Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

~ Chương 12 ~

Triệu Lệ Dĩnh này rốt cuộc chôn giấu bao nhiêu bí mật khó nói đây, từ nhỏ đã một mình lăn lộn ngoài xã hội này, thật sự với một cô gái thì quá là gian nan. Huống chi là một xã hội với kỹ thuật công nghệ tiếp bộ vượt bậc như này, khi mà robot dần dần trở nên lợi hại hơn, có rất nhiều thứ robot làm được nhưng con người không làm được. Triệu Lệ Dĩnh từng bị robot làm  bị thương ở trán, chính vì vậy chưa bao giờ cột tóc, luôn xoã để che đi vết sẹo kia.

* Triệu Lệ Dĩnh ơi là Triệu Lệ Dĩnh, mày phải trả thù nghe rõ chưa ?

Nhìn khuôn mặt mình trong gương Lệ Dĩnh đến khóc cũng không có tư cách, những thứ này điều là động lực để cô trả thù, bây giờ cô đã tìm được con Robot biến dị cuối cùng còn xót lại là Vương Nhất Bác, thì không thể để nó sống được. Cô phải hủy hoại nói, nhưng trước tiên cô phải khống chế được Kim Jisoo, vì cô tin chắc rằng giữa Jisoo và Nhất Bác có quan hệ mờ ám.

* Chị hai, chuyện đã qua rồi.

Trong gương bỗng xuất hiện một bóng dáng đứa bé gái 10 tuổi, người toàn máu, ánh mắt đấy lên nỗi tuyệt vọng nhìn Lệ Dĩnh.

* Lâm Di, chị hai chắc chắn trả thù cho em, chị hai sẽ không để em chết oan uổng như vậy.

Lệ Dĩnh run rẩy đặt tay lên gương, dường như đang chạm vào người trong gương, truyền cho hơi ấm an ủi và trấn an. Những giọt nước mắt rơi xuống bồn rửa mặt tạo nên những âm thanh của sự cô đơn và lạc lõng, có phải trải qua 20 năm rồi nên khóc cũng khóc cũng không còn cảm nhận được nữa không.

* Chị hai, ân oán khiến con người mất đi lý trí, em mong chị buông bỏ, sống cuộc sống của mình mong muốn. Dừng vì một chuyện đã qua mà ôm hận, em cũng chết rồi, không thay đổi được gì đâu.

Cô bé trong gương đưa khuôn mặt ngây thơ và non nớt nhìn Lệ Dĩnh, đôi tay nhỏ đặt trước ngực như tự nhắc nhở mình không được hận thù, càng không mong muốn chị mình vì mình mà quên đi bản thân, suốt khoảng thời gian qua đã đủ rồi, Lệ Dĩnh cũng 32 rồi, cô cần có cuộc sống của mình, nên đi tìm hạnh phúc và người bầu bạn. Đừng để hận thù chiếm lĩnh lí trí rồi dần nuốt chửng con người của cô, Lâm Di nói đúng, chết cũng đã chết rồi, dù có dịch chuyển thời gian thử cũng không thể thay đổi được sống chết. Sống thêm một ngày sẽ khổ thêm một ngày, số trời đã định như thế, thì cũng không nên níu kéo làm chi, cãi trời chưa bao giờ thành công cả.

* Không được, con người đáng chết, Robot càng không thể tồn tại.

Đấm mạnh vào gương Lệ Dĩnh tức giận nói, nếu như năm đó ba mẹ không suốt ngày ở phòng chế tạo và nghiêm cứu thì đã không có chuyện này xảy ra, robot của họ chế tạo bị rò rỉ điện trong lúc sạc pin khiến căn nhà bốc cháy, cô cố gắng phá cửa cứu em gái ra ngoài nhưng bất thành, không những em gái bị cột nhà đè dẫn đến tắt thở mà cả bản thân cô cũng bị thương, ba mẹ cô lúc đó thậm chí còn không hề về xem con mình chết sống ra sao, chỉ biết chế tạo. Lệ Dĩnh được đưa đến trại trẻ mồ côi vì không ai nhận, họ điều cho rằng cả gia đình chỉ còn mình cô, một đứa bé 12 trải qua sự mất mát quá lớn, vừa mất em gái vừa không còn nơi chế mưa che nắng, thật sự không thể tưởng tượng lúc đó còn có thể suy nghĩ được gì nữa.

Cho đến năm cô 15, ba mẹ cô kết thúc chuyến công tác ở trường NY về, họ đến trại trẻ đón Lệ Dĩnh, họ quỳ xuống cầu xin cô tha thứ cho sự vô trách nhiệm của họ. Lúc đó gặp lại ba mẹ cô thật sự rất vui mừng, vì cô sẽ không còn là trẻ mồ côi nữa, ấy thế nhưng những tiếng gọi ba kêu mẹ đầy tuyệt vọng của em gái trước khi chết khiến Lệ Dĩnh không muốn tha thứ. Nếu họ không vì đam mê nghiêm cứu của mình thì đã không có chuyện khủng khiếp đó, nếu họ yêu thương và có nghĩ cho 2 chị em họ thì đã khác rồi.

Họ nói họ trong quá trình nghiêm cứu không được bị phân tâm cho nên đã cất điện thoại, tất cả chỉ là cái cớ mà thôi, đến con chết cũng không biết thì quá vô lý rồi. Hôm đó Lệ Dĩnh lên tiếng cắt đứt mọi quan hệ với họ, cho đến tận bây giờ đã hơn 20 năm trôi qua, cô vẫn không hối hận về quyết định đó.

* Có công sinh mà không có dưỡng thì cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Quẹt đi những giọt nước mắt của giây phút yếu đuối trên mặt, ảnh mắt có chút đỏ càng thêm đỏ vì sự tức giận của cô, tay bị gương làm cho chảy máu khiến Lệ Dĩnh bừng tỉnh, hóa ra cô cũng không khác gì Robot, máu đã chảy khắp sàn thế mà cô vẫn không cảm nhận được sự đau rát dù là một chút. Chẳng qua là do vết thương này như một hạt cát so với vết thương trong lòng cô đang mang mà thôi, nếu vết thương lòng không còn cảm giác thì những thứ này có nghĩa lý gì nữa chứ.

* Không đơn giản là đến dự tiệc.

Vừa kết thúc buổi tiệc thì Jisoo đã lên tiếng, Tiêu Chiến là đang tìm một cái cớ, anh muốn thăm dò cô chuyện của robot.

* Quyển sách đó, làm sao cô cơ được ?

Đúng thật là người không nhiều lời gặp người thẳng thắn, thì không cần những phép xã giao giả vờ kia, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

* Tôi là một nhà thiết kế.

Jisoo vừa nói vừa xoay chiếc nhẫn trên tay, chẳng qua đang trốn tránh để không phải nhìn thẳng vào Tiêu Chiến mà thôi.

* Không thuyết phục được tôi đâu, tìm một lý do khác đi.

Tiêu Chiến cười khẩy, sao con người ai cũng thích giữ bí mật vậy không biết, nói ra chẳng phải sẽ dễ thở hơn sao ?

* Tại sao tôi phải thuyết phục anh.

Jisoo cảm thấy rất nực cười, cô đâu có muốn lợi lộc gì từ Tiêu Chiến, sao cô phải đau đầu mà suy nghĩ chứ, nghĩ vu vơ rồi nói thôi, không cần cầu kỳ như vậy đâu.

* Nếu vậy con robot còn lại đâu ?

Tiêu Chiến biết con người của Kim Jisoo ra sao, nên cũng không thèm đôi co, thôi thì đổi chủ đề khác.

* Nếu tôi không nói thì sao ?

Lệ Dĩnh đưa ra bộ mặt đầu sự khiêu khích, tôi không nói anh làm được gì tôi chứ, giết tôi sao, thật là tự tin.

* Kim Jisoo, nếu cô đã cho tôi biết về Vương Nhất Bác, thì có phải nên tiết lộ về con còn lại không ?

Chỉ còn cách này thôi, nếu Kim Jisoo còn không chịu nói thì anh cũng không còn cách gì khác, anh chỉ sợ nó rơi vào tay người khác, mà người đó có ý đồ không tốt thì sẽ rất nguy hiểm và không thể đoán được chuyện gì sẽ xảy ra.

* Vì Vương Nhất Bác chọn bên anh, anh có quyền biết về nó, còn con còn lại thì không bao giờ.

Nói rồi Jisoo đi nhanh đến mức Tiêu Chiến còn chưa kịp chớp mắt một cái, rốt cuộc thì phải làm sao mới moi được thông tin từ miệng Kim Jisoo đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top