Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

~ Chương 29 ~

* Em về rồi, bảo bối hay là tối nay mình ra ngoài ăn đi.

Nhất Bác về đến nhà, tuy nhiên chỉ có đèn trong bếp là bật sáng, Nhất Bác cũng không nghỉ ngợi nhiều, Tiêu Chiến vốn tiết kiệm, tuy nhiên sau câu nói của Nhất Bác thì không có sự phản hồi, không gian trở nên im lặng đến đáng sợ.

* Tiêu Chiến. Anh đâu rồi.

Nhất Bác bắt đầu có cảm giác bất an, hình như còn có chút lo sợ. Quả nhiên trong bếp rất lộn xộn, rau còn chưa cắt xong, nước bắt lên bếp còn chưa kịp ấm, cả vòi nước cũng chưa tắt hẳn.

* Có chuyện rồi.

Nhất Bác nhanh chóng gọi điện cho Jisoo.

* Giáo sư , lâu rồi không gặp.

* Ân Ân, bây giờ nổi tiếng rồi, thầy thực sự rất vui.

Ân Ân cũng là học trò của giáo sư Lý, lúc đó rõ ràng là thành tích của Lệ Dĩnh nổi trội hơn, thế mà bây giờ người được ca tụng là Ân Ân, thậm chí sức ảnh hưởng còn vươn tầm thế giới.

* Giáo sư, em muốn nhờ thầy giúp đỡ.

Ân Ân có chút lo ngại, rốt cuộc một người thành công như Ân Ân còn có gì không thể làm được chứ.

* Thầy biết lần này em trở về không đơn giản là gặp gỡ các cty mà là vì Lâm Tuệ, em ấy cũng đã đến gặp thầy, từ ngày giáo sư và Lâm Di mất thì Lệ Dĩnh cũng thay tên đổi họ.

* Đó là một cú sốc với cậu ấy, giáo sư cũng là một nhà nghiêm cứu, thế người nói xem lý do năm đó giáo sư Lâm đưa ra có hợp lý không ? Đến tận bây giờ em vẫn luôn nhớ rõ Lệ Dĩnh ngày quyết định thay tên đổi họ, còn tàn nhẫn cắt đi mái tóc của mình, một cô gái quá yếu đuối khi trở nên mạnh mẽ không thể lường trước được.

Ân Ân biết rõ hơn giáo sư Lý về Lâm Tuệ và càng hiểu rõ ẩn sau cái tên Triệu Lệ Dĩnh kia có bao nhiêu thù hận và uất ức, có bao nhiêu điều không thể nói ra và có bao nhiêu bất lực.

* Ân Ân, em có biết Lệ Dĩnh đang truy tìm hai con robot có hình dạng con người không ? Chính xác là nửa robot.

* Em biết, thậm chí là đã biết hai con robot đó ở đâu. Tuy nhiên em còn nghe được người phục hồi chúng là giáo sư Lâm, vậy tại sao bây giờ chúng điều nằm trong tay Tiêu Chiến.

Đó là điều Ân Ân cảm thấy khó hiểu nhất, rõ ràng Lệ Dĩnh là người tìm ra, rõ ràng là do ba của cô phục hồi lại, sao bây giờ lại ở trong tay Tiêu Chiến, có phải Tiêu Chiến cũng đang ấm ủ một âm mưu nào đó không ? Con người mà, ai lại chả có lòng tham chứ, huống chi nửa robot bây giờ giống như một báu vật thời cổ đại vậy.

* 03011995 có tên là Kim Jisoo, còn Vương Nhất Bác có mã số là 05081997. Cả hai là nửa robot duy nhất còn sót lại và phục hồi nguyên vẹn trên thế giới này bởi thiên tài chế tạo Lâm Đồng Niệm.

Giáo sư Lý lúc đó cũng chỉ biết vậy thôi, dù sao thời điểm Kim Jisoo được thả ra thế giới thì Nhất Bác vẫn chưa xuất hiện.

* Nửa Robot, tuổi thọ, năng lực hay trí tuệ đều hơn robot và con người. Giáo sư Lâm vì sao lại thả Kim Jisoo đi, như vậy chẳng phải mất công nghiêm cứu sao ?

Ân Ân càng ngày càng không hiểu nổi đầu óc của những nhà nghiêm cứu.

* Vì đó là một sản phẩm lỗi, cần có giọt máu thủy tinh thì mới có thể hoàn chỉnh, tuy nhiên giọt máu thủy tinh rốt cuộc là gì và hình dạng ra sao ?

Một câu hỏi đến bây giờ chỉ có Kim Jisoo biết câu trả lời và người đem giọt máu thủy tinh trong truyền thuyết đến với thế giới này là Tiêu Chiến. Chính vì vậy, hết thảy mọi người điều không biết ẩn sau tên gọi đẹp đẽ đó là một tình yêu đáng ngưỡng mộ thế nào.

* Giáo sư Lý, Tiêu Chiến có đến đây tìm thầy không, cả Lệ Dĩnh nữa.

Nhất Bác hớt hải chạy đến chỗ giáo sư Lý, dù sao hiện tại cũng chỉ còn chỗ này là an toàn.

* Có chuyện gì sao ? Em ấy không đến đây.

Giáo sư Lý đang rơi vào những suy luận của quá khứ thì thấy Nhất Bác một mặt hốt hoảng.

* Giáo sư Lý, nếu ông biết thì hãy nói đi, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Kim Jisoo lại bình tĩnh đến lạ thường, có lẽ cô biết mọi chuyện điều không giấu được nữa rồi, có một số thứ mình phải nắm trước thì địch mới dè chừng.

* Đúng là khoảnh khắc lịch sử, hai nửa Robot xuất hiện chung một nơi còn là phòng nghiêm cứu, không sợ tôi sẽ nghiêm cứu hai người luôn sao ?

Lệ Dĩnh đạp cửa đi vào, thần sắc vô cùng thoải mái, chỉ có cách ăn mặc không còn nhẹ nhàng nữ tính nữa, mà là gọn gàng mạnh mẽ.

* Triệu Lệ Dĩnh, là cô bắt Tiêu Chiến đúng không ?

Nhất Bác gặp Lệ Dĩnh không hiểu sao lại cảm thấy vô cùng tức giận, nhưng không thể ra tay mạnh được, chỉ nắm chặt lấy cổ tay của Lệ Dĩnh mà lớn tiếng.

* Đúng thì sao ? Là tôi làm đó, chẳng những tôi bắt anh ta mà còn bắt cô ta nữa.

* Khụ....

* Người đâu.

Vừa nói dứt lời thì đã bị khói mù bao phủ, đến khi nhìn thấy được mọi thứ, Lệ Dĩnh và Jisoo đã biến mất, Ân Ân không tin được Lệ Dĩnh bây giờ lợi hại như vậy.

* Muốn chơi với Kim Jisoo sao ? Cô thật ngu ngốc.

Nhất Bác nhìn vật để lại trên bàn mà cười nhếch mép, so về thủ đoạn có lẽ Kim Jisoo sẽ thua nhưng nếu so về độ thông minh thì không ai có thể vượt qua, dù cho Lệ Dĩnh là người đứng nhất NY đi chăng nữa, thì cũng không thể thắng một người hiểu rõ cô đến tận cùng suy nghĩ.

* Bây giờ làm sao đây giáo sư.

Ân Ân vô cùng lo lắng, tuy nhiên trái lại sự lo lắng của cô thì giáo sư Lý lại điềm tĩnh đến mức lạ thường.

* Chuyện gì cần đến sẽ đến, việc của chúng ta là ngồi nhìn.

Giáo sư Lý đã nhìn ra kế hoạch của Lệ Dĩnh rồi, tuy nhiên ông lại có một suy nghĩ khác thay gì khuyên can, tại thời điểm đó giáo sư Lâm chỉ phục hồi 2 robot mà mã số của chúng lại liên quan đến Lệ Dĩnh và Tiêu Chiến. Nếu Vương Nhất Bác là con robot ông để lại cho Tiêu Chiến thì Kim Jisoo chính là con Robot thuộc quyền sở hữu của Lệ Dĩnh.

Nếu là như vậy thì để Lệ Dĩnh thực hiện kế hoạch, chỉ có đi bước đường này mới khiến cho Kim Jisoo nói ra sự thật, vì robot rất trung thành sẽ không bao giờ nói ra mục đích cũng như những lời người chế tạo gửi gắm, trừ phi chính bản thân nó nhận thức được chuyện đã đi đến bước đường không thể cứu vãn, chỉ có nói ra thì mới có thể cứu người, vừa hay bây giờ Tiêu Chiến là mục tiêu, chỉ cần Vương Nhất Bác nổi điên sẽ lật cả thành phố lên, đến lúc đó bắt buộc Kim Jisoo phải lên tiếng, dẫu sao trách nhiệm hàng đầu của robot là bảo vệ và làm bạn với con người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top