Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Ngoại truyện 1 (Cảnh báo): Vương Nhất Bác số khổ!!!

CẢNH BÁO ⛔⛔⛔⛔
Ngôn ngữ TỤC TĨU, THÔ LỖ. AI KHÔNG THÍCH CHỬI BẬY MỜI RA NGOÀI.
CẤM TRẺ EM DƯỚI 🔞🔞🔞🔞🔞
~~~~~~

Như chúng ta đã biết, ngày còn đi học Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đều là hai người sương sương có tên có tuổi trong trường. Một người là trưởng khoa Mỹ thuật công nghiệp, một người là cool guy của khoa Thiết kế đồ hoạ. Chẳng những nhiều sinh viên biết tên mà đến cả giảng viên còn quen mặt. Nếu trong mắt các thầy cô Tiêu Chiến là con nhà người ta, vừa học giỏi, vừa chăm chỉ chịu khó thì Vương Nhất Bác chính là nguồn giải trí của họ.

Tìm đâu ra một sinh viên năm nhất bàn nhậu nào của thầy cô cũng có mặt chứ. Thầy trò cụng chén mà chén thầy chưa vơi chén của trò đã chạm bàn. Trên lớp thì chem chẻm đối đáp với thầy cô câu giờ cho bọn đồng chí đi học muộn kịp vào lớp điểm danh. Nói chung giảng viên chẳng lạ gì dăm ba cái trò mèo của lũ quỷ ma, cơ mà cứ thoải mái vui vẻ thì thầy cô lại ô kê luôn.

Một lần đi cắm trại, chào tân sinh viên khoá mới, anh trưởng khoa và cậu hotboy mỗi người dẫn một đoàn đến khu vực được phân công sinh hoạt. Bên khoa Mỹ thuật công nghiệp hơi trầm một chút, còn bên này dân thiết kế đồ hoạ đã bày xong bàn nhậu rồi. Hơi bối rối nhưng mà rồi họ cũng nhập cuộc rất nhanh, mà bối rối hơn là anh trưởng khoa nghiêm túc lại chủ động tấn công hotboy chứ lại.

"Năm nhất chơi bời ít thôi. Học lại là tốn tiền ông bà đấy."

"Sinh viên mà không học lại thì gọi gì là sinh viên."

"Đời sinh viên có cây đàn ghi ta
Đàn ngân lên chúng ta cùng hoà ca
Có anh bạn xa nhà
Có cô bạn nhớ cha
Cất vang cùng lời ca..."

Cool guy ôm đàn ghi ta đàn bên lửa trại, sinh viên ngồi xung quanh vừa vỗ tay vừa hát. Tiếng hát sinh viên mang theo hoài bão, ước mơ hoà cùng bầu không khí vui tươi của đêm hè, nương theo ngọn lửa bay lên trời.

Đã vui thì phải vui tới bến, rượu đâu rót kính anh. Con gái diệt mồi con trai tợp rượu. Rượu vào thì lời phải ra, ra rồi thì mình chơi trò chơi chứ các bạn nhỉ. Mà cái bọn này chơi trò gì không chơi, lại chơi trò nói thật hay là hành động. Ui cái trò này mà rơi vào tay mấy thằng đồng chí bợm nhậu thì thôi đấy, ra hết, ra tuốt, ra sạch.

"Thôi anh đéo dám nói thật đâu. Các chú sai anh hành động đi." Người đầu tiên xin chừa là Vương Nhất Bác.

"Ô đéo ai làm thế anh êy. Đã cậy mồm nhau được cái gì đâu anh." Một đồng chí mặt đỏ như đít khỉ phát biểu, tay vỗ đen đét vào đùi.

"Thôi mày tắt mẹ văn đi. Đéo nói thì chơi. Chúng mày chơi thâm vào cho tao đcm lâu lắm mới rủ được thằng anh làm chén." Đồng chí nữa đưa cút rượu lên mồm tu thẳng.

"Rồi chúng mày thách anh đi." Vương Nhất Bác sợ chó gì bọn này, lại cầm chén lên cụng phát lấy tinh thần. Bọn đồng chí vỗ tay ồ ồ, kích động hét rõ to.

"Ông anh gọi điện cho thầy bu bảo người yêu chửa rồi đi."

"Mày bị nứng sảng hả em? Ông Tiến bà Dáy không vặt cổ tao mới lạ." Ơ bọn này bị chơi ngu à?

"Thế đm đéo hành động thì khai thật. Ông anh cho em hỏi phát ý không phải chứ ông anh có yêu anh Chiến nhà em không nào? Chứ đm ông thả bả anh Chiến vãi bim bim xong đéo xơi anh em là như nào?" Một thằng khác lè nhè lè nhè. Thằng này sảng nặng hơn mấy thằng kia, nốc ác phết!

"...! Thôi để tao gọi về cho bà Dáy." Vương Nhất Bác đang chu mỏ húp rượu thì khựng lại, sau đấy thở dài lôi di động ra tìm số mẹ. Bọn này thâm thế chứ lại, mong là tuần sau vẫn thấy thầy u gửi tiền lên...

"Tít! Tít!" Tiếng chuông chờ cứ từng tiếng từng tiếng một cắt vào lòng cool boy.

"A lô, một giờ sáng rồi không ngủ mày gọi u làm gì?" Gần một phút đồng hồ mẹ Vương Nhất Bác mới nghe máy. Trái tim cậu ngừng đập, và nước mắt thì lại lưng tròng.

"Mẹ ơi, mẹ. Bỏ mẹ rồi mẹ ạ. Người yêu con chửa rồi." Thôi, quả này dòng họ vĩnh biệt một người con trai ưu tú rồi.

"Ui mày điên hả mày?? Mẹ tiên sư nhà mày nói lại." Không chỉ mẹ, mà cả bố Vương Nhất Bác nằm cạnh đang ngáy khò khò cũng phải mắt nhắm mắt mở tỉnh dậy.

Vương Nhất Bác hình như nghe thấy cả tiếng dép loẹt quẹt của bà chị gái nhà mình chạy sang buồng bố mẹ hóng chuyện. Ôi thôi quả này ăn kít to rồi!!!

"Người yêu con nó chửa."

"Đ*t m* mày điên à?" Vâng, là chất giọng chua loét của bà chị hãm tài.

"Im mồm tao xử nó. Bật hộ tao cái loa mắt kém đéo nhìn thấy cái gì." Ông bố mẫu mực đã tỉnh táo hơn một chút, giật cái điện thoại mà nóng như cầm củ khoai.

"Nói rõ, mẹ tiên sư mày. Con đấy người ở đâu? Bao nhiêu tuổi? Yêu nhau từ bao giờ? Chửa lúc nào?"

"Lớp chín. Yêu nhau một tháng, chửa hai tuần bố ạ." Bọn đồng chó ngồi cạnh nhịn cười như điên. Chúng nó oằn cả mình để nén không bật ra tiếng gì. Đcm thằng này diễn sâu mà hơi ngu, sai mẹ thoại rồi.

"Bốc phét vừa thôi cha bố mày thằng kễnh. Lớp chín mới có mười lăm lông l*n còn mọc chưa hết nói đéo gì chửa đẻ. Mà chửa hai tuần đến tao đẻ bốn đứa còn đéo biết nữa là con đấy. Mẹ mày điêu vừa. Mày trêu bố mẹ mày à?" Ông bà Vương lúc này mới thở phào một cái. Mẹ kiếp thằng chó, đúng là chưa trải đời, tuổi gì mà đòi lừa bố mẹ.

"Ơ thật..."

"Thật cái mả mẹ nhà mày. Nếu con kia chửa thật thì mày đổ vỏ hộ thằng ăn ốc con ạ. Mày bịa thì cũng phải bịa như thế nào cho bố mẹ mày tin chứ? Thôi cút, mất hết cả giấc ngủ của người ta." Bố mẹ cậu nói xong dập thẳng máy. Nẫu ruột.

Cả lũ lúc này rú lên như bầy khỉ. Nhìn thấy người gặp nạn mà chúng nó vui ghê vậy á. Chào thân ái và quyết thắng người anh em!

"Chúng mày giết anh rồi!" Xin chúc mừng Vương Nhất Bác đoạt giải số chó của năm.

Tiêu Chiến cũng là một trong số những nhân vật góp mỏ cho quả trò cười thế kỷ kia. Hơi bị lỗi tí vì thằng em để lộ sớm quá nhưng mà được, anh đánh giá cao sự dũng cảm của chú. Chắc đêm nay có mỗi cậu ta mất ngủ, còn anh trưởng khoa ngủ ngon lắm.

"Cười gì? Tại anh không cho công khai đấy." Mọi người ngủ hết rồi, Vương Nhất Bác mới lôi Tiêu Chiến ra khỏi lều, đi vào rừng nói chuyện.

"Oan lắm không bằng." Tiêu Chiến tự giác cởi quần, ngó ngó sau thân cây xem có ai không, rồi vồ lấy cổ Vương Nhất Bác cắn mút.

"Tháng này không có tiền tiêu thì nuôi em đấy. Bà Dáy không đấm chết em mới lạ." Vương Nhất Bác thò tay giữa hai chân Tiêu Chiến xoa nắn quả đào mọng. Mẹ kiếp ghét thế chứ lại.

"...bao đâu?" Tiêu Chiến đang phê pha cũng không quên chuyện quan trọng. Trong rừng, lại còn ngoài trời, mất vệ sinh, nên mang bao vô cùng là quan trọng.

"Còn một cái sơ cua trong ví. Cầm mỗi cái đi tự dưng anh nứng làm cái gì?" Vương Nhất Bác vừa xé bao vừa lầm bầm. Vỗ vỗ đôi đào mọng, cậu tiến quân thần tốc vào, đại chiến một hiệp trong rừng cho nhớ đời.

Xong việc, Tiêu Chiến cắn rách mỏ thằng người yêu một cái, rồi lấy khăn giấy ướt vệ sinh. Chỗ này không tiện vòi nước, không rửa ráy được nên anh đành dùng nửa túi giấy ướt lau dọn cho cả hai. Gớm khổ, đang lên mà cứ nơm nớp lo bị đứa nào nhìn thấy. Rên to một tí mà thằng nào trong lều nói mê mà anh giật mình kẹp rõ chặt, tí thì đi đời hạnh phúc nửa đời sau của mình, làm Vương Nhất Bác kêu oai oái.

Thế là xong một buổi cắm trại cay đắng!

"Chúng mày ơi, thằng Bác nó phanh xích lô anh Chiến giữa sân trườngggg!!!!"

Đó là câu chuyện của vài tháng sau.

"Mẹ ơi, người yêu con chửa rồi." Lần này thì là thật, sau khi Vương Nhất Bác nghe Tiêu Chiến nói. Cậu tìm đến bố mẹ để xin một lời khuyên trong lúc hoảng loạn này.

"Thôi im mẹ mồm. Đang tuổi ăn tuổi học chửa đẻ cá đéo gì. Mà có thật thì tao cũng bắt mày bỏ, chứ đéo để nuôi tu hú đâu. Cúp máy đây, tốn tiền điện thoại." Và bà Vương đã cúp máy, bonus thêm một bài chửi đã tai. Vừa!

Cho chừa cái tội nói điêu nhé, đến lúc nói thật thì chẳng ai tin, đáng đời!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top