giọng nói nũng nịu rót vào tai:

- Nhất Bác ca ca...

Vương Nhất Bác muốn cắn lưỡi tự tử. Hắn không thể nhân lúc này làm bậy, như vậy chẳng khác nào tiểu nhân, nhưng trước sự yêu nghiệt đầy mê hoặc này, đúng là giết người không dao mà. Quan trọng hơn hết, Mê hàn dược này không giải, người trúng sẽ chết.

Nắm tay siết chặt đầy tức giận, Vương Nhất Bác xoay người bế Tiêu Chiến lên giường, tầm mắt ôn nhu chiếu xuống gương mặt đang hồng lựng lên vì nóng, hạ giọng cưng chiều:

- Bảo bối, xin lỗi. Ta sẽ chịu trách nhiệm.

Quỳnh Như, Quỳnh Dao đợi đến quá nửa đêm vẫn chưa thấy Tiêu Chiến quay về thì hết sức khó hiểu, biết là thiếu gia tới phòng Vương thiếu chủ thì không có gì phải lo lắng nhưng chỉ là trò chuyện thôi có cần lâu đến vậy không.

Cuối cùng Quỳnh Dao không nhịn nổi nữa, đi sang phòng Vương Nhất Bác gõ cửa gọi:

- Vương Thiếu chủ, thiếu gia còn ở trong đó không?

Vương Nhất Bác vừa mặc lại y phục, kéo chăn lên cao che hết người trên giường cẩn thận mới hắng giọng nói vọng ra:

- Ngươi vào đi.

Quỳnh Dao mở cửa bước vào, bỗng cảm thấy không khí hình như có gì đó ám muội, nhất thời không dám đi nhanh, nhẹ nhàng từng bước đi tới gần nơi Vương Nhất Bác đang ngồi, ánh mắt chạm tới Tiêu Chiến đang nằm trên giường thì mở to kinh ngạc:

- Vương Thiếu chủ, cái này...thiếu gia làm sao vậy?

Quỳnh Như đúng lúc đó cũng chạy tới, nhìn Vương Nhất Bác đầy chất vấn.

Vương Nhất Bác trầm giọng nói:

- Quỳnh Như, ngươi đóng cửa lại.

Quỳnh Như lòng đầy bất an quay người ra đóng cửa, rồi hướng Vương Nhất Bác cảnh giác hỏi:

- Vương thiếu chủ, ngài đã làm gì thiếu gia nhà chúng tôi.

Vương Nhất Bác trầm ngâm một lúc mới lên tiếng:

- Là ta bất cẩn.

Quỳnh Như:

- Ngài nói vậy là sao?

Vương Nhất Bác:

- Kiều Tú Anh bỏ Mê hàn dược vào rượu, định dụ ta uống, không ngờ Tiêu Chiến lại uống trước.

Quỳnh Dao mở to mắt kinh hãi:

- Mê hàn dược...cái đó, không giải sẽ chết.

Quỳnh Như:

- Vương thiếu chủ, thiếu gia của chúng tôi, phải làm sao đây?

Vương Nhất Bác:

- Đừng lo, ta đã giải rồi.

Quỳnh Như thảng thốt:

- Ngài...Vương thiếu chủ, như vậy chẳng phải là ngài sẽ...

Quỳnh Dao cũng luống cuống:

- Thiếu chủ...

Vương Nhất Bác lạnh giọng cắt ngang:

- Không cần lo cho ta. Chuyện này cũng không được phép để lộ. Nếu không hậu quả khó lường. Dù sao thiếu gia các ngươi cũng là Nam hậu, ta...mới là người có lỗi.

Quỳnh Như vậy mà không chút tức giận, ngược lại còn nhìn Vương Nhất Bác cảm kích:

- Vương Thiếu chủ, đa tạ. Chúng tôi nhất định không để ai biết chuyện này.

Vương Nhất Bác:

- Thiếu gia nhà các ngươi, cũng không cần biết. Ngàn lần đừng nói cho y biết.

Quỳnh Dao:

- Thiếu chủ, như vậy có nên không?

Vương Nhất Bác:

- Coi như ta nhờ các ngươi.

Quỳnh Như nghe vậy vội xua tay nói:

- Vương thiếu chủ, đừng nói như vậy, chúng tôi hứa với ngài, sẽ không nói cho thiếu gia biết.

Vương Nhất Bác trầm giọng:

- Được rồi, các ngươi về phòng chuẩn bị nước tắm với y phục cho thiếu gia đi, ta thay cho y.

Quỳnh Dao vội nói:

- Vương thiếu chủ, chuyện này...

Quỳnh Như khẽ kéo tay Quỳnh Dao nhỏ giọng nói:

- Mau đi.

Quỳnh Dao đi theo Quỳnh Như ra ngoài, cuối cùng vẫn không nhịn được mà thắc mắc:

- Tỷ, thiếu gia chúng ta với Vương thiếu chủ, có phải là đã...

Quỳnh Như khẽ thở hắt ra một tiếng:

- Không phải quá rõ ràng rồi sao?

Quỳnh Dao nghe vậy không giấu nổi hoảng hốt:

- Như vậy...như vậy...không sao chứ?

Quỳnh Như:

- Còn có thể không làm vậy sao? Muội cũng đâu phải không biết Mê hàn dược là loại gì. Với lại...

Quỳnh Dao:

- Với lại thế nào?

Quỳnh Như:

- Thiếu gia nhà chúng ta, không phải là cũng yêu thích Vương thiếu chủ sao?

Quỳnh Dao ngạc nhiên:

- Tỷ, cái đó không phải là chúng ta tự suy đoán sao, là thật?

Quỳnh Như:

- Thiếu gia trời sinh ngạo kiều, thủ thân như ngọc, kể cả Hoàng đế cũng...

Quỳnh Dao gọi giật:

- Tỷ, tai vách mạch rừng.

Quỳnh Như gật đầu:

- Muội thấy không, thiếu gia như vậy, nếu không phải đối với Vương thiếu chủ có vài phần tự nguyện, e rằng có trúng dược cũng thà chết còn hơn.

Quỳnh Dao:

- Vậy còn Vương thiếu chủ thì sao? Hắn có thật lòng với thiếu gia không?

Quỳnh Như khẽ cười:

- Muội nói xem? Tại sao đệ tử Đường Môn lại đồn thiếu gia là Thiếu chủ phu nhân tương lai, còn không phải vì Vương thiếu chủ kia biểu hiện quá rõ ràng hay sao. Có là cục đá cũng nhìn ra tâm tư hắn đặt lên thiếu gia không hề nhỏ.

Quỳnh Dao im lặng một lúc, rồi như nghĩ ra điều gì đó, giọng nói trở nên phức tạp:

- Tỷ, có một điều ta vẫn không thể hiểu.

Quỳnh Như:

- Muội muốn nói đến tình cảm giữa thiếu gia với Hoàng thượng?

Quỳnh Dao đổ nước ấm vào bồn, gật đầu. 

Quỳnh Như đưa ánh mắt nhìn ra xa xăm:

- Thiếu gia đối với Hoàng thượng, là trả nợ.

Quỳnh Dao tròn mắt:

- Nợ? Không thể nào. Thiếu gia hơn một năm qua vì Hoàng thượng mà làm biết bao chuyện, thậm chí còn gạt đi cả lòng tự tôn của mình, vất vả như vậy, đau lòng như vậy, chỉ để trả nợ sao?

Quỳnh Như:

- Quỳnh Dao, trên đời này, món nợ lớn nhất, cũng là món nợ khó trả nhất, là nợ tình. Thiếu gia đối với món nợ này, không thể không trả. 

Ngập ngừng một lúc, Quỳnh Như mới nửa muốn nửa không nói tiếp:

- Ta cảm thấy, thiếu gia ở cạnh Vương thiếu chủ tốt hơn nhiều. Cho dù người luôn lảng tránh vấn đề này, nhưng sẽ đến một ngày, phải đối diện với chính trái tim mình, tìm ra một câu trả lời.

Nói rồi nhìn sang Quỳnh Dao giục:

- Muội sang nói với Thiếu chủ, nước chuẩn bị xong rồi.

Quỳnh Dao gật đầu, nhanh chóng rời đi. 

Vương Nhất Bác bảo Quỳnh Dao cùng Quỳnh Như đứng canh không cho ai đến gần biệt phủ của hắn rồi mới an tâm quấn chăn quanh người Tiêu Chiến bế về phòng tắm rửa thay y phục. Xong xuôi, hắn nhìn Quỳnh Như, ánh mắt hiền hòa hơn bình thường, dặn dò qua vài câu rồi quay về phòng.

Suốt cả đêm đó, Vương Nhất Bác không thể nào chợp mắt. Lần đầu tiên của hắn với người hắn yêu, lại vì giải Mê hàn dược, nói không bất mãn chính là nói dối. Nhưng nếu không như vậy, cả đời này hắn còn có cơ hội thứ hai sao. Hắn có thể đợi Tiêu Chiến trả xong món nợ cho Vương Ảnh Quân, đợi cả đời cũng được, nhưng Vương Nhất Bác không thể lờ đi hoàn cảnh hiện tại, bất an trong lòng hắn ngày càng rõ ràng, một thứ linh cảm chưa bao giờ sai.

Thứ linh cảm này, hắn đã tự mình chiêm nghiệm hơn hai mươi năm cuộc đời. Lần đầu tiên, chính là ngay trước thời điểm nhìn thấy định mệnh đời hắn đang nhăn nhó ôm cái chân bị rắn cắn. Ngày hôm đó, Vương Nhất Bác đã nghĩ, nếu hắn không xuất hiện kịp lúc thì trái tim hắn cả đời này sẽ trở thành vô chủ.

Lần thứ hai là năm Vương Nhất Bác mười sáu tuổi, Giáo chủ Đường Môn trong một chuyến đi tới Bắc Quốc rất lâu không thấy trở về. Vương Nhất Bác lòng như lửa đốt tự mình tới Bắc Quốc tìm mới biết nghĩa phụ bị triều đình Bắc Quốc giam giữ chờ xử chém, liền lập kế hoạch nội ứng ngoại hợp cứu người ra. Mãi đến sau này, mặc cho Vương Nhất Bác nhiều lần dò hỏi, nghĩa phụ cũng chưa từng nói cho hắn biết, tại sao người lại lâm vào hoàn cảnh ấy.

Lần thứ ba, cũng là lần gần nhất, trước khi Vương Nhất Bác tới kinh thành dự Đông Phong đại hội. Hôm đó nếu không có sự can thiệp Tiêu Chiến, hắn chắc chắn không thể toàn vẹn mà ra khỏi hoàng cung. Nhưng bây giờ nghĩ lại, Vương Nhất Bác luôn tự nhủ nếu hôm đó không thể thoát, hắn sống chết cũng sẽ chặt rơi cái tay Vương Ảnh Quân đã tát Tiêu Chiến.

Một lần là ngẫu nhiên, hai lần là trùng hợp, còn đến lần thứ ba, chính là rắc rối. Cỗ bất an này, là lần thứ tư. Bất kể là gì, Vương Nhất Bác siết chặt nắm tay, hắn cũng sẽ bảo hộ Tiêu Chiến chu toàn.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top